Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 57: Quái vật 16-8




Căn buồng chuẩn bị cho hộ lý ở viện điều dưỡng thực chất chỉ là kho để dụng cụ dọn dẹp, nằm cạnh phòng vệ sinh, nó không được lắp cửa nhằm mục đích giúp bệnh nhân đi lại thuận tiện.

Chiếc đèn nhỏ trong căn buồng được điều khiển bằng giọng nói, rất nhạy, chỉ cần một chút âm thanh cũng có thể cảm ứng được, điều này nhằm tạo sự tiện lợi cho bệnh nhân, trong trường hợp bệnh nhân bị ngã lúc đi vệ sinh.

Ngòi bút lại đặt trên trang giấy, Lâm Dị tiếp tục viết.

Cậu nhìn thấy cái bóng đen phản chiếu trên mặt bàn nhỏ kia đang ngắn lại và thẫm màu hơn, Lâm Dị biết bệnh nhân 203 đã hoàn toàn đứng sau lưng mình.

Cậu cũng nghe thấy tiếng thở của bệnh nhân 203, sau đó quay đầu lại, đầu tiên là giật mình, sau đó mới phản ứng lại: "Anh 203, anh... anh chưa ngủ sao? Hay muốn đi tiểu đêm thế? "

Lâm Dị nhanh chóng đóng sổ bệnh án lại, sau đó nhảy xuống chiếc giường nhỏ hẹp, như muốn đỡ bệnh nhân 203 vào nhà vệ sinh.

Bệnh nhân 203 xua tay nói: "Tôi thấy đèn vẫn còn sáng nên qua xem thử, tôi dọa cậu sợ rồi à?"

Lâm Dị ngượng nghịu nhưng vẫn giữ lịch sự mỉm cười với bệnh nhân 203, không trả lời.

Bệnh nhân 203 nhìn chằm chằm Lâm Dị một lúc, sau đó ánh mắt rơi vào sổ bệnh án, cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi: "Tiểu Lâm, muộn thế này rồi mà cậu viết gì vậy?"

"Có viết gì đâu." Lâm Dị ngại ngùng nói: "Nhật ký thôi."

Trước đó, cậu đã chắc chắn bệnh nhân 203 ngủ rồi, có lẽ lúc cậu ném tờ giấy vào bồn cầu xả nước đã đánh thức hắn tỉnh.

Lâm Dị tính toán thời gian, hình như đã ba bốn phút trôi qua kể từ lúc cậu ném tờ giấy vào bồn cầu, bệnh nhân 203 không đứng sau lưng cậu quá lâu, khả năng cao là vẫn chưa biết cậu đang viết gì.

Cho nên Lâm Dị chỉ trả lời đơn giản rằng cậu đang viết nhật ký, nhật ký là đồ riêng tư, cho dù cậu có đóng sổ bệnh án lại trước mặt bệnh nhân 203 thì đó cũng là một phản ứng bình thường.

Cậu đoán bệnh nhân 203 sẽ không mở miệng yêu cầu xem nhật ký của cậu đâu.

Quả nhiên, bệnh nhân 203 chỉ nhìn chằm chằm vào sổ bệnh án một lúc, trong con mắt vẩn đục lóe lên tia hưng phấn cùng sự hiếu kỳ, nhưng cuối cùng cũng rời mắt: "Viết nhật ký là một thói quen tốt đó."

Lâm Dị thành thật cười: "Cảm ơn."

Bệnh nhân 203 nói thêm: "Viết xong thì đi ngủ sớm nhé. Thức khuya không tốt cho da đâu".

Lâm Dị gật đầu.

Bệnh nhân 203 quay trở lại phòng bệnh, Lâm Dị không nghe thấy âm thanh hắn nằm lên giường, nhưng xoang mũi lại ngửi thấy mùi tanh tưởi, có chút khác biệt với mùi đất tối qua, mùi tanh này mang theo hương vị nước biển.

Lâm Dị đặt sổ bệnh án xuống rồi bước ra khỏi buồng.

Bệnh nhân 203 lại đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài bằng ánh mắt ghen tị và nôn nóng. Lâm Dị quan tâm hỏi: "Anh 203, anh không ngủ được sao? Cảm thấy khó chịu chỗ nào à?"

