Tội Lỗi Và Dục Vọng

Chương 36: 36: Sao Lại Có Thể





Được một lúc anh trở lại phòng không nói không rằng bế cô trên tay.

- Anh định đưa tôi đi đâu?
- Có một vị khách đang muốn gặp cô
Đi đến cầu thang cô sửng sốt đó là Hoắc Minh và khoảng bảy anh cảnh sát đang đứng dưới sảnh.

Thấy anh xuống một anh cảnh sát lên tiếng.

- Chàng trai này đã tố cáo với chúng tôi rằng ngài Trịnh đây đã giết người và bắt cóc cô gái đó.

Cậu ta còn nhìn thấy căn phòng chứa đầy những công cụ giết người và cả...xác chết trong căn biệt thự của ngài.

Để kiểm chứng rõ chúng tôi muốn được nhìn thấy căn phòng đó và tôi thấy đây là một trường hợp đặc biệt nên mong ngài đây hợp tác.

Anh chẳng nói gì cứ vậy bế cô đến so pha, trên bàn có một bát cháo nóng rồi múc cho cô một thìa đưa lên miệng.

- Anh làm gì vậy? Cảnh sát đang ở kia
- Múc cháo cho cô ăn.

" Anh ta đúng là không coi ai ra gì! Cảnh sát đứng ngay đây mà thái độ của anh ta lại...còn đút cháo cho cô gái đó ăn nữa.Nếu mà là người khác chắc chắn họ sẽ lo lắng "
Cảnh sát đứng đó nhìn anh nhu mì với cô mà không khỏi mất kiên nhẫn, đá giày cộp cộp dưới sàn.

Cho cô ăn một thìa cháo xong anh từ từ cất giọng đáp:
- Nghe nói cậu thanh niên này đã tố cáo tôi với các ngài đây rằng tôi đã giết người và bắt cóc cô gái này sao?
- Đúng..cả việc anh còn đánh đập, làm nhục cô ấy nữa.Nhìn đôi chân của cô gái đó là tôi biết rồi.


Anh bắt đầu ôm chặt cô hơn và còn nựng má cô nữa kiểu như anh đang muốn cho tất cả cảnh sát ở đây thấy rằng anh cưng nựng cô như thế mà cảnh sát lại đi tố anh đánh đập và làm nhục cô thì thật vô lí.

Bỗng ánh mắt của Hoắc Minh va phải đôi chân đang bó bột của cô.

Đôi mắt lóe lên sự căm phẫn tột độ chỉ muốn lao đến xé toạc kí ức của anh ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đôi chân cô lại như thế kia, thêm cả cái kiểu cưng nựng cô khiến cậu không thể chịu được.

- Chúng tôi không muốn tốn thời gian đâu phiền ngài đưa chúng tôi lên xem căn phòng đó để xác minh sự thật.

- được
Dắt cảnh sát lên lầu anh cũng không quên bế cô theo.

- " Mình sắp vạch trần bộ mặt xấu xa đó của anh ta ra sao thái độ lại..chẳng lẽ anh ta đã biết được sự việc sẽ xảy ra vào hôm nay sao"
Gần đến căn phòng đó cậu chạy thật nhanh đến chỉ thẳng vào căn phòng trước mặt đã được khóa cẩn thận.

Cảnh sát thấy vậy cũng đi đến và bảo anh mở khóa.

Anh và Hoắc Minh đứng đối diện với nhau.

Cậu nhìn Nhi Lan đáng núp vào lồng ngực anh mà lại không hề phản kháng.Khuôn mặt hiện rõ sự phục tòng đè nén.

Từ đầu đến giờ cô không hề mở miệng nói câu nào..chẳng lẽ cô không muốn thoát khỏi đây nữa hay sao?
Thấy Hoắc Minh cứ nhìn cô chằm chằm bỗng anh cười đểu ghé sát vào tai cậu:
- Thẳng nhãi ranh
Rồi mở toang cánh cửa ra cảnh tượng trước mắt cậu lại hoàn toàn trống trơn chẳng hề có một cái xác nào, ngay cả một vệt máu cũng không có.


Cậu bàng hoàng đứng chôn chân tại chỗ ngay cả cô cũng sửng sốt không kém tại sao trong thời gian ngắn đó anh lại có thể dọn sạch căn phòng này được.

Vậy những cái xác đó ở đâu còn dụng cụ tra tấn nữa nó đi đâu rồi.Cảnh sát cũng đi vào quan sát và kiểm tra thậm chí họ còn sờ quanh bức tường để xem có cánh cửa mật thất nào không thì cũng chẳng có gì.

Bỗng khóe miệng của anh nhếch lên rồi hạ xuống vậy là kế hoạch đánh lừa cảnh sát của anh đã thành công mĩ mãn rồi.

- " haha một lũ ngu ngốc chưa giết bọn bây là may lắm rồi, may là còn một chút kiên nhẫn "
- Vậy là các ngài cảnh sát đây đã tận mắt thấy rồi chứ chẳng có cái xác nào ở đây cả.

- Này chàng trai chúng tôi không thấy cái xác nào ở đây cả ? Vậy mà cậu lại bắt chúng tôi đến đây chỉ để thấy một căn phòng trống trơ này thôi sao.

CẬU ĐANG ĐÙA VỚI CHÚNG TÔI ĐẤY À??
- Thưa ngài cảnh sát tôi không hề có ý đùa với các ngài.

Thật sự tôi đã nhìn thấy những cái xác ở trong căn phòng này...không tin các ngài có thể hỏi cô ấy.

