Translator: Nguyetmai
Cuộc chiến vô cùng cam go. Đối mặt với sự tấn công của Bạt Thi, đám người khổng lồ hăng hái phản kháng.
Nhưng lực lượng của quân đoàn Bạt Thi quá mạnh mẽ, cho dù đã dốc hết lực lượng của cả bộ tộc thì đám người khổng lồ vẫn không thể chống cự lại được.
Dưới sự tàn sát này, thương vong của bộ tộc người khổng lồ liên tục mở rộng.
Lúc này, đứa trẻ máu đã trưởng thành, chiều cao đạt tới 1 mét 8. Nhìn một đám tộc nhân cùng lớn lên với mình và bậc cha chú khoác áo giáp lao ra chiến trường, trong lòng đứa trẻ máu tràn đầy giày vò.
Hắn vô cùng hy vọng mình có thể giúp đỡ được cho cha. Đây là lần đầu tiên hắn khát vọng có được lực lượng đến thế.
Cuộc chiến giằng co nửa ngày, bộ tộc người khổng lồ liên tục lùi lại, tộc nhân đã chết hơn một nửa, số lượng Bạt Thi lại vẫn đang tăng lên.
Điều này khiến cả bộ tộc người khổng lồ chìm vào tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một chiếc quan tài dài trăm mét, rộng hơn ba mươi mét giáng xuống từ trên trời. Khi nó tiếp cận mặt đất thì cả tòa thành của người khổng lồ đều rung lên mãnh liệt như động đất vậy.
Một con Bạt Thi cao trăm mét, toàn thân bốc lửa hiện ra khi nắp quan tài được mở.
"Hạn Bạt!" Mấy người tế tự của bộ tộc người khổng lồ đều hét toáng lên.
Khi nó xuất hiện, những Bạt Thi cường đại khác đều quỳ xuống đất, như thể đang nghênh đón vị vương giả quân lâm thiên hạ của chúng vậy.
"Nguồn máu!" Tiếng thở dài khàn khàn vang lên, Hạn Bạt mở mắt ra, cùng lúc đó hắn ta dời mắt về phía đứa trẻ máu đang được bảo vệ ở đằng sau, ánh mắt lộ vẻ khát vọng.
"Đưa cho ta!" Nhìn tộc người khổng lồ đứng trước mặt mình, Hạn Bạt nói.
"Ahhh!" Tất cả thành viên của tộc người khổng lồ đều giơ búa tạ lên đập vào tấm chắn lớn, vẻ mặt kiên định.
Cho dù là những tế tự đã từng nói đứa trẻ máu sẽ mang tai họa đến, lúc này cũng trở nên kiên định.
Nếu đã trở thành tộc nhân của họ thì cũng là một trong số họ, cho dù họ đã từng khinh rẻ hắn, coi thường hắn, nhưng bộ tộc người khổng lồ sẽ không bao giờ vứt bỏ tộc nhân của mình vì sự đe dọa của lực lượng đến từ bên ngoài.
Thấy cảnh này, đứa trẻ máu vô cùng cảm động.
Lần này, Hạn Bạt không nói nữa. Ánh mắt hắn ta lóe lên tia sáng đỏ ngầu, nhất thời tất cả Bạt Thi đều rít gào, xông về phía tộc người khổng lồ.
Thực lực hoàn toàn không ngang nhau khiến bộ tộc người khổng lồ hoàn toàn không thể ngăn cản sự tấn công điên cuồng của Bạt Thi. Họ thi nhau ngã xuống.
Thấy cảnh này, ánh mắt đứa trẻ máu tràn đầy căm hận.
Trong khoảnh khắc này, hắn thống hận mình quá nhỏ yếu, ngay cả lực lượng để giơ vũ khí trong bộ tộc lên cũng không có, huống chi là cùng tộc nhân của mình chém giết kẻ địch.
Một đám tộc nhân gục ngã trước mặt hắn. Khi bóng dáng của cha và mẹ cũng bị Bạt Thi xé nát, đứa trẻ máu đã hoàn toàn nổi điên.
Nhìn thế giới đã biến thành đống hoang tàn này, trong ánh mắt của đứa trẻ máu chảy ra từng giọt huyết lệ.
Lúc này, Hạn Bạt xuất hiện trước mặt đứa trẻ máu. Hắn ta nhìn cậu bé trước mắt mình, bỗng nở nụ cười.
"Thân là nguồn máu, thế mà ngươi lại có cảm tình, thật là buồn cười."
"Tại sao ta lại nhỏ yếu đến thế? Tại sao ta lại nhỏ yếu đến thế? Ta không cam lòng!" Đứa trẻ máu nhìn gã khổng lồ trước mặt mình với vẻ mặt dữ tợn.
"Bởi vì ngươi có cảm tình, đây chính là nguồn gốc tội lỗi của sự nhỏ yếu của ngươi. Cho nên sự lựa chọn duy nhất của ngươi là trở thành thức ăn cho ta thăng cấp." Hạn Bạt nở nụ cười nhìn đứa trẻ máu.
Nghe vậy, thân hình đứa trẻ máu không khỏi chấn động, như thể có thứ gì đó đang vỡ nát, một luồng lực lượng khổng lồ chợt hiện lên trong cơ thể hắn.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Hạn Bạt, thân hình đứa trẻ máu liên tục cao lên, từng cây cột máu xuất hiện quanh người hắn.
Chỉ trong chớp mắt, thân cao của đứa trẻ máu đã ngang bằng với Hạn Bạt, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục cao lên.
Hạn Bạt đã ý thức được vấn đề, hắn ta vươn tay ra tung một chưởng thật mạnh về phía đứa trẻ máu.
"Rầm!"
Đất rung núi chuyển, đứa trẻ máu lập tức bị đập bay ra.
