Editor: Nguyetmai
"Ý của khách quý thế nào?" Thấy đám người Cổ Ngữ im lặng, Lang Gia không khỏi mong chờ hỏi.
"Được. Vậy thì chúng tôi không tham chiến nữa. Chúng tôi mang chỗ vật báu này đi nhé! Đến sau này lại chờ 15% tài nguyên của ông." Cổ Ngữ cười nói.
"Hãy khoan!" Lúc này Lang Gia bỗng kêu lên: "Thưa khách quý, các ngươi không thể mang chỗ vật báu này đi. Nhưng các ngươi cứ yên tâm, sau khi chiến đấu kết thúc, số vật báu này cùng với 15% tài nguyên lãnh địa của Hải Vương sẽ được chúng ta dâng tặng cho các ngươi!"
Cáo già Lang Gia rõ ràng là vẫn chưa tin tưởng những người chơi, cho nên lại nói ra suy nghĩ của lão.
"Ý ông là sao?" Cổ Ngữ cau mày.
"Khách quý, nếu ta đã biểu đạt thành ý thì đây cũng là thành ý mà các ngươi nên có. Lễ trọng mà ta đã hứa sẽ không thiếu một phần, chẳng qua suy cho cùng thì đây cũng chỉ là ước định bằng miệng, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cho nên các ngươi tạm thời không thể mang số vật báu này đi. Chỉ cần chiến tranh giữa chúng ta và Hải Vương kết thúc thì số vật báu, linh tài này sẽ được dâng tặng đầy đủ!"
Lời nói của Lang Gia khiến những người chơi ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng là họ không ngờ Lang Gia lại chơi chiêu này. Những người chơi vốn định lừa gạt số vật báu này trước rồi tính sau. Nhưng rõ ràng chiêu này không xài được đối với Lang Gia.
"Khách quý xin cứ yên tâm. Lang Gia ta đây cũng là người có thân phận ở hải vực Khuê Long này nên chắc chắn sẽ không lừa gạt khách quý đâu!" Dường như đã thấy sự bất mãn trong mắt đám Cổ Ngữ, Lang Gia lại cười nói thêm một câu.
Nghe vậy, những người chơi biết Lang Gia này căn bản là không thể lừa dối, muốn lấy được vật báu và linh tài sau đó lại trở mặt rõ ràng là không hiện thực.
Vì thế trong ánh mắt mong chờ của Lang Gia, đám người Cổ Ngữ dần dần nở nụ cười.
Nếu không cho thì cướp vậy!
"Các anh em, cướp đoạt!" Lưu Sách rống lên trong kênh giọng nói khu vực. Tất cả đại bác sung năng đã sớm nhắm ngay quân đoàn hải quái đồng thời bắn ra.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Những người chơi bỗng nhiên khai chiến rõ ràng khiến Lang Gia sợ hãi.
"Khách quý, đây là sao?"
"Sao trăng gì nữa, cướp bóc chứ sao!" Lưu Sách cười dữ tợn, tay phải đập thật mạnh làm vỡ tan chiếc bàn được tạo ra bằng linh khí. Đám người Cổ Ngữ cũng đều đứng dậy.
"Khách quý, nếu các ngươi muốn vật báu thì có thể thương lượng…" Thấy vậy, Lang Gia rất là sốt ruột, lập tức nói.
"Thương lượng cái đầu mày! Lề mề như đàn bà ấy! Đừng nói nhảm nữa, bây giờ tao nói cho mày biết, bọn này muốn cướp bóc mày đấy!" Theo Lưu Sách rống lên, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ xuất hiện.
Vô số ảo ảnh của linh hồn chiến hạm hiện lên, cảnh tượng như quần ma loạn vũ. Trong lúc nhất thời, khí thế của họ khiến đám hải quái sợ hãi.
"Khách quý, Lang Gia ta đây đã hứa hẹn thì nhất định sẽ thực hiện. Xin hãy tin ta…" Lang Gia đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lão vội lên tiếng để vãn hồi tình thế.
