Edit by tytydauphu
"Hôm qua ngủ không ngon à?"
Ở sảnh thang máy, quản lý câu lạc bộ mặc một thân tây trang đánh giá hai tuyển thủ ngôi sao nhà mình, cảm thấy thần sắc của hai người không được tốt lắm.
"Rất, rất tốt ạ." Thẩm Ương chột dạ trả lời, nhưng trong lòng hạnh phúc tràn trề, liền tặng quản lý nụ cười tươi rói.
Quản lý cứ cảm giác nụ cười của Thẩm Ương ngọt đến phát ngấy, nhưng anh ta cũng không tiện hỏi nên chuyển sang nói với Túc Hàn Anh: "Chuẩn bị tốt chưa?"
Túc Hàn Anh nhấn thang máy, nhàn nhạt nói: "Chụp ảnh bìa thôi, cần chuẩn bị sao?"
Ba người lái xe đến Vogue, dọc đường đi, quản lý cơ hồ phải dùng hết sức lực từ khi sinh ra tới giờ mới miễn cưỡng che giấu được vị chua vì phải nhai thức ăn cho chó. Anh nhìn hai nhóc ở ghế sau, từ lúc lên xe liền dính như kẹo kéo, ôm dính lấy nhau thì thầm thì thầm, tuy không có hành động gì thái quá nhưng vẫn tạo thành thương tổn vô cùng nghiệm trọng đối với thể xác và tinh thần của anh.
Anh ta không hiểu, hai người yêu đương lâu như vậy, ngày thường cũng thường xuyên phát cẩu lương, nhưng chưa từng chán ngán như hôm nay.
Ví dụ như hiện tại, không biết Túc Hàn Anh ghé vào tai Thẩm Ương nói gì mà chọc cho Thẩm Ương đỏ ửng cả hai má, xuân tình bắn ra bốn phía.
Thực ra lúc này Túc Hàn Anh đang nói tới điều tiếc nuối của mình với Thẩm Ương, "Kế hoạch hôm qua bị loạn, chuẩn bị đồ ngủ hình mèo nhưng không kịp để anh mặc."
Thẩm Ương kinh ngạc: "Em còn mua cả đồ mèo sao?"
Túc Hàn Anh thành khẩn: "Ừm, còn một bộ thỏ và một bộ gấu trúc nữa." Cộng thêm mấy cái váy ngắn.
Thẩm Ương: "......"
Túc Hàn Anh: "Sau này mặc được không?"
Thẩm Ương vội hỏi để trốn tránh: "Kế hoạch ban đầu của em là gì?"
Túc Hàn Anh: "Cùng anh chơi ghép hình, anh phát hiện nhẫn, cảm động rồi để em muốn làm gì thì làm."
Thẩm Ương đặc biệt nghiêm túc nói: "Anh hiện tại cũng rất cảm động."
Hơn nữa đêm qua coi như anh cũng đã để Túc Hàn Anh muốn làm gì thì làm rồi mà...... Chỉ chưa thỏa mãn ước muốn mặc đồ mà đối phương chuẩn bị thôi.
Túc Hàn Anh khẽ cười, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Thẩm Ương, "Chỉ cảm động thôi sao? Lúc ấy anh gần như nhảy lên ôm lấy người em rồi......"
Thẩm Ương ho khan một tiếng, khi đó anh đâu chỉ cảm động thôi đâu? Nếu không phải hôm nay còn việc cần làm, anh thực sự định hiến thân thêm lần nữa!
Lúc xe đến nơi, quản lý đã đầy đầu mồ hôi lạnh.
Sau khi xuống xe, anh ta hít thật sâu không khí tươi mát một cái rồi nhìn thấy một cô gái trẻ đang chờ ở cửa thang máy, đối phương tự giới thiệu mình họ Vương, là trợ lý của chủ biên tạp chí 《 Vogue 》.