Nhưng sự biến hóa của thân thể đứa trẻ máu vẫn chưa dừng lại. Thân hình hắn tiếp tục bành trướng trong không trung, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một kẻ khổng lồ cao như ngọn núi.
"Không có tình cảm thì sẽ trở nên mạnh mẽ! Không có tình cảm thì sẽ trở nên mạnh mẽ!" Đứa trẻ máu khẽ thì thào trong không trung. Lực lượng mạnh mẽ đến mức xưa nay chưa từng có đang quanh quẩn trong cơ thể hắn.
Cái chết của cha mẹ và tộc nhân khiến trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc tiêu cực, đồng thời lại cắt đứt vướng bận cuối cùng trong lòng hắn. Lực lượng của đứa trẻ máu đã hoàn toàn bị kích phát.
Đồng thời, dưới sự bổ sung của năng lực thiên phú bộ tộc người khổng lồ, thể tích của hắn vẫn còn tiếp tục tăng lên. Cho dù là Hạn Bạt thì cũng bị chấn động vì cảnh tượng trước mắt.
"Ngươi không phải là nguồn máu… Ngươi là khởi nguyên của biển máu!" Thấy đứa trẻ máu đã cao tới mức chạm vào bầu trời, trong lòng Hạn Bạt trào ra nỗi sợ hãi.
Hắn ta phát hiện mình đã sai lầm rồi. Hắn ta vốn tìm đến đây theo hơi thở của nguồn máu, nhưng không ngờ rằng thứ mà mình tìm được lại là khởi nguyên của biển máu, một loại lực lượng cho dù là hắn ta thì cũng không thể nắm giữ được.
"Grừ!" Đứa trẻ máu đã biến thành người khổng lồ nâng bầu trời ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào. Mây mù trên trời đều tan tác vì tiếng thét của hắn, mặt đất nổi lên một cơn gió lớn.
Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này, Hạn Bạt đã hoàn toàn không còn ý nghĩ muốn cướp nguồn máu nữa, hắn ta vội vã chui vào quan tài rồi bay lên cao.
"Grừ!" Thấy Hạn Bạt chạy trốn, đứa trẻ máu lại phát ra một tiếng rít gào, cánh tay khổng lồ xuyên qua trời đất, đập thật mạnh về phía quan tài.
"Rầm!" Một cú đấm này khiến cả không gian phải chấn động. Quan tài của Hạn Bạt bể tan tành chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn ta bị quăng ra xa như một viên đạn vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Giết!"
Không có cảm tình ràng buộc, đứa trẻ máu đã hoàn toàn nổi điên. Trong đầu hắn tràn đầy đủ loại cảm xúc tiêu cực. Giờ khắc này, hắn muốn hủy diệt cả thế giới này.
Tai nạn hàng lâm, đứa trẻ máu truy tìm theo hơi thở của Hạn Bạt, những nơi hắn đi qua đều biến thành nơi trút giận của hắn. Vô số chủng tộc đã biến thành tro bụi dưới lực lượng của hắn. Hắn muốn hủy diệt thiên địa này!
Thấy cảnh này, Cổ Ngữ không khỏi sợ ngây người. Loại lực lượng hủy diệt thiên địa này khiến anh ta vô cùng khiếp sợ, mà anh ta cũng đoán được thân phận của đứa trẻ máu, hẳn chính là Ác Thần trong lời kể của ông lão tóc trắng kia.
Đúng lúc này, hình nhảy lại nhảy vọt. Đứa trẻ máu đã hóa thân thành Ác Thần xuất hiện ở một nơi xa lạ. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Hạn Bạt đang ở chỗ này, mà hắn cũng sắp bắt đầu sự hủy diệt thêm lần nữa.
Nhưng lần này, mọi thứ đều không thoải mái như trước kia nữa. Bởi vì hắn gặp một người, một cô gái thậm chí còn không lớn bằng con kiến trong mắt hắn.
"Ta tên là Ly, ngươi có muốn làm bạn với ta không?" Cô gái nhìn Ác Thần, cười nói.
Ác Thần không nói gì mà chỉ gầm lên rồi vung tay, lực lượng khổng lồ khiến không gian đều vì thế mà vặn vẹo. Nhưng lần này lại không dễ dàng như trước kia, một cú đấm này chợt dừng lại khi sắp đập trúng cô gái.
Ác Thần không cam lòng gào thét, nhưng thân thể hắn lại như bị vô số lực lượng vô hình trấn áp, hoàn toàn không thể động đậy được.
"Gã to con, ngươi quá nguy hiểm, hãy ngủ một giấc thật ngon đi, khi nào trở nên đáng yêu hơn thì mới thả ngươi ra. Khi đó chúng ta sẽ làm bạn bè, cứ ước định thế nhé!"
Cô gái khẽ mỉm cười rồi vươn tay lên, thân thể cao lớn của Ác Thần dần rời khỏi mặt đất.
Tiếp đó, cô gái ấn bàn tay xuống, mặt đất nứt toác ra trong tiếng gầm thét của Ác Thần, thân thể của hắn cũng liên tục chìm xuống.
Cho dù là Ác Thần thì vẫn không thể chống cự lại loại lực lượng này. Hắn ra sức giãy giụa, nhưng đều chỉ là phí công mà thôi. Thân thể hắn dần chìm xuống, bị mặt đất bao trùm, chỉ để lộ một cái sừng duy nhất trên đầu hắn đứng sừng sững.
Cô gái áo trắng dáng người thướt tha cười gian xảo, xoay người bỏ đi.
Năm tháng xoay vần, chiếc sừng chọc trời đó cũng dần bị bùn đất bao trùm, trở thành một ngọn núi. Truyền thuyết về Ác Thần vẫn được lan truyền trên mảnh đất này.