Đám đông cũng dần giải tán, vào lúc áo vàng chuẩn bị rời đi, Tần Châu đột nhiên nói: "Đứng yên."
Áo vàng dừng lại, lo lắng nhìn Tần Châu.
"Tên." Tần Châu liếc cậu ta một cái.
Sắc mặt Áo vàng đột ngột thay đổi, lúc này mới giật mình, cậu ta hối hận rồi. Hội sinh viên vừa mới đề cập đến thái độ thường ngày sẽ được ghi chép lại trong hồ sơ, vừa rồi cậu ta làm loạn hết lên, có được tính là biểu hiện không tốt không...
Hành động của cậu ta còn thu hút cả chủ tịch hội sinh viên cơ mà.
Áo vàng giật giật môi, Tần Châu hơi mất kiên nhẫn, lặp lại lần nữa: "Tên."
Áo vàng thoáng chốc không chịu nổi được nữa, Tần Châu cau mày, mất kiên nhẫn xua xua tay, hắn nhìn tên hèn nhát trước mặt: "Cút cút cút."
Áo vàng như nhận được ân xá, loáng qua một cái đã thấy chạy biệt tăm.
Tần Châu chỉ muốn biết tên của áo vàng, bình thường loại ba gai này sẽ gây ra nhiều phiền phức nên cần phải cẩn thận. Giống như lần đầu tiên gặp nhóc thiên tài, hắn cũng cảm thấy nhóc thiên tài là một đứa ba gai thích tặng đầu mình cho quái vật.
Nhưng so sánh ra, ba gai này với ba gai kia thì đúng là khác biệt.
Lúc này Tần Châu mới nhìn về phía Lâm Dị, nhóc thiên tài theo bản năng tránh đi ánh mắt của hắn, sau đó mới ý thức được có gì đó không ổn, quay đầu lễ phép chào hỏi Tần Châu: "Chào đàn anh nha."
Tần Châu hỏi: "Trời sắp tối rồi, còn không quay về ngủ đi chứ đứng đây làm gì?"
Thực ra Lâm Dị nghe lời này của Tần Châu xong thì vô cùng cảm kích, cậu muốn chuồn lắm rồi, đôi mắt tinh tường này có thể nhìn thấy Tần Châu đang rất tức giận.
"Đàn anh ngủ ngon, tạm biệt đàn anh ạ." Lâm Dị rời đi.
Trình Dương vội vàng nói: "Này, anh Lâm Dị, chờ tôi với..."
Đợi hai người rời đi, Âu Oánh đi tới với vẻ mặt lo lắng: "Anh Châu, nội quy trường học..."
Tần Châu nói: "Tự động cập nhật."
Sắc mặt Âu Oánh lập tức tái nhợt: "Sao... sao có thể?"
Nội quy trường được hội sinh viên lập thành một cuốn sách, mọi nội quy đều được họ ghi lại. Bất cứ khi nào có người thoát ra khỏi Thế giới Quy tắc thành công, hội sinh viên sẽ ngay lập tức tổ chức một cuộc họp để tính toán biện pháp đối phó thông qua những quy tắc tử vong đã biết được trong thế giới quy tắc.
Hội sinh viên sẽ kiểm tra các biện pháp đối phó đã được tính toán ấy để xem liệu họ có thể trốn thoát được hay không, và nếu thành công, hội sinh viên sẽ cập nhật ngay vào quyển nội quy của trường.
Âu Oánh tưởng rằng lần này cũng vậy, nhưng thực tế, Tần Châu mở cuộc họp là vì nội quy trường học đã tự động cập nhật.
Việc tự động cập nhật của nội quy trường khiến Âu Oánh không khỏi nghĩ tới suy luận của vị đàn anh kia - trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên là một Thế giới Quy tắc thực sự.
