Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 94: Không thể chịu đựng cuộc sống này được nữa




Translator: Nguyetmai

Ngày thứ ba Lục Vô tu luyện trong hình thú.

"Vô, tôi đã nấu bữa sáng tình yêu của mèo cho anh rồi nè! Mau tới nếm thử tay nghề của tôi đi!"

Giọng nói vang lên từ trong nhà bếp cắt ngang suy nghĩ của Lục Vô, kèm theo đó là mùi pha tạp, không hiểu sao lại khiến tim Lục Vô đập thình thịch bay tới.

Lục Vô tò mò nhảy xuống sofa, chạy vào trong nhà bếp.

Vừa vào nhà bếp, khi Lục Vô thấy đĩa thức ăn còn tỏa hơi nóng, màu đen và xanh "hòa quyện" vào nhau, bên trên còn được phủ một lớp pho mát màu nâu xấu xí.

Hắn lập tức vẫy đuôi, chuẩn bị chạy trốn.

Vừa chạy, Lục Vô còn tuyệt vọng than thở: "Tiêu, tiêu đời rồi, càng ngày càng ngược đãi mình, không thể chịu đựng cuộc sống này được nữa!"

Càng khiến Lục Vô tuyệt vọng là hắn chưa chạy được bao xa thì đã bị Bắc Ly bắt được, túm về bàn ăn.

"Vô, đây là món ăn thơm ngon mà tôi chuẩn bị tỉ mỉ cho anh đó, sao anh lại không nếm thử được chứ!" Bắc Ly nhéo khuôn mặt đờ đẫn của Lục Vô, tức giận nói.

Em làm được sao em không nếm thử trước đi? Ngược đãi anh thế mà coi được à?

Lục Vô nhìn ảnh chụp những món ăn ngon lành tươi đẹp trên cuốn "Cẩm nang thức ăn cho mèo" được mở ra trên bàn cơm, lại nhìn món ăn kỳ dị còn đang tỏa hơi nóng, không khỏi chửi bậy một trận.

Lúc này, Bắc Ly đã quấn khăn tam giác lên cổ Lục Vô, chỉ vào đĩa thức ăn với vẻ mặt mong chờ: "Ăn đi!"

Em chờ đó cho anh, chờ anh khôi phục hình người, xem anh có tét nát mông em không!

Giây phút này, Lục Vô vô cùng nghi ngờ rằng Bắc Ly đã cố ý cho mình tu luyện "Ám Đế Pháp Điển".

Nhưng bây giờ nằm dưới ách thống trị của Bắc Ly, hắn không thể không tạm thời nhân nhượng. Lục Vô bỏ ý nghĩ chống cự đi, vẻ mặt kiên quyết đứng trước đĩa thức ăn, chậm rãi cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống.

Khoảnh khắc thức ăn vào miệng.

Ọe…

Lục Vô cong lưng ói hết tất cả thức ăn ra ngoài.

Từng ăn món dở rồi, nhưng món ăn hắc ám dở tới mức này thì Lục Vô vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc đến. Cảm giác vừa vào miệng đã tan ra, trôi xuống dạ dày theo thực quản rồi khi nó vừa tiếp xúc với dịch dạ dày thì lập tức khiến dạ dày co rút, không ngừng phản hồi tín hiệu "mau ói ra" lên não của Lục Vô.

Thậm chí Lục Vô còn nghi ngờ rằng nếu mình không ói nó ra thì có khi nào sẽ chết vì ngộ độc thức ăn không nữa.

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lục Vô, Bắc Ly không khỏi kinh ngạc: "Dở lắm à?"

Chả nhẽ em không tự hiểu lấy sao? Lục Vô đã không còn sức đâu mà phản dame nữa.

Xí! Xí! Xí!

Lục Vô ói hết chất lỏng còn dính trong miệng ra, nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm. Hắn nhảy xuống bàn ăn, đi đến bên cạnh chén nước mà Bắc Ly chuẩn bị cho hắn rồi súc miệng.

May quá, tí nữa là tiêu đời rồi. Lục Vô nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Thấy một chuỗi phản ứng của Lục Vô, Bắc Ly vô tư cũng ý thức được điều gì đó, không khỏi cười xấu hổ, sau đó khó hiểu dùng đũa gắp một miếng thức ăn hắc ám lên rồi đưa vào miệng: "Có dở đến mức…"

"Ọe!"

Thấy cảnh Bắc Ly cũng đứng bên bồn rửa chén súc miệng liên tục, Lục Vô không khỏi lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Thậm chí trong lòng hắn còn cảm thấy sướng tê tái.

Nhưng nụ cười của Lục Vô nhanh chóng cứng đờ.

Bởi vì hắn thấy Bắc Ly phun một ngụm nước ra rồi sắc mặt tái nhợt nhưng kiên định nhìn hắn: "Vô, lần này chỉ là sơ suất mà thôi. Lần sau tôi chắc chắn sẽ nấu rất ngon!"

Tin dữ ập tới bất thình lình khiến mèo ta không kịp đề phòng. Lục Vô đang sung sướng lập tức hóa đá.

