Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 269: Nguyệt Diệu Phủ Quân




Editor: Nguyetmai

Nguyệt Diệu chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần về việc Quỷ Vương Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà sẽ đầu hàng nên lúc này, hắn ta cứ có cảm giác như vồ hụt, có sức không biết xả ở chỗ nào.

Nhưng nếu Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đã chịu đầu quân cho mình thì đương nhiên Nguyệt Diệu rất vui vẻ. Dù sao hiện giờ ở Bắc Kỳ, thế lực của hắn ta còn chưa củng cố, tăng thêm lực lượng cũng có lợi cho hắn ta.

Hơn nữa còn có lời thề linh hồn nên hắn ta không tin Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà có thể làm ra trò trống gì.

Vì thế, Nguyệt Diệu vốn đến đây để xuất chinh giờ lại ôm tâm trạng phức tạp trở về Minh Phủ.

Lúc này Cửu Đầu Xà và Quỷ Vương Bàn Thạch cũng đi theo.

Sau khi đến điện Phủ Quân, Nguyệt Diệu xua tay cho thuộc hạ lui xuống, sau đó quay về phía ba người Lưu Sách nói: "Ta tin các ngươi nguyện trung thành với ta. Chẳng qua vẫn phải làm theo quy trình. Bắt đầu tuyên thệ linh hồn đi!"

"Tuyên thệ linh hồn gì cơ?" Lưu Sách có vẻ rất ngơ ngác.

"Ngươi cứ đọc theo hai người họ là được!" Nguyệt Diệu cũng không nghi ngờ vì Lưu Sách không hiểu tuyên thệ linh hồn. Dù sao thì trong mắt hắn ta, Lưu Sách vẫn luôn là một kẻ ngốc.

Lưu Sách nhìn Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà, gật đầu theo phản xạ.

Hai người Bàn Thạch cũng không hề do dự. Dù sao bây giờ họ hoàn toàn không cần sợ thứ này, bắt đầu bình tĩnh đọc thành tiếng.

"Có Lục Đạo Luân Hồi làm chứng, ngô xin thề… (Lược bớt năm trăm chữ)"

Thấy vậy, Lưu Sách cũng đọc theo.

Theo Lưu Sách thấy thì gã là người chơi, lời thề trung thành linh hồn căn bản là không có tác dụng gì đối với gã nên đương nhiên không hề sợ hãi chút nào.

Còn chuyện hai người Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà thề nguyện trung thành bằng linh hồn thì Lưu Sách lại rất lo lắng. Nhưng không phải là không có cách giải quyết, chỉ cần Nguyệt Diệu chết thì mọi thứ không còn là vấn đề nữa.

Bước thứ hai trong kế hoạch của họ chính là muốn lợi dụng Nguyệt Diệu, thậm chí là giết chết hắn ta.

Song nếu chỉ dựa vào thực lực thì họ đương nhiên là không thể chống lại cường giả cảnh giới Quỷ Hoàng, cho nên họ chỉ có thể dùng trí khôn.

Sau khi ba người đều tuyên thệ trung thành bằng linh hồn, Nguyệt Diệu không nhịn được cười phá lên, trong lòng thoải mái vô cùng.

Hắn ta không thể ngờ được rằng mình lại chiếm lĩnh Bắc Kỳ một cách đơn giản đến thế.

Vậy thì việc tiếp theo mà hắn ta phải làm chính là nhận chúc phúc từ Đại Đế, ngồi lên ngai vị phủ quân là được rồi.

"Hiện giờ ở Bắc Kỳ có còn tồn tại thế lực nào khác nữa không?" Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát rồi lại hỏi.

"Lão đại Nguyệt Diệu, hiện giờ còn hai thế lực nữa, một là quân Yêu Đô ở chỗ rừng rậm vách núi Tuyệt Cảnh, một là quân Địa Lang quanh năm sống dưới lòng đất!" Lưu Sách lập tức nói.

"Ngô vương, hai quân đội này không đáng kể chút nào. Chúng ta đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, họ nhất định sẽ quy hàng. Chờ ta đi tìm họ chiêu hàng là được rồi!" Bàn Thạch tiếp lời Lưu Sách nói.

Tuy rằng Bàn Thạch cũng không quan tâm tới Yêu Đô và Địa Lang. Chẳng qua vị đứng sau màn kia muốn bảo vệ họ, nói sau này cũng sẽ là người nhà mình nên đương nhiên y phải bảo đảm sự an toàn của họ.

