Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 76: Tài khoản




Suốt cả ngày, Lâm Dị ở trong trạng thái đờ đẫn ngu ngơ, dù có nghe giảng cũng không lọt được gì. Trong giờ học, cậu mở Nội Quy Trường rồi chăm chú nhìn quy tắc 4-4.

Quy tắc 4-4: Thời gian sẽ không quay lại (chờ bổ sung)

Quy tắc này hơi mơ hồ so với các quy tắc cần giải quyết khác, không có tính định hướng cho lắm. Lâm Dị lại lấy bảng phân cấp quy tắc ra xem, cậu phát hiện quy tắc 4-4 được hội sinh viên đánh giá là trung cấp. Điều này khiến Lâm Dị yên tâm hẳn, đây là quy tắc cậu có thể giải quyết, cho dù có hỏi thẳng, cũng không khiến Tần Châu nghi ngờ

Nhưng bây giờ đang lên lớp, Lâm Dị không thể trực tiếp đi hỏi về quy tắc 4-4 được, cậu chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

Thời gian sẽ không quay lại.

Vậy thì chắc chắn sẽ xuất hiện tình huống quay ngược thời gian.

Đang suy nghĩ, Lâm Dị cảm giác điện thoại trong túi rung lên, cậu dừng một chút, sau đó lén lút lấy điện thoại ra.

Hiện tại người duy nhất có thể liên lạc với cậu, chỉ có đội tuần tra, Âu Oánh và Tần Châu.

Nhưng nhìn thấy tin nhắn mới nhận được, Lâm Dị lại rơi vào khoảng lặng.

Đó là câu lạc bộ rác rưởi sớm đã bị cậu quên lãng.

Hiệp hội nghiên cứu quy tắc: Mời thành viên Lâm Dị đến tham gia hoạt động câu lạc bộ tại phòng 301, toà A, lúc 18h tối nay.

Lâm Dị: "..."

Có hoạt động câu lạc bộ thật này.

Trình Dương ở bên cạnh cũng buồn cười, vỗ vai Lâm Dị: "Này, anh Lâm Dị, để tôi kể cho anh nghe một chuyện buồn cười. Chả là cái hôm khai giảng, tôi tham gia một..."

Lâm Dị ngắt lời: "Câu lạc bộ."

"Ồ, đúng rồi." Trình Dương vui vẻ nói: "Anh đoán xem thế nào."

"Anh nhận được tin nhắn từ câu lạc bộ." Lâm Dị đoán: "Nội dung tin nhắn yêu cầu anh tham gia hoạt động câu lạc bộ tại phòng 301, toà A, lúc 18 giờ tối nay."

"Ơ, chuẩn chuẩn chuẩn." Trình Dương khựng lại, sau đó đột nhiên che miệng: "Ôi đờ mờ, sao anh biết?"

Lâm Dị nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì câu lạc bộ anh tham gia có tên "Hiệp hội nghiên cứu quy tắc"."

"Ơ, đúng đúng đúng." Giọng nói kinh ngạc của Trình Dương thoát ra từ kẽ ngón tay: "Anh Lâm Dị, sao anh thần thánh quá vậy? Đến cái này mà anh cũng biết. Anh xem trộm tin nhắn của tôi đúng không? Ơ không đúng, tôi có dán kính chống trộm rồi mà."

Lâm Dị nói: "Bởi vì tôi cũng nhận được."

Trình Dương sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được: "Đúng là duyên phận, tôi với anh mà không phải anh em thì thiên lý bất dung thật mà."

(*): Ông trời không bỏ qua/ không tha

Tiết học cuối cùng kết thúc lúc 17 giờ, Lâm Dị và Trình Dương tới căng tin ăn trước, sau đó đi bộ đến phòng 301, toà A.

Hội trưởng của Hiệp hội Nghiên cứu Quy tắc - người từng gặp bọn họ vào hôm báo danh sinh viên năm nhất, chào đón hai người rất nồng nhiệt.

