*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* Đậu: Lúc thấy con số 4797 chữ mình đã hơi bị phân vân vì chắc chắn sẽ phải thức đến đêm mới edit xong. Định mai về sớm hoặc tranh thủ lén gõ trên công ty. Cơ mà thấy câu nói cuối chương của Túc ca làm mình lại muốn cố gắng làm xong ngay hôm nay.
--------
Lúc kết thúc buổi tụ tập, Dương Thiên Trì đột nhiên hỏi: "Mai là ngày tỏ tình, mọi người có lo lắng không?"
Thẩm Ương thẳng thắn đáp: "Rất lo lắng."
Đến bây giờ anh vẫn chưa quyết định sẽ gọi cho ai, đương nhiên là lo rồi!
Triệu Vũ Thần thì lại nhàn nhạt an ủi: "Đôi khi căng thẳng cũng là điều cần thiết để điều tiết sinh hoạt, không cần sợ, chỉ cần bình thản đối mặt, chuẩn bị kỹ càng, giữ bình tĩnh trong mọi tình huống."
Dương Thiên Trì coi như mình không nghe thấy gì, quay sang hỏi Túc Hàn Anh: "Túc ca hình như không khẩn trương thì phải?"
Túc Hàn Anh: "Khẩn trương."
Dương Thiên Trì ngạc nhiên, "Cậu mà cũng có lúc khẩn trương sao? Tôi thật sự không nhìn ra cô gái nào có thể khiến cậu khẩn trương được."
Túc Hàn Anh mỉm cười, "Tôi sợ sẽ bị từ chối."
Thẩm Ương buồn bực khuấy cà phê, mà Dương Thiên Trì sau một giây bất ngờ thì im lặng, một lát sau mới nói: "Nếu.... đối tượng cậu tỏ tình thật sự từ chối, lựa chọn những người khác......"
"Người ấy sẽ không chọn những người khác." Túc Hàn Anh nói: "Cho dù chương trình kết thúc, cũng không có nghĩa là mối liên hệ giữa tôi và người ấy kết thúc, nếu bị từ chối, tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng."
Dương Thiên Trì suy tư gì đó, cuối cùng cầm ly cà phê lên, "Hôm nay không có rượu, đành dùng cà phê thay thế. Tôi rất vui khi được gặp gỡ tất cả mọi người, Túc ca nói không sai, cho dù kết thúc chương trình, cũng không có nghĩa là mối liên hệ giữa chúng ta sẽ kết thúc, nếu rảnh rỗi, mong mọi người cùng nhau tụ tập."
"Keng ——"
Một tiếng giòn vang, vì ngày gặp lại của tất cả mọi người.
Nhóm các cô gái cũng đã trở về nhà nhỏ, mọi người được mời tới phòng ăn, bởi vì đạo diễn nói ekip đã chuẩn một bữa tối thịnh soạn.
"Trời, đạo diễn hôm nay lại hào phóng như vậy?"
"Chẳng lẽ là cấy tóc thành công?"
Mọi người nhìn cả một bàn đồ ăn xa hoa thì lần lượt lên tiếng trêu chọc, Nghiêm Gia Kỳ đưa ra một khả năng khác: "Có lẽ đạo diễn nghĩ rốt cuộc cũng tiễn được chúng ta đi rồi, đáng để ăn mừng đó."
Nhóm quay phim đứng phía sau âm thầm quan sát đạo diễn: "......"
Bị nhìn thấu!
Vẫy tay bye bye.jpg.
Các thành viên vừa cười nói vui vẻ vừa lần lượt ngồi xuống, bắt đầu hưởng thụ bữa tối cuối cùng ở nhà nhỏ.
Cả buổi tối, mọi người nhắc tới đủ loại chuyện thú vị trong quá trình sống chung, rõ ràng không khí rất vui vẻ, lại không hiểu sao dần nhuốm nỗi buồn ly biệt. Vì thế những lời vui đùa dần dần biến thành những câu nói thật lòng, bọn họ cùng trao đổi suy nghĩ về nhau, nói tới những thay đổi của bản thân, mỗi việc dù lớn hay nhỏ đều khắc ghi trong lòng.