Cô ấy giống tôi cũng đã chứng kiến cảnh tượng máu me ấy.

- Vậy cho tôi hỏi..

Bỗng lời nói của anh cắt ngang:
- Này ngài cảnh sát nếu muốn hỏi thì nên hỏi những câu nhẹ nhàng một chút không thì bảo bối của tôi cô ấy sẽ sợ hãi mất.

- Được..được thôi.


Vậy cho tôi hỏi cô thực sự đã thấy những cái xác đó rồi sao? Hãy trả lời thật lòng cho chúng tôi biết!!
Cô ủ rũ " Chuyện thực sự đã đến bước này rồi trốn cũng không được, mình đã quá mệt mỏi và cũng không nên để chuyện này liên lụy đến Hoắc Minh chi bằng nói dối còn hơn, để mọi chuyện lắng xuống như vậy sẽt tốt hơn "
- Thưa ngài cảnh sát tôi đồng ý là cậu ấy là bạn thân nhưng chuyện nhìn thấy căn phòng chứa xác tôi...không hề nhìn thấy, có lẽ cậu ấy đã nhầm lẫn gì đó.

- Nhi Lan cậu đang nói gì vậy??Sao lại nói dối chứ?có phải hắn ta đã đe dọa cậu đúng không?Bộ cậu không muốn thoát khỏi bàn tay đầy tội ác của anh ta HAY SAO? - hét lên
- Này ai cho cậu dám lên với cô ấy!!đây là nhà tôi không phải là cái quán karaoke để cậu thích hét gì thì hét đâu.

Lố lăng thật
- Này cậu bình tĩnh lại đi! Ờm cho chúng tôi xin lỗi vì chuyện vừa nãy.

- Không sao trường hợp này ai mà chả mắc phải...Tôi sẽ không truy tố sự việc lần này nhưng đừng để nó lặp lại lần hai.

- Vậy chúng tôi đi đây.

Khi cảnh sát ai nấy cũng đi hết chỉ mình cậu vẫn đứng đó.

- Nhi Lan à cậu...!
- Hoắc Minh à kính xin lỗi nhưng mà cậu hãy đi đi mình sẽ không trốn chạy nữa đâu.

Mình còn một món nợ cẩn phải trả...cảm ơn vì đã lo lắng cho mình.

- Cậu đã nghe rồi đó giờ thì biến đi đi!! Không tiễn
- Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, khi có cơ hội tôi nhất định sẽ đưa cô ấy đi.

Nói xong cậu cũng bỏ đi
- Hừ đúng là rắn mặt.Không ngờ chạy sâu vào khu rừng đó như thế mà cậu ta vẫn sống sót trở ra thì đúng là bái phục.

Mà tôi cũng ấn tượng với câu nói đó của cô rất thuyết phục không cần tôi nói cô vẫn làm được như vậy thực sự rất đáng khen.


Nào xuống ăn cháo thôi không lại nguội.

Bế cô từ nãy đến giờ tay tôi cũng hơi mỏi rồi.

" Mình thực sự muốn biết làm cách nào anh ta thể dọn sạch được căn phòng đó nhanh đến vậy? Nhớ là căn phòng đó đã khá là cũ rồi vài giọt máu cũng dính từ lâu muốn dọn sạch cũng cần có thời gian..hay là anh ta sai người sơn lại căn phòng đó chăng "
- Cô thắc mắc đúng không?
- Sao cơ??
Đặt cô xuống sô pha cầm bát chao lên
- Ăn hết bát cháo này rồi tôi sẽ nói cô biết
- Được
Lẳng lặng múc từng thìa cháo vào miệng mỗi lần như vậy tay cô đều run, nơi khóe mắt rưng rưng vài giọt lệ có lẽ do cảnh mất cha nên cô còn đau lòng, trở thành một đứa mồ côi là một điều không ai mong muốn cả.

Cảm giác thật cô đơn, lạnh lẽo, tình cảnh không cha, không mẹ, không nơi nương tựa đặc biệt là đối với những đứa trẻ còn non nớt lang thang trên đường phố đó là một điều vô cùng khủng khiếp và tàn nhẫn.

Giờ đây, ngay lúc này cô lại phải ngồi với kẻ đã giật giây giết cha mình thực sự là một cảm giác vô cùng khó chịu, làm cho cô càng sợ hãi hơn.

Thấy cô khó ăn anh hiểu ra vấn đề kéo cô vào lòng lau nước mắt cô đi, nói thật nhìn cô như thế anh cũng thấy có gì đó xót xa trong lòng.

- Haizz đã đến lúc phải nói hết sự thật cho cô biết rồi thực ra cha cô chưa chết, phát súng lúc đó là giả tôi làm vậy là để cô lòi cái đuôi ra thôi rồi tôi lại có thể bắt cô về.

- Anh nói sao?? cha tôi ông ấy chưa chết sao?
- Phải hiện nay ông ta sống rất an nhàn ăn,uống, ngủ nghỉ đầy đủ cả mà...sống một cách xa hoa như vậy có khi ông ta còn quên luôn cả cô cũng nên.

- Không sao hết chỉ cần ông ấy an toàn là tôi yên tâm rồi.

Khi nghe được tin cha mình còn sống cô vui mừng khôn siết và đã có động lực ăn hết bát cháo.Khóe mắt không còn vướng bận một giọt lệ nào.

Anh nhìn cô vui như vậy mà vô ý nhoẻn miệng cười..