Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 32: Món quà đầu tiên




Lớn từng này, tiểu bá vương chưa từng nghe ai chất vấn mình với cái giọng như thế cả.

Hắn biết mình nên giận, nên phản bác, nhưng không biết tại sao, nghe giọng đối phương lạnh như băng làm hắn rất sợ.

Nhưng Khương Trạm Du có chút giống anh hắn, đều là kẻ sĩ diện.

Không sợ thì xông lên, mà sợ thì cũng phải giả vờ không sợ mà xông lên.

"Tôi tôi tôi là..." Khương Trạm Du hung hăng, "Anh hỏi Khương Hựu thì biết!"

Đối phương không trả lời.

Đáp lại chính là tiếng "tít tít tít" cúp máy.

Trời, tức dữ vậy hả, Khương Trạm Du hồi sau mới kịp phản ứng, thật ra thì lúc nãy mình nên cúp máy trước, sẽ tỏ ra khí thế hơn.

Nhưng mà đã quậy xong rồi, thua chính là thua, hắn ảo não cắm điện thoại của Khương Hựu vào sạc lại, dưới cơn nóng giận mua nhiều túi lễ hơn!

Chờ anh hắn đi ra từ phòng tắm, hắn lập tức lăn từ trên sô pha xuống, uất ức tố cáo, "Anh, mới vừa rồi có người hung dữ với em!"

Hung dữ? Lúc Tống Nam Kha nổi giận đúng là rất đáng sợ, nhưng nhiều lắm chỉ là "bà liều mạng với mày" thôi, không tới mức hung dữ, Khương Hựu tò mò mở lịch sử cuộc gọi ra.

Tay đang lau tóc khựng lại.

Ai ngờ là Tra Tra Tiêu.

... Anh ta gọi tới làm gì?

"Hai người nói chuyện gì?" Khương Hựu hỏi.

"Tụi em..." Khương Trạm Du thuật lại nội dung cuộc gọi.

Nghe xong, Khương Hựu cảm thấy Cá con đã bị Tra Tra Tiêu hù sợ, nên đầu óc hơi trống rỗng. Nếu là hắn thì chắc chắn sẽ trả lời "Liên quan gì tới anh".

Mùi nước hoa trên người mình vẫn chưa tan hết, quan tâm người ta đi với ai làm gì? Có cần tiêu chuẩn kép vậy không?

"Xin lỗi, Cá con." Khương Hựu để điện thoại xuống, nói xin lỗi, "Anh ta... vì giọng có chút vấn đề nên nghe hung dữ thôi, em đừng để ý."

"Em không để ý, bạn của anh cũng là bạn của em! Nhưng không thể phủ nhận em bị tổn thương, chỉ có anh dẫn đi chơi game mới tốt hơn thôi!"

Khương Hựu: "..."

Ngoại trừ gật đầu thì hắn còn có thể làm gì khác?

Được sự đồng ý của dã cha, Khương Trạm Du hai ba bước chạy vô phòng tắm, trông như giành giật mấy phút tắm rửa để mau chóng chơi game.

Khương Hựu nghe tiếng Khương Trạm Du đấm đá lung tung, im lặng chốc lát. Ném khăn lông qua một bên, nhìn bóng đêm ngoài cửa, không khỏi nhớ tới một đêm vào mười mấy năm trước.

Đêm đó, hắn vừa mới trở về Khương gia không bao lâu, được cậu dẫn đi tham gia một bữa tiệc từ thiện. Chưa từng nhìn thấy quần áo và trang sức tinh xảo như vậy, hắn luôn né tránh ánh mắt, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Cho đến khi nhìn thấy thiếu niên kia.

Thiếu niên mặc quần áo gọn gàng, đứng giữa hai người phụ nữ đang ẩu đả, lưng thẳng tắp làm người ta nghĩ tới cây bạch dương. Sắc mặt lạnh nhạt, giống như sự việc ở trước mặt không hề liên quan đến mình.

Nhưng không biết có phải Khương Hựu gặp ảo giác hay không, hắn cảm thấy thiếu niên cũng đang sợ.

Đúng vậy, sợ.

Nỗi sợ giống như hắn chưa từng đến nơi danh lợi như thế này.

Sau đó, hắn quả thật không thể chịu nổi khi ai gặp cũng nói "Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy mà sao mất cha mất mẹ rồi", trên mặt cố tình tỏ ra tiếc nuối và xúc động, thừa dịp cậu đang bận cụng ly nói chuyện với bạn làm ăn thì chạy ra ban công.

