Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 75: Cố vấn




Dẹp chuyện đùa sang một bên, Lâm Dị vẫn chưa tìm được cộng sự trong buổi hội thảo.

Các thành viên cũ của đội tuần tra có hai ấn tượng cực đoan với Lâm Dị.

Hoặc là nhận định thực lực của cậu rất mạnh, dù sao Tần Châu cũng đích thân chỉ điểm cậu trong quy tắc 16-8, một khi cộng sự như vậy bị quái vật chiếm hữu, Thế giới Quy tắc đó sẽ trở thành địa ngục.

Số còn lại thì cho rằng Lâm Dị may mắn, mỗi lần tiến vào Thế giới Quy tắc đều gặp phải Tần Châu, dựa vào Tần Châu nằm thắng, thực lực do vậy mà được tâng bốc lên.

Sau buổi hội thảo, chỉ còn lại hai người Vương Phi Hàng và Lâm Dị trong phòng, Vương Phi Hàng vỗ vai Lâm Dị, an ủi nói: "Mọi người không có ý gì đâu, chỉ là chưa hiểu rõ về em mà thôi, đợi một khoảng thời gian nữa là ổn ấy mà."

Lâm Dị gật đầu, cậu hiểu ý của Vương Phi Hàng, tạm thời sẽ không đi làm nhiệm vụ. Dù sao cậu cũng không muốn trở thành chiến sĩ thi đua, vừa bước ra khỏi Thế giới Quy tắc 16-8 lại lao vào Thế giới Quy tắc tiếp theo.

"Đội trưởng, bây giờ em cần phải làm gì?" Lâm Dị hỏi.

"Cứ đi học như bình thường đi." Vương Phi Hàng nói: "Khi nào cần làm nhiệm vụ thì anh thông báo với em sau."

Lâm Dị nói: "Vậy em có thể tìm hiểu thêm về Thế giới Quy tắc không?"

"Đương nhiên là được." Vương Phi Hàng gật đầu: "Em muốn biết cái gì?"

Nhìn dáng vẻ đang chuẩn bị trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Dị, Lâm Dị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ví dụ như khởi nguyên hay gì đó."

"Ồ." Vương Phi Hàng nói: "Hội sinh viên vẫn còn chưa rõ tại sao Thế giới Quy tắc lại tồn tại, thậm chí vì sao lại có Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên."

Lâm Dị nói: "Không có tư liệu ghi chép gì sao?"

"Có thì có, nhưng đều ở trong phòng lưu trữ hết rồi." Vương Phi Hàng nói: "Trong phòng lưu trữ có rất nhiều tài liệu quan trọng, chúng cực kỳ quý giá, để bảo tồn được lâu dài, không phải ai cũng có thể vào được. Ngay cả chị Âu Oánh muốn đến phòng lưu trữ cũng phải nộp đơn xin phép anh Châu."

Lâm Dị "Ồ" một tiếng, rồi dùng giọng điệu ma mới để hỏi: "Vậy lúc hội sinh viên kiểm tra thông tin nội bộ thì phiền phức nhỉ. Ví dụ như muốn kiểm tra ngày sinh của một thành viên nào đó, phải xin phép với đàn anh nữa."

"Thông tin của hội sinh viên sẽ không ở trong phòng lưu trữ. Như vậy thì anh Châu lại nhiều việc quá." Vương Phi Hàng cười nói: "Thông tin của sinh viên có thể kiểm tra trên điện thoại di động."

Lâm Dị nghe đến đây thì im lặng, sợ Vương Phi Hàng nghi ngờ nên cũng không hỏi nữa.

Vương Phi Hàng nói: "Trời tối rồi, nhanh trở về ký túc xá đi."

"Vâng, đội trưởng."

Lâm Dị quay trở lại ký túc xá, trên đường đi, cậu nhìn thấy một số thành viên trong hội sinh viên đang làm nhiệm vụ, quy tắc 16-8 vẫn chưa bị phá bỏ, mấy ngày nay hội sinh viên phải ngăn cản quái vật 16-8 tiếp tục lôi kéo mọi người vào Thế giới Quy tắc 16-8. Đợi đến lúc Chu Trì tổng kết biện pháp ứng phó với nó và cập nhật lại Nội Quy Trường, thì mới ngừng huy động nhiều người như vậy trực tại địa điểm mà quái vật 16-8 xuất hiện.