Nhưng mà cả đám Lưu Sách đều không còn hứng thú thương lượng với lão nữa. Họ là người chơi chứ không phải nhà đàm phán. Nếu điều kiện đã không được thỏa mãn thì dùng vũ lực vậy.
Thân là người chơi đều tùy hứng như thế đấy, nóng tính như thế đấy.
Đại chiến triệt để bùng nổ. Bầy chiến hạm khổng lồ trực tiếp tiến lên, xông về phía bầy hải quái.
Sớm muộn gì cũng phải đánh nhau. Nếu đã gặp gỡ tình cờ thì quất luôn một thể!
Thấy thái độ của bộ tộc người chơi, Lang Gia bỗng nhớ tới lời nói của thuộc hạ khi báo cáo với mình.
Tính cách của bộ tộc người chơi rất khó đoán, một lời không hợp liền chém giết với đối thủ bằng cả tính mạng!
"Các thế lực, phản kích theo ta!"
Lúc này sắc mặt Lang Gia tối sầm. Nhưng lão đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, lập tức giận dữ hét ra đằng sau.
Nhất thời, quân đoàn hải quái cũng bắt đầu phản kích.
"Lùi lại!" Lưu Sách vừa dứt lời, ngoại trừ Cổ Ngữ ra, tất cả thành viên công hội còn lại đều bắt đầu quay lưng, nhảy lên trên chiến hạm.
Thấy vậy, Lang Gia vung tay phải lên, ba tia sáng như móng vuốt sắc bén chợt nhào về phía đám người Lưu Sách.
Nếu đã khai chiến rồi thì lão đương nhiên sẽ không giữ lại thực lực.
"Ác Thần!" Đôi mắt Cổ Ngữ biến thành màu đỏ ngầu, thân thể phồng lên, ngọn lửa đỏ rực bao phủ khắp cơ thể.
Sau khi biến thành Ác Thần, Cổ Ngữ đang định tiến lên chặn đòn tấn công của Lang Gia để chế tạo cơ hội cho những người còn lại thối lui thì Lưu Sách lại đi đến trước mặt anh ta, sau đó giơ cánh tay phải lên ngang.
"Ầm!"
Lực xung kích mãnh liệt đánh văng Lưu Sách ra ngoài, song nhờ có lực phòng ngự tuyệt đối của cánh tay phải nên gã không bị bất cứ tổn thương nào cả.
"Lão đại Cổ, đi thôi!" Lúc này Lưu Sách kêu lên trong kênh giọng nói.
Nghe vậy, Cổ Ngữ nhìn thoáng qua Lang Gia, vỗ mạnh đôi cánh bằng lửa sau lưng, thân hình bay về phía tàu Thần Thoại.
"Chạy đi đâu!" Sau khi biết đám người Cổ Ngữ là lãnh tụ của thế lực này, Lang Gia đã có ý định bắt giữ họ để đe dọa quân đoàn người chơi.
Rất rõ ràng thực lực của Lang Gia không phải là Cổ Ngữ có thể sánh bằng. Lão lập tức đuổi theo Cổ Ngữ đang bay trên trời. Nhưng đúng lúc này, Cổ Ngữ chợt quay lại.
"Ác Thần Ngưng Thị!"
Một ngọn lửa đang bập bùng trong đôi mắt đỏ ngầu. Lang Gia không hề phòng bị nên lập tức dính chưởng.
Ngay sau đó, vô số tiếng thì thầm rủ rỉ vang lên bên tai lão. Từng câu chuyện cũ hiện lên, những ý tưởng khiến lão đau buồn, phẫn nộ, buồn bã, tuyệt vọng lần lượt tràn vào đầu óc.
