Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 82: Quái vật 4-4




Lâm Dị vừa đi vừa hỏi đường tới nhà Sầm Tiềm.

Cũng may Lâm Dị có biết một ít kỹ năng phá khóa, mở được cửa nhà Sầm Tiềm xong, cậu lấy tiền trong tủ ra.

Chẳng trách Sầm Tiềm khẳng định cậu biết đây là nhà của y, thì ra là do cậu đã tới đây từ mười năm trước rồi

Lâm Dị cầm tiền quay trở lại bệnh viện để trả phí, chưa kịp đợi Sầm Tiềm ra khỏi phòng cấp cứu, chớp mắt một cái, cậu lại nằm trên giường.

Bên ngoài vang lên tiếng Tần Châu gõ cửa: "Lâm Dị."

"Đàn anh, em đây!" Lâm Dị cẩn thận lướt qua con mèo bên cạnh, đứng dậy mở cửa cho Tần Châu.

Tần Châu nói: "8 giờ 30 rồi."

Lâm Dị bối rối: "A, thì sao ạ?"

Tần Châu nói: "Đi làm."

Lâm Dị: "..."

Cậu vừa trải qua quá trình quay ngược thời gian, làm cậu tí thì quên béng mất thân phận mình là nhân viên của Toà soạn báo Kỳ Điểm.

Nhậm Lê đang đợi cậu ở bên ngoài, Lâm Dị vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo

Lúc cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đúng lúc Sầm Tiềm cũng ra khỏi phòng, hai người đứng ở hai phía, bốn mắt nhìn nhau, Sầm Tiềm ngồi trên xe lăn hỏi Lâm Dị: "Chưa ăn sáng mà đã rời đi rồi sao?"

Lâm Dị nhìn xuống chân của Sầm Tiềm, trên đó được đắp một chiếc chăn nhỏ, xét theo hình dáng lồi lõm trên chăn, một bên chân của y đã không còn.

Để ý thấy ánh mắt Lâm Dị đang nhìn mình, Sầm Tiềm nói: "Tôi quen rồi, không sao hết. Nếu anh không cứu tôi thì bây giờ tôi đã chết rồi."

Lâm Dị không biết nên nói gì, gãi gãi đầu: "Làm người ai lại thấy chết mà không cứu chứ."

Sầm Tiềm lại hỏi cậu: "Cậu chưa ăn sáng mà đã đi rồi sao?"

"Không, tôi muộn giờ làm rồi." Lâm Dị nói, Sầm Tiềm cũng không ép buộc cậu thêm nữa.

Ba người đi bộ đến Toà soạn báo Kỳ Điểm.

Lâm Dị rối rắm không biết có nên kể lại chuyện này cho Tần Châu và Nhậm Lê hay không, bởi đúng thật là cậu có quen Sầm Tiềm. Nhưng hôm qua cậu vừa mới thề thốt rằng bản thân không biết y xong, tự dưng ngủ ở nhà người ta một đêm liền quay phắt 180 như thế, nhìn kiểu gì cũng thấy kì cục.

Xác suất một trong ba người họ bị quái vật 4-4 bám vào rất cao, nếu cậu nói gì kì lạ, sẽ gây ảnh hưởng đến phán đoán của người không bị bám vào còn lại.

Cuối cùng, Lâm Dị quyết định cứ quan sát trước xem sao.

Lúc ba người đến tòa soạn báo, những người tham gia khác cũng có mặt ở đó.

Lâm Dị đếm số người, nhóm bảy người kia giờ chỉ còn lại có sáu người.

Tần Châu và Nhậm Lê cũng nhận ra, cho nên nhanh chóng đi tới, Tần Châu hỏi: "Người còn lại đâu?"

Người trả lời câu hỏi của Tần Châu là một cô gái trông rất hiền lành, tên Phong Uyển, sở dĩ lần này cô bị đưa vào Thế giới Quy tắc là vì lúc tham gia đợt thi cuối kỳ, Phong Uyển bị ốm cho nên làm bài không được tốt lắm, kết quả là khiến xếp hạng của bản thân bị tụt xuống gần chót.

"Cậu ta..." Phong Uyển ngừng một chút, đổi cách dùng từ: "Xảy ra chuyện rồi."

Tần Châu: "Là chuyện gì?"

Người xảy ra chuyện là chàng trai tên Chu Kỳ. Hôm qua, bảy người họ quyết định đến đồn cảnh sát để thử vận ​​may, xem liệu có thể thuyết phục được cảnh sát đồng ý cho bọn họ phỏng vấn tên sát nhân Thuấn Tức hay không.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên xảy ra, bọn họ đều bị từ chối thẳng thừng. Hết cách, bảy người đành quay lại toà soạn báo, dự định sẽ trải qua đêm đầu tiên trong Thế giới Quy tắc 4-4 tại đây.