Cậu đóng cửa lại, đã quá giờ dùng nước nóng nên cậu chỉ có thể rửa mặt bằng nước uống.

Xong xuôi, Lâm Dị leo lên giường rồi nằm xuống, lấy máy MP4 ra, đeo tai nghe vào.

"Gư gư gư gư gư..."

"Cục cục cục cục cục..."

Màng nhĩ rung lên, Lâm Dị nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau là thứ Hai, kín tiết.

Lâm Dị nghỉ học mấy buổi, muốn mượn vở của Trình Dương đọc, cậu nhìn thoáng qua xong chán ghét trả lại vở cho Trình Dương.

Trình Dương: "..."

Trong giờ giải lao sau tiết học đầu tiên, cố vấn đã đến lớp. Mặc dù 14 sinh viên chuyên ngành Kỹ thuật Sinh học đã buộc phải thích nghi với cuộc sống trong trường nhưng họ vẫn có chút sợ hãi lúc gặp thầy cố vấn. Lời của thầy ta: "Từ năm tôi tự sát..." thực sự có tác động quá lớn đối với họ.

Thầy cố vấn đặc biệt đến tìm Lâm Dị.

Lâm Dị: "Chào thầy Tưởng."

"Ừm, bạn học Lâm Dị."Trông thầy cố vấn hình như không quen với việc giao tiếp trực tiếp với mọi người, anh ta vẫn mặc áo cổ cao, che đi vết hằn sâu trên cổ: "Cậu... cậu gia nhập hội sinh viên rồi nhỉ?"

Lâm Dị gật đầu: "Đội tuần tra ạ."

"Đội tuần tra, đội tuần tra, ra là đội tuần tra." Cố vấn nói: "Tôi biết rồi."

Lâm Dị cảm thấy thầy cố vấn còn mắc chứng sợ xã hội nặng hơn cả mình, khi hai người sợ xã hội gặp nhau, tất phải có một người giỏi giao tiếp, Lâm Dị chủ động hỏi thầy cố vấn: "Thầy Tưởng, thầy có chuyện gì sao?"

"Có, có." Thầy cố vấn lấy bảng điểm danh sinh viên ra rồi nói: "Tuần trước cậu lỡ bao nhiêu tiết? Cụ thể là những tiết nào nhỉ? Tôi đến gặp cậu để xác nhận, nhỡ có sai sót thì không hay lắm. Thực ra tôi nên liên lạc với hội sinh viên, lấy lịch trình nhiệm vụ của cậu thông qua họ, rồi điều phối việc học và công việc của cậu. Nhưng... nhưng tôi không dám."

Lâm Dị: "..."

Lâm Dị liếc nhìn bảng điểm danh trong tay thầy cố vấn, nói: "Thầy Tưởng, điểm danh chính xác rồi, hiện tại em không có nhiệm vụ, nếu có em sẽ báo lại với thầy sau."

"Không sai sót gì là được rồi, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cảm ơn, cảm ơn." Thầy cố vấn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Dị, anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Dị, chỉ dám nhìn vào mũi cậu, dáng vẻ lưỡng lự muốn nói gì đó.

Lâm Dị: "Thầy Tưởng, thầy còn chuyện gì khác không ạ?"

Tiếng chuông vào học lại vang lên.

"Còn chuyện gì khác nữa không à? Có không nhỉ." Thầy cố vấn siết chặt bảng điểm danh, cuối cùng nói: "Hình như là có, đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Lâm Dị yên lặng chờ thầy cố vấn tiếp tục nói.

Thầy cố vấn: "Bạn học Lâm Dị, hình như lần trước cậu có hỏi tôi về hai cái tên."

"Phải!" Lâm Dị bỗng nhiên căng thẳng.

