Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 63: Quái vật 16-8




Lâm Dị nhẹ nhàng chạm vào ngăn kéo, nó trơn đến mức lúc cậu vừa đưa tay đụng vào nó đã trượt vào trong. Nhưng không biết có phải vì đứng ở gần hay không mà cậu vẫn có thể nghe được tiếng ngăn tủ bị kéo vào.

Mấy đêm qua, Lâm Dị đều chờ đến khi hô hấp của bệnh nhân 203 trở nên đều đặn, đoán rằng hắn đã ngủ rồi mới bắt đầu công việc của mình.

Nếu bệnh nhân 203 có triệu chứng mất ngủ và phải dùng tới thuốc trị mất ngủ như Zopiclone để chìm vào giấc ngủ thì không có lý do gì mà cậu chỉ nghe thấy tiếng thở đều của bệnh nhân mà lại không nghe được tiếng kéo tủ.

Bệnh nhân 203 đang lừa cậu.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Lâm Dị đưa tay lấy Zopiclone từ ngăn kéo ra.

Cậu giả vờ không biết tác dụng của Zopiclone, ngước lên đọc phần giới thiệu về thuốc, sau đó ngạc nhiên nhìn bệnh nhân 203: "Anh 203, đây là thuốc ngủ à? Sao anh không nói với tôi anh bị mất ngủ."

Không đợi bệnh nhân 203 trả lời, Lâm Dị tiếp tục hỏi: "Còn loại thuốc anh thường uống thì sao?" Cậu lại kéo ngăn tủ ra lần hai: "Sao tôi không thấy nhỉ? Tôi còn tưởng ý anh muốn nói là loại thuốc anh hay uống có tác dụng phụ gây ra buồn ngủ đấy."

Quy tắc tử vong là phải bấm chuông gọi sau khi tình trạng của bệnh nhân trở nặng.

Với tiền đề là bệnh tình trở nặng, Lâm Dị đoán vì bệnh nhân và viện trưởng Chu đều đang che giấu bí mật hoán đổi cơ thể với các hộ lý, cho nên hẳn là các bệnh nhân đều biết để cơ hội để viện trưởng Chu có thể hoán đổi cơ thể cho bọn họ là tình trạng cơ thể của bọn họ phải trở nặng.

Vì vậy, bệnh nhân không được dùng thuốc để kiểm soát tình trạng bệnh của mình.

Lâm Dị đánh cược, bệnh nhân 203 sẽ không muốn cậu can thiệp vào kế hoạch thay đổi cơ thể của hắn đâu.

Lâm Dị đứng dậy, có chút áy náy nhìn bệnh nhân 203: "Anh 203, tôi thất trách quá. Anh uống hết thuốc rồi mà tôi chẳng biết gì cả. Giờ tôi sẽ lập tức đi tìm viện trưởng Chu để kê thuốc cho anh."

Dứt lời, cậu vừa định bước ra khỏi cửa.

"Tiểu Lâm." Vẻ mặt u ám của bệnh nhân 203 lập tức tiêu tan, hắn nhanh chóng vẫy tay gọi Lâm Dị trở lại: "Muộn thế này rồi, đừng làm phiền viện trưởng Chu nữa."

"Chẳng lẽ anh mất ngủ là do không uống thuốc đúng giờ ư?" Lâm Dị lo lắng hỏi: "Anh nói cũng có lý, bây giờ cũng muộn rồi, nhưng nếu anh mà không uống thuốc thì..."

Bệnh nhân 203 vội vàng nói: "Không sao, không sao hết." Lâm Dị có thể thấy hắn đang nóng lòng muốn kết thúc chủ đề này, bệnh nhân 203 nằm trên giường bệnh, nói với Lâm Dị: "Đi ngủ thôi."

Lâm Dị do dự một lát: "Anh thật sự không sao chứ?"

Bệnh nhân 203: "Không sao mà."

"Vậy được rồi." Lâm Dị nói: "Anh 203, chúc anh ngủ ngon."

Nhìn bệnh nhân 203 đã nhắm mắt, Lâm Dị trở lại căn buồng, nằm ngửa trên chiếc giường hẹp của mình.

Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật.

Không phải vì vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, mà là vì cậu phát hiện Zopiclone trong ngăn kéo. Chẳng hiểu sao loại thuốc này lại xuất hiện trong phòng bệnh, sự xuất hiện của nó chứng tỏ rằng bệnh nhân 203 mắc chứng mất ngủ.

Tiếng thở đều mà cậu nghe được trước đây đều là do bệnh nhân 203 giả vờ. Từ sau khi Lâm Dị được phân về phòng 203 là bệnh nhân 203 đều luôn chú ý đến từng cử chỉ hành động của cậu.

Nếu cậu không trộm ether mà lẻn ra ngoài tìm kiếm manh mối trong lúc bệnh nhân 203 đang "ngủ", thì có lẽ bây giờ xác cậu lạnh ngắt luôn rồi đấy.

Nghĩ tới đây, Lâm Dị cảm giác cổ họng mình như nghẹn lại.

Vấn đề nguy hiểm tối nay đã được Lâm Dị vạch trần, cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của bệnh nhân 203, điều này có nghĩa là nguy hiểm vẫn chưa kết thúc, nó sẽ giống như xương cá mắc nghẹn ở cổ họng bệnh nhân 203, rồi dẫn đến nhiều vấn đề khác.

Tiếng thở đều đều lại truyền ra từ trong phòng bệnh, Lâm Dị biết bệnh nhân 203 đang cố ý giả vờ để khiến cậu hạ thấp cảnh giác.

Tình hình như vậy khiến cậu không dám rời khỏi giường để viết lời nhắn cho Tần Châu nữa, rất có thể lúc cậu vừa mới viết được một nửa, thì lúc quay người lại thấy bệnh nhân 203 ở ngay phía sau cậu.

Tiếng thở đều đặn vang lên trong chốc lát rồi đột ngột dừng lại, theo sau đó là tiếng sột soạt. Bệnh nhân 203 rời khỏi giường, lặng lẽ đi về phía căn buồng.

Lâm Dị lập tức nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân sột soạt dừng lại bên trước chiếc giường hẹp, Lâm Dị cảm thấy một ánh mắt nặng nề đang nhìn vào mình.

Bệnh nhân 203 dường như đang xác nhận xem cậu đã ngủ hay chưa, thậm chí còn khẽ gọi tên Lâm Dị.

Sau khi không nghe thấy Lâm Dị trả lời, tiếng bước chân sột soạt tiếp tục hướng về phía cuối giường.

Lâm Dị lén lút mở hé mắt, bệnh nhân 203 đang tìm sổ bệnh án mà cậu dùng để ghi nhật ký.

Lâm Dị vốn cũng chẳng giấu sổ bệnh án đi nên bệnh nhân 203 rất nhanh đã tìm thấy. Sau khi tìm được, bệnh nhân 203 lại liếc về phía Lâm Dị, Lâm Dị lập tức nhắm mắt lại.

Cậu lại tiếp tục he hé mắt lần nữa, bệnh nhân 203 đang lật sang trang thứ hai của cuốn sổ bệnh án, trong lòng Lâm Dị bắt đầu bồn chồn.

Lần này bệnh nhân 203 đọc rất chậm, như thể hắn quyết tâm phải tìm ra được thứ gì đó từ nhật ký của Lâm Dị thì mới chịu bỏ qua.

Khi đọc đến nhật ký ngày thứ ba của Lâm Dị, bệnh nhân 203 mất khá nhiều thời gian. Đọc xong, hắn lại tiếp tục lật từng trang một, cho dù những trang phía sau đó trắng tinh nhưng bệnh nhân 203 vẫn cẩn thận lật từng trang.

Cho đến khi lật đến một trang nào đó, bệnh nhân 203 mới dừng lại, ánh mắt lại rơi trên người Lâm Dị.

Lâm Dị nhắm mắt lại, lần này cậu không mở he hé mắt nữa.

Bệnh nhân 203 cứ thế nhìn chằm chằm cậu cho đến tận hửng đông.