Chu Kỳ nghe nói, NPC sẽ giết người vào ban đêm, hơn nữa, thoạt nhìn thì ba người trong hội sinh viên trông có vẻ không có ý định dẫn dắt bọn họ.

Cậu ta không muốn chết, cách duy nhất để sống sót là dựa vào bài phỏng vấn mà gã chủ biên đã yêu cầu.

Nếu cậu ta không hoàn thành bài phỏng vấn thì sẽ chết sao?

Trong khi những người tham gia khác mệt mỏi mà ngủ thiếp đi ở nơi này, Chu Kỳ lại nhanh chóng tìm kiếm thông tin về tên sát nhân Thuấn Tức, thông qua một vài thông tin rải rác trên mạng, cậu ta đã biên soạn thành một bản thông cáo báo chí (*).

(*): là bản tóm tắt những sự thật về một vấn đề mà mình muốn giới truyền thông quan tâm. Tiêu chí chính của một thông cáo báo chí là phải chứa thông tin cần thiết

"Lúc bọn em tỉnh dậy thì đã thấy Chu Kỳ bị đâm hơn chục nhát dao trên người rồi, cậu ta nằm ở bàn làm việc, đã không còn thở nữa." Phong Uyển kể lại những gì mình nhìn thấy cho Tần Châu: "Bọn em không dám ở lại toà soạn báo thêm nên vội vàng chạy xuống dưới đây."

Muốn tìm ra quy tắc tử vong thì phải bắt đầu từ thi thể người chết.

Tần Châu hỏi Phong Uyển vị trí của thi thể, sau đó ba người lập tức đi lên tầng.

Thời điểm này mọi người đã bắt đầu tới làm việc, bọn họ không biết những NPC quần chúng này sẽ làm gì với thi thể của Chu Kỳ, cho nên ba người vừa đi được hai ba bước bèn dứt khoát chạy thẳng lên.

Sau khi ba người lao lên tầng – nơi mà Chu Kỳ tử vong thì bắt gặp nhân viên bảo vệ của tòa nhà đang xử lý thi thể của Chu Kỳ.

Lúc này đây, bầu không khí bắt đầu lộ ra chút quỷ dị, sự kỳ quái ấy đã khiến nơi này và thế giới thực hoàn toàn tách biệt nhau.

Hai nhân viên bảo vệ đặt thi thể Chu Kỳ vào túi đựng xác với vẻ mặt đờ đẫn, như thể họ đã thường xuyên xử lý những việc như vậy, đến mức chẳng còn cảm giác được gì nữa.

Tần Châu ngăn cản bọn họ, hai nhân viên bảo vệ cũng không hề tức giận, thậm chí còn nói rất tự nhiên: "Vậy chúng tôi mặc kệ đấy, tí nữa nhớ đem vứt xuống thùng rác dưới tầng là được."

NPC coi người tham gia đã tử vong như rác rưởi.

Mà NPC là do quái vật 4-4 thiết lập. Dựa vào tính chất bắc cầu, có thể thấy thái độ khinh thường của quái vật 4-4 dành cho người tham gia.

Lâm Dị quan sát thi thể, giống với những Thế giới Quy tắc trước đó, người tham gia đã tử vong đều quay mặt về phía cậu nở một nụ cười đầy hung tợn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tần Châu và Nhậm Lê đều bị đồ vật trong tay Chu Kỳ hấp dẫn nên không chú ý đến tình hình của Lâm Dị.

Trong tay Chu Kỳ đang cầm một vật gì đó, Tần Châu rút nó ra khỏi tay của cậu ta.

Là bản thông cáo báo chí ghi lại thông tin về tên sát nhân Thuấn Tức, nhìn dáng vẻ của Chu Kỳ, có lẽ suốt đêm qua cậu ta đã ra ngoài.

Hai mắt Tần Châu dán chặt vào tờ thông cáo, sau đó ném chúng lên bàn họp, tập trung xem xét miệng vết thương trên thi thể.

Nhậm Lê quan sát phòng họp - nơi những người tham gia đã nghỉ ngơi vào đêm qua.

Phòng họp là chính là căn phòng diễn ra cuộc họp hôm vừa rồi, bây giờ vẫn còn dấu vết của những người tham gia.