Cái lạnh xuyên thấu qua từng lỗ chân lông trên cơ thể, Âu Oánh cảm thấy ớn lạnh: "Anh Châu, anh đã gặp phải chuyện gì trong Thế giới Quy tắc 7-7 vậy?"
"Các cậu về trước đi." Tần Châu nói với các sinh viên khác trong hội, sau đó nhìn Âu Oánh: "Vừa đi vừa nói chuyện."
Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên có ba dãy ký túc xá, sinh viên năm nhất ở một dãy nhà riêng, tòa của sinh viên năm hai và tòa của năm ba sẽ có người của sinh viên năm cuối vào ở, suy cho cùng, số người có thể sống sót đến những năm cuối là quá ít ỏi.
Tần Châu và Âu Oánh đều sống ở ký túc xá của năm hai, ngay phía sau ký túc xá của sinh viên năm nhất.
Trên đường trở lại ký túc xá, Tần Châu nói với Âu Oánh: "Quái vật 7-7 bị giết rồi."
Âu Oánh dừng lại, nhìn Tần Châu với vẻ mặt không thể tin nổi: "Quái vật 7-7 bị giết? Chuyện gì thế này?"
Cô quá hiểu rõ Tần Châu, mặc dù Tần Châu cũng từng nói với cô về việc sử dụng quy tắc tử vong để chống lại quái vật, nhưng Tần Châu vẫn có trách nhiệm, hắn luôn tìm đến sự ổn định.
"Ừ." Tần Châu châm một điếu thuốc.
Âu Oánh là hội phó, cánh tay đắc lực của Tần Châu, một số nội quy trong trường đều do một mình Âu Oánh giải quyết. Cho nên Tần Châu cũng không giấu diếm gì, chỉ nói thẳng: "Trong đám tân sinh viên, có một nhóc thiên tài..."
Âu Oánh nghe Tần Châu kể lại chuyện đêm qua khi còn ở Thế giới Quy tắc 7-7, cô sợ hãi nói: "Anh Châu cứ thả nhóc thiên tài ấy đi như vậy sao? Lỡ như... anh Châu, anh nghĩ thế nào?"
Tần Châu: "Không biết nữa, chắc bị quỷ ám rồi."
Hắn biết rõ rủi ro thực sự rất cao, nhưng lúc đó Tần Châu chưa biết Lâm Dị định làm gì nên cũng không ngăn cản mà dẫn Chu Linh Linh tới phòng ăn.
Nhìn thấy Lâm Dị đẩy Trình Dương ra khỏi cửa chung cư, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn sau khi nhận ra đó là "nhóc thiên tài thật sự dám tìm chết", nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc ngăn cản.
Thực ra trong lòng Tần Châu cũng mơ hồ có đáp án rồi, hắn tin cậu, tin tưởng Lâm Dị là một đồng đội rất có tài năng.
Nói xong, Âu Oánh tỏ ra ngưỡng mộ: "Một sinh viên năm nhất lại có được phản ứng nhạy bén như vậy, thật sự rất đáng ngạc nhiên. Anh Châu, anh không cân nhắc đến việc mời em ấy gia nhập hội sinh viên sao?"
Tần Châu nhớ lại một loạt biểu hiện của Lâm Dị ở Thế giới Quy tắc 7-7, nét mặt hắn dịu xuống, ngọn lửa trong lòng cũng biến mất, nghe được lời nói của Âu Oánh, trên mặt lộ ra một tia nứt nẻ.
Nhóc thiên tài không muốn gia nhập hội sinh viên.
Có lẽ là sợ Tần Châu xem eo cậu.
Bằng không thì chẳng còn cách lý giải nào khác cho việc này nữa rồi, Tần Châu không hiểu rõ Lâm Dị, bản thân cậu che giấu rất nhiều bí mật, mà Lâm Dị thì cũng tràn đầy sự tò mò về nơi đây, thậm chí trước khi đi đến Thế giới Quy tắc 7-7, Lâm Dị vẫn luôn giậm chân nói muốn vào hội sinh viên.