Cậu đã căng thẳng, thầy cố vấn còn căng thăng hơn cả cậu: "À thì, sau đó thì tôi có suy ngẫm kĩ lại. Tôi không biết Lâm Quyến. Ừm, chắc chắn không quen."

Lâm Dị cẩn thận hỏi: "Viên Viện thì sao, thầy Tưởng có biết không?"

"Chính là nói về vấn đề này đây." Thầy cố vấn dùng sức siết chặt bảng điểm danh trong tay, tờ giấy A4 nhanh chóng bị anh ta vò nát: "Hình như... hình như tôi có chút ấn tượng."

Trong số ký ức ít ỏi của thầy cố vấn Tưởng Thao khi còn sống, có ký ức liên quan đến Viên Viện.

Lá gan của anh ta rất nhỏ, sau khi trở thành sinh viên của trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, anh ta cảm thấy rõ ràng mình đang gặp ác mộng.

Anh ta không chỉ sợ Nội Quy Trường mà còn rất sợ hội sinh viên, hội sinh viên sẽ đưa đưa người vào Thế giới Quy tắc cho quái vật ăn. Để sinh tồn, Tưởng Thao chỉ có thể tiếp tục học tập, hy vọng rằng sau bốn năm đại học kết thúc, bản thân có thể thuận lợi tốt nghiệp và rời khỏi đây.

Cho đến khi anh ta phát hiện một sinh viên cuối cấp mà anh ta quen biết đã trở thành giảng viên đại học sau khi tốt nghiệp.

Phần thưởng duy nhất là giảng viên đại học không cần phải ở lại trường thường xuyên như sinh viên, bọn họ có thể tạm thời rời khỏi trường, nhưng mối ràng buộc với nơi này vẫn không thể cắt đứt.

Vì vậy, các công nhân viên chức trong trường ngoại trừ sinh viên đều là những sinh viên đã tốt nghiệp ở Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, chính ngôi trường này cung cấp việc làm cho họ.

Tưởng Thao suy sụp rồi, anh ta quyết định tự sát để chấm dứt cơn ác mộng này.

Nhưng tự sát cũng là một việc cần phải có dũng khí, Tưởng Thao tự sát mấy lần đều thất bại, sau đó lại thu hút được sự chú ý của một người.

Người này chính là Viên Viện.

Tưởng Thao chỉ biết Viên Viện là thành viên của hội sinh viên, chủ yếu là vì anh ta không thể nhớ nổi Viên Viện phụ trách bộ phận nào của hội.

Cô phải có trách nhiệm với những người như anh ta, Viên Viện đã động viên và an ủi anh, ở một khía cạnh nào đó, cô là bác sĩ tâm lý đầu tiên của Tưởng Thao.

Mặc dù trong lòng Tưởng Thao cảm thấy dù an ủi hay động viên cũng đều vô dụng, nhưng anh ta không còn nghĩ tới việc tự sát nữa, ngượng lắm, chẳng phải điều đó khiến cho công lao của Viên Viện trở thành công cốc sao?

Hôm nay, Tưởng Thao đến gặp Viên Viện để tư vấn tâm lý như đã hẹn trước, nhưng Viên Viện lại lỡ hẹn. Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện kiểu này trước kia, Viên Viện rất bận rộn, có thể bớt chút thời gian tới thông não cho anh ta đã là điều không dễ dàng gì rồi.

Tưởng Thao đợi Viên Viện ở địa điểm đã hẹn, anh ta đã quen với việc này rồi, nói chung thì, Viên Viện sẽ đến trễ nửa giờ đồng hồ, nếu cô không đến được, Viên Viện chắc chắn sẽ gọi cho anh ta để xin lỗi rồi hẹn hôm khác.

Nhưng hôm đó Tưởng Thao đợi hai tiếng vẫn chưa thấy Viên Viện đâu.

Anh ta cũng không nhận được cuộc gọi nào từ Viên Viện.