Sau khi trò chuyện mấy câu, trợ lý Vương đưa ba người vào thang máy, cô nói: "Sáng nay chủ yếu chụp ảnh bìa và trang trong của cậu Thẩm và cậu Túc(1), buổi chiều sẽ chụp ảnh tập thể cùng một số thành viên của PIN và GBG, sau đó sẽ phỏng vấn cá nhân."
(1) ở bản gốc dùng từ "lão sư", theo mình hiểu đây là cách gọi tôn trọng với người nào đó. Để nguyên thì không được thuần Việt và hơi già dặn
Túc Hàn Anh: "Bọn họ tới hết rồi à?"
Trợ lý Vương: "Đều tới rồi, có mấy người đã bay tới thành phố A từ đêm qua."
Túc Hàn Anh hài lòng gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng lên tầng 16 Túc Hàn Anh mới biết bìa đôi của mỗi đội được chụp riêng khác tầng nên hơi thất vọng.
Khi mọi người tiến vào studio, trợ lý Vương hỏi: "Quản lý Trình, không có vấn đề gì về phương án chụp ảnh chứ?"
Trước đó tạp chí đã bàn bạc với câu lạc bộ -- toàn bộ trang phục cho bìa tháng 8 đều do Gucci tài trợ, chủ yếu là các mẫu đầu thu, bìa đôi của Thẩm Ương và Túc Hàn Anh dùng áo khoác và áo jacket, GBG là âu phục, còn PIN là hoodie và trang phục thể thao.
Tất cả các bìa đôi chỉ bán online, thuộc về tạp chí điện tử, chỉ có bìa tập thể là được xuất bản offline.
Giám đốc: "Không còn vấn đề gì."
Trợ lý Vương: "Vậy mời cậu Thẩm và cậu Túc đi hóa trang trước."
Tạo hình đồng thời bao gồm cả hoá trang, chuyên viên trang điểm cho Thẩm Ương là một người đàn ông trung niên tên Kevin, lúc đánh phấn cho Thẩm Ương thì bỗng nhiên kêu lên một cách khoa trương: "Ai nha!"
Thẩm Ương nghi hoặc mà mở mắt ra, qua gương thấy Kevin đang nhìn chằm chằm vào cổ bên trái của mình.
"Sao vậy?" Thẩm Ương theo bản năng đưa tay lên sờ, nghiêng người trước gương soi một cái, lập tức đỏ bừng mặt -- chỗ cổ gần xương quai xanh, một quả dâu màu hồng phấn cực kỳ rõ ràng!
Thẩm Ương quay ngoắt sang lườm Túc Hàn Anh cách đó không xa, người sau cười trừ nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
Kevin thấy bộ dáng xấu hổ của Thẩm Ương quá đáng yêu, che miệng cười nói: "Không sao không sao, tôi giúp cậu che đi là được."
"Không cần che."
Một giọng nói thình lình vang lên, Thẩm Ương quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên vị ăn mặc thời thượng lại trí thức không biết đến đây lúc nào, nói với Kevin: "Giữ lại, Thần lai chi bút (tác phẩm của Thần)."
Thẩm Ương quẫn bách không thôi, lại tò mò người phụ nữ này là ai, đến khi người trong phòng hóa trang sôi nổi chào "cô Trần". Anh mới biết hóa ra đây là nhiếp ảnh gia Trần Lệ Mạn, người sẽ chụp ảnh ngày hôm nay, nghe nói rất nổi tiếng trong ngành.
Vốn với tính cách của anh sẽ không nghi ngờ sự chuyên nghiệp của đối phương, nhưng mà để lộ dấu hôn thì quá xấu hổ, đang muốn cự tuyệt thì Trần Lệ Mạn lại lên tiếng trước: "Nhưng nhẫn trên tay hai người quá rõ ràng, sẽ ảnh hưởng hiệu quả tổng thể, tháo ra đi."
Thẩm Ương không muốn tháo nhẫn, sáng nay Túc Hàn Anh mới đeo cho anh, chưa được mấy tiếng lại tháo ra, anh thật sự không tình nguyện.