Lâm Dị cũng lập tức đến kiểm tra ổ khóa, không có dấu hiệu bị cạy mở, loại trừ được khả năng có người lẻn vào giết người trong lúc người tham gia đang ngủ say.

Kỳ thật là chẳng cần kiểm tra khoá cửa cũng loại trừ được khả năng người này ra tay ở trong phòng.

Bảy người tham gia đều ở cùng một nơi, muốn giết Chu Kỳ mà thần không biết quỷ không hay, lại còn phải để những người tham gia khác không phát hiện, thực hiện một vụ án như vậy là cực kỳ khó khăn.

Nơi Chu Kỳ chết tuyệt đối không thể nào là phòng họp được.

"Trên thi thể có tổng cộng mười bảy nhát đâm, miệng vết thương đều rất sâu và rộng, chỉ cần một nhát dao như vậy thôi cũng đủ trí mạng rồi." Tần Châu nói: "Cậu ta không thể nào có đủ sức để quay trở lại nơi làm việc sau khi bị đâm được, hơn nữa không có dấu vết giãy giụa, cậu ta chết ở nơi làm việc một cách lặng thầm không một tiếng động."

Địa điểm bị sát hại không thể nào là phòng họp, nhưng nhất định là ở nơi làm việc...

Điều này trở thành một nghịch lý.

Trong lúc Tần Châu và Nhậm Lê đang suy nghĩ, Lâm Dị thì thầm: "Đàn anh, anh Nhậm Lê, em biết chuyện gì xảy ra rồi."

Tần Châu và Nhậm Lê nhìn cậu, Lâm Dị hắng giọng: "Cậu ta chết trong khoảng thời gian hồi tưởng."

Nhậm Lê hỏi: "Thời gian hồi tưởng?"

"Phải." Lâm Dị kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho Tần Châu và Nhậm Lê nghe: "Quy tắc tử vong hẳn là được ẩn giấu trong thời gian hồi tưởng. Đêm qua người bị quy tắc tử vong tìm tới là em và Chu Kỳ. Em thì may hơn xíu, không vi phạm quy tắc tử vong khi đang ở trong thời gian hồi tưởng."

Lâm Dị quan sát thi thể của Chu Kỳ, tiếp tục nói: "Đàn anh, anh Nhậm Lê, nhưng em nghĩ mình phải tìm ra cơ chế kích hoạt việc quay ngược thời gian trước đã, rồi mới bắt đầu tìm kiếm quy tắc tử vong."

Tần Châu hỏi: "Ý em là sao?"

"Đêm qua cả em và cậu ta đều trải qua quá trình quay ngược thời gian, nhưng trong cùng một đêm, em lại không nhìn thấy Chu Kỳ trong đoạn thời gian hồi tưởng đó, em thì vẫn còn sống nhưng cậu ta thì chết rồi. Em nghĩ em và Chu Kỳ trải qua hai giai đoạn thời gian hồi tưởng khác nhau." Lâm Dị cầm hai cây bút đang đặt trên bàn họp, giơ lên trước mặt Tần Châu và Nhậm Lê. Cậu lấy hai cây bút này làm ví dụ: "Việc quay ngược thời gian mà em đã trải qua vào đêm qua là một ngày nào đó trong quá khứ, cụ thể là mùng 7 tháng 3 của mười năm trước, cơ chế kích hoạt hẳn là con mèo trong nhà Sầm Tiềm, đêm qua chỉ có mình em ôm mèo đi ngủ, còn đàn anh và anh Nhậm Lê thì không, hơn nữa khoảng thời gian hồi tưởng đó có liên quan đến con mèo."

Nói đến đây, Lâm Dị chạm vào cây bút đỏ trên tay trái.

"Mà Chu Kỳ trải qua khoảng thời gian hồi tưởng lại là một ngày khác trong quá khứ." Dứt lời, Lâm Dị chuyển qua cây bút màu đen bên tay phải: "Giống như hai cái bút này vậy, đều là bút, nhưng màu mực không giống nhau. Chuyển sang thời gian hồi tưởng, cả em và Chu Kỳ đều đã trải qua quá trình quay ngược thời gian, nhưng nội dung hồi tưởng lại khác nhau, trong quá trình đó, Chu Kỳ đã vi phạm quy tắc tử vong, cho nên nếu muốn tìm hiểu quy tắc tử vong, chúng ta phải biết được Chu Kỳ đã làm gì để kích hoạt thời gian hồi tưởng. Sau khi tìm ra cơ chế kích hoạt, hẳn là chúng ta có thể quay trở về đoạn quá khứ mà Chu Kỳ đã trải qua, sau đó tìm ra quy tắc tử vong."