Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 55: Quái vật 16-8




Viện trưởng dẫn chín người đi tới tòa nhà ba tầng, Lâm Dị nhân lúc này mới nói cho Tần Châu những gì cậu đã phát hiện.

Có chín bệnh nhân, ba nữ sáu nam, số lượng và giới tính hoàn toàn trùng khớp với nhóm người tham gia.

Quả nhiên, sau khi Tần Châu nghe được những lời này, sắc mặt có chút nặng nề, mí mắt rũ xuống một nửa như đang suy nghĩ gì đó.

Hai tòa nhà rất gần nhau cho nên chỉ mất chưa đầy năm phút đi bộ từ tòa phỏng vấn đến tòa ba tầng nơi bệnh nhân đang ở.

Đầu tiên, viện trưởng Chu đưa họ tới Phòng 101, tầng một.

Viện trưởng Chu nhẹ nhàng gõ cửa: "Ông 101, ông chuẩn bị xong chưa? Tôi có thể vào được không?"

Gã trực tiếp dùng số phòng để gọi bệnh nhân.

Viện trưởng Chu vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng, ai nấy cũng sợ hãi người ở trong phòng bệnh.

Sau đó người ở Phòng101 lên tiếng: "Vào đi."

Viện trưởng Chu ấn tay nắm cửa, cửa phòng bệnh không bị khóa ngoài khóa trong gì hết.

Sau khi cửa phòng bệnh vừa được hé mở, điều đầu tiên thu hút sự chú ý của những người tham gia chính là hương thơm của trà. Lúc cửa phòng được mở hẳn, bọn họ nhìn thấy bệnh nhân 101 đang ngồi sau chiếc bàn trà có hình dáng độc đáo, trên tay đang làm động tác pha trà.

Dáng dấp đầy vui vẻ tự đắc.

Lâm Dị nhìn bệnh nhân 101, là một lão già vẫn tràn đầy khỏe mạnh, ước chừng khoảng 70 tuổi.

Viện trưởng Chu nói với bệnh nhân 101: "Ông 101, đây là những hộ lý đặc biệt của viện tôi. Ông xem thử có ưng ý ai không."

Bệnh nhân 101 ngước mắt nhìn nhóm người, Lâm Dị phát hiện ánh mắt của bệnh nhân 101 không thèm để ý tới ba cô gái mà nhìn qua nhìn lại giữa sáu chàng trai.

Sau đó ông ta chỉ vào Trịnh An Kiến.

Sắc mặt của Trịnh An Kiến tái nhợt, liên tục lùi về phía sau, vào lúc cậu ta đang muốn rời khỏi đây thì Tần Châu lạnh lùng lườm cậu ta một cái rồi tiến đến chặn cửa lại.

Chín người tham gia tương ứng với chín bệnh nhân, nghĩ một tí là biết, nhóm người bọn họ sẽ do bệnh nhân lựa chọn, nếu Trịnh An Kiến mà bỏ chạy thì sẽ có một bệnh nhân không có hộ lý.

Tần Châu không muốn nghĩ đến hậu quả của tình huống này, hắn trực tiếp đứng ra ngăn cản chuyện như vậy xảy ra.

Thực tế mà nói, đây là một việc làm khá đắc tội với người khác, Lâm Dị nhìn Tần Châu bằng ánh mắt bái phục.

Trong lòng của những người tham gia nổi lên trận sóng ngầm hỗn loạn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Châu đã thay đổi. Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Châu có mặt ở đây sẽ bảm đảm an toàn cho họ, nhưng trông Tần Châu hình như không thèm đoái hoài gì đến mạng sống của ai.

Tần Châu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt và suy nghĩ của những người khác, hắn vẫn lạnh lùng nhìn Trịnh An Kiến: "Quay lại."

Một bên là bệnh nhân chưa rõ tình huống, một bên là Tần Châu không hợp tình người, vào lúc Trịnh An Kiến vẫn còn đang luống cuống, viện trưởng Chu đã vẫy tay với cậu ta: "Tiểu Trịnh, lại đây."