Bây giờ, để không phải thực hiện lời hứa, cậu chẳng thèm tham gia nữa luôn.
Tần Châu: "..."
Hay lắm, hắn bị ghét rồi.
Càng nghĩ, Tần Châu càng cảm thấy lòng tự trọng của mình có chút bị tổn thương, quay sang hỏi Âu Oánh: "Chuyện ngày mai đã sắp xếp xong chưa?"
Bên kia, Lâm Dị kể lại cho Trình Dương nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong Thế giới Quy tắc 7-7, nhưng là theo góc nhìn của cậu. Trong Thế giới Quy tắc 7-7, cậu hầu như luôn ở cạnh Tần Châu, không tiếp xúc quá nhiều với Trình Dương, nên trong câu chuyện Trình Dương xuất hiện khá ít.
Nhưng câu "Anh bị quái vật 7-7 bám vào" cũng đủ khiến Trình Dương sợ run người, cậu ta liên tục chửi "Đờ mờ" mấy lần, sau đó nói: "Hóa ra không phải mơ à, trời đất quỷ thần ơi..."
Lâm Dị hỏi Trình Dương: "Anh vẫn nhớ sao?"
"Đâu có đâu... Hầy..." Trình Dương gãi đầu, cố gắng nhớ lại cảm giác đó: "Tôi không biết, anh Lâm Dị, anh biết cảm giác lúc nằm mơ không? Kiểu không thể làm chủ được bản thân ấy. Không biết mình đang làm gì, nhưng kể cả phải đối mặt với mấy điều vô lý đến mức nào, thì tôi vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường thôi. Giờ tôi đang trong trạng thái tỉnh lại sau cơn mê. Tôi có thể lờ mờ nhớ lại một tí ti những gì anh vừa kể với tôi, nhưng muốn nhớ lại hết thì đầu lại choáng váng lắm."
Lâm Dị cũng chỉ thuận miệng hỏi, cậu không kì vọng nhiều cho lắm.
Trình Dương nói: "Anh Lâm Dị, tôi có một yêu cầu không hợp phép lắm."
Lâm Dị: "Gì?"
Trình Dương nói: "Tối nay tôi có thể ngủ ở phòng anh được không? Má nó, tôi sợ lắm..."
Lâm Dị nói: "Anh bảo gì cơ?"
Trình Dương thành thật lặp lại: "Anh Lâm Dị, tối nay tôi có thể ngủ ở phòng anh được không? Tôi không dám ở một mình."
Lâm Dị nói: "Câu trước cơ."
"Câu trước á?" Trình Dương suy nghĩ một chút: "Tôi có một yêu cầu không hợp phép lắm?"
Lâm Dị giả vờ thờ ơ, lạnh lùng nói: "Anh đâu có."
Trình Dương: "..."
Lâm Dị cảm thấy có chút xấu hổ khi trực tiếp từ chối Trình Dương như vậy, chủ yếu là vì sợ Trình Dương xấu hổ. Cậu suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Tôi không có ý gì đâu, chủ yếu là tôi vẫn sợ khi ở cạnh anh thôi."
Suy cho cùng, Trình Dương cũng là quái vật trong Thế giới Quy tắc 7-7.
Trình Dương bị Lâm Dị thuyết phục rồi, cậu ta là loại người gì mà lại đi chuyển nỗi sợ hãi của mình cho anh em tốt cơ chứ.
Trình Dương cứ vậy từng bước rời đi.
Lâm Dị nhìn Trình Dương trở về phòng xong, liền đóng cửa phòng mình lại.
Vốn dĩ cậu định đi ngủ từ nãy rồi, ở Thế giới Quy tắc đã mấy ngày cậu không được chợp mắt, hiện tại cậu cảm thấy cực kì mệt mỏi. Giờ cậu chỉ nóng lòng muốn lấy chiếc MP4 của mình ra, nghe tiếng ồn trắng chìm vào giấc ngủ thôi.