Tới phút cuối, Long Nữ vốn nhạy cảm thậm chí đã đỏ hoe đôi mắt......
Dương Thiên Trì vội vàng an ủi, Nghiêm Gia Kỳ và Đoạn Vi Vi cùng uống với nhau một chén, lúc cụng chén thì không có biểu tình gì, nhưng uống xong rượu lại nhìn nhau cười —— giống như tất cả những tranh đấu ngầm lẫn công khai hơn 20 ngày qua đều biến mất theo chén rượu này.
Nghiêm Gia Kỳ còn đang định tâm sự với Đoạn Vi Vi một chút, nhưng người sau đã rót thêm rượu, đi tới bên Thẩm Ương.
"Thẩm muội, thực ra trong rất nhiều chàng trai, cậu là người làm tôi cảm thấy vui vẻ nhất, tôi muốn cảm ơn cậu." Đoạn Vi Vi nâng lên chén rượu, nở một nụ cười vô cùng thuần khiết.
Thẩm Ương được yêu quý mà thấy sợ, đứng dậy, lẽ nào anh hiểu lầm Đoạn Vi Vi? Thực ra Đoạn Vi Vi chính là người vẫn luôn chọn anh? Chỉ là che giấu quá tốt? Anh đầy bụng nghi hoặc, lại nghe thấy Đoạn Vi Vi nói tiếp: "Tuy rằng sắp quay xong, nhưng cậu vẫn là muội muội tốt của tôi, siêu mềm siêu đáng yêu, về sau phải thường xuyên liên hệ nha?"
Thẩm Ương: "......"
Đoạn Vi Vi nói xong cũng không uống rượu ngay, mà chuyển hướng sang Túc Hàn Anh, "Túc ca...... Cũng chúc cậu được toại nguyện!"
Túc Hàn Anh đứng dậy khẽ cụng chén với cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cô, Vi Vi."
Bữa cơm này mất hơn 3 tiếng mới xong, cơ hồ mỗi người đều uống đến đỏ cả mặt.
Thẩm Ương ngửi một thân mùi rượu cảm thấy khó chịu, trở về phòng trước tắm rửa một cái, lúc ra ngoài thì thấy Túc Hàn Anh đang thu dọn hành lý, trong lòng bỗng nhói một cái.
Anh ngơ ngác đứng im tại chỗ không lên tiếng, Túc Hàn Anh ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Cách một lát, Thẩm Ương mới nói: "Cảm thấy luyến tiếc, ở chung với mọi người đã lâu, đột nhiên phải tách ra......"
Túc Hàn Anh nửa cười nói: "Còn tưởng rằng anh luyến tiếc em."
Thẩm Ương vội vã giải thích: "Cũng có luyến tiếc cậu, tôi chỉ nghĩ gặp riêng người nào thì không khó, chính là khó có cơ hội để tất cả cùng tụ tập lần nữa......"
Túc Hàn Anh hiểu, Thẩm Ương không quen với không khí ly biệt kiểu này, cậu cười nói: "Chờ có thời gian có thể hẹn nhau cùng đi du lịch, cùng ở một villa(1). Em nhớ là ngoài Long Nữ ra, thời gian của những người khác đều tương đối tự do, không phải anh có nghỉ đông và nghỉ hè sao?"
(1) villa: khách sạn kiểu biệt thự, các nhóm có tài chính dư dả đi du lịch có thể thuê nguyên căn vì villa có phòng khách, phòng ngủ, sân vườn và hồ bơi riêng, ngoài ra được xây biệt lập với khoảng không gian rộng, cảm giác tự do thoải mái hơn
Thẩm Ương: "......"
Trong nhà có quặng thì có gì ghê gớm? Villa đắt bao nhiêu có biết không!
Nhưng mà điều Túc Hàn Anh vừa nói đã giúp cho Thẩm Ương thấy dễ chịu hơn nhiều, anh thấy trên giường của Túc Hàn Anh còn không ít đồ, hỏi: "Muốn tôi giúp không?"
Túc Hàn Anh: "Cảm ơn."
Nói xong, hai người đều giật mình, không hẹn mà cùng nghĩ tới ngày đầu tiên đến nhà nhỏ.
