Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 219: Khóa trời




Editor: Nguyetmai

Cô gái váy trắng lia mắt nhìn đám người Bắc Minh, cuối cùng dừng trên người Thiên Hổ Tiên Quân đang đứng trên bầu trời.

Lúc này, trăng sao đất trời chợt quay cuồng.

Thiên Hổ Tiên Quân phát hiện không đúng, còn tưởng là Bắc Minh dùng kỹ năng nên lập tức thôi thúc sấm sét lại đánh xuống.

Thấy vậy, cô gái váy trắng khẽ lắc cánh tay ngọc, chiếc chuông nơi cổ tay bắt đầu rung "leng keng". Khe nứt trên trời cũng theo đó mà khép lại, từng sợi dây xích hiện lên từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn khóa chặt vùng trời này.

Sấm sét trên bầu trời chợt lơ lửng trong không trung, tra xét từ bên ngoài cũng đều bị chặn lại.

Bắc Minh ngửa đầu nhìn trời, thấy sợi dây xích này thì lập tức ý thức được điều gì đó. Ông ta lập tức quay đầu thì thấy một cô gái váy trắng đẹp tuyệt trần đang đứng đằng sau ông ta.

"Sư phụ!" Bắc Minh khiếp sợ nhìn cô.

"Tiến bộ hơn nhiều rồi!" Cô gái váy trắng vỗ vai ông ta rồi lướt qua bên cạnh ông ta, đi lên trời từng bước một.

Lúc này Bắc Minh phát hiện trên người mình xuất hiện một sợi dây xích, thần hỏa bị lực lượng của dây xích áp chế, vừa vặn giảm đến mức mình có thể thừa nhận.

Thế là lực lượng chữa trị trong cơ thể ông ta lập tức sôi trào, bắt đầu chậm rãi chữa trị thân thể đã rạn nứt của ông ta.

"Lão tổ!" Băng Phong không khỏi nhìn cô gái váy trắng kêu.

"Cậu nhóc, ngươi là hậu duệ của Băng Thiên đúng không? Ta nhớ rõ ngươi!" Cô gái váy trắng ngoảnh đầu cười khẽ.

"Chẳng qua ngươi còn chưa dậy thì à? Sao bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn trông như trẻ con vậy?"

"Phụt!" Băng Phong đang thừa nhận uy thế của sấm sét không khỏi co rút khóe miệng, lập tức phun một búng máu ra.

Ta đang liều mạng đấy lão tổ, ngài đừng chọc vào vết thương lòng của người khác như thế được không? Băng Phong thầm kêu lên.

Sắc mặt Thiên Hổ Tiên Quân chợt thay đổi khi thấy cô gái váy trắng có đóa hoa sen nở rộ trên trán.

"Ngươi… Không phải ngươi đã luân hồi rồi sao? Tại sao lại vẫn còn sống?"

"Ức hiếp hậu duệ của ta. Ngươi đáng chết!"

Đôi mắt của cô gái váy trắng tràn đầy lạnh lẽo, lại vung tay lên trời, vô số xiềng xích pháp tắc lắc lư đập vỡ ảo ảnh Thiên Lôi trên trời.

Trận pháp rời rạc bộc phát năng lượng khổng lồ. Song dưới xiềng xích pháp tắc, tất cả năng lượng đều bị khóa tại chỗ mà không thể tràn ra ngoài.

"Ngươi không thể giết ta!" Thiên Hổ Tiên Quân sợ hãi hét lên giận dữ.

Nếu Bắc Ly là kiếp sau của nghịch thần thì hắn ta tin rằng mình có thể đối phó một cách thoải mái, dù sao tu vi của mình cũng đã đạt tới Chân Tiên rồi, cho dù kiếp sau của nghịch thần có tư chất cao đến đâu thì cũng không thể vượt qua mình được.

Nhưng lần này thì khác, đây là chân thân của nghịch thần Bắc Ly thật sự, kẻ đã từng đại náo thiên giới. Với thực lực của hắn ta thì hoàn toàn không thể chống cự được.

Từng sợi dây xích pháp tắc hiện lên theo từng cái phất tay của Bắc Ly, trói chặt đám tiên nhân trên trời.

Họ sợ hãi muốn hò hét, muốn giãy giụa.

Song vì bị xiềng xích pháp tắc trói chặt nên năng lượng trong cơ thể họ hoàn toàn không thể lưu chuyển được.

"Kết thúc rồi!"

Cô gái váy trắng mỉm cười, hoạt bát búng ngón tay.

"Rắc!"

Xiềng xích pháp tắc lập tức thít chặt bóp chết họ, ngay cả dấu vết cũng bị gạt bỏ sạch sẽ.

Nhìn cô gái váy trắng thướt tha trên trời, đám người Bắc Minh không khỏi kinh hãi.

Đây là thần linh chân chính đấy! Nhưng trong tay cô lại chẳng khác nào con kiến. Lực lượng vĩ đại nhường này không khỏi khiến họ ước ao.

