Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 1: Chương 1





“Ngôn Ngôn, cậu tới rồi!”
Khương Tri Ngôn mỉm cười gật gật đầu, ngay sau đó kéo ghế dựa chỗ mình ngồi ra, thuần thục mà đặt túi xách, khởi động máy, cắm dây sạc cho di động.

“Thân thể sao rồi? Còn được chứ?”
“Đúng vậy, xem sắc mặt cậu hình như còn có hơi trắng bệch.


Đồng nghiệp đối diện cùng bên tay trái nhiệt tình đặt câu hỏi, trên mặt mang theo biểu tình quan tâm.

Tươi cười của Khương Tri Ngôn không thay đổi, “Tuột huyết áp thêm suy dinh dưỡng, bệnh bao tử cũng khá nghiêm trọng, có khả năng phải nội soi dạ dày, bác sĩ bảo mình bớt thức đêm, nghỉ ngơi nhiều, ăn cơm đúng giờ.


Cô không có ra vẻ kiên trì mà nói không sao cả, đối với người trưởng thành mà nói, sốt cao gần 40 độ cũng không phải chuyện nhỏ, bằng không thì bây giờ mình cũng không có cơ hội mà đứng ở đây.

Hơn nữa ở kiên cường ở chốn công sở là vô dụng, nhà tư bản sẽ không đau lòng mi đâu!
Nếu Khương Tri Ngôn còn muốn tiếp tục làm ở công ty thì ngược lại cũng còn nguyện ý vờ vịt tí, nhưng cô đã quyết định sang năm bắt được tiền thưởng cuối năm liền từ chức, nên bây giờ tất nhiên là thoáng thêm tí nghệ thuật gia công, thảm cỡ nào thì nói thảm cỡ đó.

Đến lúc đó cả cớ để từ chức cũng có —— tuy rằng tôi thích công ty lắm, tiếc thay thân thể thật sự không chịu nổi rồi.

Biểu tình của hai người đồng nghiệp cứng đờ trong một chớp mắt, hiển nhiên không ngờ Khương Tri Ngôn sẽ nói huỵch ra như vậy, tình huống bình thường không phải là đều nên nói mấy lời như “Không sao, không sao, cảm ơn đã quan tâm” à? Này đây thì bảo các cô ấy… Trả lời thế nào?
“Ai da, vậy cậu cần bảo trọng thân thể nha, khi trẻ không chú ý, già rồi đều là bệnh.


“Đúng đó, bây giờ xương cổ mình chả khỏe gì mấy, ngồi một ngày liền khó chịu ghê gớm.


Dưới nụ cười mỉm của Khương Tri Ngôn, hai vị này an ủi vài câu xong thì liền bắt đầu hàn huyên với nhau, bỏ quên chính chủ ở một bên.

Chẳng qua cái này cũng bình thường, vốn chỉ là quan hệ đồng nghiệp thuận miệng quan tâm vài câu, biểu đạt tình cảm với đồng nghiệp là đủ rồi.

Bằng không còn muốn thế nào? Mấy cái bệnh vặt như này các cô ấy cũng không giúp được á.

Khương Tri Ngôn cũng không cảm thấy cái này có vấn đề gì, nếu mà là cô bé mẫn cảm như nguyên chủ thì có lẽ trên mặt không nói nhưng trong lòng vẫn là sẽ có chút khổ sở, nhưng đổi thành cô, người đã giao tranh năm sáu năm trên chốn công sở mà nói.

—— Chả sao cả, sau khi từ chức thì chính là người xa lạ, nói gì mà giao tình chứ!
Mặc kệ các cô ấy tán gẫu cái gì, Khương Tri Ngôn cứ cầm lấy bình giữ ấm đi rót thêm nước ấm, mùa đông thủ đô thiệt sự là quá lạnh, từ cửa tàu điện ngầm đi đến công ty chẳng qua là 10 phút ngắn ngủi, cô đã cảm giác mình y như mới ra khỏi hầm băng ấy.

Hút vài hớp nước ấm xuống bụng, một cỗ ấm áp nháy mắt chạy từ yết hầu vào dạ dày, hai chữ thôi —— thoải mái!
Cộp, cộp, cộp!

Tiếng giày cao gót rõ ràng lại có lực, lúc này cách lúc đi làm bình thường còn 1 phút, người tới này đây có thể nói là cao nhân căn giờ, Khương Tri Ngôn thoáng nhìn đã thấy cái vị ở đối diện kia âm thầm dâng ra tiểu bạch nhãn khinh thường.

