Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 254: Giết cho nó long trời lở đất (2)




Editor: Nguyetmai

Chiến ý sục sôi khiến quân đoàn người chơi bùng nổ lực sát thương khủng bố, khiến hai Quỷ Vương đều sợ ngây người.

Tâm tính của hai phe chênh lệch quá lớn. Họ chiến đấu vì Uyên Hư là bất đắc dĩ, nhưng nhất định phải giữ vững.

Song những người chơi lại chiến đấu vì mình, vì anh em, vì bạn bè. Đây cũng là trận chiến vì báo thù.

Hai Quỷ Vương ra sức chiến đấu trong vòng vây. Theo thời gian trôi qua, họ dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Họ không rõ tại sao những người chơi lại liều mạng đến thế. Có đáng không? Đây là câu hỏi mà hai Quỷ Vương nghĩ mãi không ra.

Họ đã trải qua vô số lần chém giết trên chiến trường nên biết rõ một đạo lý, nơi có cường giả nhất định sẽ là vùng đất chết chóc. Chỉ cần là một người lính thông minh thì sẽ không ngớ ngẩn tiếp cận để chịu chết.

Nhưng những người chơi lại hành động khác hẳn với suy nghĩ của họ. Cả đám đều xông tới một cách điên cuồng như kiến muốn nuốt chửng voi, liều mạng gây tổn thương cho họ.

Dưới sự tấn công khủng bố này, hai Quỷ Vương không chịu được mười phút thì đã bay lên, trốn đằng sau quân đoàn thở hổn hển.

Giờ khắc này, trong lòng họ bỗng xuất hiện sợ hãi.

Họ sợ không phải là thực lực của những người chơi, mà là khí thế dũng cảm mà những người chơi ngưng tụ lại.

Cho dù là hai Quỷ Vương thì cũng không thể không thừa nhận rằng, đây chính là dũng sĩ chân chính.

Bởi vì quân đội này đang chiến đấu với họ bằng cả tính mạng.

Dường như ngay từ khi tham gia vào trận chiến này, họ đã không còn nghĩ tới việc sống sót trở về nữa.

Đây là suy đoán của họ. Song những người chơi lại chứng minh bằng hành động, khiến trái tim của hai Quỷ Vương đều run lên.

Đúng thế, họ đã bắt đầu sợ hãi.



Nơi xa, Tà Vương phức tạp nhìn chiến trường.

Trong mắt hắn ta, ảo ảnh đám mây bốc cháy đang cuồn cuộn trên đầu những người chơi. Hắn ta cũng chứng kiến ý chí chiến đấu trào dâng, thấy chết không sờn của họ.

Họ thật sự muốn bị diệt tộc sao?

Giờ khắc này, hắn ta bỗng nhớ tới câu nói lúc trước của Lý Tinh.

"Bộ tộc chúng tôi hiếu chiến, không sợ chết!"

Khi đó hắn ta hoàn toàn cho rằng câu nói này là trò cười. Song lần này, bộ tộc người chơi đã dùng chiến đấu để chứng minh tất cả.

Cả bộ tộc đều hiếu chiến, không một ai sợ chết. Đây là quân đội tử sĩ được tạo ra từ hàng chục triệu chiến sĩ bất khuất.

Cho dù là Tà Vương cũng bị rung động sâu sắc bởi họ.

Hắn ta là hóa thân của tà niệm, tuy có ý thức và tình cảm, lại không tài nào hiểu được rốt cuộc những người chơi đang liều mạng đánh nhau vì điều gì.

Quả nhiên ta chỉ là tà niệm nên không thể hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh sao? Tà Vương mờ mịt nghĩ.



Lúc này, những người chơi đã giết đỏ cả mắt rồi.

Tiếng gào thét của họ khiến chiến binh quân đoàn Ma Vực sợ tới mức vỡ tim.