Sau khi xóa sổ thần linh trên trời, cô gái váy trắng chậm rãi bay xuống, đi đến bên cạnh Bắc Minh.

"Sư phụ!" Bắc Minh cung kính cúi đầu.

"Bốp!"

Lúc này, một cú đánh thật mạnh lên đầu Bắc Minh khiến ông ta ngã nhào xống đất.

"Tên nhóc chết tiệt, ngươi là lợn hả? Ta đã luân hồi rồi mà ngươi còn muốn nghịch thiên nữa! Chỉ bằng chút bản lĩnh bằng cái lỗ mũi của ngươi, ngay cả Chân Tiên cũng đánh không lại mà còn đòi nghịch thiên à?"

Dường như chưa đủ hết giận, cô gái váy trắng giơ chân đạp Bắc Minh mấy cái thật mạnh.

"Ngu ngốc! Sao ta lại dạy dỗ ra một con lợn ngu si đến thế chứ! Thật sự là tức chết đi thôi!"

Ba người nhất thời lạnh run nhìn Bắc Minh bị đánh.

Nhất là Băng Phong. Bây giờ hắn ta đã biết tại sao bộ tộc Băng Tuyết của họ lại bạo lực đến thế rồi. Quả nhiên là do di truyền từ Thần tộc Bắc Kỳ!

Đồng thời hắn ta cũng biết tại sao ngày xưa Bắc Minh cứ hở cái là đánh người. Rõ ràng là do lão tổ dạy chứ đâu!

Run lẩy bẩy!

"Đứng lên đi!" Đạp Bắc Minh xong, cô gái váy trắng lại nói.

"Sư phụ, ngài đừng bạo lực thế nữa được không? Làm vậy khiến con mất mặt lắm!" Bắc Minh buồn bực ngẩng đầu, sau đó hung trợn trừng ba người Băng Phong đang cười trộm.

"Ta không rảnh cãi nhau với ngươi đâu Bắc Minh. Ta chỉ có thể giúp ngươi nhất thời, sau này còn phải dựa vào chính bản thân ngươi. Hãy lợi dụng đống thần hỏa này cho tốt vào. Chỉ cần thành thần thì tương lai của ngươi sẽ rộng mở. Còn ba người các ngươi, rời đi theo Bắc Minh đi. Tuy rằng ta đã phong tỏa vùng trời này rồi, nhưng chúng đã kịp gửi tín hiệu tới thiên giới, bốn người các ngươi đều bị khắc trong tin tức, cho nên các ngươi không thể ở lại đây được nữa!"

"Vâng!" Bốn người cung kính đáp.

"Sau này có dự định gì?" Cô gái váy trắng suy nghĩ một lát rồi lại hỏi.

"Cuộc sống sau này sẽ rất phấn khích, ngày nào cũng chạy trốn để khỏi bị giết, có lẽ thỉnh thoảng còn có thể giết ngược lại mấy tên cũng nên!" Bắc Minh cười nhếch mép.

"Đây là điều ngươi muốn à?" Cô gái váy trắng ngạc nhiên.

"Sau khi trở thành Vua Bắc Kỳ, con phát hiện mình đã không còn mục tiêu nào nữa. Bây giờ cũng rất tốt, sau này ngày nào cũng có việc làm hết!"

Cô gái váy trắng: "…"

Sau đó, cô lập tức giơ ngón cái lên: "Không hổ là do ta dạy dỗ. Giỏi lắm!"

"Đâu có đâu có, nhờ sư phụ dạy cho!" Bắc Minh có vẻ rất đắc ý.

"Bốp!"

"Ta đang khen ngươi hả? Đừng cảm thấy thế là vui lắm, sau này tha hồ mà khóc!" Cô gái váy trắng siết tay, nói bằng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bắc Minh không dám cãi lại nên chỉ có thể cười hì hì.

Lúc này, cô gái váy trắng phát hiện quầng sáng trên người mình đã tối dần, không khỏi nhíu mày nói: "Ta đã không còn nhiều thời gian nữa. Các ngươi muốn đi đâu? Để ta tiễn các ngươi rời đi!"

"Thế còn sư phụ thì sao?"

"Tia sáng đưa tin kia vẫn chưa nhắc tới sự tồn tại của ta mà chỉ có bốn người các ngươi thôi, nhất là ngươi. Bây giờ đám người trên thiên giới kia đã cho rằng ngươi là kiếp sau của ta, chúng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu."

Bắc Minh gật đầu, sau đó nói: "Sư phụ, hay là đưa con đến chỗ đại vực Địa Ngục bên kia đi. Ở đó có rất nhiều tầng kết giới không gian, cho dù chúng có chạy tới đuổi bắt thì cũng có chỗ mà trốn, tóm lại sẽ không khiến chúng có thể bắt được một cách đơn giản. Chờ khi nào con hoàn toàn châm thần hỏa thì lại đi gây sự với chúng!"

Cô gái váy trắng gật đầu, ánh sao trong mắt khẽ đong đưa, xiềng xích hiện lên đằng trước xé rách một tầng không gian.