Trịnh An Kiến nuốt nước bọt, không còn cách nào khác ngoài việc rụt rè bước về phía trước.

Sau khi Trịnh An Kiến bước ra khỏi hàng, bệnh nhân 101 tập trung nhìn cậu ta. Ông không thèm giấu đi ánh nhìn dò xét của bản thân, ngó đi ngó lại Trịnh An Kiến từ đầu tới chân, cuối cùng mới hài lòng rời mắt sang chỗ khác, tiếp tục uống trà.

Viện trưởng Chu vui vẻ hỏi: "Ông 101, ông có chắc chắn muốn chọn Tiểu Trịnh không? Tôi cần nhắc nhở ông, một khi đã xác nhận, ông không thể thay đổi hộ lý được nữa."

"Chắc chắn, chắc chắn." Bệnh nhân 101 chậm rãi nói, có vẻ như ông rất hài lòng với Trịnh An Kiến, còn pha cho cậu ta một tách trà: "Tiểu Trịnh, cậu thử đi."

Làm sao Trịnh An Kiến dám uống thử chứ, vẻ mặt vui mừng trên mặt viện trưởng Chu dần dần biến mất, gã trừng mắt nhìn Trịnh An Kiến, ra lệnh: "Tiểu Trịnh!"

Giọng nói nhàn nhạt mang theo ý cảnh cáo đó khiến Trịnh An Kiến càng không dám tiến lên, Lâm Dị ở phía sau Trịnh An Kiến nhỏ giọng nói: "Trà không có vấn đề gì đâu."

Quả thực trà không có vấn đề gì, bởi chén trà mà bệnh nhân 101 uống cũng rót từ chiếc ấm đó.

Trịnh An Kiến quay lại nhìn Lâm Dị rồi nhìn sang bạn gái mình, Thời Toàn che miệng, ánh mắt kinh hãi đặt trên người cậu ta.

Trịnh An Kiến tiếp tục nuốt nước bọt, ngập ngừng bước tới, cẩn thận cầm lấy tách trà mà bệnh nhân 101 đưa cho. Vừa thận trọng vừa do dự, cậu ta nâng chén trà lên miệng, nhắm mắt lại, đang định uống hết một hơi thì Thời Toàn đột nhiên lo lắng hét to: "An Kiến!"

Xoảng--

Chén trà rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

Trịnh An Kiến hoảng loạn lùi lại vài bước.

Sắc mặt viện trưởng Chu lúc này đã hoàn toàn tối sầm, Lâm Dị có thể mơ hồ cảm nhận được Trịnh An Kiến đang gặp nguy hiểm.

Lúc Thời Toàn bắt gặp khuôn mặt của viện trưởng Chu, cô sợ hãi đến mức gần như không nói nên lời. Tần Châu nhìn Thời Toàn bằng ánh mắt phức tạp, cô không hiểu được cái nhìn của Tần Châu có ý gì, nhưng cô có thể cảm nhận được Tần Châu không mang ý tốt gì đối với mình. Cô lắc đầu lẩm bẩm giải thích: "Tôi chỉ muốn nhắc An Kiến cẩn... cẩn thận một chút."

Viện trưởng Chu thay mặt Trịnh An Kiến xin lỗi bệnh nhân 101, sau đó quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất, thở dài đầy tiếc nuối.

Sau khi dọn dẹp xong, viện trưởng Chu cũng không làm gì Trịnh An Kiến mà chỉ vỗ vai cậu ta: "Tiểu Trịnh, đi lau khô nước trà đi, đừng để ông 101 bước vào té ngã. Phía sau cửa của phòng vệ sinh có dụng cụ lau chùi đấy."

Sau khi Trịnh An Kiến phản ứng lại, cậu ta mới nhận thức được mình đã làm sai gì đó nên lập tức nghe theo chỉ dẫn của viện trưởng Chu, đi tìm dụng cụ vệ sinh để bù đắp lỗi lầm của mình.