Suy nghĩ trốn chạy hiện lên trong mỗi một chiến binh Ma Vực. Sĩ khí còn sót lại như một ngọn lửa trong cơn gió lớn, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào bởi những người chơi liên tục tiến lên như một cơn bão tố.

"Không được chạy trốn! Quân chi viện sắp tới nơi rồi, cố chống chọi cho ta!"

"Kẻ nào lùi lại, chém!"

Hai Quỷ Vương cật lực gào thét, muốn bình ổn sĩ khí đã tan tác của phe mình.

Song trước mặt cơn bão người chơi, tất cả đều chỉ là công dã tràng. Sĩ khí đã tán loạn, ngọn lửa ý chí đã tắt ngóm từ lâu.

Tình thế tan rã đã lan tràn không thể ngăn cản, khiến họ phải lùi lại trong nỗi sợ hãi.

Đối mặt với tình huống này, hai Quỷ Vương lại nhảy vào trong đám người chơi để ngăn cản thế tiến tới của họ.

"Quỷ Vương thì đã sao? Tao lại sợ mày quá cơ!"

"Quân ta bất diệt, chiến đấu không ngừng, giết!"

"Kẻ nào đụng chạm tới anh em bạn bè của tao, có xa tới mấy cũng giết!"

"Giết! Giết! Giết!"



Tiếng rống của những người chơi vang lên khắp nơi.

Dùng trận chiến này để an ủi linh hồn người đã khuất, cũng để bình ổn cơn tức giận trong lòng.

Những người chơi tiếp tục tàn sát, quân đoàn Ma Vực tháo chạy liên tục, thậm chí có binh lính mất hết ý chí chiến đấu, bắt đầu chạy trốn. Bất kể hai Quỷ Vương có gào thét thế nào thì cũng không thể ngăn cản những kẻ đã bị nỗi sợ hãi chi phối.

Sau khi cắn răng kiên trì một lát, cuối cùng hai Quỷ Vương cũng không chống đỡ được nữa, bắt đầu dẫn quân tháo chạy.

Nhưng lửa giận trong lòng những người chơi còn chưa trút ra hết thì sao có thể khiến họ rời đi được. Cả đám tiếp tục đỏ ngầu mắt tiến lên.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Tiếng trống trận vang lên, một quân đoàn kéo tới che trời lấp đất.

Lúc này, quân đội của Uyên Hư đã đến nơi này tập kết.

Viện quân xuất hiện khiến hai Quỷ Vương rất vui sướng, bắt đầu quay lại chỉ huy quân đoàn Ma Vực phát động phản công.

Song vẻ mặt của những người chơi không hề thay đổi chút nào.

Từ khi bắt đầu xuất chinh, không ai còn nghĩ tới chuyện sống sót trở về. Trong mắt họ, trận chiến này mới chỉ là bắt đầu thôi.

Quân đội của tám Quỷ Vương, mười mấy vị Quỷ Tướng bắt đầu tập kết.

Giờ khắc này, lực lượng quân sự khổng lồ của Uyên Hư đã được bày ra.

Sau khi chiến đấu đến giờ thứ tư, thi thể ngổn ngang khắp chiến trường, quân đội của người chơi đã bị tiêu diệt gần một phần ba.

Nhưng thế thì đã sao? Dũng cảm và giận dữ là vũ khí và nguồn lực lượng tốt nhất của họ. Chỉ cần sống thì vẫn chiến đấu! Chiến! Chiến!

Tuy rằng chiếm ưu thế khổng lồ, song không thể không nói rằng trái tim của mỗi vị thống lĩnh trong quân Uyên Hư đều đang run rẩy.

Họ muốn bị diệt tộc chăng? Một vị Quỷ Vương run giọng hỏi.

Vừa nghe thấy câu hỏi này, tất cả Quỷ Vương đều im lặng.

"Phù! Ha!"

