Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 264: Quà ra mắt dành cho thuộc hạ tương lai




Editor: Nguyetmai

Thoạt nhìn, Lưu Sách đồng ý rút quân cực kỳ không tình nguyện, nhưng chín vị sứ giả lại rất cảm kích, cảm thấy đây là Lưu Sách tôn trọng họ.

Khi quân đoàn của bộ tộc người chơi lùi lại, diễn xuất của Quỷ Vương Bàn Thạch bùng nổ, phẫn nộ gào thét, bắt đầu kêu gọi quân đoàn thụ yêu đuổi đánh tới cùng, lại khiến người chơi bị thiệt hại rất nhiều binh lực khiến chín vị sứ giả đau lòng vô cùng.

Sau khi lại trở về Minh Phủ, những người chơi đều giả vờ như vô cùng mệt mỏi, nằm ngã trái ngã phải trên mặt đất nghỉ ngơi.

"Sứ giả, các ngươi cũng đã thấy thực lực của bộ tộc chúng tôi rồi đấy, tuyệt đối đáng tin cậy, dũng mãnh không sợ chết trong chiến đấu. Nề hà trang bị và tài nguyên không đủ… Hầy…" Nói rồi Lưu Sách lại thở dài.

"Lãnh chúa Minh Phủ cứ yên tâm! Bọn ta đã thấy thành ý của ngươi, sẽ lập tức trở về bẩm báo với phủ quân và các vị lãnh chúa để truyền đạt ý của ngươi. Đến lúc đó tài nguyên và trang bị binh khí sẽ được cung cấp đúng hẹn!"

"Được! Chờ tài nguyên của các ngươi vận chuyển đến, chúng ta sẽ lập tức khai chiến với các thế lực khác!"

Giờ khắc này, bất kể là sứ giả Cửu Diệu hay là những người chơi đều rất vui vẻ.

Sứ giả Cửu Diệu vui vẻ là vì mình đã chiêu hàng thế lực Minh Phủ lớn nhất trong giai đoạn hiện giờ một cách dễ dàng, trải đường xong xuôi cho lãnh chúa Nguyệt Diệu trước khi đến Bắc Kỳ.

Có thể nói là không tốn chút nhân lực nào.

Mà những người chơi vui vẻ là vì lại có một tên ngốc cắn câu, bây giờ còn ngoan ngoãn tặng tài nguyên cho họ nữa cơ.

Lại trao đổi thêm một lát, hai phe đều cười ha ha, biểu thị khách và chủ đều hài lòng.

Sau khi bàn bạc xong, sứ giả Cửu Diệu đều rời đi. Những người chơi lại phấn khởi tinh thần, không nhịn được cười phá lên.

Trên diễn đàn:

Shin Cậu Bé Bút Chì: Hôm nay diễn xuất bùng nổ, đờ mờ thằng cha thụ yêu kia lại không trói được tui, may mà tụi thông minh chạy tới tự chạm vào dây leo của nó để nó bóp chết tui. Cho nên đạo diễn có cho thêm đùi gà không? (Cười ha ha)

Tuyết Lê Mạnh Nhất: Nói sợ mấy chế hổng tin, mị quanh quẩn bên cạnh thụ yêu cả ngày, nháy mắt với nó liên tục, thế mà nó lại không chịu đánh mị. Mị tức quá nên đâm lén nó một phát, cuối cùng nó cũng chú ý tới mị rồi mới đè chết mị. (Cười ha ha)

Cậu Bé Dưa Hấu: Thì ra muốn chết cũng khó thế sao? Số lượng người chơi chúng ta quá nhiều, cảm thấy mấy bé thụ yêu giết không hết á. (Cười ha ha)

Tín Điều Của Sát Thủ: Khi đó tôi đang định thừa dịp cạo tí bột phấn trên người Quỷ Vương Bàn Thạch, ai dè mới đến gần đã bị giết chết rồi, bực ghê gớm! Cơ hội hiếm hoi thế mà.