Anh định thương lượng với Trần Lệ Mạn thì nghe thấy Túc Hàn Anh nói: "Nhẫn cưới, tháo ra không may mắn."
Thẩm Ương: "......"
Biểu cảm của Trần Lệ Mạn rõ ràng cứng đờ trong giây lát, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại, "Được, không tháo nhẫn, dấu hôn cũng giữ." Bà thấy Thẩm Ương còn định mở miệng, giành nói trước: "Đều nhường một bước, các bạn trẻ đừng làm khó tôi." Nói xong lại cười ám muội, "Nhẫn cưới cũng đeo rồi, còn ai không biết quan hệ của hai người nữa?"
Vì thế chuyện liền quyết định như vậy, lúc Thẩm Ương đến phòng thay đồ, nhịn không được giận dỗi với Túc Hàn Anh: "Anh đã bảo em nhẹ chút rồi mà."
"Hôm nay phải chụp ảnh nên em còn chưa dám dùng sức đâu." Túc Hàn Anh ra vẻ bất đắc dĩ: "Tại da anh quá nhạy cảm, xoa một chút đã xanh, hôn một chút đã hồng, em biết phải làm sao đây?"
Thẩm Ương sửng sốt, "Thật sao?"
Túc Hàn Anh cũng ngạc nhiên theo, sau đó cười đến run cả vai, cậu đè Thẩm Ương ngây ngây ngốc ngốc trên tường hôn thật lâu, rồi mới kề trán đối phương nói: "Tiểu sư ca, anh đáng yêu chết đi mất."
Cả buổi sáng, Thẩm Ương và Túc Hàn Anh liên tục bổ trang, đổi tạo hình, thay quần áo, chụp ảnh.
Tới gần 12 giờ, quần áo cần chụp đều chụp xong rồi, nhưng Trần Lệ Mạn vẫn chưa hài lòng. Không phải hai "Người mẫu" thể hiện không tốt, hoàn toàn ngược lại, Thẩm Ương cùng Túc Hàn Anh trước ống kính vô cùng tự nhiên, toàn bộ quá trình cũng rất phối hợp, chỉ là bà cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, không tạo ra được hiệu quả mong muốn nhất.
Trần Lệ Mạn cho nghỉ 15 phút, một mình ra cầu thang trầm tư, lúc quen tay châm điếu thuốc lá thì đột nhiên thông suốt.
Thậm chí bà không kịp hút một hơi đã vội vã quay lại studio, trước tiên bảo nhân viên công tác mang đến một cái ghế dựa, sau đó bảo Thẩm Ương cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, kéo một nửa vạt áo ra ngoài.
Cuối cùng, bà còn tự nới lỏng cà vạt của Thẩm Ương.
Chờ đạo cụ được mang lên, Trần Lệ Mạn yêu cầu Thẩm Ương tách chân ngồi trên ghế, lười biếng và lộ liễu hết mức có thể.
Thấy Thẩm Ương từ từ tìm được trạng thái, bà liền bắt đầu hướng dẫn Túc Hàn Anh, nhưng mãi không tìm được từ ngữ chính xác để miêu tả hình ảnh trong đầu.
Bởi vì sốt ruột nên Trần Lệ Mạn nói năng hơi lộn xộn, nhưng Túc Hàn Anh vẫn hiểu ý -- thiếu niên mặc áo jacket quỳ một gối giữa hai chân Thẩm Ương, hơi cúi đầu, một tay nâng đuôi cà vạt của Thẩm Ương lên môi, thành kính như một người hiệp sĩ đối mặt với nhà vua, như tín đồ đối mặt với thần linh.
"Là như thế này sao?" Túc Hàn Anh quay đầu lại hỏi.
Trần Lệ Mạn ngẩn người, trên khuôn mặt tràn ra nụ cười thư thái.
Nhiệm vụ chụp ảnh kết thúc khi đã sang đầu giờ chiều, trợ lý Vương đến hỏi Thẩm Ương và Túc Hàn Anh muốn gọi cơm hay xuống nhà ăn tầng dưới, lúc biết ở nhà ăn có thể gọi món, Thẩm Ương quyết đoán chọn cái sau.