Lâm Dị vẫn đánh giá thấp câu lạc bộ này, cậu tưởng chỉ có ba thành viên gồm cậu, Trình Dương và hội trưởng, không ngờ lại có thêm hai thành viên nữa.

Một tân sinh viên, và một bạn cùng phòng của hội trưởng.

Năm người tập trung tại phòng 301, khiến căn phòng 301 vốn rất nhỏ, nay lại trông đông đúc hơn.

"Là thế này." Hội trưởng hắng giọng: "Theo lý thì tôi nên liên lạc với mọi người sớm hơn để làm quen nhau, nhưng khoảng thời gian này hội sinh viên rất bận, quyền hạn gọi điện thoại của tôi giờ mới được phê duyệt, thế là tôi lập tức liên hệ cho mọi người ngay."

Hội trưởng nói: "Chúng ta giới thiệu nhau trước nhé?"

Trước giờ Lâm Dị không mặn mà gì với việc giới thiệu bản thân cho lắm, Trình Dương thấy Lâm Dị thờ ơ nên cũng chẳng có động tĩnh gì, hai người còn lại dường như cũng không có hứng thú.

Hội trưởng ngượng ngùng: "Thôi được rồi, để tôi giới thiệu bản thân trước. Tôi họ Trương, gọi hội trưởng là được rồi."

Trình Dương nói: "Hội trưởng, vậy anh khai họ làm gì."

"À, xin lỗi." Hội trưởng lúng túng: "Tôi căng thẳng quá."

"Cố lên." Trình Dương nói.

Hội trưởng chán nản: "Thôi quên đi, không lãng phí thời gian nữa, bỏ qua phần tự giới thiệu, kẻo chưa sinh hoạt câu lạc bộ được tí gì thì trời tối rồi." Sau đó lại ngẩng đầu lên: "Mọi người đừng nghĩ việc tôi gọi mọi người đến đây là thiếu tầm nhìn hiểu biết, nhưng sự thật thì hôm nay bắt buộc phải hoạt động câu lạc bộ."

Thấy mọi người vẫn không có hứng thú gì, hội trưởng nói: "Bật mí cho mọi người một tin, quy tắc 16-8 khiến mọi người bận tâm gần đây cũng có chút tiến triển rồi."

Chút tin tức này cuối cùng cũng khiến Lâm Dị, Trình Dương và hai người còn lại có hứng thú, hội trưởng liếc nhìn Lâm Dị và Trình Dương đang im lặng, rồi nói tiếp: "Theo nguồn tin đáng tin cậy của tôi, quy tắc 16-8 đã được khám phá toàn bộ rồi, bây giờ chỉ cần đợi hội sinh viên tổng hợp biện pháp ứng phó là Nội Quy Trường được cập nhật thôi."

"Bạn học Lâm Dị, bạn học Trình Dương, hai em không hứng thú sao?"

Lâm Dị bất đắc dĩ nói: "Ôi chao! Hứng thú quá."

Trình Dương gật đầu: "Hứng thú mà, hứng thú mà, hội trưởng mau nói chi tiết hơn đi."

"Theo thông tin của tôi, Thế giới Quy tắc 16-8 là câu chuyện về một bệnh nhân tâm thần", Hội trưởng nói: "Bệnh nhân tâm thần này có niềm khao khát đặc biệt về trường sinh bất tử. Hắn ta tiêm gen của động vật tái sinh vào cơ thể con người để đạt được mục đích là có được một cuộc sống vĩnh cửu."

Lâm Dị vừa suy nghĩ về quy tắc 4-4 vừa nghe hội trưởng tường thuật, xem ra nguồn tin của vị hội trưởng này cũng khá uy tín.

Điều này làm Lâm Dị nảy ra một vài suy nghĩ.

Sau khi hội trưởng kể xong về tuyến chính của Thế giới Quy tắc 16-8 và quy tắc tử vong, anh ta lại tiếp tục: "Cho nên, hoạt động của câu lạc bộ ngày hôm nay là thảo luận về biện pháp đối phó với Thế giới Quy tắc 16-8."