"Cút đi! Đừng làm ta mất mặt!" Nói rồi, cô gái váy trắng trừng họ. Bốn người chỉ cảm thấy đau hết cả mông, cứ thế bị đạp vào trong tầng nhảy không gian.

Cô gái váy trắng lại trở về bên cạnh Bắc Ly, mỉm cười xoa đầu cô bé.

"Cô nhóc, trước khi đi, ta còn muốn gặp một người. Muội ở đây chờ ta nhé!"

Bắc Ly lưu luyến gật đầu.



Bắc Kỳ, vách núi Tuyệt Cảnh.

Xiềng xích bị phong ấn dưới lòng đất từ từ rút ra.

Mặt đất bỗng rung chuyển.

"Ahhhhhh, cuối cùng ta cũng ra ngoài rồi!" Theo tiếng hò hét, mặt đất bắt đầu chấn động.

Thấy vậy, cô gái váy trắng cười híp mắt, xiềng xích lập tức lộn ngược lại khóa chặt vùng đất này rồi không ngừng co rút lại.

Một lát sau, một cậu bé có nước da màu đỏ xuất hiện trước mắt cô.

"Đồ khốn, ngươi đã làm gì ta?" Ác Thần tức giận rít lên.

"Ngươi quá to con, để tránh làm rạn nứt mặt đất Bắc Kỳ, ta mới giúp ngươi thu nhỏ lại." Cô gái váy trắng phất tay, như thể đang nói chuyện nhỏ thôi mà, đừng để ý.

Nghe vậy, huyết áp của Ác Thần tăng vọt, phun ra huyết vụ đỏ ngầu.

"Ta muốn giết ngươi!"

Nghĩ tới việc bị cô ả trước mắt này phong ấn bao nhiêu năm tháng, bây giờ còn bị thu nhỏ lại, hắn ta lại cảm thấy cảm xúc tiêu cực trong người mình lại bắt đầu sục sôi.

"Ta cho ngươi một cơ hội, có muốn làm bạn với ta không?" Cô gái váy trắng duỗi tay phải ra.

"Làm bạn quần què…"

Ác Thần đang định mắng chửi thì lại phát hiện xiềng xích xung quanh bắt đầu di chuyển, trông như thể sắp giam cầm hắn ta thêm lần nữa.

"Ta đã nói, lần sau gặp lại chúng ta sẽ làm bạn bè. Cho nên ý kiến của ngươi là gì?" Cô gái váy trắng giơ tay lên.

"Ta %$#... Làm!" Ác Thần lập tức ỉu xìu. Hắn ta rất nghi ngờ nếu mình nói không chịu thì sẽ lại bị cô ả trước mắt này phong ấn thêm lần nữa.

Dù sao thì cũng không phải là chưa từng có chuyện này. Tuy rằng khi đó mình cũng làm sai, đang phá hủy mặt đất Bắc Kỳ…

Sau khi bắt tay, cô gái váy trắng cười híp mắt: "Ngươi tự do rồi. Gã khổng lồ, hãy đi phóng túng sung sướng đi!"

"Đều tại ngươi cả!" Ác Thần nghiến răng nghiến lợi.

"Khỏi cảm ơn. Hãy nhớ là sau này đừng phá hủy lung tung nữa, lỡ gặp phải vị cổ thần nào không phân rõ phải trái thì xong đời!"

Còn ai không phân rõ phải trái hơn ngươi nữa! Ác Thần gào thét trong lòng, nhưng không dám nói thành lời.

"Ta phải đi rồi. Nhưng mà ngươi phải nhớ rõ ta đấy!" Cô gái váy trắng mỉm cười, biến mất tại chỗ.

Nhìn theo hướng cô gái váy trắng rời đi, Ác Thần cảm thấy rất phức tạp.

Theo lý mà nói, nếu không tính cả Hạn Bạt thì đáng lẽ cô ta phải là kẻ thù lớn nhất của hắn ta mới đúng. Song cũng chính vì cô ta nên cảm xúc tiêu cực trong người hắn ta mới được áp chế, khiến hắn ta trở nên lý trí hơn. Cũng vì sự xuất hiện của cô ta mới khiến hắn ta quen biết ông bạn già là Bắc Minh.

Cho nên hiện giờ Ác Thần rất lấn cấn rằng không biết có nên hận cô ta hay không.

Thôi, dù sao cô ta cũng đã biến mất rồi. Tóm lại, cứ nhớ kĩ mối thù này đi, chờ sau này mạnh lên rồi, nếu còn gặp lại thì mình nhất định sẽ trả lại hết!

Nghĩ đến đây, Ác Thần nở nụ cười dữ tợn ngoảnh đầu nhìn về phía biển cả, thân hình dần dần bay lên trời.

"Ha ha ha… Ta tự do rồi!"

"Bùm!"

Ác Thần đang bay lượn chợt tông thẳng vào lực lượng vô hình đã phong ấn vùng trời này, sau đó chậm rãi trượt xuống…