Vừa nói, Lâm Dị vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu nhìn hơi muộn một chút, lúc vừa ngó ra thì viện trưởng Chu đã chuẩn bị đi vào tòa nhà ba tầng rồi. Nhưng Lâm Dị nhìn có chủ đích nên cậu trực tiếp hướng ánh mắt xuống đồ vật mà gã đang cầm.

Lại là một chiếc hộp trong suốt khác, nhưng thay vì đất ẩm và giun đất, nó chứa chất lỏng có ánh sáng xanh, thứ chất lỏng đó gợn sóng qua lại như thể có sự sống.

Lâm Dị nhìn thoáng qua rồi rời mắt luôn, cậu bảo bệnh nhân 203 nghỉ ngơi sớm sau đó trở về phòng.

Sau khi nghe thấy tiếng bệnh nhân 203 quay trở lại giường bệnh, Lâm Dị lấy sổ bệnh án ra tiếp tục viết.

Giun đất có rất nhiều công dụng nhưng lạ lùng là nó không tương ứng với triệu chứng của bệnh nhân 101. Em nghi ngờ giun đất có thể là đạo cụ hoán đổi cơ thể.

Tối nay, viện trưởng Chu lại cầm theo chiếc hộp khác, bên trong chứa sứa lược.

Giun đất và sứa lược có một điểm chung, chúng đều có khả năng tái sinh.

Viện trưởng Chu dùng giun đất và sứa lược để hoàn thành việc hoán đổi cơ thể giữa bệnh nhân và hộ lý. Đàn anh, em nghĩ chúng ta phải tiếp cận Trịnh An Kiến sau khi đã hoán đổi cơ thể, ngoài ra phải tìm cách thấy được thi thể của bệnh nhân 101.

Đàn anh, anh nghĩ việc lẻn ra ngoài nhân lúc bệnh nhân đang ngủ thế nào? (Em mới nghĩ thôi, chưa hành động nha)

Về người bị quái vật 16-8 lựa chọn, em cũng suy đoán ​​giống đàn anh nhưng lại cảm thấy vậy thì đơn giản quá.

Đàn anh, anh cũng cẩn thận một chút nhé.

Viết xong, Lâm Dị xé tờ giấy, gấp thành một hình vuông nho nhỏ, bỏ vào túi.

Sau đó cậu vứt sổ bệnh án qua một bên, nhảy lên giường nằm, cả đêm qua đã không chợp mắt, hôm nay lại còn cùng bệnh nhân 203 leo đường núi, Lâm Dị cảm thấy cực kì mệt mỏi, tối nay cậu phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Nếu Tần Châu tán thành phương pháp của cậu, cậu nhất định sẽ tìm cơ hội hành động.

Lâm Dị nằm trên giường, nhắm mắt lại.

Bởi vì bệnh nhân 203 đang ở phòng bệnh ngay cạnh, Lâm Dị chỉ có thể hồi tưởng lại âm thanh MP4 trong đầu, tình cảnh khó khăn khiến Lâm Dị khó ngủ, cậu vẫn thao thức suy nghĩ gì đó.

Cậu đã ở trong Thế giới Quy tắc 16-8 được hơn 24 giờ, tuy chín người tham gia không tự giới thiệu bản thân nhưng Lâm Dị biết được đại khái từng người một dựa vào tờ giấy của Tần Châu.

Trong chín người tham gia, cậu và Tần Châu là những người đầu tiên bước vào Thế giới Quy tắc 16-8.

Theo sau là Thời Toàn và Trịnh An Kiến, bệnh nhân của Trịnh An Kiến là ông lão 101, còn của Thời Toàn là bà lão 102.

Người thứ năm bị cuốn vào là Trương Vân Nham, bệnh nhân của anh ta ở phòng 103 bị bệnh về tim.

Người tham gia thứ sáu là cô gái thứ hai trong nhóm người, tên Giang Mạn, được giao chăm sóc bệnh nhân nữ 201.

Người thứ bảy bị cuốn vào là cô gái thứ ba tên Ôn Hiểu Phương, được giao chăm sóc bệnh nhân nữ 202.

Người thứ tám bị cuốn vào là Trần Dương, bệnh nhân 301.

Người thứ chín bị cuốn vào là Dịch Gia Duyệt, bệnh nhân 302.