Trình Dương có hứng thú với chủ đề này, dẫn đầu nói: "Quy tắc 16-8 là "trong trường, bạn là người có một không hai. Nếu xuất hiện một người khác giống hệt bạn (chờ bổ sung)" thì biện pháp đối phó đơn giản là trực tiếp lơ nó luôn hả?"

"Hợp lý." Hội trưởng khen trước chê sau: "Nhưng tôi nghe nói chủ tịch hội sinh viên phải đích thân ra tay xử lý quy tắc 16-8 này, cho nên nhất định giải pháp không đơn giản như vậy đâu. Nếu mình phớt lờ nó, thì làm sao đảm bảo được nó không phớt lờ mình? Biện pháp đối phó chắc chắn phải có liên kết với tuyến chính."

Nam sinh bên phải Lâm Dị nói: "Hay che mặt lại để nó không thấy được, vậy thì sẽ không còn phân thân nào nữa cả?"

Trình Dương nói: "Nhỡ quái vật 16-8 xông thẳng tới rồi dí sát vào mặt cậu thì sao?"

Nam sinh bị lời nói của Trình Dương doạ sợ.

Hội trưởng ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi đồng ý với bạn học Trình Dương."

Dứt lời, hội trưởng động viên bạn cùng phòng của anh ta nói vài câu, thế là bạn cùng phòng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không nghĩ được gì cả."

Lâm Dị lên tiếng: "Hội trưởng, em nghĩ chắc là, kiên định với suy nghĩ bản thân là độc nhất vô nhị."

Mọi người đều nhìn về phía cậu.

Hai mắt của hội trưởng sáng lên: "Bạn học Lâm Dị, có thể nói rõ hơn được không?"

"Vâng." Lâm Dị nói: "Bởi vì những người bị cuốn vào đều nhìn thấy quái vật 16-8 giống hệt mình. Tại sao quái vật 16-8 lại thiết lập như vậy? Khả năng là cố ý. Không chỉ diện mạo giống, mà ngay cả quần áo cũng y hệt, điều này khiến trong lòng chúng ta nghĩ rằng đó là một ta khác ".

"Tuyến chính của Thế giới Quy tắc 16-8 có liên quan đến bệnh tâm thần phân liệt. Chỉ cần chúng ta nghĩ rằng đó là một ta khác hoặc tin rằng nó giống hệt chính mình, thì điều đó vừa khéo đáp ứng được nghĩa đen của "tâm thần phân liệt"."

Trình Dương không văn hoá, thốt ra một câu: "Đờ mờ."

"Cực kỳ hợp lý."

Hội trưởng kinh ngạc nhìn Lâm Dị, nói trắng ra thì Hiệp hội Nghiên cứu Quy tắc lập ra cho có mà thôi, tuy mục đích ban đầu là giải quyết vấn đề cho hội sinh viên nhưng năng lực của họ có hạn, chưa bao giờ đưa được lời khuyên tử tế nào cho hội sinh viên cả.

Nhưng hội trưởng lại thấy thời thế thay đổi rồi, hình như anh ta vừa đào được một kho báu thì phải.

Hội trưởng nhanh chóng tìm giấy bút, viết lại biện pháp đối phó với quy tắc 16-8 của Lâm Dị, sau đó nói: "Tôi thấy những gì bạn học Lâm Dị nói rất có lý, cho nên tôi sẽ liên lạc với bạn bè ở trong hội sinh viên của mình, đề xuất giải pháp này cho bọn họ."

Hội trưởng hào hứng lấy điện thoại ra liên lạc với bạn mình.

"Câu lạc bộ của tôi có biện pháp đối phó với quy tắc 16-8 rồi. Chỉ cần kiên định..." Hội trưởng ngập ngừng: "Hội sinh viên đã tổng kết rồi sao? Vậy giải pháp với quy tắc 16-8 là gì?"

Nghe được câu trả lời ở đầu bên kia điện thoại, ánh mắt của hội trưởng nhìn Lâm Dị dần dần chuyển thành sùng bái.

"Là gì, là gì?" Trình Dương không nhịn được hỏi.