Ghế dựa bên tay phải rất mau đã bị kéo ra, đồng thời một chiếc áo khoác bị quăng lên, một phần eo thon mảnh mai trắng trẻo liền ánh vào mi mắt cô.

Hôm nay bên ngoài là âm 11 độ, tuy công ty bật đủ máy sưởi, chỉ là người mặc mát lạnh như vị này đây vẫn là ít.

“Ấy, tiểu khả ái tới rồi?”
Ngữ khí như là thiếu gia ăn chơi trác táng lên phố khoe chim thời cổ đại, còn hên bởi vì người lên tiếng là nữ, còn là một vị với giọng nữ soái khí ngự tỷ mười phần nên đã bớt đi cái phần đáng khinh đó.

“Ừm, ăn sáng chưa?”
Độ cong nơi khóe môi Khương Tri Ngôn thoáng nâng lên mấy độ, trước kia quan hệ của “cô” và vị “Bạn cùng bàn” này rất bình thường.

Hai người tuy cùng một bộ phận ngồi cạnh nhau, nhưng bất đồng với cô, cô nàng tên Kiều Hạ này cần ra ngoài gặp khách hàng thường xuyên, nên giao tế không nhiều lắm.

Hơn nữa Khương Tri Ngôn từ nhỏ chính là gái ngoan, ở bên Kiều Hạ vừa thấy liền không phải cùng loại phong cách.

Nhưng Kiều Hạ cũng là người duy nhất nhắn tin hỏi cô thân thể thế nào trong mấy ngày nay, có cần cô ấy cùng đi bệnh viện hay không.

Thử‎ ????hách‎ ????ìm‎ ????ra????g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ [‎ T‎ ????‎ ????‎ ????‎ T‎ ????‎ ????‎ Y‎ ????‎ N.

V????‎ ‎ ]
Khương Tri Ngôn tự nhận là nhìn người vẫn là có vài phần chuẩn, so với hai vị đồng nghiệp nhiệt tình mặt ngoài vừa nãy kia, rõ ràng là Kiều Hạ chân thành nhiều.

Cô không muốn làm bạn với đồng nghiệp, chỉ là cũng sẽ không bỏ qua ý tốt của người khác, giao tiếp với người chân thành tóm lại là nhẹ nhàng hơn một ít.

“Sao mà có thời giờ ăn, mình vừa mở mắt là đã 8 rưỡi, nếu không phải chờ tí nữa phải họp, mình mới sẽ không tới sớm như vậy.

” Kiều Hạ lộ ra một ánh mắt ai oán.

Bộ phận của Khương Tri Ngôn ngày thường là chế độ làm việc co dãn, trừ thứ 2 phải họp hội nghị buổi sáng này không có tình huống đặc thù là không thể xin nghỉ và đến trễ.

“Vậy cậu ăn cái này chút đi, chờ chút nữa phỏng chừng phải chạy đến giữa trưa.

” Khương Tri Ngôn lấy ra 2 thanh dinh dưỡng từ trong túi đưa cho Kiều Hạ thứ này vào lúc khẩn cấp vẫn là rất tốt, đêm qua khi đi siêu thị cô đã mua vài hộp.

“Oa! Tiểu khả ái mình yêu cậu!”
Ánh mắt Kiều Hạ sáng lên, thả tim về phía Khương Tri Ngôn, cũng không khách khí mà nhận lấy thanh dinh dưỡng, hai ba cái đã xử xong 2 thanh.

Chờ cô ấy nuốt xuống một miếng cuối cùng, vừa lúc trưởng bộ phận Siêu ca của bọn họ cũng tới, “Họp thôi, mang đồ đạc đi phòng họp!”
Cả bộ phận gần 20 người lục tục đứng dậy đi về phía phòng họp, hai cô gái ban đầu hỏi tình huống thân thể Khương Tri Ngôn liếc nhau, đều là tò mò như nhau.


—— Từ lúc nào mà quan hệ giữa Khương Tri Ngôn cùng Kiều Hạ tốt như vậy?
Giữa trưa, 12 giờ.

Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, trên mặt những người ra khỏi phòng họp đều lộ ra một nét cười khó nén hưng phấn, hồi nãy trong cuộc họp, trưởng bộ phận trừ bỏ một vài an bài trong công việc cũng nhắc tới cuộc họp thường niên của công ty, đương nhiên còn có phần thưởng cuối năm mà mọi người quan tâm nhất.