"Được rồi, vậy ngươi đi nhanh lên. Chờ ta thống nhất Bắc Kỳ rồi sẽ đi cầu khẩn Đại Đế chúc phúc!" Nghe vậy, Nguyệt Diệu cảm thấy rất thoải mái, không nhịn được lại cười phá lên.



Ba ngày sau, Bắc Kỳ thống nhất, tất cả thế lực dù lớn hay nhỏ đều quy hàng với Nguyệt Diệu. Nguyệt Diệu cũng chính thức trở thành người nắm giữ Bắc Kỳ. Bây giờ chỉ còn thiếu được Đại Đế tán thành nữa thôi.

Bởi vì sự tồn tại của Liệt Sơn nên Nguyệt Diệu không dám lề mề. Dưới sự chứng kiến của tộc trưởng thuộc các thế lực và đông đảo người chơi, hắn ta lập tức bắt đầu tuyên đọc pháp điển kế vị phủ quân ở khu vực trung tâm Minh Phủ.

Pháp điển kế vị phủ quân cũng không phải là bí mật ở âm phủ, hơn nữa nghi thức của mỗi đại vực đều giống nhau, mục đích là để khiến Đại Đế có thể cảm ứng được người cầu khẩn chúc phúc thông qua việc tuyên đọc pháp điển phủ quân.

Sau khi người cầu khẩn vượt qua khảo sát và chứng thực của Đại Đế thì có thể chính thức trở thành phủ quân, nhận được âm phù của khu vực đó.

Theo tiếng tuyên đọc của Nguyệt Diệu, tất cả mọi người, kể cả người chơi đều cảm nhận được một luồng lực lượng vô hình đang chậm rãi đè ép từ trên cao.

Trên trán Nguyệt Diệu cũng bắt đầu đổ mồ hơi, trong lòng tràn đầy hồi hộp.

Đại Đế đại biểu cho vị thần tối cao của âm phủ.

Tuy rằng họ chưa bao giờ nhúng tay vào sự vận chuyển của thế giới âm phủ, song lại là người lập ra quy tắc vận chuyển đó. Dưới Lục Đạo Luân Hồi, họ mới là kẻ chưởng khống chân chính của thế giới âm phủ này.

Thời gian trôi quan, nội dung trên pháp điển đã được đọc hơn nửa, trong hư không cũng xuất hiện ảo ảnh chuông đồng khổng lồ.

Dù không hề đong đưa, xong từng tiếng chuông lại truyền vào tai của tất cả sinh vật có mặt ở đây một cách rõ ràng.

"Vào đi!" Lúc này, một giọng nói già nua xa xăm vang lên.

Nghe vậy, Nguyệt Diệu lộ vẻ vui sướng, lập tức nhảy lên không trung, chui vào trong quả chuông đồng khổng lồ đó.

Chỉ trong chớp mắt, mây gió nổi lên trong thiên địa, từng tia sáng vàng chói lấp lánh bên ngoài quả chuông đồng.

Khi mọi thứ kết thúc, mọi người mới phát hiện bất kể là chuông đồng hay Nguyệt Diệu đều biến mất trong không trung.

"Đi đâu rồi?" Lưu Sách không nhịn được tò mò hỏi.

"Đi gặp Đại Đế chắc. Ta cũng không rõ lắm. Trước kia từng thấy một lần rồi, chẳng qua Vua Bắc Kỳ đời trước lúc trở về chả nói năng gì cả, chỉ bảo là đi khảo sát với chứng thực thôi." Bàn Thạch lắc đầu nói.

Nghe vậy, Lưu Sách cũng mờ mịt.

Vì thế các thế lực cứ vậy mà ngồi đợi.



Lúc này Nguyệt Diệu đang xuyên qua một lối đi rực rỡ, xung quanh đều vặn vẹo biến hình. Thậm chí Nguyệt Diệu còn phát hiện thân thể mình cũng đang vặn vẹo biến hình trong khi xuyên qua.

"Nguyệt Diệu!" Lúc này, giọng nói của Đại Đế vang lên.

"Hỡi Đại Đế trên cao, ta chính là Nguyệt Diệu!" Nguyệt Diệu vội quỳ xuống, đúng lúc này thân hình hắn ta đang bị kéo dài ra nên tuy là quỳ xuống, song thoạt nhìn lại cứ như bị kéo dài thành một tấm chiếu sặc sỡ.