Lâm Dị đã nhìn thấy bọn họ và bệnh nhân của họ ở phòng ăn ngày hôm nay, cậu càng thêm chắc chắn một điều, quái vật 16-8 thực sự có thể lựa chọn con mồi, đặc điểm của những người bị cuốn vào hoàn toàn trùng khớp với đặc điểm của bệnh nhân.

Bệnh nhân 101 và bệnh nhân 102 là cặp vợ chồng, tương ứng với Thời Toàn và Trịnh An Kiến.

Bệnh nhân 103 mắc bệnh về tim, trong khi Trương Vân Nham trông rất khỏe mạnh với thân hình rám nắng cường tráng.

Bệnh nhân 201 có lẽ bị ung thư vú và làm phẫu thuật cắt bỏ phần này, vóc dáng của Giang Mạn rất đẹp.

Bệnh nhân 202 từng thất bại trong phẫu thuật thẩm mỹ, Ôn Hiểu Phương mang vẻ ngoài xinh đẹp.

Bệnh nhân 203 bị bỏng toàn thân và mất một mắt, hắn yêu thích làn da và đôi mắt của Lâm Dị.

Bệnh nhân 301 là người lùn, Trần Dương cao ráo, xấp xỉ Tần Châu.

Lưỡi của bệnh nhân 302 biến dạng, thậm chí còn kỳ quặc hơn cả chiếc lưỡi hình W. Dịch Gia Duyệt nói chuyện rành mạch, phát âm cũng rõ ràng.

Bệnh nhân 303 bị teo cơ, cơ bắp của Tần Châu. Ờm, Lâm Dị cảm thấy Tần Châu ăn mặc khá phong cách, cơ bắp hẳn là cũng đẹp lắm.

Theo tờ giấy của Tần Châu, ngoại trừ Trịnh An Kiến gặp phải vấn đề khi được chọn ngày hôm qua, mặc dù những người khác sợ hãi nhưng họ vẫn chấp nhận chuyện này.

Còn đêm nay, viện trưởng Chu mang theo sứa lược tới tòa nhà này, tức là lại có người vi phạm quy tắc tử vong.

Lâm Dị không thể đoán được đó là ai.

Hiện tại cậu không có cách nào đi tìm manh mối về quy tắc tử vong hết, tất cả những gì cậu có thể làm là dựa vào mối tương quan giữa hộ lý và bệnh nhân, để rồi từ đó kiếm thêm phát hiện mới về quy tắc tử vong.

Lâm Dị vừa cố cho bản thân chìm vào giấc ngủ, vừa nằm ngẫm nghĩ, nhưng thời gian trôi qua, cậu vẫn chưa thể tìm ra mối liên hệ giữa quy tắc tử vong và hộ lý, cũng chẳng ngủ nổi. Cậu cho rằng tư thế ngủ của mình có vấn đề nên trở người lại.

Sau khi trở mình, cơ thể Lâm Dị bỗng cứng ngắc.

Bởi vì mải suy nghĩ nên cậu không để ý rằng, nhịp thở đều đặn của bệnh nhân 203 ở phòng bệnh đã biến mất. Sở dĩ bây giờ cậu đột nhiên nhớ tới là bởi vì, Lâm Dị nghe thấy có tiếng bước chân lùi lại phía sau cậu.

Bệnh nhân 203 đang ở ngay sau cậu!

Hắn giật mình bởi hành động trở mình của cậu.

Lâm Dị không biết bệnh nhân 203 muốn làm gì, hắn xuất hiện ở phía sau cậu tận hai lần trong một đêm, cậu nhắm chặt mắt, lắng nghe động tĩnh phía sau.

Có lẽ nhầm tưởng Lâm Dị đang ngủ, bệnh nhân 203 chậm rãi bước qua lối đi của căn buồng. Đầu tiên hắn cố ý gọi khẽ tên Lâm Dị hai lần.

Lâm Dị tiếp tục giả vờ ngủ, không trả lời.

Thấy Lâm Dị không có phản ứng gì, bệnh nhân 203 bèn rón rén đi về phía cậu.