Rất trùng hợp, ở ban công lại gặp được thiếu niên kia.

Thời tiết đêm đó cũng giống như hôm nay, mây đen che kín không thấy trăng. Màn đêm che lấp, đứng cách đó không xa, hắn nghe được tiếng sụt sùi của thiếu niên, cố kiềm nén trong cơn gió.

"Cậu chủ, bên ngoài gió to, mau vào nhà đi, coi chừng bị cảm ---"

Nhìn chủ nhân của mình vẫn đứng ngoài cửa không vào, bác Lý đau lòng, vội vàng chạy ra nhắc nhở.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Bùi Minh Tiêu gật đầu, nhưng vẫn đứng im tại chỗ bất động.

Bởi vì thời tiết hôm nay, thật sự rất giống cái hôm vào mười bảy năm trước.

Mười bảy năm trước, hắn mười một tuổi, không biết là lần thứ bao nhiêu được Tống Quân dẫn đi dự tiệc. Thế nhưng đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẹ mình động tay với người phụ nữ khác ở ngoài chốn công cộng.

Rất lâu trước đó, cha đã không về nhà, bên ngoài nghị luận rất nhiều, hắn mơ hồ đoán ra ông muốn rời xa mình, rời xa cái nhà này.

Khi nữ minh tinh kia xuất hiện, đã xác nhận suy đoán của hắn, đồng thời cũng vạch trần hình tượng hết sức vinh quang của Bùi gia, mang thịt nát xấu xí đặt lên bàn, đem cho mọi người xem.

Cho dù đã sớm luyện được tâm trạng không gợn sóng, nhưng gặp cảnh đó hắn vẫn không nhịn được cảm thấy chán ghét, đau buồn và sợ hãi.

Hắn nói với mẹ muốn ra ngoài hóng mát một chút, rồi chạy ra ban công. Trong trí nhớ của hắn, đó là đầu tiên hắn vứt bỏ thân phận Bùi gia, nghẹn ngào khóc một tiếng.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng mở cửa. Theo âm thanh nhìn sang, bé trai lúc nãy núp sau lưng người lớn lén nhìn hắn đang đứng ở đó, cái nơ màu đỏ đã lệch sang một bên.

Không ai muốn nán lại một đêm không trăng không sao này, hắn không chuẩn bị tâm lý gặp bé trai, xoay đầu, tiếp tục nhìn dòng xe chạy.

Cho đến khi nghe thấy một giọng nói giòn giã của đàn ông vang lên:

"Ban công đang bị hỏng, không được vào."

"Đúng vậy, chính mắt tôi nhìn thấy, có một cái hố lớn."

"Đừng vào đừng vào, bên trong đang sửa chữa, sẽ té đó!"

"..."

"Brum brum ---"

Trí nhớ đang lội dòng, điện thoại rung lên, cắt ngang suy nghĩ lần hai của Bùi Minh Tiêu.

Nhưng mà lần này không phải là bác Lý, mà là tin nhắn của từ nam sinh thắt nơ lệch, hắn cúi đầu mở tin nhắn ra.

Trà bưởi: Là em trai em

Năm phút sau, Khương Trạm Du lao ra từ phòng tắm, Khương Hựu thậm chí còn nghi ngờ là thằng nhóc này không cởi q.uần áo.

Mà sự thật chứng minh, nếu một người có thể giành giật từng phút để chơi game, người đó sẽ không bao giờ để bạn đi ngủ trước mười hai giờ đêm.

"Anh, một trận nữa đi~"

"Anh, trận nữa đi mà~"

"Anh, trận cuối đi, xong trận này em đi ngủ thiệt!"

Vì thế cứ hết trận cuối này đến trận cuối khác, đánh tới gần hai giờ sáng, Khương Trạm Du mới bỏ điện thoại xuống trong tiếng kháng nghị cũa dã cha, chuẩn bị ngủ.

Nói là để tiểu bá vương ngủ trên sô pha, nhưng nhiệt độ trên vùng núi thấp hơn ở thành phố, cộng thêm hệ thống sưởi ấm của sơn trang, Khương Hựu không nhẫn tâm để Khương Trạm Du ngủ ở sô pha, mà nhường lại nửa bên giường cho thằng em của mình.