Hai thành viên còn lại cũng nhìn hội trưởng với vẻ mặt mong đợi, chờ hội trưởng công bố đáp án chính xác cuối cùng.

Hội trưởng nuốt nước bọt, dưới ánh nhìn của mọi người, anh ta nhả ra từng chữ một: "Kiên định rằng bản thân là độc nhất vô nhị."

Giống hệt với suy đoán của Lâm Dị không khác một chữ.

Hội trưởng mãi một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh: " Bạn học Lâm Dị, em... em đúng lợi hại luôn."

Lâm Dị - người đã tự mình trải nghiệm Thế giới Quy tắc 16-8, gãi đầu ngượng ngùng nói: "Em chỉ tình cờ đoán đúng thôi."

Mặc dù Trình Dương biết tư duy của Lâm Dị đẳng cấp đến mức nào, nhưng cậu ta vẫn hãnh diện: "Anh Lâm nhà em thần thông quảng đại vậy đó."

Biện pháp ứng phó quy tắc 16-8 đã được ra lò, điều này cho thấy hoạt động đầu tiên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Quy tắc sắp kết thúc, mặc dù buổi sinh hoạt này chỉ kéo dài tổng cộng chưa đầy hai mươi phút.

Hội trưởng bất đắc dĩ tuyên bố hoạt động câu lạc bộ chính thức kết thúc, nhưng Lâm Dị cũng không rời khỏi đây ngay, đợi hai người còn lại đi rồi, cậu mới hỏi hội trưởng đang thu dọn phòng: "Hội trưởng, anh biết quy tắc 4-4 không?"

Hội trưởng khựng lại, nhìn Lâm Dị: "Biết chứ, bảo tôi đọc thuộc lòng Nội Quy Trường từ dưới lên còn được nữa là, huống chi quy tắc 4-4."

"Không phải vậy." Lâm Dị nói: "Ý em là, hội trưởng có biết quy tắc 4-4 đã tồn tại được bao lâu rồi không?"

Hội trưởng mỉm cười: "Tôi biết."

Lâm Dị nhìn hội trưởng đầy mong đợi.

Hiếm khi được khoe khoang tri thức trước mặt thành viên, hội trưởng hắng giọng nói: "Ba quy tắc 2-6, 4-4 và 4-5 đã tồn tại tròn mười năm rồi."

Trình Dương biết quy tắc 2-6 khó mức nào, không khỏi thắc mắc: "Quy tắc 4-4 và quy tắc 4-5 có khó bằng quy tắc 2-6 không?"

"Theo tôi được biết thì..." Hội trưởng nói: "Chắc cũng tương tự. Nếu không, hội sinh viên sao có thể cho phép ba quy tắc này tồn tại đến mười năm. Nhưng về quy tắc khó nhất, tôi nghĩ hẳn là quy tắc 1-3. Nó đã tồn tại từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi không ai biết nó tồn tại từ lúc nào. Có người nói quy tắc 1-3 đã có từ khi trường mới thành lập."

Trình Dương nhớ lại những ký ức trong Thế giới Quy tắc 2-6, rùng mình: "Trời ơi."

Tạm thời Lâm Dị không có hứng thú với quy tắc 1-3 và quy tắc 4-5, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào quy tắc 4-4, cậu căng thẳng hỏi: "Hội trưởng, tỷ lệ tử vong của quy tắc 4-4 rất cao sao?"

Hội trưởng nói: "Trước đây hội sinh viên có danh sách tử vong của sinh viên, mặc dù bây giờ chủ tịch Tần không dùng nữa, nhưng dựa theo danh sách tử vong trước đó, trong ba quy tắc cùng thời, quy tắc 4-4 có tỷ lệ tử vong thấp nhất."

Trình Dương không thể tin nổi nói: "Quy tắc 4-4, hai số 4 lận, con số xui xẻo như vậy lại có tỷ lệ tử vong thấp nhất trong ba quy tắc ư."

Hội trưởng gật đầu: "Đúng vậy, bởi tần suất xuất hiện của quy tắc 4-4 không cao."