Cây Non Bàn Thạch: Đồ thiếu đạo đức này! (Ảnh Đồng Quải đánh mặt.jpg)

Đồng Quải Tùy Duyên trả lời Cây Non Bàn Thạch: Ta khuyên ngươi lương thiện, xóa tấm ảnh đó đi (Sát Na nhìn xuống từ trên cao.jpg)

Ôm Hằng Nga Nướng Thỏ Ngọc: Ha ha ha, chơi vui ghê luôn. Khi đó bé thụ yêu trước mặt tui hình như giết mệt lắm rồi, cành lá run lẩy bẩy luôn, thoạt nhìn yếu lắm cơ, đáng yêu muốn chớt! Muốn bắt về nhà nuôi ghê. (Cười ha ha)

Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Ôm Hằng Nga Nướng Thỏ Ngọc: Bắt về nuôi chờ lớn lại chém bán linh tài hả? Chú mày rất có lý tưởng đấy. (Cười ha ha)



Thấy những người chơi lại có thao tác mới, Lục Vô đã hoàn toàn phục rồi.

Người ta đường đường là Cửu Diệu Phủ Quân, địa vị cao quý, thế mà lại bị những người chơi chơi một vố.

Chỉ có thể nói người chơi có auto hack hồi sinh thật sự là làm gì (điên) cũng được (rồ).



Đại vực Cửu Diệu, điện Phủ Quân Huyền Thiên Các.

Tinh Diệu Phủ Quân ngồi ở ghế giữa, tám vị huynh đệ còn lại ngồi ở dưới hai bên trái phải theo thứ tự, chính giữa là chín vị sứ giả mới trở về từ Bắc Kỳ.

Nghe các sứ giả kể lại, huynh đệ Cửu Diệu đều có vẻ rất kinh ngạc.

Nếu không phải mấy tên sứ giả đều do họ đích thân bồi dưỡng huấn luyện thì họ còn thật nghĩ rằng chín tên này đang ăn nói bậy bạ.

Trong mắt họ, kẻ có thể trở thành lãnh chúa của một khu vực ở Bắc Kỳ thì nói kiểu gì cũng phải có đầu óc mới đúng.

Họ vốn dự định nếu những điều kiện này không thể thu mua lòng người thì lại hứa hẹn chút lợi ích trong tương lai để chúng có thể cam tâm bán mạng cho mình.

Song kết quả lại vượt xa sự tưởng tượng của họ. Chẳng những đã đàm phán ổn thỏa, mà chúng thậm chí còn trực tiếp ra quân tấn công những thế lực còn lại.

Chín vị sứ giả kể lại quá trình một cách cặn kẽ khiến họ nghe mà sửng sốt.

"Ngô vương, tính cách của chủng tộc chiếm cứ Minh Phủ rất chi là dứt khoát. Thật đấy! Từng câu từng chữ của thuộc hạ đều rất chân thành!" Sứ giả Tinh Diệu cầm đầu lại cất lời nói.

"Ngô vương, ta có thể cam đoan điểm này. Tuy rằng hành vi của họ quá mức xúc động, song cũng không phải là làm bộ làm tịch. Bọn ta thật sự chứng kiến tộc nhân của họ chém giết với quân đội của Quỷ Vương Bàn Thạch, hơn nữa trong trận chiến đó, họ bị thương vong thật sự không ít chút nào!"

"Thật sự có loại người lỗ mãng như vậy! Ha ha, ta tin các ngươi!" Lúc này, Nguyệt Diệu ngồi bên dưới cười nói.

"Ta cũng tin. Dù sao âm phủ rộng lớn, thứ gì chẳng có! Tính cách đặc biệt chút cũng là chuyện bình thường. Huống chi, không phải sứ giả đã nói rồi ư? Nhân tố mấu chốt nhất khiến chúng chiếm cứ Minh Phủ, trở thành thế lực lớn nhất Bắc Kỳ chính là vì tộc nhân của chúng cực kỳ nhiều. Thế thì rất dễ hiểu!" Nhật Diệu ngồi bên cạnh Nguyệt Diệu cũng phát biểu quan điểm của mình.

"Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Dù sao chúng ta vẫn hiểu biết quá ít về các thế lực ở Bắc Kỳ. Thế này đi, lão nhị, lần sau ngươi lén lút đi theo đội vận chuyển vật tư để điều tra kỹ lưỡng thử xem rốt cuộc chuyện này thực hư thế nào!"