Viện trưởng Chu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cũng muộn rồi, bọn tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa."

Ông 101 nói: " Viện trưởng Chu, nếu bận thì cứ đi đi."

Viện trưởng Chu nhìn tám người tham gia còn lại, nói: "Mời mọi người đi theo tôi."

Khoảng cách từ phường 101 đến phường 102 khá ngắn. Lâm Dị đang tính hỏi thì đã bị Tần Châu đi trước một bước, hắn mở lời hỏi viện trưởng Chu: "Chén trà vỡ đó đắt lắm à?"

Lâm Dị im lặng, xem ra Tần Châu cũng chú ý tới vẻ mặt tiếc nuối của gã viện trưởng.

Nhưng dù là Lâm Dị thì cũng có thể nhận thấy chén trà mà Trịnh An Kiến làm vỡ chỉ là cái bát đất nung bình thường.

Viện trưởng Chu vừa đi vừa nói: "Cũng chẳng đắt lắm, chỉ là đồ nhái của bát đất nung thời thịnh Đường, nhưng xét về giá cả thì ý nghĩa của nó quan trọng hơn."

"Bát đất nung." Lâm Dị lặp lại, "Có phải là mô phỏng theo bát trà trong "Tấn Huệ Đế uống trà bằng bát đất nung" không?"

Viện trưởng Chu khựng lại, nhìn sang Lâm Dị: "Cậu cũng biết câu chuyện này sao?"

"Ừm, điển cố có ghi lại." Lâm Dị nói.

Thấy những người khác vẫn còn khó hiểu, Lâm Dị nói: "Bát đất nung chính là một loại bát gốm. Tấn Huệ Đế bị Tư Mã Việt giam cầm, ngôi vị hoàng đế thùng rỗng kêu to. Một đêm nọ, cận thần của Tấn Huệ Đế bí mật pha cho hắn một chén trà, dùng bát đất nung đó để phục vụ. Tấn Huệ Đế uống xong thì rất vui vẻ. Điển cố này chủ yếu thể hiện vị cô thần không thể phục dưỡng quân chủ, chỉ có thể dâng lên một chén trà thô sơ cho quân vương giải khát."

Viện trưởng Chu cười lạnh: "Gì mà cô thần chứ, chén trà kia có độc, điển cố có ghi lại không?"

Lâm Dị lắc đầu: "Không có."

Viện trưởng Chu nói: "Rất nhiều điển cố lịch sử do hậu nhân bịa đặt, bọn họ còn chưa từng tận mắt nhìn thấy, thì làm sao có thể ghi lại sự thật. Tấn Huệ Đế bị Tư Mã Việt giam cầm. Tại sao cận thần của Tấn Huệ Đế lại biết được ban đêm hắn khát nước, rồi thuận lợi tiến vào cung thành không bị ai cản trở, lại còn tình cờ mang theo chén trà chứ?"

Lâm Dị định nói gì đó, viện trưởng Chu đã đứng ở trước cửa Phòng 102, chặn lời Lâm Dị: "Nếu có cơ hội, chúng ta lại tiếp tục thảo luận vấn đề lịch sử nhé. Bây giờ cần gặp bệnh nhân thứ hai trước đã."

Lâm Dị nuốt xuống những lời định nói.

Phòng 102 là một bà cụ trông có vẻ trạc tuổi bệnh nhân 101. Bà lựa chọn Thời Toàn làm hộ lý cho mình, bởi chuyện của Trịnh An Kiến trước đó, có vẻ bị chọn cũng không phải điều gì nguy hiểm đến tính mạng, tuy Thời Toàn có chút sợ hãi nhưng cô cũng không phản kháng.

Lúc bệnh nhân 102 chọn Thời Toàn, Lâm Dị ngẩng đầu nhìn sang Tần Châu, Tần Châu khẽ gật đầu, khẳng định suy đoán của Lâm Dị.

