Tôi Lại Say Đắm Cô Giáo Cấp 2 Của Tôi Rồi

Chương 4






Ngày mới bắt đầu, vì buổi tối tôi ngủ không được nên vào 10h sáng tôi mới bừng tỉnh dậy, làm công việc nhà, giặt dũ quần áo, nấu cơm ăn một ít rồi thôi.

Tôi mở cửa cho nắng sớm vào nhà thì bất ngờ nhìn cô An đứng trước cửa tay dơ lên hình như là định gõ cửa.

" a cô! "
" a Anh con ăn bánh nè, cô có làm một ít mà ăn không hết " cô An giơ bánh bông lan lên
" a nhưng mà! "
" haiz, cho cô vào nhà đi, để cô đứng ngoài này coi được à " cô lấn bước vào nhà rồi để dép qua một bên
Cô bước tới bàn ăn bên bếp, tôi bật ào tới dọn đống chén dơ lên bồn rửa.

" a a con mới ăn xong hơi bừa bộn ạ, đợi con xíu " tôi vắt chân lên cổ mà cầm ề chén dơ vào bồn rửa rồi xả nước

" có thật con sống một mình không? " nhìn mặt cô nghiêm túc hỏi than
" a dạ, cô không tin con hả "
" haiz nhìn căn nhà như vậy mà sống một mình á? "
" a dạ tại mấy năm trước có bame nữa nên hơi to so với một người ạ "
" haha, cô cũng ganh tị thật, cô cất nhà nhỏ bên trong hẻm thôi nhà xấu lắm "
" hả vậy hả, nữa con lại nhà cô chơi nha "
" ừm nếu cô rảnh haha "
" a nè ăn đi đứng đó rửa vài "
" a dạ con rửa xong rồi ăn luôn hihi " tôi bối rối trả lời
Trước khi có người đến thì có hẹn tôi nhưng mà lần này lại đến đột ngột mà còn là người tôi thích cơ chứ.

Sau một hồi nài nỉ của cô thì tôi đã rửa xong và ngồi vào bàn cầm miếng bánh lên ăn, nhâm nhi một chút, tôi tính nói thật ra tôi không có thích cho lắm nhưng nhìn cô ăn cùng tôi thật ngon miệng sao tôi lại nói được.

Tôi hỏi cô sao cô lại đem bánh qua đây, cô nói tiện đi kiếm đồ mua rồi cho bánh luôn, ơ nhưng từ nhà tôi đi sâu vào có tạp hoá nào? Nếu có thì chỉ có một tạp hoá nhỏ phía trước, nói ra tạp hoá như căn nhà thường, đồ rất rất là ít còn ít hơn cả tạp hoá nhỏ bên công viên.

" thôi cô về nha, cô cũng sắp dạy thêm ở nhà rồi, nào cô rảnh cô mời qua nhà chơi nha "
Tôi đứng ở cửa vâng dạ theo nhưng khi nghĩ lại không phải cô muốn đi mua đồ sao? Tôi thầm nghĩ cô để ý mình nên kiếm cớ chăng, nhưng không tôi lại sai mất rồi, vì cô là gái thẳng cơ mà.

" sao cô lại quan tâm! con vậy "
" a à nghe con kể con sống một mình nên cũng buồn, cô rảnh nên qua bầu bạn với con thôi " nhìn mặt cô ngại ngùng các thứ có lẽ cô thích tôi chăng? Nhưng mới gặp lại mấy ngày mà sao lại thích nhanh đến vậy? Mà quan trọng hơn cô là gái thẳng aaaa
" con! cảm ơn cô " miệng tôi run rẩy cất tiếng nước mắt thì lăn xuống
" a sao lại khóc rồi " cô bối rối lấy tay lau nước mắt tôi, tôi thì đứng đó khóc như chưa từng được khóc, có lẽ tôi quá cô đơn trong khoảng thời vô định
Cô nhón chân lên, ôm đầu tôi xuống vai cô, cô vỗ về tấm lưng đang run rẩy và khuôn mặt khóc xấu xí của tôi.


" a cô nói gì sai à, cô xin lỗi "
" con.

.

con xin lỗi vì đã khóc trước mặt cô " hai cánh tay tôi ôm chật lưng cô, càng siết chật hơn, cô không khó chịu mà lại để tôi ôm
" không.

.

không sao, cứ khóc đi, làm gì phải xin lỗi cơ chứ, chắc thời gian con ở một mình cô đơn lắm nhỉ, hay là con không có bạn để trò chuyện và tâm sự? "
" con.

.

hồi đó có nhưng giờ thì không! "
" a đứa trẻ ngoan, từ nay cô sẽ bầu bạn với con nhé, cùng cô Hân và cô Kim nữa được không? "
" vâng! " tôi buông cô ra nhìn chằm chằm vào cô
Cô khó hiểu nhìn tôi một hồi rồi tự chủ lấy tay lau nước còn vương trên má tôi.

" vậy cô về nhé? Tối nay hẹn gặp ở công viên nha "
" vâng cô về ạ " tôi gật đầu nhẹ rồi cũng đi vào trong
Ngồi ghế suy nghĩ, sao cô lại quan tâm mình hơn mọi khi nhỉ, mà còn hẹn gặp nhau, không lẽ? À không có lẽ tôi ảo tưởng quá chăng.


!
Tôi nghĩ tôi nên tặng cô một chút đồ ăn nhỉ vì cô tặng tôi bánh, dù tôi không có ăn nhiều, haiz mà tôi không biết tặng gì cho cô hết.

Tôi ngồi chầm ngâm tận 1 tiếng, chầm ngâm nhìn màn hình tivi, và rồi cũng không nghĩ ra món gì để tặng cô.

15h20
Tôi ngồi nhìn điện thoại, và nảy ra ý định nhắn cho cô.

•chat•
" cô An ơiii "
" đây cô nghe "
" dạ là con muốn hỏi "
" hửm? "
" a cô thích ăn gì nhất á "
" sao lại hỏi vậy tính làm cho cô ăn à "
" a dạ hihi "
" có giỏi nấu nướng không đó hay là tui ăn vào tui ôm bụng rồi sao nè, rồi tui biết bắt đền gì giờ "
" ơ ơ con nấu được mà, cô ôm bụng thì con ôm thuốc qua nhà cô thôi.