Hoàn cảnh tương tự, đối thoại tương tự, nhưng quan hệ giữa hai người đã không còn xa lạ nữa.
"Thực ra lúc đầu tôi không muốn chung phòng với cậu." Thẩm Ương vừa giúp Túc Hàn Anh gấp quần áo vừa nói: "Tôi thấy cậu lạnh lùng, không dễ gần cho lắm, sợ sẽ không nói chuyện được với nhau......"
Túc Hàn Anh: "Vậy hiện tại thì sao?"
Thẩm Ương nghiêng nghiêng đầu, "Thân thiết?"
Túc Hàn Anh nhịn không được cười nói: "Sau này càng thân thiết hơn."
Thẩm Ương:?
Nhưng Túc Hàn Anh lại nhảy đến một đề tài khác, "Ngày mai em có quà cho anh."
Thẩm Ương thấy hứng thú: "Là gì thế?"
Túc Hàn Anh: "Đến lúc đó anh sẽ biết."
Thẩm Ương không biết "Đến lúc đó" cụ thể là khi nào, dù gì thì ngày hôm sau anh vừa mới thu dọn xong hành lý thì đã bị đạo diễn gọi vào phòng ghi hình cá nhân.
Ngày đầu tiên đến đây, mỗi người đều phải quay phỏng vấn cá nhân, hiện giờ đến lúc phải rời đi, tất nhiên cũng phải làm.
So với lần trước, Thẩm Ương đã không còn hồi hộp nữa, anh bình tĩnh ngồi xuống, hỏi: "Đạo diễn, lát nữa phải nói gì ạ?"
Đạo diễn vung tay lên: "Cứ nói thoải mái đi."
Nói thế lại làm Thẩm Ương khó xử, nói thoải mái là nói như thế nào? Chẳng lẽ bảo anh khoe chiến tích bị Nghiêm Gia Kỳ coi thành con trai yêu quý, bị Long Nữ coi thành chị em thân thiết, lại bị Đoạn Vi Vi coi là muội muội tốt sao?
Đạo diễn thấy anh chậm chạp không mở lời, đành phải nhắc bài: "Cậu có thể nói về cái nhìn của mình về mỗi thành viên, hoặc là, cậu muốn nói gì với bọn họ nhất? Gửi mỗi người một câu cũng được hết!"
Thẩm Ương nghiêm túc cân nhắc một lát, do dự nói: "Thiên Trì ca, tôi rất hâm mộ dáng người của anh, sau này tôi tới làm thẻ có được giảm giá không?"
Anh nói xong thì nhìn về phía đạo diễn, thấy đối phương lạnh mặt gật gật đầu, vì thế yên tâm tiếp tục: "Long Nữ, Niên Niên siêu đáng yêu, cảm ơn cô đã cho tôi một lần trải nghiệm suốt đời khó quên, sau này tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô và Niên Niên......"
"Gia Kỳ, tuy rằng cô vẫn hay gọi tôi là con trai, nhưng thực ra tôi lớn hơn cô 2 tuổi, cho nên cô làm em mới đúng......"
"Vi Vi, bánh ngọt cô làm ngon lắm, lúc cười rộ lên cũng siêu đẹp, tôi chúc cô luôn nở nụ cười, vạn sự trôi chảy, sớm tìm được ba ba cho Mị Mị......"
Thẩm Ương đúng là y theo bài nhắc của đạo diễn, máy móc nói với mỗi người một câu, bao gồm cả Triệu Vũ Thần và Bạch Hi, nhưng đến phiên Túc Hàn Anh thì lại mắc kẹt.
Đạo diễn hiếm thấy không thúc giục anh, kiên nhẫn đợi, qua mấy phút mới nghe thấy Thẩm Ương chậm rãi nói: "Túc ca...... Thôi hôm nay cứ gọi cậu là Hàn Anh đi. Trước khi tới đây, tôi vẫn luôn cảm thấy xấu hổ......"
Anh dừng lại một chút, bỗng nhiên nhớ ra thiết lập nhân vật của mình là không được xấu hổ, vì thế đáng thương nhìn đạo diễn, "Hình như tôi OOC(2), tôi làm lại nhé?"
(2) OOC: out of character, sai thiết lập nhân vật
Đạo diễn bất lực phất phất tay, "Cậu cảm thấy mình còn giữ thiết lập nhân vật sao?"