Lời nói này khiến Lâm Dị khựng lại: "Hội trưởng, vậy tần suất xuất hiện như nào?"

"Để tôi ngẫm lại cái đã." Hội trưởng lục lại ký ức trong đầu, sau đó vuốt cằm nói: "Quy tắc 2-6 xuất hiện một lần vào đầu mỗi học kỳ, cho nên sẽ nghỉ học ba ngày vào khoảng thời gian đó. Đây là kỳ hội sinh viên đưa người vào Thế giới Quy tắc, giữa học kỳ cũng sẽ có một ngày nghỉ, là kỳ đưa người vào quy tắc 4-5."

Trình Dương đoán: "Vậy quy tắc 4-4 sẽ xuất hiện vào cuối kỳ?"

"Không phải, cuối kỳ nghỉ tận 10 ngày, là thời gian xử lý quy tắc 1-3." Hội trưởng trực tiếp bác bỏ suy đoán của Trình Dương, anh vẫn đang hồi tưởng lại: "À, hội sinh viên không thông báo thời gian cụ thể, nhưng tôi nhớ hình như mỗi năm gần Tết Trung thu đều có đợt nghỉ học, hình như ba bốn ngày gì đó, vì sau đấy là kỳ nghỉ lễ Trung thu nên tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là kỳ đưa người vào quy tắc 4-4."

Hội trưởng gật đầu khẳng định lời nói của bản thân: "Đúng vậy, 4-4 xuất hiện cách mỗi năm một lần vào dịp Tết Trung thu. Chỉ có những quy tắc phức tạp khó giải quyết thì hội sinh viên mới cho cả trường nghỉ học. Là quy tắc 1-3, quy tắc 2-6, quy tắc 4-4 và quy tắc 4-5 mới có thể khiến hội sinh viên phải đau đầu ".

Lâm Dị nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở lịch kiểm tra Tết Trung thu, năm nay Trung thu rơi vào cuối tháng 9, vẫn còn khoảng hai mươi ngày nữa.

Trình Dương vô tình ngó sang điện thoại di động của Lâm Dị, thấy Lâm Dị bấm xem ngày lễ Trung thu. Tính toán thời gian xong, cậu ta sợ đến mức tim đập nhanh hơn hẳn mấy nhịp: "Đậu, thế chẳng phải 20 ngày nữa quy tắc 4-4 sẽ xuất hiện à?"

Hội trưởng nói: "Còn tùy năm ngoái có xuất hiện hay không. Nếu năm ngoái xuất hiện rồi thì Tết Trung thu năm nay quy tắc 4-4 sẽ không xuất hiện nữa."

Lâm Dị và Trình Dương đồng thanh hỏi: "Vậy năm ngoái quy tắc 4-4 có xuất hiện không?"

"Để tôi nhớ xem Tết Trung thu năm ngoái được nghỉ mấy ngày." Hội trưởng lại rơi vào dòng hồi ức: "Nếu là ba ngày thì không xuất hiện. Nếu là bốn ngày thì có xuất hiện."

Lâm Dị chăm chú nhìn hội trưởng, Trình Dương cũng vậy.

Lâm Dị nghĩ thầm: Năm ngoái nhất định không xuất hiện, năm ngoái nhất định không xuất hiện, làm ơn, tôi muốn vào Thế giới Quy tắc 4-4.

Trình Dương nghĩ thầm: Năm ngoái nhất định có xuất hiện, năm ngoái nhất định có xuất hiện, làm ơn, tôi muốn sống một năm bình yên.

"Không." Hội trưởng nói: "Năm ngoái được nghỉ ba ngày."

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm, còn Trình Dương thở dài chán nản.

"Hai em cứ hỏi về quy tắc 4-4 mãi vậy, có chuyện gì sao?" Hội trưởng lúc này cảm thấy sai sai.

"Có gì đâu hội trưởng, em chỉ hỏi vu vơ vậy thôi." Lâm Dị thản nhiên trả lời, sau đó lại hỏi một câu: "Hội trưởng, trường chúng ta có diễn đàn không?"