Hai người lấy thẻ từ trợ lý rồi xuống tầng 10, nhà ăn không đông lắm, bọn họ tìm bàn gần cửa sổ ngồi xuống, không ai chú ý một cô gái hơi béo ở bàn bên cạnh đang âm thầm quan sát, khẽ meo meo móc di động ra.
Vợ Ương Ương: A a a a a, tôi thật sự thấy con trai và Túc ca nè!
Túc ca siêu phàm: Thật á?? Không phải lúc trước bà nói không thể lên tầng 16 sao?
Vợ Ương Ương: Thật đó! Tôi đang ở nhà ăn, hai người họ cùng đến đây! Giờ đang gọi món, con trai quả nhiên gọi sườn heo chua ngọt!
Túc ca siêu phàm: Con trai ở ngoài đời đẹp không?
Vợ Ương Ương: Siêu siêu siêu đẹp! Bĩnh tĩnh, để tôi tìm cơ hội chụp lén.
Vợ Ương Ương:!!!!!
Vợ Ương Ương: Mê Loạn cũng ở đây!!!
Lúc cô gái béo hăng say mật báo cho bạn tốt thì hai vị đội trưởng của KK và GBG vừa vặn đối mặt nhau.
Ngụy Phong Miên cùng Lý Thành Chiêu vừa tiến vào nhà ăn đã thấy Thẩm Ương, Lý Thành Chiêu còn đang hỏi hắn có cần qua chào hỏi hay không thì Túc Hàn Anh đã quay sang, hai người lập tức mặt đối mặt.
Qua mấy lần tiếp xúc, Ngụy Phong Miên rất rõ thái độ của Túc Hàn Anh, tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, không ngờ hôm nay Túc Hàn Anh lại nhiệt tình bất thường: "Thật khéo, cùng ngồi không?"
Ngụy Phong Miên do dự chỉ trong chớp mắt, khi nhìn thấy Thẩm Ương cũng nhìn qua, hắn không khống chế được mà đi qua.
Đương nhiên, hắn muốn ngồi cùng một bên với Thẩm Ương, nhưng Túc Hàn Anh đã rút ghế bên cạnh ra: "Loạn Thần, ngồi đi."
Ngụy Phong Miên khựng lại, thật sự không đủ can đảm để không biết xấu hổ ngồi gần Thẩm Ương, đành phải ngồi xuống chiếc ghế đó.
Sau một lúc im lặng, Lý Thành Chiêu cứng ngắc lên tiếng trước: "Hai người chụp xong rồi sao?"
Hắn nhìn Thẩm Ương nói nên người sau gật đầu, "Chụp xong rồi."
Lý Thành Chiêu: "Thật hâm mộ hai người ở ngay thành phố A, chiều xong phỏng vấn bọn tôi còn phải lên máy bay."
Thẩm Ương kéo kéo khóe miệng, liền nghe thấy Ngụy Phong Miên nói: "Tiểu Ương......"
"Ngại quá, tôi lấy ít giấy."
Ngụy Phong Miên vừa mở miệng đã bị Túc Hàn Anh đánh gãy, hắn nhíu mày, giây tiếp theo liền thấy chiếc nhẫn trên tay Túc Hàn Anh khi vươn qua lấy giấy, vì thế những lời chưa nói ra đều bị nghẹn lại trong cổ.
Đến khi Túc Hàn Anh rút tay về, Ngụy Phong Miên vẫn chưa lấy lại tinh thần, trong tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của Thẩm Ương: "Bên chỗ em không phải cũng có giấy sao?"
Túc Hàn Anh bình tĩnh đáp: "Em không để ý."
Ngụy Phong Miên vô thức siết chặt nắm đấm, muốn hỏi điều gì đó nhưng cổ họng lại đau như bị lửa đốt, ngọn lửa tràn đến phổi, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Trong lúc còn ngây người, hắn lại nghe thấy Túc Hàn Anh nói: "Bảo bối, cho em mượn sạc dự phòng."