Bệnh nhân 203 phát hiện có một trang trong sổ bệnh án bị khuyết thiếu, nguyên nhân là vì nửa trang còn lại đã bị Lâm Dị xé ra, dùng để viết manh mối đưa cho Tần Châu.

Lâm Dị giả vờ trở người, quay lưng về phía bệnh nhân 203, cậu không khỏi đổ mồ hôi hột.

Nếu Zopiclone là thứ khiến bệnh nhân 203 nghi ngờ cậu thì trang giấy khuyết thiếu kia giúp bệnh nhân 203 khẳng định nghi ngờ ấy.

Lúc đó Lâm Dị chỉ xé một nửa tờ giấy, là vì muốn để cho tờ giấy đó được mỏng hơn, nhỏ hơn, như vậy tỷ lệ thành công giao cho Tần Châu sẽ cao hơn. Nhưng vì nhiều lý do nên Lâm Dị chưa có thời gian xử lý nửa trang giấy còn lại, điều này đã khiến tình thế bây giờ càng thêm tồi tệ hơn.

Bệnh nhân 203 nhất định sẽ thắt chặt việc giám sát cậu, điều này khiến cho ý định truyền tin tức về người biến dị cho Tần Châu của Lâm Dị càng thêm gian nan.

Lâm Dị có chút lo lắng.

Không có nhiều cách để kiểm chứng quái vật, về cơ bản để có thể nhận dạng được chúng là thông qua phản ứng.

Trong Thế giới Quy tắc 2-6, mặc dù Lâm Dị đã xác định Tần Châu là quái vật 2-6 vào ngày đầu tiên, nhưng đó là vì cậu và Tần Châu đã cùng nhau trải qua Thế giới Quy tắc 7-7 nên cũng có thể coi là cậu hiểu rõ Tần Châu, do đó có thể phát hiện được thông qua lời nói của hắn.

Trong Thế giới Quy tắc 7-7, vì không quen biết những người tham gia khác nên chỉ có thể kiểm tra phản ứng của đối tượng bị nghi ngờ. Lúc bọn họ kiểm chứng Trình Dương, cũng là lúc quái vật 7-7 cũng phát hiện ra mục đích của họ.

Tình hình trong Thế giới Quy tắc 16-8 cũng giống ở Thế giới Quy tắc 7-7, bọn họ không quen biết những người tham gia khác nên chỉ có hai cách để kiểm chứng xem đối tượng nghi ngờ có phải là quái vật 16-8 hay không.

Cách thứ nhất là trực tiếp phá bỏ quy tắc tử vong rồi lôi kéo quái vật đến giết mình.

Cách thứ hai là kiểm tra phản ứng của quái vật.

Nhưng phương pháp thứ nhất không khả thi, bởi vì có động vật tái sinh nên khả năng 16-8 quái vật lộ diện là rất nhỏ, bởi nó có thể lợi dụng những người tham gia có gen động vật tái sinh để giết những kẻ cố gắng phá vỡ trật tự của Thế giới Quy tắc.

Còn cách thứ hai sẽ khiến quái vật 16-8 nhạy bén phát giác được mục đích của bọn họ, giống như quái vật 7-7 vậy, điều này sẽ khiến tất cả những người tham gia trực tiếp gặp nguy hiểm.

Tuyến chính của Thế giới Quy tắc 16-8 vẫn chưa được tìm thấy, cho nên phương pháp kiểm nghiệm của Tần Châu chỉ có thể là cách đầu tiên.

Lâm Dị phải chuyển tin tức về người biến dị cho Tần Châu và ngăn hắn đi kiểm nghiệm Ôn Hiểu Phương có phải là quái vật 16-8 ẩn náu trong số họ hay không.

Nếu không, một khi Tần Châu bị quái vật 16-8 nhắm tới, bọn họ chẳng những không có được đáp án, mà tính mạng của Tần Châu cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Mãi đến rạng sáng, Lâm Dị vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào ổn thoả cả.

Tất cả những gì cậu có thể làm là kêu một tiếng "đàn anh" nếu Tần Châu muốn ám chỉ với mọi người về quy tắc tử vong.