Công nhân cực cực khổ khổ làm việc một năm là vì cái gì, còn không phải là vì tiền sao? Đặc biệt là ở cái công ty lớn thưởng cuối năm đều là cất bước từ 3 tháng tiền lương này, chính là đại sự hạng nhất!
“Tiểu khả ái, cùng đi nhà ăn nhé?”
Thả đồ xuống, Kiều Hạ đưa ra lời mời, cộng tác một năm, nhưng thật ra cô ấy và Khương Tri Ngôn cũng không tính là đặc biệt quen thuộc, có vài người vừa nhìn liền biết là từ trường không hợp, vẫn là bảo trì khoảng cách nhất định cho thỏa đáng.

Nhưng Khương Tri Ngôn của sáng nay lại làm Kiều Hạ cảm thấy cô ấy như là có biến hóa gì đó, nên thử mời một lần, dù sao thì dù có cự tuyệt cũng chả tổn thất gì.

“Được thôi.


Khương Tri Ngôn trực tiếp đáp ứng, đồ ăn của nhà ăn công ty không chỉ rẻ còn ngon nữa, bọn họ cơ hồ là đều sẽ xuống ăn.

Tươi cười của Kiều Hạ nở rộ thêm 2 phần, trực tiếp đưa tay phủ lên vai Khương Tri Ngôn, “Đi đi đi, mình sắp chết đói rồi!”
Chờ hai người lại lần nữa trở về đã gần 1h, tới 2h là kết thúc giờ nghỉ trưa, Khương Tri Ngôn lấy chăn mỏng ra đang định nhắm nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng lại đột nhiên nhận được ánh mắt ám chỉ của Kiều Hạ và động tác hơi hơi bĩu môi của cô ấy.

Cô quay đầu nhìn một cái.

“Tiểu Khương! Cuối cùng em cũng tới rồi!”
Giọng nữ hơi bén nhọn làm lông mày Khương Tri Ngôn hơi hơi nhíu lại, không chờ cô mở miệng, vị kia liền trực tiếp kéo cái ghế dựa trống qua ngồi vào cạnh cô, “Em vừa xin nghỉ liền nghỉ nhiều ngày như vậy, chị chờ em lâu lắm đó!”
Chị Vương tươi cười sáng lạn, như là không nhìn thấy động tác chuẩn bị ngủ cùng hơi hơi nhíu mày lại của Khương Tri Ngôn, “Cậu cháu kia của chị nói gần đây nhắn tin cho em sao thế nào cũng chưa rep? Có phải thẹn thùng không……”
Khương Tri Ngôn ngắt ngang chị ta: “Không phải chưa rep, là em cho anh ta vào blacklist.


Chị Vương: “……”
Tươi cười cứng đờ, chị ta hẳn là cũng không ngờ được Khương Tri Ngôn vẫn luôn trông dễ nói chuyện sẽ nói huỵch ra như vậy.

Khương Tri Ngôn nhìn thời gian trên di động, “Chị Vương, thân thể em không thoải mái, cần ngủ trưa, chị thấy chị tiện rời đi chứ?”
Chị Vương: “……”
Ghê thật, chị ta cũng chưa mở miệng đâu, đã bắt đầu đuổi người rồi?
Tính tình chị ta cũng không phải dễ đối phó, trực tiếp xệ mặt xuống, mắt liếc xéo, “Tiểu Khương cô đây là víu được cành cao à? Ha ha, nhanh như vậy đã không để chị Vương tôi đây vào mắt rồi?”
Tin tức từ động tĩnh cùng lời nói này đã trực tiếp hấp dẫn ánh mắt cả bộ phận tới đây, bản thân chị Vương này chả có bản lĩnh gì, công việc cũng là nhân viên văn thư bình thường, có thể vào công ty ít nhiều là nhờ người ta có một ông chồng tốt làm giám đốc.

Hẳn là cuộc sống quá nhàm chán, sở thích lớn nhất của bà chị Vương này chính là làm mai cho người ta, nếu là cái loại mối “tốt” này thì cũng thôi đi, mấu chốt là chị ta một lòng muốn làm mai cho thằng cháu trai kia của mình kìa.


Cháu trai của chị Vương à?
Mấy cô gái bất hạnh từng bị làm mai cũng chả biết đã ói mửa bao nhiêu lần rồi, giờ cả cái lầu này ai không biết đức hạnh của thằng cháu kia của chị ta.

Ham ăn biếng làm, đua đòi nữa, rõ ràng là một tên gặm lão tộc* nhưng lại bày cái phổ đáng tin cậy, cô nào có đầu óc bình thường đều chướng mắt.