Dù sao thì cũng là lực lượng của Ác Thần. Ngay cả Lang Gia cũng không thể xua đuổi ý niệm này ra khỏi đầu mình ngay lập tức. Lão tức khắc rơi vào trong nỗi đau đớn vô tận, nước mắt như mưa, thậm chí thân thể đã bắt đầu rơi xuống dưới.
Thấy vậy, Cổ Ngữ giơ ngón giữa lên, sau đó tiếp tục bay về phía tàu Thần Thoại.
Thủ lĩnh của các thế lực đứng đằng sau quân đoàn hải quái thấy Lang Gia bỗng rơi xuống nước thì đều cả kinh. Họ lập tức bay lên không trung, lao đến chỗ Lang Gia rơi xuống.
Dù sao bây giờ Lang Gia cũng là thủ lĩnh của quân liên minh bọn họ, đương nhiên không thể có bất cứ sơ suất gì.
Lúc vớt Lang Gia từ trong nước lên, thủ lĩnh các thế lực đều trợn tròn mắt. Chỉ thấy Lang Gia đang buồn bã khóc ròng, thoạt nhìn vô cùng chật vậy.
"Đại ca, ngươi làm sao vậy?" Nhị đảo chủ của đảo Lang Gia, Lang Phủ lập tức cầm vai Lang Gia lắc thật mạnh.
Nhưng lúc này Lang Gia vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại, thậm chí khóc tới mức nước mũi chảy ra.
Cảnh tượng này thật sự khiến các thủ lĩnh trợn tròn mắt. Ngay tại lúc họ không biết nên làm thế nào cho phải thì Lang Gia bỗng run lên, xua đuổi tất cả ác niệm ra khỏi đầu óc, tỉnh táo lại.
"Khốn khiếp!" Mới phục hồi tinh thần từ trong Ác Thần Ngưng Thị, Lang Gia đẩy Lang Phủ còn đang giữ chặt vai mình ra, sau đó đứng dậy quay đầu nhìn về phía tàu Thần Thoại ở nơi xa.
Nhưng lúc này, Cổ Ngữ lại mỉm cười vẫy tay với lão từ nơi xa, tiếp đó giậm chân, nhất thời một con sư tử màu vàng hiện lên trên đầu chiến hạm, nhắm ngay phía lão cất tiếng rít gào rền vang.
Cổ Ngữ ra oai khiến Lang Gia tức nổ phổi. Lão run rẩy chỉ về phía quân đoàn người chơi.
"Nếu các ngươi đã không biết điều thì cứ chiến đi!"
Tuy rằng trong lòng có áp lực rất lớn, dù sao đoàn tàu chiến của quân đoàn người chơi thật sự khổng lồ. Nhưng bây giờ Lang Gia đã không rảnh mà bận tâm nhiều như thế. Người ta đã bắt nạt đến tận nơi rồi thì đương nhiên lão sẽ không ngồi chờ chết.
Tiếp đó, cuộc đại chiến đầu tiên giữa quân đoàn người chơi và các thế lực của hải vực Khuê Long bùng nổ.
Các thế lực của hải vực Khuê Long vốn ôm tâm trạng thấp thỏm khi tham gia trận chiến này. Nhưng sau khi chính thức giao chiến, họ mới phát hiện quân đoàn người chơi hoàn toàn là hổ giấy, thực tế sức chiến đấu căn bản là không thể chống lại họ.
Điều này khiến họ càng đánh càng phấn khởi. Trong lòng Lang Gia lại càng sung sướng vì được trả thù.
Chẳng qua những người chơi thì lại rất bình tĩnh. Chết thôi mà, họ đã quen rồi. Trận chiến này họ vốn không định chiến thắng!
Vì thế những người chơi chuyên môn chọn những con hải quái ngậm vật báu, linh tài trong miệng mà ra tay.
Giờ khắc này, quân liên minh hải vực Khuê Long chiến đấu vì tiêu diệt quân đoàn người chơi. Còn quân đoàn người chơi thì chiến đấu vì lợi ích của mình. Hai phe đều rất phấn khởi.