Lâm Dị được Bệnh nhân 203 lựa chọn. Bệnh nhân 203 là nam giới, vết bỏng trên gương mặt chiếm diện tích khá lớn, một bên mắt không còn nhìn thấy, hốc mắt chằng chịt những vết sẹo khủng khiếp do bị bỏng để lại.

Cậu là hộ lý thứ tư bị chọn, tình hình về sau chỉ có thể dựa vào Tần Châu.

Vào lúc viện trưởng Chu dẫn năm người còn lại rời đi, Tần Châu nhanh chóng ghé vào tai Lâm Dị thủ thỉ: "Nhóc thiên tài, cẩn thận một chút."

Mặc dù Lâm Dị có chút PTSD với câu nói này, nhưng cậu vẫn cứng ngắc gật đầu.

Sau khi những người khác rời đi, Lâm Dị quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của bệnh nhân 203. Con mắt còn lại của bệnh nhân 203 cũng vẩn đục, điều này khiến Lâm Dị nhớ lại lão quản chung cư trong Thế giới Quy tắc 7-7, nhưng khi bệnh nhân 203 nhìn cậu, Lâm Dị không có cảm giác mình đang bị theo dõi, mà là cảm thấy mình như miếng thịt tươi nằm trên thớt thì đúng hơn.

"Mặt tôi đáng sợ lắm nhỉ." Bệnh nhân 203 thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Dị, hắn ta không nhìn Lâm Dị nữa mà đi đến bên giường bệnh, mở tủ đầu giường rồi lấy ra một thứ gì đó.

Là một chiếc mặt nạ, hắn đeo nó lên mặt, sau đó hỏi Lâm Dị: "Như này ổn hơn chưa?"

Chiếc mặt nạ được chế tạo đặc biệt, trông rất đắt tiền.

"Không sao, tôi không sợ." Lâm Dị vội vàng lắc đầu nói: "Tôi sẽ chăm sóc anh, anh đâu thể cứ đeo mặt nạ mãi được, khó chịu lắm đấy."

Bệnh nhân 203 sững người một lúc rồi tháo mặt nạ ra: "Cậu có biết tại sao tôi lại chọn cậu trong số các hộ lý không?"

Lâm Dị lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Bệnh nhân 203 cất chiếc mặt nạ trở lại ngăn kéo tủ đầu giường, rồi đóng lại: "Bởi vì tôi rất thích gương mặt của cậu, đôi mắt cậu, chúng rất sáng, rất đẹp, tựa như có thể chứa đựng cả thế giới vào trong đôi mắt ấy. A, cả làn da của cậu nữa, trước đây da tôi cũng đẹp lắm, không bị rám nắng chút nào cả."

Lâm Dị siết chặt lòng bàn tay, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Bệnh nhân 203 không để ý chút hành động nhỏ này của Lâm Dị, tự nhủ: "Xem ra tôi lựa chọn không sai, tôi rất hài lòng với lựa chọn của mình, về sau chúng ta nhất định sẽ chung sống hòa hợp."

Lâm Dị không biết nên trả lời thế nào, chỉ cười nhạt.

Bệnh nhân 203 nhìn nụ cười của Lâm Dị, bỗng hơi thất thần. Một lúc sau, hắn mới miễn cưỡng rời mắt khỏi cậu, hắn chỉ vào một căn buồng nói: "Đó là phòng nhỏ dành cho hộ lý, cậu vào xem thử xem có thiếu gì không. Nếu thiếu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nhờ viện trưởng Chu chuẩn bị cho cậu."

Nói xong, bệnh nhân 203 dừng lại: "Nhưng trời sắp tối rồi, đây là thời điểm viện trưởng Chu bận rộn nhất, cũng phải sáng mai mới chuẩn bị cho cậu được."

Lâm Dị gật đầu, bệnh nhân 203 nói: "Vậy thì mau chóng nghỉ ngơi đi, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho da."