Lâm Dị xoay người vào phòng tắm, lúc cậu mở vòi, ống nước kêu rít rít vài tiếng. Âm thanh này khiến Lâm Dị tạm thời dừng động tác, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt nước. Sau đó Lâm Dị đặt bàn chải đánh răng qua một bên rồi mở quyển Nội Quy Trường ra xem.
Không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy.
1-6: Nhà trường chỉ cung cấp nước nóng trong khoảng thời gian từ 7:00 - 21:00, ngoài thời điểm đó, xin hãy vặn chặt vòi nước.
Lâm Dị nhìn thời gian, thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm vãi, năm phút nữa là chín giờ tối.
Sau đó, trong mắt Lâm Dị cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Cậu không hứng thú với mấy quy tắc đã có biện pháp đối phó này cho lắm, có thể dễ dàng tìm ra quy tắc tử vong, chắc chắn là quái vật cấp thấp rồi.
Cậu muốn gặp mấy con quái vật cao cấp hơn con 7-7 cơ.
Lâm Dị nhanh chóng rửa ráy cho xong trong năm phút cuối cùng, sau đó vặn chặt vòi, dòng nước giống như máu tươi đang chảy ra từ động mạch lập tức dừng lại.
Cậu cầm quyển nội quy trường nằm bẹp xuống giường, nếu không ghi nhớ nội quy, rất dễ giẫm phải mìn, nhưng giờ Lâm Dị lại chưa có ý định học thuộc cho lắm.
Cậu nhớ lại về những quy tắc vẫn đang chờ được bổ sung mà sinh viên năm nhất tìm thấy vào lúc hội sinh viên tập hợp họ dưới sảnh.
Điều 6 trang 2.
Điều 9 trang 3.
Điều 5 trang 4.
Điều 5 trang 8.
...
Đối với toàn bộ quy tắc của trường, những quy tắc cần bổ sung này cũng không quá nhiều nhưng nếu tách riêng ra thì cũng không gọi là ít.
Lâm Dị nhìn những quy tắc này, cậu nhớ tới lời Âu Oánh đã nói, tần suất xuất hiện của những quy tắc này không cao bằng quy tắc 7-7.
Nhưng Lâm Dị lại không biết tần suất này thấp đến mức nào.
Cậu lại nghĩ về nội quy trường, vì hội sinh viên xếp hạng học sinh dựa trên điểm số và thành tích hàng ngày, hội sinh viên chắc chắn đã tìm ra chu kỳ của những quy tắc này, kết quả thi giữa kỳ và cuối kỳ là cơ sở đánh giá rất quan trọng.
Cậu tự hỏi liệu chu kỳ của những quy tắc này sẽ gần với kỳ thi giữa kỳ hay cuối kỳ thì điện thoại bỗng reo lên.
Điện thoại ở ngay cạnh Lâm Dị, lúc Tần Châu bảo bọn họ rời đi, hắn có đề cập đến việc cố vấn sẽ liên lạc với bọn họ, thế là Lâm Dị vẫn luôn để điện thoại ở chỗ gần với mình, có thể vươn tay ra lấy bất cứ lúc nào.
Góc trên bên phải màn hình điện thoại vẫn hiển thị không có tín hiệu, Lâm Dị nhìn cái đó xong mới đọc tin nhắn điện thoại vừa nhận được.
Là bảng biểu gì đó, Lâm Dị dùng hai ngón tay phóng to mới phát hiện ra đó là lịch học.
Thời khoá biểu
Tên lớp: Khóa 22 Kỹ thuật sinh học (14 người)
Thứ hai:
Vật lý Đại cương (Sinh học và Môi trường)
Toán ứng dụng trong kỹ thuật B (Sinh học)
Hóa học cơ sở 2
Hóa học cơ sở 3
Thứ ba:
Toán nâng cao
Đại số tuyến tính
Kỹ thuật cơ sở 2
Kỹ thuật cơ sở 1
Thứ tư:
Tiếng Anh đại cương
Sinh học tế bào
Công nghệ nuôi cấy mô thực vật
Hóa học hữu cơ
Thứ năm:...