Một đêm trôi qua rất nhanh, vì leo núi xong phải đúng hạn về nhà, sáu giờ sáng, Hứa Tri đúng hẹn gọi điện đánh thức cả hai.

Gặp mặt dưới phòng ăn, nhìn hai người quầng thâm đen thui, cô thiếu chút nữa sụp đổ, "Hai đứa tối qua không ngủ đủ giấc phải không?"

"Không có không có." Khương Trạm Du ngáp một cái thật to, "Ngủ ba bốn tiếng rồi."

"Núi Trường Bình tuy có tên là vậy nhưng nó không có Bình (bằng phẳng) đâu." Hứa Tri có hơi lo lắng, "Cộng thêm miếu trên đỉnh núi, với trạng thái của cả hai bây giờ, có leo nổi không?"

"Chị Tri, chị đi hỏi thử đi, Khương Trạm Du em là nam tử hán đại trượng phu, leo núi thôi mà, chuyện nhỏ~!"

Nghe cả hai đối thoại, Khương Hựu không nói gì. Thật ra thì tối qua hắn ngủ không ngon lắm, ở một mình đã lâu, bên cạnh tự nhiên có thêm một người, có chút không quen.

Hắn cầm điện thoại nhìn một cái, sau khi nói cho Bùi Minh Tiêu biết thân phận của Cá con, đối phương vẫn không trả lời.

... Chẳng lẽ chưa đọc?

Sơn trang cung cấp bữa sáng, bánh mì và sữa bò khá đơn giản, ba người ăn qua loa rồi bắt đầu leo núi.

Đúng như lời Hứa Tri nói, núi Trường Bình không bằng phẳng, có đoạn còn khá dốc. Đứng ở chân núi nhìn lên, nửa ngọn núi bị lấp trong tầng mây, có cảm giác ma mị của người phụ nữ che mặt ôm tỳ bà.

Đại khái vì tối hôm qua không có trăng, trời hôm nay cũng không sáng lắm. May là có tiểu bá vương chọc cười, đoạn đường cũng không thấy ngột ngạt.

Nhưng càng đi thì tiếng nói của tiểu bá vương càng nhỏ dần. Đi được phân nửa, nam tử hán đại trượng phu ngồi sụp xuống, "Đợi đợi, cho em nghỉ lấy hơi cái, đi tiếp nữa chắc em bò luôn."

"Được rồi." Đúng lúc Hứa Tri cũng mệt, lấy ra hai chai nước suối, "Nè, uống nước đi... Dữu tử, sắc mặt em tệ quá, thấy không khỏe chỗ nào sao?"

"Em không sao."

Có thể do tối qua ngủ không ngon, đầu có hơi choáng, cái này chuyện nhỏ thôi, Khương Hựu ngồi xuống bên cạnh Khương Trạm Du.

Nghe vậy Hứa Tri vẫn cảm thấy không yên lòng, đi qua sờ trán Khương Hựu kiểm tra nhiệt độ, chắc chắn không bị sốt mới an tâm ngồi xuống uống nước.

Chờ cô đi, Khương Hựu lấy điện thoại ra nhìn.

Vẫn không có tin nhắn gì, Bùi Minh Tiêu vẫn không trả lời.

Lúc hắn nhắn tin đi cách thời gian Khương Trạm Du bị cúp máy đã một lúc, không loại bỏ trường hợp đối phương không để ý. Thật ra thì nếu có chuyện không nghe được điện thoại, sau đó gọi lại là phép tắc cơ bản.

... Bỏ đi, tạm quên mùi nước hoa, Khương Hựu hắng giọng, nhấn vào số của Bùi Minh Tiêu.

Thấy ba từ "Tra Tra Tiêu", Khương Trạm Du nằm tê liệt như con chó chết đột nhiên hăng hái, ngồi thằng dậy.

Khương Hựu nhấn gọi, khoảng chừng mười giây sau, giọng nói trầm thấp của người kia vang lên, "Khương Hựu?"

"Ừ..." Khương Hựu trả lời, "Anh dậy rồi?"

"Đang trên đường tới công ty, cậu đi leo núi đi."

Nghe giọng đối phương cũng không có ý trách tội, Khương Hựu nhẹ nhàng thở phào một cái.

Hắn định nói "leo được nửa đường rồi" thì Khương Trạm Du lúc này như bị trúng tà, đột nhiên gân cổ kêu, "Chị Tri, tối hôm qua em ngủ chung với Khương Hựu thoải mái lắm luôn!"