Nói xong, hắn mỉm cười với Lâm Dị. Bởi vì vết sẹo trên mặt của bệnh nhân 203, cho nên dù giọng điệu của hắn có thân thiện đến đâu cũng không thể át được sự kinh khủng và sợ hãi do gương mặt hắn mang lại.

Lâm Dị nói: "Tôi biết rồi."

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, bệnh nhân 203 tới giường bệnh nằm xuống.

Lâm Dị lặng lẽ quan sát trong căn buồng, chờ đến khi tiếng thở truyền đến từ bên giường bệnh trở nên đều đặn mới ngồi xuống chiếc giường nhỏ ở trong đó.

Trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 16-8, Lâm Dị đã nghỉ ngơi đủ rồi nên cậu cũng không lo lắng về việc "nó" xuất hiện nếu tư duy của mình hoạt động quá đà, cậu bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.

Lưới thép có giăng dây điện cao áp và biển cảnh báo hướng vào trong, những điều này thể hiện, rất có thể bệnh nhân trong viện điều dưỡng bị nhốt, vì chỉ có "nhốt" mới tương ứng với "trốn thoát", nếu không việc dựng lưới thép xung quanh sườn núi sẽ trở nên vô nghĩa, nó chỉ có tác dụng để ngăn cản những người trong viện điều dưỡng chạy ra ngoài.

Thái độ của viện trưởng Chu đối với bệnh nhân cũng có thể coi là khá tôn trọng, cửa phòng bệnh hoàn toàn không khóa. Trong buổi phỏng vấn, viện trưởng Chu cũng nói rằng, hộ lý nên đưa bệnh nhân đi dạo ngắm cảnh nhiều hơn, diện tích ở viện điều dưỡng chỉ lớn chừng này, tỉ lệ phủ xanh không đạt tiêu chuẩn, nên đi thì cũng chỉ là đi dạo quanh ngọn núi biệt lập, ngắm nhìn phong cảnh cũng chỉ là sơn thủy hữu tình.

Nói cách khác, viện trưởng Chu không hề hạn chế việc đi lại của bệnh nhân, bệnh nhân cũng không có ý định rời đi, nếu không viện điều dưỡng sẽ còn mỗi một mình viện trưởng Chu, chỉ cần chín bệnh nhân hợp tác với nhau thì không khó để thoát khỏi đây.

Lâm Dị nhớ lại bệnh nhân 203. Ngoài vết bỏng trên gương mặt, Lâm Dị để ý thấy cánh tay hắn cũng bị bỏng, lớp da hoại tử dày đặc khiến tim cậu đập nhanh hơn, da đầu trở nên tê dại.

Lâm Dị giữ vững suy đoán, bệnh nhân 203 bị bỏng rất nặng, thậm chí có thể coi là cực kỳ nghiêm trọng.

Người bệnh bị bỏng nặng sẽ mất đi một vùng da lớn, mô da bị hoại tử cũng sẽ sản sinh ra lượng lớn độc tố bỏng, gây tổn thương nghiêm trọng đến các cơ quan quan trọng như tim, gan, thận, phổi. Trong quá trình điều trị phục hồi, phải trải qua nhiều lần phẫu thuật cắt vảy và ghép da.

Thông qua việc nói chuyện với bệnh nhân 203, Lâm Dị biết được một số điều, bệnh nhân 203 ghen tị với cậu vì có làn da nguyên vẹn, có nhu cầu thì mới có ghen tị, nhưng bệnh nhân 203 lại không đến bệnh viện thông thường để cắt vảy hay ghép da, thay vào đó lại chạy đến viện điều dưỡng này. Trừ khi ở đây có ý đồ sâu xa nào khác.

Không thể có chuyện bệnh nhân 203 không có tiền làm phẫu thuật chỉnh hình được, Lâm Dị thấy, với chiếc mặt nạ kia thôi cũng đủ để bệnh nhân 203 chi trả cho ít nhất mười ca phẫu thuật rồi.