Thứ sáu:...
Thứ bảy:...
Lâm Dị nhìn xong, cảm thấy có chút ngột ngạt.
Lâm Dị: "?"
Đờ mờ, kín hết luôn.
Sau đó, Lâm Dị lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ, bản thân lịch học không có vấn đề gì, nhưng lịch học lại xuất hiện trên điện thoại của cậu, ở một thế giới kì quái lại có một thứ bình thường, tự dưng cảm thấy sao sao ấy.
Thành thật mà nói, lúc đó Lâm Dị chỉ tùy ý chọn đại chuyên ngành điền vào giấy thôi, cậu đâu ngờ rằng ở đây thực sự sẽ có giáo viên giảng dạy chứ, các khóa học lại bình thường đến mức không thể bình thường được nữa.
Liệu thực sự sẽ có giảng viên đến dạy à?
Lâm Dị mím môi, đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên.
Lần này là một cuộc gọi, trên màn hình xuất hiện hai từ và một dãy số: Cố vấn 0213.
Lâm Dị vẫn không có quyền lựa chọn kết nối hay cúp máy, cậu chỉ có thể đợi.
Điện thoại reo một lúc, trên màn hình điện thoại đột ngột xuất hiện một người đàn ông, Lâm Dị sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống giường.
Sao lại gọi video!
Sao lại là gọi video chứ!
"Chào buổi tối các bạn sinh viên." Người đàn ông trong video nhìn chằm chằm vào camera, "Tôi là cố vấn của các bạn, rất tiếc khi được gặp các bạn tại trường đại học này."
Lâm Dị cẩn thận nhìn màn hình điện thoại, xác định trên màn hình điện thoại không có bóng dáng của mình, chỉ lộ mặt cố vấn, cậu mới nhẹ nhõm được chút.
"Có tổng cộng 14 người ở chuyên ngành Kỹ thuật sinh học Khóa 22. Tôi sẽ tạo nhóm để các bạn có thể liên lạc với nhau."
Thầy cố vấn tiếp tục: "Có một số điều tôi muốn nói với các bạn trong cuộc gọi này. Điều đầu tiên và là điều quan trọng nhất, chắc hẳn hội sinh viên đã phổ biến cho các bạn nghe về tình hình của trường đại học này và những điều các bạn cần phải chú ý rồi nhỉ. Có hai điều, tôi nhắc lại lần nữa, thứ nhất là ghi nhớ Nội Quy Trường, thứ hai là chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày."
"Điều thứ ba, còn sống là còn hy vọng. Đừng dại dột tự sát! Tự sát ở đây sẽ gây ra hậu quả khủng khiếp và không thể nào lường trước được! Các bạn phải nhớ kĩ không được tự sát. Hậu quả của việc tự sát là không thể tưởng tượng nổi! Chỉ cần tuân theo sự sắp xếp của hội sinh viên, mọi người vẫn có cơ hội sống sót! Hãy tin tưởng chắc chắn rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể rời khỏi đây!!! Nếu cảm thấy áp lực, các bạn có thể khuyên bảo nhau. Phòng y tế của trường cũng đã mở phòng Tư Vấn Tâm Lý miễn phí cho mọi người rồi đấy!!!"