Thẩm Ương bị một tiếng "Bảo bối" của Túc Hàn Anh dọa cho giật mình, buộc mình bình tĩnh, nói: "Anh không mang theo."
Túc Hàn Anh: "Sáng nay lúc anh thay quần áo em đã cho vào ba lô của anh rồi."
Thẩm Ương không nghi ngờ gì, định đứng dậy: "Ba lô của anh để ở trên kia, để anh đi lấy."
Túc Hàn Anh: "Thôi, cho em mượn điện thoại của anh một chút."
Thẩm Ương thoải mái lấy di động ra, Túc Hàn Anh nhận lấy rồi hỏi: "Mật khẩu là sinh nhật của em à?"
"Đúng vậy." Thẩm Ương thấy hơi lạ, không phải Túc Hàn Anh biết lâu rồi sao?
Túc Hàn Anh mỉm cười, mở khóa.
Lượng thông tin trong cuộc nói chuyện của hai người quá lớn, người ngồi cùng bàn đều hiểu chuyện gì xảy ra, tầm mắt Lý Thành Chiêu dao động giữa hai người, lại chuyển sang đội trưởng nhà mình, phát hiện sắc mặt Ngụy Phong Miên xanh mét, giống như đang cực kỳ kiềm chế.
Hắn cười nhạt trong lòng, cảm thấy vở kịch này thật thú vị.
Lúc này Túc Hàn Anh lại ngẩng đầu lên nhắc: "Bảo bối đưa thực đơn cho Loạn Thần đi, bọn họ còn chưa gọi món."
Thẩm Ương nhìn thực đơn bên tay trái, chậm rãi đẩy sang cho Ngụy Phong Miên ngồi chéo bên kia, chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út đặc biệt dễ thấy.
Ngụy Phong Miên đột nhiên đứng lên, trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, nói: "Tôi đi toilet một chút."
Nhưng mà Ngụy Phong Miên đi rồi không quay lại nữa, chỉ gửi WeChat cho Lý Thành Chiêu nói không thoải mái, không ăn cơm trưa.
Sau khi Túc Hàn Anh biết thì thấy tiếc, quả dâu nho nhỏ cậu cố tình trồng còn chưa phát huy tác dụng đâu...... Nhưng hiệu quả của chiếc nhẫn vẫn ổn, không uổng công cậu hơn nửa đêm cày cấy.
Bên kia, cô gái béo đang bị bạn giục liên tục --
Túc ca siêu phàm: Sao rồi? Vẫn còn chiến à?
Vợ Ương Ương: Đã kết thúc.
Túc ca siêu phàm: Kết quả???
Vợ Ương Ương: Mê Loạn KO.
Túc ca super siêu phàm: Đổi tên kính nể.
Vợ Ương Ương: Nhưng mà...... Có một việc không biết có nên nói không.....
Vợ Ương Ương: Hình như thôi thấy..... Túc ca và Thẩm muội đeo cùng một kiểu nhẫn, ảo giác sao?
Túc ca super siêu phàm:!!!!
Trao đổi tình báo giữa hai người Thẩm Ương đương nhiên không biết, anh cùng hai người kia đang chuyên tâm lấp bụng -- Ngụy Phong Miên vừa đi, Túc Hàn Anh cũng khôi phục bình thường, không cố tình nói gì nữa.
Cơm nước xong, Túc Hàn Anh nói: "Em đi lấy trái cây, anh muốn ăn gì?"
Thẩm Ương: "Dưa hấu?"
Túc Hàn Anh: "Được."
Cậu vừa đi, Lý Thành Chiêu liền cười nói: "Song Ngư đối tốt với anh thật."
Thấy Thẩm Ương chỉ cười cười, Lý Thành Chiêu lại hỏi: "Hai người thật sự ở bên nhau?"
Thẩm Ương: "Ừ."