Thẩm Ương: "......"
Đạo diễn: "Nói tiếp."
Thẩm Ương hắng giọng, tiếp tục nói: "Tôi không biết sẽ gặp ai, sẽ phát sinh chuyện gì? Cũng không biết phải đối mặt với những gì khi chương trình phát sóng? Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy tham gia chương trình này là quyết định chính xác nhất, bởi vì tôi gặp được cậu. Trước khi gặp cậu, tôi chưa từng nghĩ tới, ngay cả bản thân đã từ bỏ, còn có người chưa từng quen biết nguyện ý tin tưởng tôi, chờ tôi, không buông tay tôi......"
Nói tới đây, một ký ức u ám nào đó không khỏi bị gợi lên, nhưng giờ khắc này, Thẩm Ương không hề cảm thấy khổ sở. Giống như đột nhiên xuất hiện một lớp pha lê, chặn lại tất cả những nhục mạ khinh thường cùng chửi rủa châm chọc bên ngoài, tuy rằng vẫn nhìn thấy nhưng hoàn toàn không thương tổn đến anh.
"Cậu cũng biết, tôi không phải người giỏi ăn nói, không biết biểu đạt tâm ý của mình như thế nào......" Cổ họng Thẩm Ương hơi nghẹn lại, "Nhưng tôi chân thành muốn nói, cảm ơn cậu, Hàn Anh."
Sau vài giây an tĩnh, Thẩm Ương hít sâu, "Buổi tối hôm đó, cậu nói cần tôi. Nói để tôi suy nghĩ và làm theo quyết định của con tim mình." Anh bỗng nhiên mỉm cười thật tươi, "Hiện tại, tôi đã có quyết định. Nhưng tôi nghĩ không cần phải nói quá rõ ràng, bởi vì khi cậu xem đến tập này, hẳn là đã sớm biết đáp án."
Lúc Thẩm Ương ra khỏi phòng ghi hình thì gặp Túc Hàn Anh vừa xuống dưới lầu.
Anh theo bản năng dừng bước, "Đến lượt cậu quay sao?"
Thấy Túc Hàn Anh gật đầu, Thẩm Ương đang muốn nhường đường, lại bị đối phương ôm lấy mặt nâng lên, "Sao ghi hình thôi mà cũng khóc?"
Thẩm Ương ngây ngốc, "Tôi không khóc mà?"
Túc Hàn Anh dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt anh, "Vậy sao mắt lại đỏ?"
Thẩm Ương ngượng ngùng nói: "Chắc là vừa rồi hơi kích động......"
Túc Hàn Anh mỉm cười, buông tay ra, "Anh đi ngay bây giờ sao? Hay là chờ em đưa anh về trường?"
Bởi vì ekip chỉ thuê trong 28 ngày, hôm nay các thành viên và nhân viên công tác đều phải rời khỏi nhà nhỏ.
Ngày hôm qua Thẩm Ương đã nói sẽ quay về trường học cất hành lý trước, dù sao cuộc gọi tỏ tình cũng được sắp xếp vào 8 giờ tối, chỉ cần đến địa điểm đúng giờ là được.
"Không sao, không cần đưa tôi đi đâu." Thẩm Ương cười, "Bạn cùng phòng của tôi lát nữa sẽ đến đây, tôi sẽ đi cùng cậu ấy."
Túc Hàn Anh "Ừm" một tiếng, không kéo dài thêm, "Vậy đi đường cẩn thận."
Thẩm Ương muốn nói lại thôi, cuối cùng ngập ngừng mở miệng: "Túc ca, tôi có thể chụp ảnh chung với cậu không?"
Mắt Túc Hàn Anh cong lên, "Đương nhiên, ở chỗ nào được?"
Thẩm Ương nhìn phòng khách quen thuộc, trong đầu hiện ra không ít hình ảnh, có hình ảnh anh cùng Túc Hàn Anh, còn có mọi người.
"Vậy ở chỗ này nhé?"
"Được."
Thẩm Ương đưa điện thoại cho quay phim tiểu ca, lấy lòng nói: "Làm phiền anh."