Trời đã tối, Tưởng Thao đang phân vân nên tiếp tục chờ hay chủ động gọi điện cho Viên Viện, Viên Viện đã cấp cho anh ta quyền hạn gọi điện thoại, nhưng từ lúc hai người quen nhau đến nay, Tưởng Thao chưa chủ động gọi cho Viên Viện lần nào. Thứ nhất là không có gì để nói. Thứ hai, anh ta sợ làm phiền công việc của cô. Dù sao Viên Viện cũng rất bận rộn.

Tưởng Thao quyết định không gọi mà đứng đợi thêm một tiếng nữa.

Một tiếng trôi qua rất nhanh, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Nếu sinh viên không trở về ký túc xá sau khi trời tối, họ không chỉ dễ dàng bị cuốn vào Thế giới Quy tắc mà còn bị hội sinh viên trực ban khiển trách.

Tưởng Thao hết cách rồi, đành phải quay về, sau khi trở về ký túc xá, anh ta vẫn đứng ngồi không yên. Lý do Viên Viện không xuất hiện, trong lòng anh ta mơ hồ đã có đáp án.

Nhưng anh ta lại quá nhát gan, vừa sợ vừa hèn, gọi điện thoại để xác nhận còn không dám, huống chi là đi đến hội sinh viên hỏi thăm tình hình của Viên Viện.

Tin xác thực Viên Viện tử vong là vào thứ bảy – ngày mà cô lỡ hẹn với anh ta.

Trong một tuần đó, Tưởng Thao nghe được cuộc trò chuyện của hội sinh viên. Nghe nói rằng xuất hiện quy tắc mới còn khó giải quyết hơn cả quy tắc 2-6 trước đó, được hội sinh viên đánh dấu là quy tắc 4-4.

Ngay cả số hiệu cũng xui xẻo.

Đã bảy ngày trôi qua, hội sinh viên vẫn chưa tìm ra được hình thức xuất hiện của quái vật 4-4, rất nhiều người đã bước vào Thế giới Quy tắc 4-4 trong hội sinh viên, nhưng Nội Quy Trường vẫn chưa được cập nhật, thứ thay đổi duy nhất là danh sách các sinh viên tử vong.

Tưởng Thao nhìn thấy tên Viên Viện trong danh sách tử vong, anh ta mở to mắt để xác nhận rằng đấy thực sự là hai chữ "Viên Viện", anh ta dụi mắt để chắc chắn bản thân không bị hoa mắt nhìn nhầm.

"Ồ, hóa ra mình không nhìn nhầm." Tưởng Thao cúi đầu, không khỏi nghẹn ngào nói: "Nhưng sao, sao lại như vậy."

Những cảm xúc bị kìm nén suốt bảy ngày qua đã hoàn toàn bùng nổ vào khoảnh khắc Tưởng Thao nhìn thấy danh sách tử vong, anh ta quá hèn nhát, cực kì hèn nhát, mặc dù biết rõ bản thân mình như vậy, thế nhưng chưa từng có lúc nào anh ta cảm nhận rõ ràng sự hèn nhát này như bây giờ, anh ta căm hận nó.

Cảm xúc dâng trào trong chốc lát khiến bản thân anh ta như được buff thêm lòng can đảm, anh ta lấy sợi dây gai đã chuẩn bị từ trước ra, tạo thành một vòng tròn, so sánh kích thước của sợi dây, chắc chắn cổ mình có thể nhét vào rồi đưa đầu mình vào.

Mặc dù ký ức sinh thời vốn đã mơ hồ, nhưng Tưởng Thao lại nhớ rất rõ về cái chết của mình, sau khi tỉnh lại, anh ta mới hiểu "hình phạt còn đáng sợ hơn cái chết" mà hội sinh viên vẫn luôn nhấn mạnh, là phải sống như một cái xác chết trong trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên mãi mãi.

Hiệu trưởng tiếc nuối và bất lực thông báo với anh ta rằng "Cậu là người thứ 213 tự sát, cậu sẽ dần quên đi tất cả những ký ức sinh thời của mình, bao gồm cả tên của cậu. Cho dù có một người nào đó gọi cái tên đó của cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy xa lạ."

Cho nên, 0213 là số hiệu.

Ngoài ra cũng là cái tên mới của cậu.