"Ta đã xem xong. Đúng là ngươi đã chiếm được quyền sở hữu của tất cả lãnh địa ở Bắc Kỳ, song ngươi vẫn chưa được các thế lực tán thành!"

"Đại Đế, sao lại thế được chứ? Họ đều đã nguyện trung thành với ta rồi mà!" Nghe vậy, Nguyệt Diệu chợt thót tim, vội ngẩng đều lên kêu.

"Nhưng Bắc Kỳ đã không có phủ quân trong một khoảng thời gian dài. Nếu ngươi đã chiếm được tất cả lãnh địa thì cũng có tư cách trở thành phủ quân. Tiếp theo hãy tiếp nhận thí nghiệm luyện tâm đi!"

Lời nói của Đông Nhạc Đại Đế vừa dứt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Khi Nguyệt Diệu hồi phục tinh thần, hắn ta lại nghe thấy giọng nói của Đông Nhạc Đại Đế: "Nguyệt Diệu, ngươi đã vượt qua thí nghiệm luyện tâm. Trở về đi!"

Nguyệt Diệu rất khó hiểu, bởi vì hắn ta không còn nhớ những gì mình vừa trải qua.

Nhưng nếu đã vượt qua rồi thì trong lòng hắn ta vẫn rất sung sướng. Hắn ta vốn định cất lời nói cảm ơn, lại phát hiện lối đi bắt đầu vặn vẹo dữ dội hơn. Khi tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn ta lại thấy mình đang đứng trên bầu trời Minh Phủ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả các thế lực, quả chuông đồng khổng lồ kia lại hiện lên. Mỗi lần nó đong đưa thì tiếng chuông xa xăm lại vang vọng khắp mảnh đất Bắc Kỳ. Tất cả mọi người đều cảm thấy dường như linh hồn mình cũng đã run rẩy theo tiếng chuông.

Lúc này, một cột sáng màu vàng hiện lên trong không trung, bao quanh Nguyệt Diệu.

Nguyệt Diệu đứng trong cột sáng màu vàng tiếp thụ gột rửa, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Hắn ta có thể cảm nhận được cảnh giới của mình đang thả lỏng dần dưới sự gột rửa của ánh sáng màu vàng, hồn lực trong cơ thể tràn trề đến lạ thường.

"Bùm!" Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa màu vàng bùng cháy xung quanh Nguyệt Diệu.

Những người chơi đang quan sát giao diện của Nguyệt Diệu thấy vậy thì đều có vẻ rất kinh ngạc.

"Trời đất, ổng đột phá Quỷ Hoàng trung kỳ kìa!"

"Ghê quá, Đại Đế tặng hack, trâu bò ghê! Chẳng lẽ đây chính là Boss lớn nhất trong trò chơi?"

"Xin chúc phúc với! Đê ma ma, cảnh giới Quỷ Hoàng mà vẫn có thể lên level trực tiếp luôn, thế thì chẳng phải chúng ta có thể tăng lên mấy trăm level luôn sao?"

"Hâm mộ! Ghen tỵ! Hận quá!"

"Giết Nguyệt Diệu, giá trị của đồ rơi ra sẽ tăng lên gấp bội, nghe đã thấy phê rồi!"

"Ai nói cho tao biết Đại Đế là cảnh giới gì? Cảnh giới tiếp theo của Quỷ Hoàng hả?"

"Chắc Đại Đế là cảnh giới còn chưa mở khóa. Chờ chúng ta mạnh lên rồi sẽ biết, mọi người đừng sốt ruột!"

"Đúng, chơi chết Nguyệt Diệu cái đã rồi hẵng bàn chuyện tiếp theo. Chúng ta cứ trưởng thành từ từ là được, đừng mơ tưởng viển vông!"



Trong tiếng bàn luận của người chơi, Nguyệt Diệu vẫn chưa được cường hóa xong. Theo một tiếng nổ khác vang lên, thực lực của hắn ta được tăng lên trực tiếp đến Quỷ Hoàng hậu kỳ.

Thấy cảnh này, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà vẫn khá là bình tĩnh.