Thấy quay phim tiểu ca ra dấu "ok", Thẩm Ương vội đứng vào cạnh Túc Hàn Anh, nhất thời không biết nên tạo dáng thế nào. Nhưng mà quay phim tiểu ca đã hướng camera vào bọn họ, "Chuẩn bị ——"
Thẩm Ương hoảng hốt, cùng lúc tiếng "Tách tách" vang lên, Túc Hàn Anh đột nhiên ấn đầu anh lên vai mình.
Hình ảnh, liền cố định như vậy.
Lúc Túc Hàn Anh đi vào phòng ghi hình, đạo diễn còn đang suy nghĩ về mấy câu Thẩm Ương nói vừa rồi. "Cậu cần tôi" là sao? Cái gì là "Làm theo quyết định của trái tim"? Sao cứ có một tí xíu cảm giác thiếu nhi không nên nhìn nhỉ? Còn có cái gì mà "Tin tưởng tôi", "Chờ tôi", "Không buông tay tôi"? Rốt cuộc đang chơi trò bí hiểm gì đây?
Chẳng lẽ, chương trình còn có niềm vui bất ngờ gì mà ông không biết...... Hoặc là kinh hãi?
Trọc.
Thẳng đến lúc trợ lý gọi một tiếng, đạo diễn mới phát hiện Túc Hàn Anh đã tới.
Ông vốn định dặn dò đôi câu, nhưng nghĩ lại thì có nói cũng vô ích, cần gì phải lãng phí nước bọt? Vì thế chỉ vào sô pha, "Chuẩn bị đi."
Nhưng mà Túc Hàn Anh lần này lại cho ông một bất ngờ cực cực lớn, câu đầu tiên đã bùng nổ ——
"Tôi thích một người."
"Phụt ——" đạo diễn đang uống trà lập tức bị sặc, vừa ho khù khụ vừa nói: "Ngại quá, khụ khụ...... Cậu tiếp tục đi......"
Chờ ông ho khan xong, Túc Hàn Anh mới nói tiếp: "Bởi vì tâm nguyện nào đó suốt nhiều năm mà tôi đã tham gia chương trình này, ngoài ý muốn lại tìm được người mình thích. Không, cũng không thể nói là ngoài ý muốn......"
Túc Hàn Anh tạm dừng một chút, lúc đạo diễn đang sợ cậu lại muốn tác quái, cậu lần thứ hai mở miệng, "Khi đôi mắt của bạn suốt một thời gian dài chỉ dõi theo người đó, khi giấc mơ của bạn cũng bắt đầu từ người đó, vậy người đó nhất định là người mà cả đời bạn tìm kiếm. Mà khi bạn chân chính chạm vào người đó, phát hiện ra người đó còn tốt hơn cả mong đợi của bản thân, từ hâm mộ biến thành thích cũng là điều tự nhiên."
Túc Hàn Anh khẽ cười: "Chương trình yêu cầu không được thú nhận trước buổi ghi hình cuối cùng, cho nên tôi không thể nói ra tên của người ấy. Nhưng tôi muốn nói với người ấy, tâm nguyện của tôi là được cùng nhau giành quán quân WTK thế giới, thiếu một điều kiện, tâm nguyện đều không còn trọn vẹn."
Trước ánh mắt mơ hồ của đạo diễn cùng nhân viên công tác, Túc Hàn Anh chậm rãi nói ra một câu cuối cùng, "Còn có, em thích anh, toàn tâm toàn ý."
Trong phòng ghi hình có một khoảng yên lặng kéo dài.
Mỗi nhân viên đều nghi ngờ mình nghe nhầm —— đây đúng là Túc Hàn Anh sao? Chịu phối hợp như vậy?
Nhưng khác thường của Túc Hàn Anh còn chưa dừng lại, cậu đột nhiên đứng dậy, hướng mọi người khom lưng cúi đầu 90°, khi đứng thẳng lại, nói: "Cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này."
Cho dù đạo diễn có nhiều bất mãn về Túc Hàn Anh, nhưng lúc này cũng không khỏi bị làm cho cảm động, cổ họng lăn lăn, ông nở nụ cười thư thái nhất trong hơn 20 ngày qua, "Tuy rằng không hiểu ý cậu là gì, nhưng hy vọng tất cả đều thuận lợi, cũng không uổng công tôi trọc đầu vì các cô cậu."