"Vâng, lão đại, ta sẽ đi chuẩn bị vật tư ngay đây, đến lúc đó sẽ đi theo để xem thử!" Nguyệt Diệu cười nhếch mép đáp.

Nghe các sứ giả miêu tả về thế lực Minh Phủ, Nguyệt Diệu rất hài lòng. Suy cho cùng, muốn bồi dưỡng ra một thế lực trung thành thì cần thời gian tích lũy. Có một bộ tộc cẩu thả như thế là chuyện không thể tốt hơn.

Sau khi quyết định mọi chuyện xong, Nguyệt Diệu chào hỏi với mấy người huynh đệ rồi rời đi trước tiên.

Việc chuẩn bị vật tư đã được giao cho hắn ta, đương nhiên hắn ta phải đích thân trông coi mới được.

Còn có một lý do rất quan trọng khác.

Theo hắn ta thấy, hắn ta chính là phủ quân tương lai của Bắc Kỳ, mà thế lực Minh Phủ chính là thuộc hạ của hắn ta. Vậy thì phải cho họ nhiều vật tư hơn chút mới được. Dù sao thì bây giờ số vật tư này là của chín huynh đệ, nhưng nếu đã vào tay thế lực Minh Phủ thì không phải đồng nghĩa với việc thuộc về mình sao?

Trong lòng Nguyệt Diệu thầm suy tính, xuất phát đến kho vật tư để chuẩn bị chọn lựa những thứ sẽ được đưa đến Bắc Kỳ.

Kho trang bị của đại vực Cửu Diệu là một tòa lâu đài khổng lồ, có lực lượng quân đội hùng hậu canh gác ở bên ngoài bằng chế độ thay phiên canh gác ba ca, mỗi ca đều chắc chắn sẽ có hai thống lĩnh cảnh giới Quỷ Tướng dẫn đầu. Đồng thời bên trong lâu đài còn sắp đặt các loại cảnh báo, cấm kỵ tất sát. Dù thực lực đã đạt tới cảnh giới Quỷ Hoàng, nhưng nếu muốn bước vào tòa lâu đài này để đánh cắp báu vật mà không đụng chạm tới cảnh báo thì vô cùng khó khăn.

Nhưng Nguyệt Diệu là kẻ cầm quyền trong đại vực Cửu Diệu, đương nhiên sẽ không ai ngăn cản hắn ta tiến vào tòa lâu đài này.

Lúc đi đến trước cổng lâu đài, Nguyệt Diệu cứa ngón tay, đặt vào chỗ kiểm tra huyết mạch đặt trước cổng.

Đây mới chỉ là cửa ải thứ nhất ở cổng lâu đài chứa vật tư thôi. Tiếp đó phải vượt qua chín cửa ải thì Nguyệt Diệu mới bước vào trong kho vật tư.

Ánh sáng lấp lánh khắp nơi, cả kho vật tư tràn đầy hương vị linh dược nồng nặc. Ngoài những vật báu đặc thù ít ỏi được đặt chỉnh tề trong góc ra, những thứ còn lại đều bị vứt bừa bãi trên mặt đất.

Nguyệt Diệu lia mắt nhìn xung quanh, bắt đầu suy nghĩ nên mang theo vật tư nào đến Bắc Kỳ.

Linh dược? Ừm, nhất định phải mang, có thể tăng thực lực của họ, sau này mình luyện đan cũng cần dùng nó.

Linh quặng? Ừm, cái này cũng nhất định phải có. Chẳng qua nếu đã mang linh quặng qua đó rồi thì sau này cũng dẫn theo mấy tên thợ rèn luôn đi.

Trang bị? Cái này là mấu chốt, bây giờ họ cũng thiếu trang bị. Có điều ở đây toàn là trang bị ngon thôi, vậy thì mang mấy món cho lãnh chúa Minh Phủ và thân vệ của gã vậy.

Vật báu? Mang theo mấy món ban thưởng cho lãnh chúa Minh Phủ đi, những người còn lại thì không tất yếu phải tặng.



Nguyệt Diệu đi qua đi lại trong kho vật tư, thỉnh thoảng lại cầm lấy một món đồ bình phẩm từ đầu tới cuối, bắt đầu lựa chọn quà ra mắt dự tính sẽ tặng cho "Thuộc hạ tương lai" của mình.