Thầy cố vấn gần như túm tóc hét lên khi nói đến điều thứ ba, sau khi nói xong lại im lặng một lúc rồi bình tĩnh lại: "Chúng ta nói vấn đề thứ hai nhé, trước 10 giờ sáng mai đến Phòng 101, tòa nhà A để lấy giáo trình, tôi sẽ đợi các bạn ở đó. Sau khi nhận giáo trình xong, các bạn có thể trở về ký túc xá, cũng có thể đến thư viện, và tất nhiên các bạn có thể đến căng tin để ăn uống. Tạm thời vài ngày tới sẽ không có lớp, sau thời gian này tôi sẽ thông báo lại cho các bạn sau. Thời gian lớp học bắt đầu, ừm, sau khoảng thời gian này..."
Lâm Dị nhìn chằm chằm thầy cố vấn, anh không già lắm, trông chỉ lớn hơn họ bảy hoặc tám tuổi.
Điện thoại rung một tiếng, trên màn hình xuất hiện dòng chữ chạy ngang qua.
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Trình Dương: Tôi cảm thấy làm sao ấy... thầy cố vấn này có chút...
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Trình Dương: Cảm giác tâm lý thầy ấy hơi căng thẳng.
Lâm Dị: "..."
Thầy cố vấn tiến lại gần camera, nghiêng người về phía trước, nửa khuôn mặt anh che kín màn hình điện thoại. Lâm Dị nhìn thấy tròng mắt của thầy cố vấn được phủ đầy tơ đỏ, anh tiến lại gần camera để xem bình luận chạy trên màn hình của Trình Dương.
Sau khi đọc xong, thầy cố vấn nhếch khóe miệng nói: "Tôi không sao. Tôi vừa từ phòng Tư Vấn Tâm Lý về, vừa uống thuốc rồi nhé. Tôi không sao cả. Cảm ơn bạn học Trình Dương đã quan tâm."
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Trình Dương: Thầy 0213, thầy vất vả rồi...
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Trương Giảo: Giờ vẫn chưa lên lớp nên em lấy sách sau được không ạ?
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học -Tào Thần Dương: Đúng, đúng rồi thầy ơi.
Lâm Dị không biết các bạn cùng lớp Đại học của mình gửi bình luận kiểu gì, cậu vốn chẳng hứng thú nghiên cứu chức năng của mấy sản phẩm điện tử kiểu này cho lắm, nhưng khi nghe thầy cố vấn trả lời từng câu hỏi một, cậu cũng có vấn đề muốn hỏi.
"0213 là số liên lạc của tôi, à đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu, tôi họ Tưởng, một chữ Tưởng thôi, từ nay về sau cứ gọi tôi là thầy Tưởng."
"Bao giờ lên lớp rồi các bạn nhận sách cũng được." Thầy cố vấn nói: "Nhưng các bạn có chắc là không cần chuẩn bị bài vở trước không?"
Thầy cố vấn: "Tôi biết các bạn sợ nên tôi ấn định thời gian nhận tài liệu giảng dạy vào lúc 10 giờ, tầm này nhiều dương khí lắm."
"Hahaha, tôi chỉ đùa thôi mà." Thầy cố vấn buông khóe miệng xuống nói: "Không buồn cười chút nào nhỉ, tôi cũng thấy vậy."
"Vấn đề liên lạc sao? Sau khi cuộc gọi video kết thúc, các bạn có thể tra cứu trong danh bạ, tên 13 sinh viên còn lại sẽ xuất hiện trong danh bạ điện thoại của các bạn đó. Chỉ cần bấm số như bình thường là được." Thầy cố vấn nói: "Nhưng tiền đề là điện thoại di động cần được sạc đầy pin và phòng các bạn phải có ổ cắm nhé."
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Trình Dương: Em chào thầy Tưởng. Em có thắc mắc, chỉ có thể liên lạc được với sinh viên cùng ngành thôi ạ?
"Quyền hạn của tôi thiết lập chỉ có thể được liên lạc trong chuyên ngành này. Nếu các bạn muốn liên lạc với người khác, có thể nộp đơn đến hội sinh viên." Thầy cố vấn nói: "Quyền hạn của hội sinh viên cao hơn tôi. Nếu điểm của các bạn thấp, tôi cũng không có quyền lên tiếng để bảo vệ các bạn đâu. Cho nên, các bạn chắc chắn không muốn lấy sách trước khi lên lớp à?"