Trong kênh giọng nói, những người chơi đều hét theo tiếng kêu chiến vũ của các dũng sĩ trước khi rời khỏi nhân thế.

"Quân Bắc Kỳ, xông lên theo ta! Nhiệt huyết không ngừng, đêm nay khó ngủ, trận chiến này sẽ không dừng lại!"

"Quân Tiên Hư, xông lên theo ta! Hãy đổi lấy nỗi sợ hãi của kẻ địch bằng muôn vàn nhiệt huyết của ta!"



Lý Tinh và Lưu Sách đồng thời rống to lời thề chiến đấu trong kênh giọng nói của quân đoàn, khiến những người chơi hoàn toàn bùng nổ nhiệt huyết.

Người chết như ngả rạ, máu chảy thành sông, đây chính là huyết tế của họ.

Hai mươi ba vị dũng sĩ kia đã dùng Huyết Tế Chiến Vũ để bảo vệ Hồ Hạch. Vậy thì họ sẽ dùng máu của kẻ địch để trả lại ân tình sâu nặng ấy.

Lúc này, một người xuất hiện trên không trung.

Hắn ta cúi đầu nhìn người chơi bên dưới với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Trong khung cảnh thi thể ngổn ngang trên mặt đất, tiếng chém giết như bài ca phúng điếu bi hùng làm rung động lòng người.

Giây phút này, Uyên Hư cũng bị rung động. Hắn ta thừa nhận, những người chơi đang liều mình chiến đấu bên dưới là những chiến binh đáng được hắn ta tôn kính.

Song kẻ địch thì vĩnh viễn là kẻ địch. Nếu đã chủ động xâm phạm thì Uyên Hư sẽ không hề đồng tình. Đôi mắt hắn ta lóe lên sát ý.

Giờ khắc này, thân hình hắn ta lao về phía quân đoàn người chơi như một viên sao chổi.

"Lão tặc Uyên Hư, nếu mày đã vô tình đến thế thì hãy dùng mạng chó của mày để dâng cho hai mươi ba dũng sĩ của tao đi!"

"Giết!"

Cuồng phong gào thét thổi tới, tất cả người chơi đều ngẩng đầu nhìn về phía Uyên Hư đang giáng xuống từ trên trời, giơ vũ khí lên thật cao, chiến ý dâng trào cuồn cuộn sục sôi như đám mây đang hội tụ trên trời.

"Ahhhh!" Tất cả người chơi đều hét lên, chờ Uyên Hư lao tới.

Giây phút này, họ không có sợ hãi, chỉ hy vọng có thể dùng lực lượng của mình để lại dấu vết trên người Uyên Hư.

Ngay tại lúc Uyên Hư sắp va chạm với quân đoàn người chơi thì một bóng đen chợt hiện lên, ngăn cản sự tiến công của Uyên Hư, đẩy hắn ta về chỗ cũ.

Sau khi mây đen tan đi, Tà Vương đứng yên trong không trung.

"Từ bây giờ trở đi, đối thủ của ngươi là ta!" Tà Vương hờ hững nhìn Uyên Hư.

Thấy Tà Vương xuất hiện, sắc mặt Uyên Hư trở nên tái mét.

"Ông đã nói là sẽ không đến đây mà!" Lý Tinh ngẩng đầu lên nói.

Nghe vậy, Tà Vương quay đầu lại cười dữ tợn.

"Ha ha ha, các ngươi là binh lính của Tà Vương ta đây, từ bây giờ trở đi, ta chính thức công nhận các ngươi! Cho nên trận chiến này, ta sẽ đối đầu với Uyên Hư!"

Dứt lời, Tà Vương quay đầu lại gầm lên giận dữ, chợt biến thành một pho tượng khổng lồ lao về phía Uyên Hư.

"Gào!"

Uyên Hư bị cản lại, người chơi lại thay đổi phương hướng, xông về phía kẻ địch đang vọt tới từ khắp nơi.