Túc Hàn Anh khẽ nhếch môi mỏng, tự tin tràn đầy nói: "Tôi chắc chắn sẽ được toại nguyện."
Ngày đó khi mặt trời ngả về phía Tây nhà nhỏ đã người đi nhà trống.
Thành viên, ekip, đều đóng gói rời khỏi nơi bọn họ ở chung gần một tháng.
Nhưng chương trình chưa kết thúc, còn một việc quan trọng nhất, "Tỏ tình".
Lúc này, Thẩm Ương đang đứng trên bãi cỏ sân vận động A thị, trong lòng lo lắng không chịu được —— rốt cuộc phải gọi ai bây giờ?!
Đúng vậy, anh còn chưa nghĩ xong, thật là rối rắm muốn chết!
Di động trong túi quần đột nhiên rung lên, Thẩm Ương lấy ra xem, thì ra là thư của ekip: "Vui lòng gửi tên đối tượng bạn chọn trong vòng 5 phút, bạn sẽ nhận được thông tin liên hệ của đối phương."
Thẩm Ương: "......"
Lại sau một phen giãy giụa, lúc chỉ còn 10 giây, Thẩm Ương vẻ mặt đau khổ gửi lại thư.
Anh thấp thỏm đợi nửa ngày, nhưng hòm thư không có động tĩnh gì, đang cảm thấy kỳ quái, di động bỗng nhiên vang lên, màn hình hiển thị một dãy số xa lạ......
Trái tim của Thẩm Ương muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nuốt một ngụm nước miếng mới ấn nghe ——
"Con trai! Ma ma không biết phải gọi cho ai nên đành gọi con, nhưng con phải từ chối ma ma đó, cho dù thư trả lời viết tên ma ma cũng phải đổi ý ngay lập tức! Con trai cùng mẹ là không có tương lai đâu!"
"......"
Cái gì hồi hộp, cái gì tim đập, lúc nghe thấy tiếng "Con trai" của Nghiêm Gia Kỳ đều hóa thành hư vô hết.
"Con trai?"
"A, à, tôi đây."
"Thật xin lỗi con trai, quấy rầy con rồi! Nhưng mà ma ma nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn tự mình dặn dò con: Xã hội rất nguy hiểm! Nhưng, sẽ có hoàng tử thay ma ma yêu con! Hoàng tử mặc tây trang màu trắng!"
"......"
"Được rồi, ma ma cúp đây, hu hu hu, ma ma nhớ con quá đi, nhớ thêm WeChat của ma ma đó!"
"...... Được."
Thẩm Ương không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may anh đã cẩn thận suy xét khả năng Gia Kỳ sẽ làm ra chuyện xấu, cho nên thư trả lời nhập tên Bạch Hi! Bạch Hi nhất định sẽ từ chối anh!
Nhưng mà sao ekip còn chưa cho anh thông tin liên hệ của Bạch Hi nhỉ?
"Ting......"
Thẩm Ương đã đổi tiếng chuông "Học tiếng mèo kêu" về bình thường, phát hiện lại có điện thoại đến, vẫn là một dãy số xa lạ.
Nhưng sau khi bị Nghiêm Gia Kỳ ngắt lời, anh đã bình tĩnh không ít, quyết đoán ấn nghe.
"Này, Thẩm Ương."
"......"
Có ai đó có thể giải thích dùm, vì sao anh lại nghe thấy giọng của Túc Hàn Anh không?!
"Có nghe thấy không?"
Thẩm Ương đang choáng váng, lắp bắp nói: "Túc, Túc ca, có việc gì sao? Không, không đúng...... có phải cậu gọi nhầm số không?"
Từ loa truyền đến tiếng cười khẽ của Túc Hàn Anh, "Em có thể gọi nhầm số nhưng có thể gọi sai tên sao?"
"......"
Sau một lúc lâu, Thẩm Ương mới xác định đây không phải là ảo giác, anh nói thật cẩn thận: "Cho nên cậu gọi cho tôi là......"
"Có nhớ em đã nói có quà cho anh không? Ngẩng đầu lên đi."