2

"Hả?" Hứa Tri chả hiểu gì, hai người quả thật chơi game rất vui, lúc nãy cũng đã kể rồi.

"Em ôm ảnh ngủ, thấy ảnh gầy vậy chớ người ôm đã lắm, tóc cũng mềmnữa!"

Ờ cái này... Hứa Tri mờ mịt.

"Cá con..." Khương Hựu mới kịp phản ứng hít sâu một hơi, nhịn lại xúc động đẩy thằng em xuống núi, "Em im miệng cho anh."

"Trời ơi xin lỗi nha, em không nên nói vậy hì hì."

Khương Trạm Du theo lời im lặng, mà bị hắn cắt ngang nên Khương Hựu đột nhiên quên mất mình định nói gì.

Muốn giải thích, há miệng ra lại cảm thấy hai từ em trai đã giải thích mối quan hệ này rồi, không cần nói gì nữa.

Với lại... Tra Tra Tiêu đại khái sẽ không để ý mình có ngủ chung với ai không đâu nhỉ?

"Vậy... em leo núi tiếp đây." Khương Hựu nói.

Bùi Minh Tiêu "ừ" một tiếng, "Đi cẩn thận."

Mặc dù câu "đi cẩn thận" rất là bình thường, nhưng để phát ra từ miệng của Bùi Minh Tiêu thì đúng là không dễ dàng.

Tâm trạng của Khương Hựu thoáng tốt lên, sau khi cúp điện thoại thì một hơi uống hết chai nước.

Nghỉ đỡ mệt rồi, ba người tiếp tục leo núi.

Càng đi lên đường càng nhiều đá trơn trượt, phong cảnh cũng càng ngày càng đẹp, nửa chặng cuối ba người không thường nói chuyện, chỉ thay nhau chụp hình và tấm tắc khen.

Hai tiếng sau, đỉnh núi cuối cùng cũng hiện ra trước mặt. Đúng như lời Hứa Tri nói, sâu trong rừng trúc có một cái miếu nhỏ, bị mây mù quấn quanh, mờ mờ ảo ảo, thần bí lại yên bình.

"Chính là chỗ này, đi đi đi!" Hứa Tri chạy đi trước, hớn hở ngoắc tay gọi, "Mau đi thôi!"

Bước vào trong cửa miếu, Hứa Tri quen việc dẫn bạn đi cùng vào trong, lấy nhang trong túi ra đốt lên, "Dữu tử, Cá con, hai đứa thắp nhang cầu nguyện đi."

Nói xong, chính cô cũng rút mấy nén nhang, thành kính nhắm mắt lại.

Khương Hựu và Khương Trạm Du chưa từng đi chùa miếu, càng không biết bái Phật, học theo Hứa Tri quỳ xuống đệm cối, miệng lẩm bẩm.

Chờ thắp nhang xong, ném tiền nhang đèn vào, Hứa Tri bọn họ đứng dậy. Khương Hựu vỗ vỗ đầu gối, hiếu kỳ hỏi, "Chị Tri, chị cầu nguyện gì thế?"

"Chị nói nhưng em không được cười." Hứa Tri đỏ má, ngại ngùng nói, "Chị muốn mau chóng tìm thấy lang quân như ý."

"Cái này rất bình thường mà, không có gì buồn cười hết, nếu chị vì muốn nóng lòng lấy chồng mà chọn đại một người, em mới cười chị."

Dừng một chút, Khương Hựu hỏi tiếp, "Vậy chị thích kiểu con trai nào?"

Hứa Tri không hề nghĩ ngợi, "Gia cảnh chắc chắn phải tốt hơn nhà chị, nhân phẩm không có vết dơ, dáng dấp... chị không để ý lắm."

Những câu này phiên dịch thành chị muốn gả cho nhà giàu, còn lại thì sao cũng được, Khương Hựu gật đầu ghi nhớ trong lòng.

"Anh ---"

Khương Trạm Du ở bên cạnh không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, "Sao anh không hỏi em xin cái gì!"

"..."

Khương Hựu vẫn còn nhớ hành vi xấu của thằng nhóc này, trong đầu nghĩ, nếu không phải có Phật tổ trên cao thì em đã biến thành cái xác rồi, trong lòng thật sự không có chút AC (tự kiểm soát) nào sao?

