Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 252: Huyết Tế Chiến Vũ (2)




Editor: Nguyetmai

Hắn ta bắt đầu vung tay, từng mạch máu gồ lên, một lớp năng lượng đỏ rực bao phủ bên ngoài cơ thể.

"Ha!" Lại thêm một người nữa bắt đầu làm động tác vung tay như Đại Ngốc.

Hết người này tới người khác. Họ bỗng bỏ qua phòng ngự, mặc cho năng lượng màu tím càn quét, bắt đầu múa may theo động tác của Đại Ngốc.

Thấy cảnh này, con ngươi của Uyên Hư chợt co rụt lại, không nhịn được kinh ngạc kêu lên: "Huyết Tế Chiến Vũ!"

"Phù! Ha!"

Hai mươi ba người đồng thời giậm chân, tay phải đập lên ngực, năng lượng màu đỏ rực lập tức tràn ra xung quanh.

Thấy vậy, sắc mặt Uyên Hư trở nên cực kỳ trịnh trọng.

Huyết Tế Chiến Vũ, đây là một loại vũ đạo tuyên thệ trước khi chiến đấu của tiên dân thời cổ, cụ thể có thể truy nguyên đến thời kỳ nguyên thủy cổ xưa nhất của đại vực này. Mỗi khi trận chiến sắp bắt đầu, đồng nghĩa với việc các dũng sĩ sắp bỏ mạng vì bộ lạc của mình để chiến đấu hăng hái đẫm máu!

Đốt cháy tinh khí thần của mình như tráng sĩ chặt cổ tay, dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy sức mạnh ngắn ngủi.

Trong lúc múa may, máu và mồ hôi chảy trên cơ thể họ, năng lượng màu đỏ càng ngày càng mạnh.

Sau khi lại vỗ lên ngực, đôi mắt họ trở nên đỏ ngầu.

"Cho dù có làm thế thì các ngươi cũng không thể chống lại ta được đâu!" Uyên Hư giận dữ quát lên, cơn lốc màu tím càng to hơn.

"Phù! Ha!"

Thân hình đang bốc lửa, thân xác bị dồn ép đến cực hạn, năng lượng màu đỏ được ngưng tụ từ hai mươi ba người đã chặn đứng đòn tấn công của Uyên Hư, đồng thời liên tục đẩy về phía trước.

Giờ khắc này, Hồ Hạch đã hoàn toàn ngây người.

Anh ta đã thấy bảng phân tích của đám Đại Ngốc, cũng thấy lời nhắc nhở "Hiến tế bản thân" trong khung trạng thái.

Họ đang chiến đấu bằng cả tính mạng vì mình ư?

Chẳng những là Hồ Hạch, mà ngay cả những người chơi trong phòng livestream vốn đang náo nhiệt cũng ngừng viết comment. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, trái tim khẽ run rẩy.

"Chạy đi! Tụi bay đừng hiến tế, đừng làm thế! Tụi bay đã từng nói để tao làm đại ca của tụi bay, mới đó mà đã không nghe lời tao rồi à? Tao bảo tụi bay chạy đi mà! Không nghe lời thì tao sẽ không cần tụi bay nữa đâu đấy!" Hồ Hạch điên cuồng hét lên.

Giờ phút này anh ta thật lòng hy vọng mấy tên ngốc này còn có thể nghe lời anh ta, mau chóng chạy đi, chạy càng xa càng tốt.

Nhưng đám Đại Ngốc lại có tai như điếc, vẫn đứng đó múa may, máu chảy xuống hòa quyện với mồ hôi, dồn ép sinh mệnh của mình.

"Ầm!"

Chỗ năng lượng va chạm chợt nổ tung, Uyên Hư bị đánh văng ra ngoài.

Còn đám Đại Ngốc thì nhảy đến trước mặt Hồ Hạch, dùng thân thể tạo thành một bức tường thịt người ngăn cản sóng xung kích quét tới.

"Nghe lời tao, nghe lời tao đi mà, tao xin tụi mày đấy! Đừng liều mạng nữa!" Hồ Hạch van xin nhìn đám Đại Ngốc.

Đám Đại Ngốc không nói lời nào mà chỉ ngu ngơ cười nhìn Hồ Hạch.

"Chết đi cho ta!" Đúng lúc này, Uyên Hư chợt bay lên khỏi mặt đất, gào thét xông tới chỗ Hồ Hạch.

"Phù! Ha!"

Chiến vũ lại bắt đầu. Giờ khắc này, họ đều thiêu đốt sinh mệnh, ý chí chiến đấu trào dâng như những dũng sĩ bộ lạc thời cổ chân chính, thề sống chết không lùi lại dù chỉ một bước.

Ý chí chiến đấu đang bùng cháy, Uyên Hư bị đẩy lùi liên tục, thậm chí không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn không thể đánh tan phòng ngự bằng xương bằng thịt.

Gặp phải tình huống này, Uyên Hư đã hoàn toàn điên cuồng. Hắn ta không thể chấp nhận thất bại, bởi vì nó khiến hắn ta nhớ tới một người, kẻ đã kéo hắn ta xuống dưới từ ngôi vị phủ quân.

"Ahhh! Chết hết đi cho ta!"

Mái tóc dài màu xám trắng tung bay, Uyên Hư không che giấu thực lực nữa, dồn hết linh khí trong cơ thể ra ngoài. Một quả cầu ánh sáng màu tím có sấm sét quấn quanh hình thành giữa hai tay của hắn ta, hơn nữa vẫn còn không ngừng phóng to.

Cảm nhận sức ép mạnh mẽ từ bên trong quả cầu đó, vẻ mặt hai mươi ba người vẫn rất thờ ơ, song ngọn lửa màu đỏ bùng cháy mãnh liệt hơn trước.