*: không làm nên trò trống gì, chỉ dựa vào cha mẹ nuôi sống, nên bị gọi là gặm lão.

Chẳng qua trong mắt chị Vương, cháu trai nhà mình là chỗ nào cũng tốt, đương nhiên phải tìm cô gái tốt mà phối!
Mà Khương Tri Ngôn, thật bất hạnh chính là mục tiêu mới nhất của chị Vương.

Gia thế của cô còn có tính cách bản thân nữa, chị Vương đều hỏi thăm rõ ràng, con gái một, nhà ở thành phố tuyến 2, có một căn phòng khu trường học, cha mẹ đều là giáo viên tiểu học mấy thập niên, nghe nói mẹ còn là phó hiệu trưởng trường tiểu học kia nữa, cái này thật tốt á!
Không chỉ có tiền lương về hưu cao, về sau còn có thể chăm cháu ngoại.

Mấu chốt là bản thân Khương Tri Ngôn cũng xuất sắc, xinh đẹp hiểu chuyện bằng cấp lại tốt, không giống với mấy cô ỷ vào một khuôn mặt liền câu tam đáp tứ.

Chị Vương đã quan sát một đoạn thời gian rồi, cô bé này thật sự là cái kiểu dễ đắn đo kia, tính tình cũng truyền thống, chắc chắn sẽ không phải kiểu chịu chút ấm ức liền ầm ĩ muốn ly hôn.

Nhưng mà, chị ta tính hay lắm, còn cố ý dặn cháu trai ân cần chút, ai ngờ được sau khi cô bé này xin nghỉ mấy ngày trở về liền…… thay đổi tính tình y như bị quỷ nhập vậy?
Chẳng lẽ trước kia đều là giả vờ?
Đối mặt với cái giọng bén nhọn lại to kia của chị Vương và tầm mắt trần trụi chung quanh, Khương Tri Ngôn rất là trấn tĩnh, cô thậm chí còn có tâm tư điều chỉnh vị trí của chăn một chút, bảo đảm chỗ nên đắp của mình đều được đắp, sẽ không bị cảm lạnh lúc ngủ.

“Chị Vương, chờ em víu được cành cao nhất định sẽ báo cho chị.


Ôn ôn nhu nhu, mặt mang ý cười, thấy thế nào cũng là một cô gái đáng yêu ôn nhu thiện lượng, làm nổi bật lên chị Vương kia càng thêm vô cớ gây rối.

—— Quả thực giống như đúc với con ả thực tập sinh muốn câu dẫn ông xã chị ta khoảng thời gian trước!
Đương sự, chị Vương đây, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận xông thẳng đỉnh đầu, nhưng rốt cuộc chị ta còn có một tia lý trí ở đó, biết ầm ĩ lên trước công chúng thì khó coi.

Nói không chừng sẽ còn bị chồng chị ta biết, đến lúc đó lại là một trận khắc khẩu, không được! Không được!
Chị Vương nặn ra một nụ cười, nỗ lực ra vẻ như tiền bối tri kỷ, “Tiểu Khương em vẫn là quá trẻ tuổi, cái tuổi tốt nhất của con gái chỉ mấy năm nay, không nắm chặt mà tìm một tấm chồng tốt, chờ đến 28-29 thế chỉ còn lại hàng dư lại! Ngẫm lại con cái về sau của em, không cho nó được một hoàn cảnh sống tốt, chắc chắn sẽ oán em! Còn có cháu chắt nhiều thế hệ xuống nữa, đều không thể chọn sai dù chỉ một bước.


Những lời này vừa ra, Khương Tri Ngôn còn chưa nói gì, không ít cô trong bộ phận đã nhịn không được mà trợn trắng mắt, đặc biệt là Kiều Hạ, cô ấy vèo cái đứng dậy liền muốn dỗi chết con mụ này!
Nhưng mà Khương Tri Ngôn giật giật quần cô ấy, ý bảo cô ấy bình tình, chính cô thì lại lấy ra bịt mắt ẩm, xé mở bao bì điều chỉnh vị trí một chút rồi đeo lên nằm yên, “Chị Vương, cái này thì không cần chị nhọc lòng.


“Con cháu đều có phúc của con cháu, không có con cháu thì em hưởng phúc.


Ngữ khí này tựa như một bà cố nội 90 tuổi cuộc đời trải qua phong phú đang khuyên bảo hậu bối không hiểu chuyện.

