Dịch giả: Hương Ly
Lâm Kỳ sau khi tan làm, thay quần áo thường phục, một mình đi đến nơi xảy ra vụ án, nhìn chăm chăm vào con sông nước đang bốc mùi hôi thối, bao cảm xúc trong lòng đan xen lẫn lộn.
Vốn dĩ chỉ là một vụ án mạng giết hại một tên tiểu lưu manh hết sức bình thường, mà lại khiến cho anh đau đầu nhức óc, tất cả các manh mối đan xen lẫn nhau, anh cảm thấy đầu óc mình như bị nhồi chật cứng.
Trước đây, anh cũng đã từng xử lí mấy vụ án bọn lưu manh bị giết hại, gần như đều chỉ trong mấy ngày là có thể thuận lợi phá được vụ án, đồng thời bắt được hung thủ. Thường thì những vụ án thế này, trình độ của hung thủ rất kém, hiện trường đầy manh mối, cho dù có thiếu hụt manh mối đi chăng nữa, thông qua việc điều tra loại trừ và dò hỏi các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, cũng sẽ xác định được nghi phạm trong khoảng thời gian rất ngắn. Tố chất tâm lí của những nghi phạm kiểu này rất thấp, thấy cảnh sát đến nhà tìm, lập tức lộ ra nét mặt như sắp bị bắt đến nơi rồi.
Nhưng đối thủ trong vụ án lần này rõ ràng không giống như vậy.
Trước tiên, đối phương dám dùng mấy vạn tệ tiền mặt để làm mồi nhử, dụ cho những người đi đường tiến vào để phá hoại hiện trường vụ án, thủ pháp này, quả thực anh chưa từng nghe nói đến.
Tiếp theo, hung thủ sau khi giết người, còn kéo thi thể nạn nhân vào trong lùm cây, lưu lại ở hiện trường ít nhất nửa giờ đồng hồ, tỉ mỉ dùng dao cứa từng vòng tròn vệt máu vào xác nạn nhân. Mục đích của hành động này là gì thì không ai đoán ra được, nhưng chỉ riêng việc hung thủ sau khi giết người thành công, vẫn còn lưu lại ở hiện trường nửa tiếng đồng hồ, chứng tỏ tố chất tâm lí của đối phương vô cùng tốt.
Hung thủ đã xử lí dấu chân, đồng thời hắn còn lau đi dấu vân tay trên lon bia. Hành động này chứng tỏ, trên lon bia vốn dĩ có dấu vân tay của hung thủ, cho nên hắn mới cần phải làm như vậy. Nhưng số bia này là do Từ Thiêm Đinh mua về để dụ dỗ Chu Tuệ Như, chứ không phải để mời người khác. Sau khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, rốt cuộc là người nào đã đến trước mặt Từ Thiêm Đinh, đã động vào những lon bia này trong tình huống nào nhỉ? Anh không thể nào tưởng tượng ra được bất cứ tình huống nào cả.
Nếu như Chu Tuệ Như là hung thủ, thì lại dễ dàng giải thích được về những lon bia này, cô ta có thể chạm vào lon bia trong lúc giằng co với Từ Thiêm Đinh, sau đó đương nhiên cần phải lau dấu vân tay. Nhưng sau khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, Từ Thiêm Đinh mới bị giết chết, máy quay camera không lừa ai cả. Cô ta và Quách vũ đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn toàn, hơn nữa lúc hơn 11 giờ đêm, Quách Vũ còn đi đến cửa hàng tiện lợi, còn không có cả thời gian để cứa vệt máu, không hề nhận ra bất cứ vấn đề gì trong khẩu cung của hai người bọn họ.
Tối hôm xảy ra vụ án, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Kỳ suy nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu nổi. Chẳng biết làm gì, anh bèn đứng ở bên sông một lúc, cảm thấy hơi đói bụng, bèn đi về hướng thôn Thành Trung, anh biết ở đó có rất nhiều quán ăn.
Đi đến bên ngoài “Quán mì Trùng Khánh”, Lâm Kỳ bước vào, trong quán chỉ có một mình Chu Phúc Lai, mặc dù Quách Vũ cũng ngồi trong đó, nhưng người lấy lời khai của Quách Vũ là cấp dưới của Lâm Kỳ, nên Lâm Kỳ không quen cậu ta.
Chu Phúc Lai nhìn thấy Lâm Kỳ, nhận ra là người cảnh sát sáng nay, bèn vội bước tập tễnh đến đó, hỏi vẻ hơi hoảng hốt: “Đồng chí cảnh sát, anh là muốn ăn gì đó, hay là... hay là muốn hỏi...”
Quách Vũ và Lạc Vấn nghe thấy hai tiếng “cảnh sát”, đều không kìm lòng được lén nhìn về phía đối phương.
Lâm Kỳ nói: “Hãy đem cho tôi bát mì thịt.” Anh đang định tìm một chỗ để ngồi, chợt nhớ ra một việc, mang theo suy nghĩ thử xem may mắn có mỉm cười với mình hay không, bèn rút con dao gọt hoa quả ra, hỏi: “Ông chủ, giúp tôi nhìn xem, ông đã nhìn thấy loại dao này chưa?”