Lý Thành Chiêu có thể cảm giác được sự đề phòng của Thẩm Ương, hắn nghĩ Thẩm Ương thay đổi thật nhiều, ít nhất Thẩm Ương 18 tuổi hỏi gì cũng đều sẽ trả lời, bất kể chuyện lớn hay nhỏ.
Sau một lúc im lặng, Lý Thành Chiêu đột nhiên nói: "Bee, rất xin lỗi chuyện lần trước."
Thẩm Ương khó hiểu: "Chuyện gì cơ?"
Lý Thành Chiêu thấy Thẩm Ương hỏi thật, nghĩ thầm chẳng lẽ đối phương còn chưa biết chuyện hắn like post kia? Vì thế thử nói: "Chính là chuyện trượt tay lúc trước......"
Tuy Thẩm Ương có trí nhớ tốt, nhưng không nhớ chuyện râu ria, vậy nên nghĩ một lát mới nhớ ra: "À, không cần thiết phải xin lỗi, cậu cũng không cố ý."
Lý Thành Chiêu cười khổ: "Bởi vì tôi bất cẩn hại anh bị nhiều người mắng như vậy....."
Thẩm Ương: "Họ cũng không ảnh hưởng đến tôi."
Lý Thành Chiêu: "Anh không tức giận sao?"
"Có gì phải tức giận? Chỉ cần tôi luôn thắng, cần tức giận là bọn họ." Thẩm Ương nhìn thẳng Lý Thành Chiêu, nói nửa đùa nửa thật: "Trên mạng không phải có câu "Bạn không thích tôi nhưng cũng không thể giết được tôi" đó sao?
Nụ cười của Lý Thành Chiêu cứng đờ, cảm thấy Thẩm Ương cố ý nói cho hắn nghe, vừa chột dạ lại vừa tức giận. Hắn liếc qua Túc Hàn Anh còn đang lấy hoa quả cách đó không xa, chần chờ mở miệng: "Dù thế nào, tôi vẫn thiếu anh một câu xin lỗi, chuyện ở quán bar năm đó......"
Thẩm Ương chỉ cho rằng ý của Lý Thành Chiêu là không nói đỡ giúp anh, bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhiều năm trước nhờ Ngụy Phong Miên nhắc nhở mà anh biết Lý Thành Chiêu bất mãn với mình, mặc kệ hiện giờ Lý Thành Chiêu thật lòng hay giả vời xin lỗi, anh cũng lười so đo, đang muốn ngắt lời đối phương thì nghe thấy Lý Thành Chiêu nói: "Tôi vốn dĩ muốn đi giúp anh, nhưng Ngụy đội lại ngăn cản."
Thẩm Ương giật mình, "Cái gì?"
Lý Thành Chiêu giống như áy náy: "Lúc anh bị những người đó đẩy ra, tôi định tới kéo nhưng Ngụy đội chắn đường tôi một chút."
Lúc nói chuyện hắn vẫn luôn quan sát biểu tình của Thẩm Ương, lại không thể nhìn ra cảm xuc của đối phương, ngược lại còn bị ánh mắt ẩn giấu của Thẩm Ương nhìn cho lạnh cả sống lưng, cố tình bổ sung: "Lúc trước tôi không nói cho anh biết là vì sợ anh hiểu lầm, ảnh hưởng tới tình cảm giữa anh và Ngụy đội. Dù sao Ngụy đội cũng không cố ý, hẳn là anh ấy không muốn tất cả đều bị cuốn vào, sau khi anh bị thương anh ấy cũng là người đầu tiên xông lên......"
"Không sao cả." Thẩm Ương nói bâng quơ, dư quang thấy Túc Hàn Anh đang đi về bên này, bỗng nhiên mỉm cười, "Không phải có câu "có được có mất" sao? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, tôi cũng sẽ không tới KK, hẳn là cũng không gặp được bạn...... vợ hiện tại."
Túc Hàn Anh đúng lúc nghe thấy một câu cuối cùng: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Túc ca: Liều mạng cả đêm cũng đáng.