Chị Vương: “……”
“Ha ha ha!”
Lầu hai, trên ghế dài góc nào đó ở nhà ăn, tiếng cười của Kiều Hạ quá mức kiêu ngạo, còn hên vị trí này khá hẻo lánh, không ai chú ý tới.


Khương Tri Ngôn yên lặng dịch mâm đồ ăn xa một tí, thật sự không ngờ được vị này có thể cười lâu đến thế, các cô đều đã đang ăn chiều rồi!
“Há há, không, không có con cháu em, em hưởng phúc, ha há, tiểu khả ái, sao cậu hài hước như vậy chứ! Cậu không thấy được sắc mặt của chị Vương lúc đó đâu, mình đều sợ chị ta xông lên đánh cậu một trận!”
Khương Tri Ngôn: “Buồn cười thế à?”
Cô cảm thấy lời mình nói rất bình thường nha, cũng chưa mang theo chữ thô tục nào, hơn nữa cũng là ý tưởng chân thật trong nội tâm.

Kiều Hạ gật gật đầu, “Quả thật là danh ngôn kinh thế đó nha, tiểu nữ tử bội phục, bội phục!” Đồng thời còn giơ ngón cái lên với Khương Tri Ngôn.

Khương Tri Ngôn nhận lấy lời khen, cái đề tài này cũng cứ vậy mà qua, cô và Kiều Hạ đều không lo lắng chị Vương sẽ làm cái gì, thứ nhất là chị ta không phải người bộ phận các cô, thứ hai là ông chồng giám đốc kia của chị ta càng là không quản được Khương Tri Ngôn, dù cho chị Vương kia truyền đi nhàn thoại gì, lấy tác phong của chị ta thì mọi người sẽ chỉ lấy làm chuyện cười sau khi ăn xong.

Khương Tri Ngôn của trước kia chính là không nghĩ thông suốt điểm này, cứ cảm thấy cự tuyệt người khác là không tốt, lúc này mới bị người ta được một tấc lại đòi tiến một thước.

Chờ Kiều Hạ cười xong rốt cuộc bình tĩnh lại rồi, đề tài cũng chuyển sang một chuyện khác càng đáng chú ý hơn, ví như cuộc họp thường niên tháng sau.

“Không biết năm nay liệu……”
Kiều Hạ quăng một ánh nhìn lộ ý “Cậu hiểu đó” về phía Khương Tri Ngôn, làm Khương Tri Ngôn rất mau liền nghĩ đến chuyện cẩu huyết phát sinh tại cuộc họp thường niên năm trước.

“Có lẽ năm nay boss sẽ mặc một bộ tây chống bị tạt.


Ngay sau đó Kiều Hạ cười nói, xem chừng cái sự kiện năm ngoái ấy đích xác làm cô ấy xem diễn xem đến rất vui vẻ.

Khương Tri Ngôn cười cười, cũng không để việc đó trong lòng, nhưng không ngờ tới Kiều Hạ lại thần thần bí bí mà thò qua mở miệng nói: “Cậu nói ấn theo cái kiểu công tác cuồng kia của boss đó, lỡ mà kết hôn rồi liệu có phải cái kiểu như này hông.


Kiều Hạ ho nhẹ một tiếng, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc.

“Đây là tiền tiêu vặt tháng này, đêm nay anh tăng ca không về.


Khương Tri Ngôn: “……”
Không nhìn ra được Kiều Hạ còn là một diễn tinh đó, cô nhìn chung quanh một cái, cũng không có ai, phía sau còn có một cái ghế dài, hẳn là cũng nghe không rõ các cô nói chuyện, rốt cuộc nhà ăn ồn ào mà giọng của hai người lại không lớn.

Khương Tri Ngôn gắp một miếng thịt gà lên, không chút để ý mà xem giờ trên di động, “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Kiều Hạ sửng sốt, ngay sau đó đôi mắt hơi hơi trừng lớn, “Rất tốt?”
Nuốt đồ ăn, khóe môi Khương Tri Ngôn hơi vểnh, đáy mắt là ý cười chói lọi, “Nếu có người mỗi tháng cho mình 5, không, 2 vạn đi, mình nguyện ý anh ta cả đời này cũng không về nhà.


“Nếu mà cho 10 vạn, tiểu tam ở cữ mình cũng đi chăm luôn.


Kiều Hạ: “…… tỷ muội à, cậu tàn nhẫn!”
Cô ấy rốt cuộc không gọi tiểu khả ái nổi nữa, đây rõ ràng là một đại ma vương á, sao trước kia mình lại mắt mù không phát hiện chứ.

.