Thân thể họ đang dần héo mòn vì thiêu đốt. Trong giây phút này, họ đồng thanh hét lên.

Đối mặt với chiêu thức cuối cùng của Uyên Hư, họ cũng chọn đốt cháy tất cả sinh mệnh của mình, chỉ vì bảo vệ đại ca đã làm bạn với họ trong bóng tối suốt hàng vạn năm, liều mạng vì anh ta một lần cuối cùng.

Theo quả cầu màu tím lao tới, từng vòng năng lượng dao động tạo ra gợn sóng, biến thành cuồng phong thét gào.

Giờ khắc này, hai mươi ba người đã hoàn toàn biến thành người lửa, chủ động nghênh đón quả cầu màu tím.

Khi hai phe va chạm vào nhau, điều bất ngờ là không có sóng năng lượng xung kích lan ra.

Tiếng "rẹt rẹt" vang lên liên tục, quả cầu màu tím dần dần tan rã.

Chứng kiến cảnh tượng này, Uyên Hư đã hoàn toàn ngây người.

Bởi vì họ lại dùng lực lượng hiến tế cuối cùng để hòa tan quả cầu màu tím chứ không phải va chạm với nó.

Vì anh ta ư? Uyên Hư quay đầu nhìn Hồ Hạch bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Trong trận so đấu với quả cầu năng lượng màu tím, từng thi thể cháy đen rơi xuống từ trên không trung, quả cầu màu tím cũng dần dần nhỏ lại.

Lúc này, Hồ Hạch cắn chặt môi, nước mắt rơi như mưa.

Đến cuối cùng, khi thi thể của Đại Ngốc cũng rơi xuống, xung quanh lâm vào tĩnh lặng. Tất cả năng lượng đều bị họ hòa tan, Hồ Hạch chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua mặt mình.

Giây phút này, dường như Hồ Hạch đã thấy cả đám Đại Ngốc lướt qua bên cạnh mình, cả đám đều cười ngu ngơ, như thể đang vẫy tay chào tạm biệt với mình.

"Đại ca… Tạm biệt!"

"Ahhhhh! Tại sao mày lại giết họ? Tại sao chứ? Tao phỉ nhổ mày, tao phỉ nhổ cả họ nhà mày!"

Hồ Hạch đã hoàn toàn nổi giận, xông về phía Uyên Hư đã lung lay sắp ngã.

Trong lòng anh ta chỉ còn lại một ý niệm.

Giết hắn ta! Giết chết hắn ta!

"Bốp!" Uyên Hư giơ tay đánh bay Hồ Hạch, trên gương mặt suy yếu lộ ra nụ cười trào phúng.

"Không vì lý do gì cả. Kẻ địch thì đương nhiên là đáng chết! Chẳng qua không ngờ chúng lại chịu dùng Huyết Tế Chiến Vũ để liều mạng vì ngươi. Ta rất chấn động, cũng rất tiếc nuối. Bởi vì cuối cùng vẫn không thể thay đổi kết cục mà, đúng không?"

Đôi mắt Hồ Hạch như ứa ra lửa giận. Anh ta chậm rãi bò dậy, lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Uyên Hư bằng ánh mắt tràn đầy thù hận.

Song Uyên Hư lại chỉ nhếch mép cười. Tuy rằng quá trình nằm ngoài dự tính, nhưng cuối cùng người thắng vẫn là hắn ta.

Lúc này, Hồ Hạch bỗng xoay người bước tới trước thi thể đã bị đốt cháy của cả đám Đại Ngốc, cực kỳ trịnh trọng thu thi thể của họ vào không gian trong ánh mắt khó hiểu của Uyên Hư.

Sau khi thu hết thi thể của hai mươi ba người, Hồ Hạch chậm rãi quay lại, nhìn chằm chằm Uyên Hư như thể muốn khắc ghi hình dáng của hắn ta vào tận đáy lòng mình.

"Hồ Hạch ta ở đây xin thề với hai mươi ba người anh em rằng, một ngày nào đó nhất định sẽ lấy cái mạng chó của Uyên Hư mày!" Nói rồi, Hồ Hạch lấy một con dao găm từ trong không gian ra.

"Uyên Hư, tao chờ ngày đó đến. Tao sẽ khiến mày biết cái gì là sợ hãi. Đây là lời thề của tao với đám anh em!"

Nói xong, Hồ Hạch đâm dao găm vào cổ trong ánh mắt khó tin của Uyên Hư.

Cho dù phải chết, anh ta cũng không bao giờ nguyện chết trong tay Uyên Hư.

Cảnh tượng trước mắt tối dần, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Trước kia, anh ta vẫn cho rằng mình là một người chơi tầm thường, chẳng qua là tìm thấy niềm vui khác hẳn với những người chơi khác mà thôi. Nhưng bây giờ, anh ta bỗng cảm thấy trách nhiệm trên vai thật nặng.

Bởi vì từ nay về sau, anh ta phải gánh vác mối thù sâu như biển máu của hai mươi ba người anh em.

Lúc này, anh ta vô cùng khao khát sức mạnh. Bởi vì anh ta biết trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, sức mạnh quan trọng cỡ nào.

Giả dối, chân thật, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Giờ đây, trong lòng Hồ Hạch, hai mươi ba người kia chính là anh em của anh ta!

Khi cảnh tượng hoàn toàn tắt ngóm, dường như Hồ Hạch lại nhìn thấy những nụ cười chân chất hiện lên.

Đồng thời cũng thấy hai mươi ba hình bóng đang gào thét, đang múa may, dùng chiến vũ của dũng sĩ thời cổ để kích phát tiềm lực thân xác, liều mình bảo vệ anh ta.

Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi xuống.