Họ đã trải qua cảnh tượng này một lần rồi, cũng từ trong lời kể của Lục Viêm biết được Đại Đế chúc phúc hoàn toàn không cần biết bản thân ngươi có thực lực như thế nào, chỉ cần chưa đến thần cảnh thì đều tăng lên hai cảnh giới. Lúc trước Lục Viêm cũng đang ở bình cảnh của Quỷ Vương trung kỳ, sau khi nhận được Đại Đế chúc phúc thì trực tiếp trở thành Quỷ Vương đỉnh phong, thực lực gần bằng với bán bộ Quỷ Hoàng.

Cũng chính vì lý do này nên mới có nhiều người điên cuồng vì ngôi vị phủ quân như thế. Suy cho cùng thì nếu chỉ dựa vào tu luyện không thôi, không biết phải bế quan khổ tu bao nhiêu năm tháng mới có thể tăng lên hai cảnh giới lớn. Song chỉ cần trở thành phủ quân thì lại có thể giảm bớt những ngày tháng gian khổ đó.

Có thể nói, dưới chân của mỗi một phủ quân đều chôn giấu vô số hài cốt của những kẻ tranh đoạt, không có bất cứ ngoại lệ.

Sau khi ánh sáng vàng hoàn toàn tan biến, Nguyệt Diệu cảm thấy dường như mình vừa được sinh ra thêm một lần nữa, trong cơ thể có vô số lực lượng đang súc tích, chỉ cần tùy ý tung ra một quyền là có thể khiến trời sập đất nứt.

Lúc này, một miếng âm phù hình tam giác đen bóng chậm rãi hình thành trước mặt Nguyệt Diệu.

Nguyệt Diệu nắm chặt nó trong tay, cảm nhận hơi thở do Đại Đế để lại trên âm phù, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Tiếp đó hắn ta quỳ trong không trung, dập đầu về phía quả chuông đồng khổng lồ đang dần biến mất.

"Cảm tạ Đại Đế chúc phúc!"

Những người chơi ở bên dưới thấy vậy thì đều bắt đầu tán gẫu với nhau trong kênh khu vực, không hề thấy vẻ lo lắng chút nào.

Bởi vì việc Nguyệt Diệu được tăng thực lực cũng là một bước trong kế hoạch của Doãn Hiểu Kỳ.

Tiếp đó là phát động chiến tranh với đại vực Cửu Diệu, ắt không thể thiếu sự tồn tại của Nguyệt Diệu!

Cho nên, chỉ khi nào thực lực của hắn ta càng mạnh thì mới có thể càng dễ thực hiện bước tiếp theo!

Giờ khắc này, Nguyệt Diệu rất vui vẻ, những người chơi còn vui vẻ hơn.

Dường như họ đã chứng kiến cảnh Nguyệt Diệu bị chơi đến tự kỷ, đều lộ ra nụ cười sung sướng trên khuôn mặt.



Âm phủ, trong cung điện Lục Đạo Luân Hồi.

Một pho tượng điêu khắc màu đen khổng lồ đang đứng yên trong cung điện. Trong lòng bàn tay phải của pho tượng này còn nâng một quả chuông đồng lớn.

Thoạt nhìn, pho tượng này khi thì rõ ràng, khi lại mơ hồ, còn có từng đường cong đủ mọi màu sắc bao vây xoay tròn xung quanh.

Những đường cong này trông thì xấu xí, song mỗi đường lại đại biểu cho một đạo pháp tắc tối cao tạo ra âm phủ này, bên trong ẩn chứa lực lượng pháp tắc vô tận. Chúng chỉ quay quanh pho tượng điêu khắc này thôi mà đã gây ra vô số vết rạn nhỏ xíu trong không gian.

"Là nàng ư?"

Không ai lên tiếng, song giọng nói lại vang vọng trong cung điện.

"Ta cảm nhận được hơi thở của nàng, nhưng ta không thể chắc chắn!" Lúc này, lại có một giọng nói vang lên.

"Âm phủ mà không có nàng thì không còn là âm phủ trọn vẹn. Nàng có trở về không?"

"Không biết. Có lẽ có, có lẽ không!"

"Nếu những kẻ đã rời đi trở về từ ngoại vực mà nàng lại không có mặt thì chúng ta phải làm thế nào đây?"

"Đốt cháy mệnh hỏa của ngô, chiến một trận vì nàng! Có nàng, âm phủ không bao giờ diệt!" Giọng nói kia lại vang lên.

"Phong Đô, xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Chẳng phải ngươi cũng thế sao?"

Tiếp đó, hai giọng nói đồng thời biến mất, Lục Đạo Luân Hồi lại lâm vào yên tĩnh.