Là cho rằng khuôn mặt mình vô cùng kinh tởm nên không muốn để người khác nhìn thấy ư? Lâm Dị cũng nghĩ rằng không có khả năng này, nếu không muốn để người khác nhìn, bệnh nhân 203 sẽ chẳng chọn hộ lý và để những người tham gia còn lại nhìn thấy gương mặt hắn.

Kết hợp với việc viện trưởng Chu không hạn chế việc đi lại của bệnh nhân, Lâm Dị đã có câu trả lời.

Bệnh nhân tự nguyện ở lại viện điều dưỡng. Vì hoàn cảnh gì mà bệnh nhân lại tự nguyện ở lại đây, điều này không khó để suy đoán, bởi viện điều dưỡng hoàn toàn có thể chữa bệnh.

Có bệnh thì nhập viện, khỏi bệnh rồi thì rời đi. Đây là một logic thông thường.

Viện điều dưỡng có thể chữa khỏi vùng da bị hoại tử diện rộng của bệnh nhân 203, hiệu quả thậm chí còn tốt hơn nhiều so với phẫu thuật cắt vảy ghép da, điều này có thể giải thích tại sao bệnh nhân 203 giàu có như vậy lại từ bỏ phương pháp điều trị thông thường để chạy đến viện điều dưỡng này.

Nghĩ tới đây, Lâm Dị trầm mặc một lát, cậu cúi đầu nhìn làn da trên cánh tay của mình.

Dường như đã đoán được điều gì đó.

Nhưng sau khi trời tối, những suy đoán này không còn quan trọng nữa, bởi Lâm chưa nghĩ ra được gì về quy tắc tử vong trong Thế giới Quy tắc 16-8 dựa vào những suy đoán này.

Cậu chỉ có thể đoán đại khái được rằng chín người tham gia sẽ chết như nào sau khi vi phạm quy tắc tử vong, rất có thể họ sẽ trở thành liều thuốc điều trị cho những bệnh nhân kia.

Dù sao Lâm Dị cũng không ngủ được nên cậu định sắp xếp lại những phát hiện trong ngày hôm nay của mình. Không ai có thể đảm bảo liệu quy tắc tử vong có tìm tới họ ngay đêm đầu tiên hay không, tốt hơn hết là nên chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Dị bắt đầu hồi tưởng lại lưới thép giăng dây điện, vừa ngẩng đầu thì ngửi thấy một mùi đất tanh nồng khó có thể làm ngơ.

Có vẻ mùi này bốc lên từ phía ngoài cửa sổ, sau đó có tiếng sột sọa từ bên phòng bệnh truyền tới. Lâm Dị suy nghĩ một chút, nhẹ giọng gọi: "Anh 203, anh đi tiểu đêm à? Có cần tôi giúp không?"

Bệnh nhân 203 không trả lời, Lâm Dị bật dậy khỏi giường.

Tuy nhiên, cậu không gây ra tiếng động, Lâm Dị bước xuống rồi ra khỏi căn buồng. Tiếng sột soạt vừa rồi quả thực là do bệnh nhân 203 tạo ra. Hắn rời khỏi giường bệnh rồi đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa bằng con mắt còn lại.

Dù da mặt của bệnh nhân 203 bị hoại tử diện rộng, nhưng Lâm Dị vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được vẻ mặt vừa nôn nóng vừa ghen tị của hắn lúc này.

Lâm Dị bèn tạo tiếng động, sau đó cố ý nói: "Bên ngoài gió lớn, anh 203, anh có cần tôi đóng cửa sổ không?"

Trong buồng không có cửa sổ, dưới tình huống không có chút manh mối nào về quy tắc tử vong, Lâm Dị chỉ có thể tìm một cái cớ hợp lý để đi tới bên cửa sổ xem thử.

Lâm Dị cũng chẳng đóng cửa sổ thật, cậu chỉ giả vờ đang đóng rồi ngó ra bên ngoài.

Khoảnh khắc thoáng qua, Lâm Dị suýt chút nữa nôn hết đống trà sữa mà Tần Châu mời cậu uống.