Thẩm Ương theo bản năng làm theo, liền thấy cách đó không xa có một cái máy bay không người lái(3) đang bay đến, còn treo một...... Hộp quà?
(3) máy bay không người lái: drone, máy bay không người lái điều khiển từ xa
Anh đang nghĩ sao đột nhiên lại có tiếng ồn ở đâu đó! Chỉ tặng quà mà thôi, có cần thiết phải làm lớn như vậy không? Cảm giác như quay phim thần tượng cải biên từ ngôn tình Tấn Giang ấy.
Lúc này chỉ số thông minh của Thẩm Ương đã lao đầu xuống đất rồi, hoàn toàn không suy xét tới làm sao mà máy bay không người lái có thể tới chính xác vị trí của anh.
Chờ máy bay chậm rãi hạ xuống, Thẩm Ương gỡ hộp quà xuống, hiếu kỳ nói: "Là gì nhỉ? Còn khá nặng." Sẽ không phải là Armani lần nữa chứ......
"Lấy được rồi hả? Mở ra đi."
Thẩm Ương ngồi luôn trên mặt cỏ, cổ kẹp di động, giải phóng hai tay để bóc quà. Sau khi mở hộp ra, đầu tiên anh nhìn thấy một cuốn sổ mỏng có bìa bằng nhung đỏ, phía trên in mấy chữ vàng to —— giấy chứng nhận tình yêu.
"Đây là......"
"Món quà thứ nhất, tặng anh hứa hẹn của em."
Hứa hẹn gì cơ? Hứa hẹn với mình lúc nào? Thẩm Ương đầy bụng nghi hoặc mở giấy chứng nhận ra, liền thấy mặt phải có ảnh chụp một chú gấu khoảng 8-9 tháng, mặt trái viết: Gấu trúc "Đại Hoàng Phong" được Thẩm Ương dùng tình yêu thương vô hạn nhận nuôi, thời gian nuôi dưỡng 10 năm, giấy này làm minh chứng.
"Thích không?"
Giọng Túc Hàn Anh mang theo ý cười truyền qua loa điện thoại, Thẩm Ương cơ hồ không thể suy nghĩ được gì nữa, hoảng hốt nói: "Cậu hứa khi nào......"
"Ngày đó ở vườn bách thú, anh nói em dám đưa anh liền dám nuôi."
"......"
Không đợi Thẩm Ương nói thêm câu nào, Túc Hàn Anh lại nói tiếp: "Món quà thứ hai, tặng anh quá khứ của em."
Thẩm Ương lại nhìn giấy chứng nhận một hồi lâu mới không nỡ mà khép lại, cẩn thận đặt một bên. Anh hít sâu, kiềm chế cảm giác phức tạp trong lòng, lấy từ trong hộp quà ra một quyển sổ dày hơn nhiều.
Chẳng lẽ là album? Tưởng tượng đến có thể thấy Túc Hàn Anh khi còn nhỏ, Thẩm Ương thật sự chờ mong.
Nhưng mà anh xem qua hơn 10 trang, phát hiện ra mỗi tờ đều là ảnh chụp hiện trường trận đấu của anh, có tấm cắt từ báo, có tấm lại in ra từ tin tức trên web, đương nhiên, cũng đều là về anh...... Không, nói chính xác hơn là, về Bumblebee.
Một lát sau, Thẩm Ương lật tới một chỗ có đánh dấu.
Trang bên trái là ảnh chụp anh đang nâng cúp lên cao, trang bên trái là ảnh chụp màn hình hội nhóm người chơi WTK, tiêu đề mỗi bài đăng đều là chúc mừng GBG cùng Bumblebee giành thắng lợi. Trừ mấy cái đó ra, ở một chỗ trống còn có 5 chữ viết tay tuy tinh tế nhưng mang nét trẻ con —— quán quân! Ha ha ha!
Trong đầu Thẩm Ương không khỏi hiện lên hình ảnh Túc Hàn Anh khi là học sinh tiểu học...... Nhưng mà 6 năm trước không phải Túc Hàn Anh chỉ có 13 tuổi thôi sao?
Hóa ra Túc ca ngày hôm nay cũng từng trải qua một thời ngây ngô như vậy sao?