Chu Phúc Lai nhìn con dao đó, trên mặt lộ ra sự cảnh giác: “Đây... đây chẳng phải là con dao gọt hoa quả thông thường sao? Hỏi việc này làm gì... là... là có liên quan đến vụ án sao?”
Lâm Kỳ khẽ nheo mắt nhìn anh ta: “Ừm, anh có nhìn thấy con dao này ở đâu không?”
Lạc Vấn cười thầm, chỉ cần Chu Phúc Lai đưa con dao gọt hoa quả trong cửa hàng ra cho đối phương xem, vậy thì mối hiềm nghi của Chu Tuệ Như càng có thể triệt để loại bỏ rồi.
Bởi vì con dao gọt hoa quả trong cửa hàng chính là con dao mà Lạc Vấn đã mua mới để đưa cho Chu Tuệ Như, con dao giết người do đã đâm vào xương sườn người, lưỡi dao chắc chắn đã bị mòn ít nhiều, trong con mắt của những người chuyên nghiệp, nó hoàn toàn khác biệt so với con dao gọt hoa quả mới.
Manh mối này được Chu Phúc Lai - người không liên quan gì đến vụ án cung cấp cho cảnh sát, là việc quá tốt rồi.
Nào ngờ câu trả lời tiếp theo của Chu Phúc Lai khiến Lạc Vấn vô cùng kinh ngạc: “Chưa bao giờ nhìn thấy.”
Lâm Kỳ nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, cuối cùng mỉm cười hòa nhã, ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh bàn của Lạc Vấn và Quách Vũ.
Đúng lúc Lạc Vấn đang không thể hiểu nổi sao Chu Phúc Lại lại phải nói dối, Chu Tuệ Như đi giao hàng trở về, cô còn chưa đi vào trong, Lâm Kỳ đã đứng dậy, kéo cô sang một bên, nói: “Cô Chu, cô có từng nhìn thấy loại dao gọt hoa quả này bao giờ chưa?”
Chu Tuệ Như giả vờ không hiểu, “Việc này có liên quan đến vụ án sao? Đây chỉ là con dao gọt hoa quả thông thường mà.”
“Ừm, hung khí chính là cái này, chúng tôi đang điều tra hỏi thăm xung quanh, muốn thử vận may xem có thể tìm ra được nguồn gốc của loại dao này hay không?” Lâm Kỳ nhìn cô một cái.
Cô khẽ nheo mắt: “Ừm... có vẻ loại này rất hay gặp đấy, ồ, phải rồi, hình như trước đây anh trai tôi cũng mua một con dao gần giống thế này, chắc là để ở trong ngăn kéo thì phải.”
Ngay lập tức, Lạc Vấn ngậm chặt miệng lại, nét mặt rất khó coi.
Chu Tuệ Như quay người bước đến bên ngăn kéo, lật tìm một hồi, rồi lấy ra được một con dao gọt hoa quả giống y hệt, chính là con dao mà Lạc Vấn đưa cho cô, Lạc Vấn than thầm, thật tệ hại quá, lần này câu trả lời hoàn toàn trái ngược của hai anh em họ gây ra mâu thuẫn lớn rồi.
Lâm Kỳ nhận lấy con dao trong tay cô, nhìn lướt qua, lưỡi dao còn rất mới, không hề thấy dấu vết hao mòn, dựa vào kinh nghiệm của anh, có thể lập tức đưa ra được phán đoán đây quyết không thể là hung khí, nhưng câu trả lời của hai anh em họ... Anh khẽ nheo mắt, nói: “Con dao này, hình như các vị chưa sử dụng à?”
Chu Tuệ Như nói: “Đúng vậy, trước đây mua, định là để gọt hoa quả, về sau hình như cứ để mãi trong ngăn kéo, chưa dùng đến.”
“Con dao này được mua từ khi nào?”
“Ừm... chắc là một hai tháng trước thì phải, anh trai tôi mua, để tôi hỏi anh ấy. Anh ơi, anh ra đây đi, con dao này mua từ khi nào vậy?”
Lạc Vấn nghe vậy, bỗng chốc cảm thấy tình hình còn tồi tệ hơn nữa, con dao do chính Chu Phúc Lai mua, sao lại nói chưa bao giờ nhìn thấy chứ?
Chu Phúc Lai từ trong bếp bước ra, nét mặt có vẻ sượng sùng, anh ta ho hắng một tiếng, nói: “Con dao này tìm được ở đâu vậy?”
Chu Tuệ Như nói: “Ở trong ngăn kéo mà.”
Chu Phúc Lai vội nói: “Ồ, phải rồi, con dao này anh mua ở siêu thị bên kia đường, hình như mua cũng được hai tháng rồi, cứ để yên chưa hề dùng tới, anh quên mất.”
“Là thế à.” Lâm Kỳ gật gật đầu mỉm cười với ý tứ sâu xa, đưa trả con dao lại cho Chu Tuệ Như, rồi lại quay trở lại bàn của mình.
Đúng lúc này, Lạc Vấn đã ăn xong, bèn đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Tuệ Như, nói: “Ông chủ, bao nhiêu tiền? Mười tệ phải không, đây. Mì hôm nay ngon lắm, muộn chút nữa tôi sẽ gọi một suất mang đến.”