Lâm Dị đoán ắt hẳn Tần Châu có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói "đàn anh" của cậu.

Mặc dù phương pháp này sẽ làm cho bệnh nhân 203 càng thêm nghi ngờ cậu đã phát hiện gì đó rồi, nhưng chẳng sao hết, dù gì cậu cũng đã bị nghi ngờ, chỉ cần bệnh nhân 203 không có chứng cứ xác thực thì nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ.

Cùng lắm thì cậu sẽ phải đối mặt với sự giám sát chặt chẽ hơn từ bệnh nhân 203, hoặc có thể sẽ thu hút sự chú ý của quái vật 16-8, nhưng cậu đã biết đến tồn tại của người biến dị, và có chuẩn bị sẵn sàng rồi, khả năng sống sót của cậu sẽ cao hơn Tần Châu chưa biết chuyện rất nhiều.

Nghĩ như vậy, Lâm Dị vừa lo lắng vừa sốt ruột chờ tới ngày hôm sau.

Chờ đợi luôn khiến người ta có cảm giác thời gian như kéo dài ra, Lâm Dị cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua trong đêm tối đều bị kéo dài đến cực hạn, cậu chưa bao giờ thấy gian nan như hiện tại.

Cuối cùng, tia nắng đầu tiên cũng len lỏi qua từng đám mây.

Lâm Dị nghe thấy tiếng bước chân của bệnh nhân 203, người cứ đứng cạnh giường của cậu suốt cả một đêm đã rời khỏi căn buồng, nhưng cậu không dậy ngay, không thì, bệnh nhân 203 vừa rời khỏi đây mà cậu lại tỉnh thì sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ cậu.

Tình hình bây giờ đã đủ tệ rồi, tốt nhất là không nên chọc thủng tấm màn ngăn giữa hộ lý và bệnh nhân.

Lâm Dị cũng giống như mấy hôm trước, định đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng mở cửa từ phòng 303 trên tầng mới tỉnh dậy.

Cậu sốt ruột chờ đợi một hồi mà mãi vẫn chưa nghe được tiếng đóng mở cửa từ phòng 303, ngược lại có tiếng bước chân vang lên ngoài phòng bệnh.

Trực giác của Lâm Dị mách bảo có gì đó sai sai, bệnh nhân 203 không có thói quen đi lại trong phòng bệnh vào sáng sớm.

Cậu nhanh chóng rời khỏi giường, định tới xem bệnh nhân 203 đang làm gì.

Ngay khi chân cậu vừa chạm đất, tiếng mở cửa từ phòng 303 tầng trên cuối cùng cũng vang lên.

So với hai ngày trước, tiếng cửa mở muộn hơn hẳn nửa tiếng, chắc là do đêm qua cậu với Tần Châu đi tìm manh mối, cho nên ban ngày Tần Châu cũng không có giấy ghi chú gì để đưa cho cậu cả.

Tiếng đóng cửa không lớn, có lẽ Tần Châu đang nhắc nhở Lâm Dị, hắn sắp sửa bắt đầu đi kiểm chứng rồi.

Lúc này Lâm Dị rõ ràng lại nghe thấy một tiếng mở cửa khác, ngay giây tiếp theo là tiếng đóng cửa.

Mặc dù hai âm thanh rất nhỏ nhưng Lâm Dị vẫn có thể nghe thấy.

Bởi vì chúng đều đến từ phòng 203.

Lâm Dị lập tức lao ra khỏi căn buồng, vừa vặn nhìn thấy cửa phòng bệnh đã bị khóa trái.

Cậu bị nhốt trong phòng 203 rồi.

Trong phòng bệnh không có ai, bởi vì người khóa cửa chính là bệnh nhân 203. Dường như hắn đã nghe thấy tiếng Lâm Dị từ trong phòng đi ra.

Hắn bèn mở miệng: "Tiểu Lâm, cậu cứ ở lại phòng bệnh nhé. Cậu muốn ăn sáng gì? Để tôi mang lên cho cậu."