Hắn qua loa lấy lệ hỏi, "Vậy em cầu nguyện cái gì?"

"Nguyện vọng của em không cầu thần cầu Phật, chỉ cầu anh thôi --- kéo em lên Tinh Diệu, có được không có được không?"

Khương Hựu: "Đi cầu thần Phật đi."

Khương Trạm Du: "..."

Anh xấu xa!

Nói xong Khương Hựu mặc kệ tiểu bá vương khóc huhuhu, đi vòng ra sau tượng Phật.

Trông hắn như đang tìm cái gì, Hứa Tri tò mò hỏi, "Dữu tử, em tìm gì vậy?"

Khương Hựu: "Ở đây không có chỗ xin bùa hả chị?"

"Có, ở thiền điện, để chị dẫn đi."

"Vậy đi thôi." Khương Hựu nói.

Bùa của ngôi miếu này do chính tăng nhân vẽ và khai quang, Khương Hựu nhìn một hồi, xin một lá bùa bình an.

Hứa Tri tất nhiên muốn bùa tình duyên và sự nghiệp, Khương Trạm Du thì vô cùng phối hợp xin mỗi loại một cái.

Chờ lễ cúng bái khai quang kết thúc, cám ơn các vị sư phụ, buổi ghé thăm cũng kết thúc ở đây.

Xuống núi thì có cáp treo, bọn họ không muốn hành hạ mình, mua vé ngồi cáp treo đi xuống.

Cáp treo này nối thẳng với bãi đậu xe, lúc kéo thân nặng nề lên xe, Khương Hựu cảm giác cả người đau nhức, tứ chi như nứt ra, hoàn toàn không thuộc về mình.

Dưới tình huống này, trên đường trở về, ba người mệt mỏi cũng không có tâm trạng nói chuyện, một lòng chỉ muốn ngủ bù.

Nhưng không thể ngủ bù được, lái xe kiêng kỵ nhất là mệt mỏi rã rời, dễ gặp tai nạn giao thông. Vì để nâng cao tinh thần, Khương Trạm Du tìm đề tài để nói, "Anh, sắc mặt của anh còn trắng hơn hồi sáng nữa, chờ về thành phố em chở anh đi bệnh viện."

Thật ra thì không chỉ có sắc mặt tái nhợt, Khương Hựu bị chóng mặt càng nặng hơn. Lúc này hắn mới phản ứng, tình trạng này không phải do mất ngủ. Gần đây ăn không ngon nên ăn ít, tám phần là bị hạ đường huyết.

"Không sao." Không muốn để bạn bè lo lắng, hắn im lặng cầm miếng bánh mì trong túi ra ăn.

Khương Trạm Du vẫn lo lắng, "Anh đừng có cậy mạnh."

"Đúng rồi." Khương Trạm Du mau chóng nói sang chuyện khác, "Bùa bình an lúc nãy anh xin để đâu rồi, mang trên người hay để trong xe?"

Khương Hựu không biết trả lời thế nào, lắc đầu một cái.

"Anh lắc đầu là có ý gì, chẳng lẽ chuẩn bị --- Má!!!"

Không đợi Khương Trạm Du nói xong, xe đột nhiên bị trượt một cái. Khương Hựu thậm chí có thể nghe thấy tiếng nổ, tay trái giữ tay nắm, tay phải vội vàng nắm Hứa Tri.

"Bụp... xì xì..." Không biết cán phải vật nhọn gì, bánh xe đã bị thủng. Xe xoay mấy vòng trên đường, đụng vào đống lá cây chất đống, lửa tắt ngúm.

Có điều xe sang thì bảo vệ người lái và hành khách vô cùng trâu bò, kịp thời bắn ra túi hơi, ngoại trừ xe bị tắt máy thì không có gì nguy hại.

"Mẹ nó... Hai người đừng nhúc nhích." Khương Trạm Du chưa tỉnh hồn, vỗ vỗ ngực, xuống xe xem tình hình.

Khương Hựu từ từ ngẩng đầu lên từ túi hơi, muốn giúp đỡ, chịu đựng cơn khó chịu an ủi Hứa Tri. Mở cửa xe, bước xuống ---

Trước mắt đột nhiên lóa lên nhiều kim tuyến.

"Anh, bị sao vậy... Chị Hứa, anh của em xỉu rồi!"

Trong lúc trời đất quay cuồng, Khương Hựu cảm giác mình được đỡ lên, lần nữa ngồi vào xe.