Vương Phi Hàng nói điện thoại di động có thể kiểm tra thông tin của sinh viên, Lâm Dị đoán hội sinh viên hẳn phải có thứ gì đó tương tự với hệ thống mạng nội bộ, cậu không trực tiếp mà lại đổi một sang cách hỏi gián tiếp.

Hội trưởng nói: "Có."

Trình Dương không ngờ tới: "Còn có cả diễn đàn cơ à."

Hội trưởng thở dài: "Đúng đấy, mặc dù trường không bình thường lắm, nhưng hội sinh viên đã rất cố gắng để nó trở nên bình thường nhất có thể. Diễn đàn là do họ tạo đấy."

Lâm Dị nghe thấy diễn đàn là do hội sinh viên thành lập nên không hỏi về mạng nội bộ nữa mà hỏi xin hội trưởng địa chỉ truy cập của diễn đàn.

Hội trưởng đưa cho họ: "Hai đứa còn thắc mắc gì không? Không biết khi nào buổi sinh hoạt tiếp theo sẽ diễn ra, tôi với hai em chỉ liên lạc được một buổi chiều thôi. Nếu còn thắc mắc gì thì cứ hỏi hết luôn đi."

Lâm Dị: "Hết rồi ạ, cảm ơn hội trưởng."

Hôm nay Lâm Dị thu hoạch được rất nhiều, sau khi trở về ký túc xá, cậu nóng lòng muốn truy cập vào địa chỉ liên kết của diễn đàn mà ban nãy hội trưởng vừa cấp cho.

Ở giao diện đăng nhập, Lâm Dị có một thêm một phát hiện mới.

Tài khoản đăng nhập: Mã sinh viên/Số hiệu.

Tức là chỉ có thể đăng nhập vào diễn đàn bằng mã sinh viên hoặc số hiệu của mình. Nhưng Lâm Dị biết trong trường chỉ cố vấn mới có số hiệu. Tuy nhiên, cố vấn trước đây cũng là sinh viên nên có thể đăng nhập bằng mã sinh viên của mình, hội sinh viên thiết lập cổng đăng nhập bằng số hiệu có chút thừa thãi, Lâm Dị nghĩ chắc đó là số hiệu của thành viên trong hội sinh viên. Dù sao hội sinh viên rất thích đánh số cho mấy sự vật sự kiện khó hiểu.

Nhưng Lâm Dị không biết số hiệu của mình trong hội sinh viên là gì, nên cậu bèn gửi tin nhắn hỏi Âu Oánh.

Chắc Âu Oánh đang bận nên cũng không trả lời cậu ngay

Lâm Dị đăng nhập vào diễn đàn bằng mã sinh viên của mình trước.

Cậu xem hết một vòng thì thấy diễn đàn của trường không khác gì diễn đàn bình thường mấy, được chia thành nhiều khu vực như khu giao lưu, khu tưới nước, khu học tập, khu kiến nghị, ngoài ra không còn gì cả, đến cả khu tìm kiếm tư liệu mà Lâm Dị cần cũng chẳng có.

Lâm Dị thoát diễn đàn để xem Âu Oánh đã trả lời nhắn tin cậu chưa.

Vừa dứt động tác, cậu đã nhận được tin nhắn từ Âu Oánh.

[Âu Oánh]: Lâm Dị, số của em vẫn chưa được cấp.

[Âu Oánh]: Muốn lấy số để đăng nhập vào diễn đàn sao?

[Âu Oánh]: Nếu không ngại thì em có thể dùng tạm tài khoản này trước.

Lâm Dị đọc đến đây, khẽ mím môi dưới.

Cậu thầm nghĩ, chắc không phải đâu ha.

Đọc tiếp:

[Âu Oánh]: Tài khoản: Qinzhou, mật khẩu: 111222.

Lâm Dị: "..."

Cậu biết ngay, cậu biết ngay mà!

Điện thoại lại rung:

[Âu Oánh]: Đừng lo, chính chủ cho phép rồi, không phải chị trộm đâu.