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Trình Dương: Thầy Tưởng, thầy có quyền hạn điều tra được bạn học Lâm Dị ở ngành nào không ạ?
"Tôi không thể, nhưng..."
Thầy cố vấn nói: "Lâm Dị không phải là bạn học cùng lớp của chúng ta sao? Nếu tôi nhớ không lầm, tên của cậu này lạ đến mức tỷ lệ trùng tên trong trường bằng 0 đấy."
Trình Dương: "..."
Lâm Dị: "..."
"Các bạn còn câu hỏi nào nữa không." Thầy cố vấn nói: "Tôi sẽ nói cho bạn tất cả những gì tôi biết. Còn nếu không, chúng ta kết thúc cuộc gọi video ở đây thôi."
Lâm Dị vẫn chưa tìm được cách cách gửi bình luận, cậu muốn gọi cho Trình Dương như lời thầy cố vấn bảo, nhưng vẫn đang trong cuộc gọi video.
Bực rồi nha.
May sao đúng lúc này cậu không biết mình ấn nhầm vào đâu, một khung nhập văn bản hiện lên. Lâm Dị vội vàng gõ chữ...
"Nếu không còn câu hỏi nào khác-"
Giọng của thầy cố vấn đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt anh ta dí sát vào camera đến nỗi toàn bộ khuôn mặt như đang muốn lọt ra khỏi màn hình điện thoại.
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Chào thầy Tưởng ạ, QAQ.
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Lý do lớp học không thể bắt đầu trong vài ngày tới là vì khoảng thời gian này là kì đưa người tới chỗ quái vật có quy tắc chờ bổ sung sao ạ? QAQ.
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Thầy Tưởng, thầy có biết khoảng thời gian này là kì đưa người vào của quái vật mã số bao nhiêu không?
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Thầy Tưởng, nhất định thầy sẽ trả lời câu hỏi của em đúng không, đúng không, đúng không ạ?
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Mắt lấp lánh.
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Trình Dương:...
Lo sợ khung nhập văn bản sẽ đột nhiên biến mất, Lâm Dị liền hỏi một loạt câu hỏi mà mình muốn hỏi. May mà đây là trên mạng, nên người sợ xã hội như cậu mới có thể bày ra cái nhân cách dễ thương này đó.
Đối với sinh viên năm nhất, những ngày lớp vẫn chưa mở chính là thời điểm bắt đầu học kỳ mới. Đối với sinh viên cũ thì lại không như vậy, đối với sinh viên năm hai, năm ba và năm cuối, việc bắt đầu học kỳ mới đồng nghĩa với việc thanh toán kết quả của học kỳ trước.
Mặc dù đây là Lâm Dị mới bắt đầu học đại học, nhưng cậu biết bài thi bù cho những sinh viên tạch tín thường diễn ra trước khi học kì mới bắt đầu
Việc trì hoãn lớp học, chắc chắn không phải vì sợ làm phiền đến sinh viên đang chuẩn bị cho kì thi, mà là sợ họ liên lụy trong kì đưa người vào Thế giới Quy tắc.
Dù sao đây cũng là Thế giới Quy tắc đang chờ bổ sung, nếu người khác đụng phải, có thể sẽ bị kéo theo mà không có biện pháp đối phó.
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thấy cố vấn lo lắng cắn móng tay, trong lòng cũng căng thẳng, cậu sợ thầy cố vấn cũng sẽ giống Tần Châu, không thèm tiếp nhận sự dễ thương của mình.
Cậu chờ đợi hồi lâu, vào lúc chuẩn bị nghĩ lại liệu mình có phải chưa học được bản chất của việc tỏ ra dễ thương hay không, thầy cố vấn cuối cùng cũng gật đầu.