Có người dò hơi thở, có người bóp nhân trung, hắn muốn nói là mình bị hạ đường huyết, ăn chút đồ ăn là được, nhưng tay thì không nhúc nhích nổi, miệng nói không thành lời, sau đó bị ngất đi.

Dưới tình huống này, Hứa Tri ổn định hơn Khương Trạm Du nhiều, nói nhanh, "Cá con, xe còn chạy được không?"

"Bánh xe thủng rồi, lốp dự bị lâu rồi không xài không biết có chạy được không, em đoán là không."

"Được, vậy bỏ xe, chị gọi 120, em tìm cứu viện, gọi đi."

"Ok." Hai người chia nhau ra gọi điện.

Hai phút sau, "Cá con, 120 nói cao tốc Tân Lĩnh đang có tuyết rơi nặng hạt, xe cứu thương không biết chừng nào mới đến được, bên em thế nào?"

"Cũng thế..." Khương Trạm Du cũng im lặng, "Ít nhất cũng phải bảy tám tiếng."

Bảy tám tiếng... Nếu như có bệnh cấp tính đột phát, cũng đủ cho người chết mấy lần rồi. Hứa Tri quyết định rất nhanh, "Nhà em có quen biết ai làm trong cao tốc không? Gọi điện nhờ người ta, tài xế của ba chị lái rất tốt, chị nhờ người ta đến đón, bảo đảm không xảy ra vấn đề gì."

Khương Trạm Du tìm kiếm trong đầu, lòng bàn tay lạnh ngắt, "Hình như là không có, để em hỏi thử."

Hắn run rẩy lấy điện thoại ra, lúc này, cái tên "Tra Tra Tiêu" kia lại gọi điện cho anh hắn.

Khương Trạm Du sửng sốt một chút, nào có ý trả thù gì, tuyệt vọng bắt máy, giọng nói nức nở, "Xin lỗi, anh có quen ai làm trong cao tốc không? Anh của tôi bị xỉu rồi..."

Sắc trời dần tối, bên này cuối cùng vẫn không may mắn tránh thoát, tuyết bắt đầu bị gió cuốn tới, trên đất không lâu sau đã phủ một lớp tuyết dày.

Thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, Khương Trạm Du nóng nảy, khi thì gọi hỏi thăm tình hình đường cao tốc, khi thì xuống xe đi vòng vòng, mấy trăm mét xung quanh toàn là dấu chân.

May mắn trong bất hạnh là động cơ không hỏng, ba người không bị lạnh. Hứa Tri ở trong xe trông chừng Khương Hựu, xoa xoa cánh tay và gò má cho hắn để hắn đỡ lạnh.

Mây đen cắn nuối ánh sáng cuối cùng trên bầu trời, Khương Trạm Du nhìn đồng hồ đeo tay, không biết lần thứ bao nhiêu bước xuống xe quan sát tình tình.

Đường nhìn trong tuyết sẽ bị giảm đi, hắn leo lên cốp xe, híp mắt cố gắng nhìn ra xa, đáng tiếc vẫn chỉ thấy tuyết và bóng tối.

Hắn thất vọng cúi đầu, thở dài, cho là phải tiếp tục chờ ---

Ánh mắt xót xa, phía trước đột nhiên có ánh sáng.

Khương Trạm Du sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen xé tuyết vọt tới rất nhanh!

Không lâu lắm, chiếc xe dừng lại cái két bên cạnh, một người đàn ông nhảy xuống xe, giọng nói còn lạnh hơn cả trời tuyết, "Khương Hựu đâu?"

Khương Trạm Du trống rỗng nói, "Ở, ở trong xe."

Hai phút sau, Bùi Minh Tiêu ôm người muốn tìm từ chiếc Ferrari ra.

Thấy nam sinh không bị thương ngoài da, hàng lông mày nhíu chặt đã giãn bớt được mấy phần. Định bế nam sinh vào ghế sau xe mình, dùng chân đá mở cửa xe.

Lúc này, có lẽ vì cơn lạnh đột ngột cùng âm thanh đá cửa làm giật mình, nam sinh tỉnh lại nói, "Đừng lo, bị hạ đường huyết thôi."

Ngay sau đó nam sinh đưa tay tới túi áo của Bùi Minh Tiêu, bỏ một thứ vào trong.

"Món quà đầu tiên." Nam sinh dùng giọng yếu ớt nói.