Thẩm Ương nhịn cười, tiếp tục xem, mãi cho đến ngày anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia.
Trang bên trái chỉ có một màu đen, trang bên phải viết một câu tiếng Anh: What doesn"t kill you makes you stronger.(4)
(4) Thứ không giết được bạn khiến cho bạn càng mạnh hơn
Thẩm Ương nhìn chằm chằm dòng tiếng Anh kia thật lâu, rõ ràng là một câu quen thuộc, anh lại như thể lần đầu tiên nhìn thấy, dường như có thể hấp thụ sức mạnh và dũng khí vô hạn.
Cuối cùng, anh cố nén rung động trong lòng, chậm rãi mở trang sau.
Nhưng nội dung về sau rất ít, chỉ có một ít phân tích chiến thuật thi đấu cùng lo ngại về vết thương trên tay của anh, lúc Thẩm Ương lật đến tờ cuối cùng, ngày này vừa vặn là ngày anh giải nghệ, mặt trên cũng chỉ viết một câu —— hy vọng anh nắm trong tay cả vũ trụ, hy vọng anh được cả thế giới ôn nhu đối đãi.
Bỗng dưng, Thẩm Ương đột nhiên nhanh trí: "Cậu...... Là gjhhh123?"
Túc Hàn Anh im lặng một cách khả nghi, cũng không trực tiếp thừa nhận, mà nói: "Món quà cuối cùng, tặng anh...... tương lai của em."
Lúc Thẩm Ương ngốc lăng lấy ra hợp đồng với KK chiến đội, liền nghe thấy Túc Hàn Anh cười nói: "Nếu thành tích chiến đội không tốt, em sẽ bị bắt về nhà kế thừa sản nghiệp tiền tỷ, rất đáng thương. Cho nên chuyện em hỏi anh, có phải anh cũng nguyện ý hay không?"
Thẩm Ương: "......"
Sao nghe có chút quen tai nhỉ?
Suy nghĩ nửa ngày, Thẩm Ương rốt cuộc nhớ lại lần hẹn hò ở vườn bách thú hôm đó, anh mềm lòng ký tên cho hai cô bé, Túc Hàn Anh từng hỏi anh, lúc ấy anh chỉ nghĩ đối phương đang nói đùa, không nghĩ tới thành thật rồi!
Thẩm Ương không khỏi cảm khái: con đường dài nhất cả đời này anh đi qua chính là kịch bản của Túc Hàn Anh!
Nhưng mà......
Kịch bản chặt chẽ như vậy, ai sẽ không rơi vào?
Đôi mắt của Thẩm Ương cong lên, "Túc ca, cậu còn nhớ đêm chúng ta xem pháo hoa ở Yên Hỏa Hồ...... Cậu đánh đàn ghi-ta cho tôi nghe."
"Nhớ rõ, chuyện khác cũng nhớ rõ."
Thẩm Ương nghẹn ngào, nhanh chóng đào ra vận may của mình, "Thực ra lúc ấy tôi đã có một quyết định."
Tiếng hít thở trong loa rõ ràng dồn dập hơn, Thẩm Ương âm thầm đắc ý, anh cố ý kéo dài hơn mười giây mới nói: "Tôi không muốn làm cậu thất vọng, cũng không định để chính mình thất vọng. Tôi muốn trở thành đồng đội của cậu, cùng nhau, giành lấy quán quân thế giới thuộc về chúng ta."
"Cho nên...... Túc Hàn Anh, tôi nguyện ý!"
* Đậu: cảm giác từ "nguyện ý" hay và sâu sắc hơn từ "đồng ý" nên mình giữ nguyên
Thật lâu sau, Thẩm Ương rốt cuộc nghe thấy đối phương đáp lại ——
"Thẩm Ương, quay đầu lại."
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm muội: yes, i do.
* Cảm giác có người luôn chờ mình, chỉ cần quay đầu lại là sẽ luôn thấy người ấy ở đó, sẵn sàng đưa tay ra nắm lấy mình, để mình không cảm thấy cô đơn, lạc lõng nữa.
Ai da, buồn ngủ rồi. Đậu ngủ đây. Chưa kịp đọc lại vì buồn ngủ quá, cả nhà đọc tạm