Không thể hoảng.
Sau khi về nước, bởi vì hai bên không sống chung một thành phố nên đành tách ra.
Nguyễn Ngưng, Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan đều thêm WeChat của nhau, nhưng lúc đầu Trình Quý Khoan không có liên hệ với cô.
Ngày thứ ba, đối phương gửi một tin nhắn WeChat nghiêm túc: “Gần đây tôi sắp đến thành phố A công tác, cô có thể giới thiệu cho tôi một khách sạn không?”
Nguyễn Ngưng: A.
Dù sao bọn họ cũng là bạn vào sinh ra tử với nhau, thật ra Nguyễn Ngưng cũng không hề ghét Trình Quý Khoan, cô chống cằm gõ chữ: “Công ty của anh không bố trí khách sạn à?”
“Có thể tự mình lựa chọn.” Trình Quý Khoan nói.
Thật ra Nguyễn Ngưng đã đi hỏi thăm từ lâu, ở thế giới này thân phận của Trình Quý Khoan là người điều hành một công ty, bản thân anh là ông chủ, chắn chắn sẽ có thư ký giúp đỡ những việc như vậy.
“Vậy có tiêu chuẩn nào không?”
Hai người nói nhảm một hồi cuối cùng vẫn là Trình Quý Khoan tự mình tìm khách sạn, nhưng anh vẫn trái lương tâm nói: “Cảm ơn cô đã giúp cho ý kiến, nếu có thời gian, tôi muốn mời cô ăn cơm để cám ơn.”
Nguyễn Ngưng: “Không cần cảm ơn.”
Tính cách của Trình Quý Khoan có phần hơi chậm nhiệt, không thích nói chuyện nhưng lại có thể kiềm chế, nếu không phải vô tình nghe được thì Nguyễn Ngưng ghi dù cô có ở lại thế giới đó cả đời, Trình Quý Khoan cũng sẽ không thổ lộ tình cảm với cô.
Quả nhiên, sau những lời này, đối phương lại im lặng.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc, đang định quay đầu cứu lấy sự tự tôn của mình, bên kia đột nhiên hiển thị đang nhập tin nhắn.
Một lúc sau, có tin nhắn được gửi đến: “Vậy tôi chỉ đơn thuần muốn mời cô một bữa cơm, có được không?”
Nguyễn Ngưng dừng một lát, hai vành tai đỏ lên: “Cũng không phải không được.”
Trình Quý Khoan thực sự đang đi công tác và có việc bận.
Một tuần sau khi hai người liên lạc với nhau, anh mới hẹn được địa chỉ và thời gian gặp mặt cụ thể với Nguyễn Ngưng, còn liên tục xin lỗi tại bàn ăn.
Nguyễn Ngưng cũng không để ý, cô không thích bạn trai đeo bám nên như vậy càng làm cô cảm thấy thoải mái, tự tại hơn.
Sau này Nguyễn Ngưng mới nhận ra mình sai rồi!
Sở dĩ Trình Quý Khoan bận rộn một tuần, là bởi vì anh đang âm thầm muốn từ từ chuyển công ty về đây, nên có rất nhiều việc phải làm.
Nếu không anh cũng sẽ rất dính người.
Dù sao thì sau này Nguyễn Ngưng cũng đã được mở mang kiến thức.
==
Thời điểm Trình Quý Khoan chọn để bày tỏ tình yêu của mình là ngày lễ tình nhân sau khi họ quen nhau được ba tháng.
Đó là một ngày lãng mạn, còn hơi lạnh, cách tết âm lịch rất gần.
Hai anh em chỉ có thân phận ở thế giới này, không có người thân nào khác, nên vừa nhận được lời mời nồng nhiệt của Nguyễn Thứ Phong, bọn họ đã bay tới chúc mừng năm mới.
Bọn họ ở khách sạn.
Mùng một tết, bọn họ cùng nhau xem phim điện ảnh.
Ngày mùng bốn Tết Nguyên đán, tức là ngày lễ tình nhân, Trình Quý Khoan gọi điện mời Nguyễn Ngưng đi ăn tối.
Trong đầu Nguyễn Ngưng không có mấy từ ngày lễ tình nhân nên không hiểu hỏi: “Gần đây còn ăn chưa đủ sao? Còn muốn ra ngoài ăn cơm?”
Trình Quý Khoan ho khan một tiếng: “Nếu em không muốn ăn cơm thì chúng ta có thể ra ngoài mua sắm.”
Nguyễn Ngưng: “Trong thời tiết lạnh như thế này?”
Giọng nói của Trình Quý Khoan có phần cầu xin: “Cô Nguyễn, cho anh chút mặt mũi đi.”
Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Anh định làm gì đây? Mới qua đầu năm, hai người chúng ta đi ăn riêng làm gì?”
Trình Quý Khoan cam chịu: “Em xem lịch sẽ biết.”
Nguyễn Ngưng lấy điện thoại ra khỏi tai, mở lịch lên.
Sau đó, cô trừng mắt.
Trình Quý Khoan ở đầu bên kia điện thoại, hỏi: “Nguyễn Ngưng, có thể ra ngoài ăn cơm không?”
Nguyễn Ngưng chần chờ một lát: “Hay là thôi đi.”
Trình Quý Khoan không lên tiếng.
Nguyễn Ngưng: “Chủ yếu là vì em thấy không cần thiết, hơn nữa lễ tình nhân gì gì đó là ngày lễ của người nước ngoài.”
Trình Quý Khoan hỏi: “Vậy anh còn phải đợi đến Lễ tình nhân Trung Quốc để nói với em là anh thích em à?”
Nguyễn Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt nóng bừng của mình nói: “Cũng không phải không thể.”