Lòng bàn tay Lâm Dị đổ mồ hôi, trong tờ giấy Tần Châu có yêu cầu cậu không được để bệnh nhân phát giác việc cậu đang tìm manh mối. Nhất định Tần Châu đã phát hiện được gì đó rồi

Chắc chắn những người bệnh nhân này là mối đe dọa đối với bọn họ, chẳng qua Tần Châu không ghi đầy đủ trong tờ giấy mà thôi.

Lâm Dị cố gắng hết sức để nhịp tim mình không đập quá nhanh, nếu không bệnh nhân 203 sẽ nhận ra cậu đang giả vờ ngủ, cậu lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, lắng nghe chuyển động phía sau.

Bệnh nhân 203 dừng ở đằng sau cậu khoảng hai ba bước, mặc dù Lâm Dị đang quay lưng về phía hắn nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của bệnh nhân 203 đang quét qua quét lại trên người mình.

Không biết bệnh nhân 203 đã quan sát cậu trong bao lâu, nhưng cuối cùng phía sau cũng có động tĩnh khác. Bệnh nhân 203 bước về phía chiếc bàn nhỏ cuối giường, rồi nhẹ nhàng lục lọi thứ gì đó.

Lâm Dị biết chính "nhật ký" mà cậu đề cập đã thu hút bệnh nhân 203. Dù sao thì chẳng mấy chốc nữa thôi, cơ thể của Lâm Dị sẽ thuộc về bệnh nhân 203. Nói cách khác, sau này, bệnh nhân 203 sẽ là "Lâm Dị". Bởi tò mò về nhật ký của Lâm Dị cho nên hắn mới trở lại đây.

Một lúc sau, bệnh nhân 203 tìm thấy sổ bệnh án, Lâm Dị nghe thấy tiếng lật trang sột soạt.

Cậu cảm nhận được lưng mình chảy mồ hôi lạnh.

Bệnh nhân 203 lật trang đầu tiên.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời nhiều mây

Hôm nay mình đã tìm được việc làm, ông chủ nói nếu mình làm tốt có thể kiếm được 100.000 nhân dân tệ mỗi tháng, nếu làm việc hai tháng nữa, mình có thể tiết kiệm được một khoản tiền đặt cọc mua nhà rồi.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời nắng

Hôm nay mình đi đạp thanh với anh 203, hơi mệt xíu.

Anh 203 là người rất tốt, hi vọng bệnh tình của anh ấy sẽ ổn định.

Chỉ có hai trang, những trang tiếp theo của cuốn sổ bệnh án vẫn trắng tinh.

Bệnh nhân 203 có chút thất vọng, hắn thấy Lâm Dị ngồi lâu như vậy, ai mà ngờ nhật ký viết rất ngắn. Nhưng bệnh nhân 203 vẫn hài lòng, bởi hắn yêu quý Lâm Dị nên đã đè nén bản tính vốn có của mình lại, hắn không muốn Lâm Dị bị chính mình dọa sợ bỏ chạy, mặc dù quanh sườn núi có giăng dây điện cao áp ngăn cản hộ lý rồi, nhưng nếu bị điện giật sẽ gây ảnh hưởng đến cơ thể.

Bệnh nhân 203 muốn có một cơ thể hoàn hảo.

Bệnh nhân 203 cất sổ bệnh án về chỗ cũ nhưng hắn không quay lại phòng bệnh ngay mà nhìn ngắm người đang nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp kia một cách thèm thuồng.

Chẳng bao lâu nữa cơ thể này sẽ là của hắn.

Lâm Dị ở trên giường chậm rãi thở phào một hơi

May mắn thật, may mà cậu nhìn xa trông rộng ghi thêm vài trang nhật ký, may mà bệnh nhân 203 không lật tiếp những trang sau, nếu không hắn sẽ phát hiện có nửa trang của sổ bệnh án bị Lâm Dị xé rách.

Chẳng biết qua bao lâu, bệnh nhân 203 cuối cùng cũng chịu quay lại phòng bệnh, nhưng Lâm Dị lại không hề thả lỏng chút nào.

Mục đích của việc ở bên bệnh nhân 24/24 không phải để hộ lý chăm sóc cho họ tốt hơn, mà là để mỗi giây mỗi phút trôi qua, bệnh nhân đều có thể nhìn thấy cơ thể tương lai của mình.

Lâm Dị nghĩ, bọn họ đã bị giam cầm trong sự giám sát của bệnh nhân rồi.