Xem ra nguy cơ bị ngộ độc thức ăn vẫn chưa rời bỏ hắn. Điều này khiến Lục Vô phản xạ che mặt, bày ra vẻ đau buồn.

Cuối cùng Lục Vô vẫn phải trông cậy vào linh mễ để qua cơn đói. Nhưng ăn linh mễ hoàn toàn không no được, hơn nữa theo lời Bắc Ly thì loại linh tài level 5 này không thể ăn nhiều, nếu không linh khí sẽ chất chứa quá nhiều trong cơ thể mà không thể hấp thụ, ngược lại sẽ gây tổn thương cho cơ thể.

Cho nên khi ăn linh mễ để tu luyện thì nhất định phải phối hợp với việc vận động ở cường độ cao.

Sau khi giải thích cho Lục Vô xong, Bắc Ly thò tay lấy một cây gậy chơi với mèo từ trong túi mua đồ ra.

Lục Vô cạn lời.

"Tới tới tơi, em giết anh đi, giết đi cho xong. Con người ai có thể chịu nổi cuộc sống này được nữa chứ!" Lục Vô tuyệt vọng nói.

Biến thành mèo thì đành thôi, nhưng gậy chơi với mèo là cái quần què gì vậy? Đây là vận động hả? Đây là thách thức tôn nghiêm của tôi thì có!

Nói thế nào ta đây cũng là Vua Bắc Kỳ, trong tay có mấy trăm nghìn lính đánh thuê, ta không sĩ diện sao?

Lúc này, Bắc Ly bỗng đến gần, ôm Lục Vô lên rồi đặt hắn lên cái cân điện tử ở phòng khách, chỉ vào con số trên cân điện tử rồi nói: "Anh xem, có phải anh mập lên rồi không? Tuy rằng linh mễ không đủ no, nhưng hiệu quả vẫn rất lớn, vô hình trung khiến anh bị mập lên."

Mặt Lục Vô lạnh như tiền nhìn con số trên màn hình. Hắn thà mập chết chứ không muốn bị gậy chơi với mèo khiêu khích.

Bắc Ly dùng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí đích thân làm mẫu tư thế nhào tới cắn của mèo con, nhưng sắc mặt Lục Vô vẫn không hề thay đổi. Cuối cùng Bắc Ly không thể nề hà, đành phải bỏ qua ý định này.

Sau đó, Lục Vô lẳng lặng tìm một cái góc rồi nằm co ro ở đó, bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời này.

Tại sao tao lại đi tu luyện chứ? Sống yên thân không được à?

Cuộc sống này khiến hắn cảm thấy mình thật sự giống một con mèo thú cưng.

Sau khi thống khổ một lát, Lục Vô bèn đưa ý thức vào trong trò chơi, muốn dùng nó để gây tê thể xác và linh hồn đã bị tổn thương của mình.

Không thì hắn sợ rằng mình sẽ nghĩ quẩn mà bỏ nhà đi bụi mất thôi.



Gần đây, khu vực Bàn Thạch vắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Người chơi lũ lượt kéo nhau tới chặt cây hết đợt này tới đợt khác, hơn nữa còn chặt theo kiểu càn quét từ bên ngoài tiến vào bên trong. Vô số thụ yêu gục ngã trong tay người chơi rồi biến thành linh tài nuôi thuyền.

Lúc này, bên ngoài Bắc Vực Bàn Thạch, từng nhóm tiểu đội người chơi đang đi sâu vào bên trong Bắc Vực Bàn Thạch.

Khi gặp nhau trên dọc đường, những người chơi đều sẽ chào hỏi một cách thân thiết.

"Ơ kìa, anh cũng đến chặt cây à, trùng hợp ghê, trùng hợp ghê!"

"Người anh em, lại gặp nhau rồi, hôm nay cũng tới đây à? Cố lên nhé!"

"Người anh em, thuyền của cậu nuôi tới level mấy rồi? À, level 3 hả? Thế cậu cố lên nhé!"



Trong vòng mấy ngày, hành vi chặt cây một cách điên cuồng của những người chơi đã kinh động tới Quỷ Vương Bàn Thạch khiến y cảm thấy tức giận.

Trong mắt Quỷ Vương Bàn Thạch, mình đã rất nể mặt thế lực mới của Bắc Kỳ này rồi. Cho dù họ đã chiếm cứ Minh Phủ và Lưu Ly, nhưng mình cũng chẳng thực hiện hành động mang tính mục đích nào cả.

Chẳng qua, điều khiến y không thể ngờ được là y không gây chuyện, nhưng những người chơi này lại chủ động tới tận nơi chọc y, còn hình thành một vòng vây vô cùng nham hiểm, dùng cách xâm chiếm từng bước một để chiếm lấy Bắc Vực Bàn Thạch của y.

Hành vi thách thức giới hạn này đã khiến Quỷ Vương Bàn Thạch không nhịn nổi nữa rồi.

Giờ khắc này, y đã chuẩn bị phản kích, khiến thế lực mới tới này biết rõ Bắc Vực Bàn Thạch là lãnh địa của ai.