"Đúng vậy, mấy ngày hôm nay là kì đưa người." Giọng của thầy cố vấn nghe có vẻ vô hồn: "Vào những ngày này sẽ có quái vật 2-6 xuất hiện."
"Không chỉ có các bạn phải trì hoãn thời gian khai giảng, mà các sinh viên năm hai, năm ba, năm bốn đều phải tạm dừng lớp học để đảm bảo an toàn." Thầy cố vấn vui vẻ an ủi: "Nhưng đừng sợ, hội sinh viên sẽ thường trực những nơi có quái vật 2-6, cho dù không may gặp phải thì hội sinh viên cũng sẽ nhắc nhở các bạn thôi."
Lâm Dị lập tức mở quyển Nội Quy Trường đang cầm trong tay.
Điều sáu trang hai, điều sáu trang hai, điều sáu trang hai.
Cậu lẩm bẩm một mình, mở quy tắc 2-6 ra xem.
Quy tắc 2-6: Không có ma trong trường, nếu có... (chờ bổ sung)
Lâm Dị suy nghĩ một chút, ngón tay điên cuồng bấm vào trên màn hình điện thoại, sau đó khung nhập văn bản hiện ra.
Vốn dĩ cậu muốn hỏi thầy cố vấn xem con quái vật 2-6 đã ăn thịt bao nhiêu người, nhưng lại sợ hỏi câu này thẳng thắn quá sẽ dọa người khác sợ, nên Lâm Dị khéo léo hỏi ba lần.
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Thầy Tưởng, thầy có biết chu kỳ xuất hiện của quái vật 2-6 không ạ?
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Thầy Tưởng, thầy có biết mỗi trong vòng sẽ có bao nhiêu người sẽ bị đưa vào Thế giới Quy tắc 2-6 không ạ?
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Thầy Tưởng, thầy có biết quái vật 2-6 đã tồn tại được bao lâu rồi không ạ?
Khóa 22 Kỹ thuật sinh học - Lâm Dị: Cảm ơn thầy Tưởng ạ, QAQ.
Lâm Dị nghĩ, cho dù quy tắc 2-6 không xuất hiện thường xuyên, chỉ cần nó tồn tại đủ lâu, có thể chứng minh cấp bậc của con quái vật 2-6 này không hề thấp. Dù sao trong khoảng thời gian dài như vậy, Tần Châu vẫn để nguyên quy tắc đó sờ sờ ra đấy chưa giải quyết, chứng tỏ con quái vật này rất khó xơi.
Chỉ là so với quy tắc 7-7 thì quy tắc 2-6 chưa gấp bằng thôi.
Điều Lâm Dị hỏi quả thực cũng là điều mà rất nhiều tân sinh viên muốn biết, bọn họ có thể không nghĩ sâu xa như Lâm Dị, nhưng nếu Lâm Dị đã hỏi thì bọn họ cũng muốn biết câu trả lời.
Ở cái nơi lực bất tòng tâm này, biết càng nhiều thì càng khiến con người ta cảm thấy được an ủi, càng biết nhiều, càng ít khả năng chết hơn.
Tuy tác dụng của liều thuốc an ủi này cũng chỉ gói gọn trong bốn chữ: nhẹ như lông hồng.
"Đã tồn tại bao lâu rồi ư?" Thầy cố vấn cụp mắt xuống suy nghĩ hồi lâu, sau khi nghĩ lại, anh ta lại dùng ngón tay đếm: "Từ năm tôi tự sát, quy tắc 2-6 đã tồn tại được sáu năm, cho tới bây giờ..."
Lâm Dị sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại.
Trình Dương run rẩy gõ bình luận: Tôi nghe nhầm không đấy? Ai có ý tốt bảo Thầy Tưởng nhắc lại lời vừa nói đi...
Thầy cố vấn nói: "Ồ, tôi có thể nhắc lại mà."
"Từ năm tôi tự sát..."