Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 218: Đấu trời




Editor: Nguyetmai

Bắc Minh chậm rãi thả Bách Ấn Chân Quân ra.

Thân thể của thần vốn nên bất diệt lại biến thành cát vụn tan rã trong gió khi rơi xuống đất.

"Vù ù ù ù ù ù!"

Dòng khí màu trắng điên cuồng hình thành xung quanh Bắc Minh tạo thành một cơn gió lốc.

Sau khi thần hỏa dẫn cháy, thân hình Bắc Minh bắt đầu rạn nứt, tiến hành bước lột xác thành thần đau đớn nhất.

Biến hóa của Bắc Minh làm kinh động rất nhiều thế lực cổ xưa của âm phủ.

Họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Bắc Kỳ theo phản xạ!

Trong bao nhiêu năm tháng ở thế giới âm phủ này, số người dám thành thần bằng cách này có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bởi vì cách thành thần này có thể nói là hoàn toàn đặt mình vào vị trí đối lập của thế lực mạnh nhất tam giới. Không phải kẻ có nghị lực phi phàm thì hoàn toàn không thể làm được.

Hơn nữa, phong thần chỉ là một cửa ải mà thôi. Tiếp đó, việc bị tiên giới đuổi giết mới là nỗi đau khổ khó vượt qua nhất.

Lúc này, mưa máu đã bắt đầu rơi xuống, sấm rung chớp giật, dường như đang tuyên bố cho thế giới biết rằng một vị thần mới sắp ra đời.

"Rắc!"

Một cái khe khổng lồ vắt ngang chân trời xuất hiện trên màn trời, từng bóng người bước ra từ khe nứt đó, khiếp sợ nhìn Bắc Minh còn đang lột xác ở bên dưới.

"Kẻ tặc tử của Nghịch Thiên Minh!" Sắc mặt của Thiên Hổ Tiên Quân cầm đầu bỗng trở nên vô cùng trịnh trọng.

Nếu nói tới thế lực khiến họ nhức đầu nhất trong thế giới âm phủ này thì chưa bao giờ là ba vị Đại Đế không quan tâm tới sự đời, cũng không phải những vị thần cổ xưa ẩn thế, mà là Nghịch Thiên Minh.

Bởi vì họ chưa bao giờ quên đi nỗi thù hận thời thượng cổ.

Họ không cam lòng sống dưới sự thống trị của thiên đạo, càng không cam lòng nhìn âm giới sa đọa. Họ muốn dùng lực lượng của mình để đập nát tiên giới, khiến âm giới lại trỗi dậy một lần nữa.

Song thế lực này lại chưa bao giờ bị diệt trừ thật sự.

Cho dù lãnh tụ trước kia của họ - Bắc Ly đã bị bắt phải đầu thai, nhưng họ vẫn ngoan cường ẩn nấp ở thế giới âm phủ.

"Tặc tử! Ngươi cũng dám giết thần ư?" Tiếng mắng giận dữ của Thiên Hổ Tiên Quân biến thành chữ viết cổ xưa đập về phía Bắc Minh.

"Bùm!"

Bắc Minh tung quyền đấm nát phù văn.

"Lão tử chẳng những muốn giết thần, mà còn muốn xông lên tiên giới, giết sạch lũ tiên nhân các người nữa cơ. Ha ha ha!"

Thân thể Bắc Minh run rẩy trong thần hỏa thiêu đốt, dường như đang chịu sự đau đớn đến tột cùng, nhưng trên gương mặt ông ta lại biểu hiện nụ cười điên cuồng.

"Ông ta sắp không chịu nổi rồi. Nếu còn chiến đấu trong tình huống này thì thân thể của ông ta nhất định sẽ vỡ ra mất!" Bắc Ly lo lắng nói.

"Tặc tử! Chết đi!"

Thiên Hổ Tiên Quân trừng mắt, sấm sét lượn lờ trên bầu trời, vô số tia sấm chớp ngưng tụ thành một đám mây màu tím, bên trong sóng điện cuồn cuộn lấp lánh.

"Ầm đùng đùng! Rắc!"

Kinh lôi hiện lên, một tia sấm chớp to lớn chợt giáng xuống, bầu trời lập tức bị ánh sáng màu tím chiếu rọi.

Cùng lúc đó, một đạo quyền ấn cũng xông lên trời va chạm với sấm chớp.

Hai luồng năng lượng đè ép ma sát lẫn nhau sinh ra nhiệt độ cực cao, không khí bị đốt cháy, không gian cũng nhanh chóng xuất hiện những vết rạn chi chít.

"Rắc!" Mây sấm cuồn cuộn trên trời, lại giáng xuống mấy tia sấm chớp.

Lần này, quyền ấn không thể ngăn cản được nữa mà bị đập nát bấy.

Sấm chớp to lớn dung hợp trong không trung, biến thành cột sấm càng khổng lồ rồi đánh thật mạnh lên người Bắc Minh.

Sau khi quầng sáng màu tím tan biến, Bắc Minh lại xuất hiện.

Lúc này ông ta đang gù lưng, hai tay rủ xuống, thần hỏa bốc cháy hừng hực trên người, có vẻ như trạng thái không được tốt lắm.

"Tách… Tách…"

Máu chảy xuống men theo hai cánh tay, ông ta chậm rãi đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt vẫn tràn đầy cương quyết khó thuần phục.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Sấm vang chớp giật như ngày tận thế, cả thế giới đều rung chuyển dưới mây sấm cuồn cuộn. Thiên Hổ Tiên Quân cũng đang dùng cách này để tuyên bố mình đã đến với cả thế giới âm phủ, chấn nhiếp bằng vũ lực.

Bắc Minh muốn giơ tay lên chống cự sấm sét lại đánh xuống, nhưng thân thể chợt lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Giờ phút này, thân thể ông ta đang được tái tạo lại bằng thần hỏa bốc cháy, thậm chí muốn thôi thúc năng lượng trong cơ thể cũng vô cùng khó khăn.

Ngay tại lúc sấm sét sắp đánh trúng người thì một ảo ảnh màu đen hiện lên sau lưng ông ta, ngẩng đầu lên trời thét gào. Tiếng thét vang vọng xuyên qua sấm sét, hóa giải đòn tấn công này trong tích tắc.

"Tiểu tử, hóa thân của ta chỉ có thể bảo vệ ngươi lần này thôi. Phần sau phải trông cậy vào ngươi!" Ảo ảnh Ác Thần dần tan biến, trịnh trọng nói với Bắc Minh.

"Khụ khụ… Cảm ơn ngươi, ông bạn già."

"Sống sót cho ta!"

Dứt lời, ảo ảnh Ác Thần chợt tan biến.

"Nếu Bắc Minh ta đây đã quyết định làm vậy rồi mà ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không vượt qua được thì thật là mất mặt!" Bắc Minh cười lắc đầu.

Nói rồi, ông ta siết chặt tay phải, sau đó chợt tung một cú đấm lên không trung. Quyền ấn khổng lồ biến thành một con mãng xà đỏ như lửa uốn lượn xông lên đánh nát sấm sét lại giáng xuống, sau đó thuận thế xông thẳng vào trong mây sấm.

Cự mãng bốc cháy lập tức biến thành từng sợi dây xích khóa chặt mây sấm khiến nó bỗng đứng hình.

Thiên Hổ Tiên Quân biến sắc, bởi vì hắn ta bỗng phát hiện mối liên kết giữa mình và mây sấm thế mà lại bị cắt đứt.

"Phong Ấn Đạo của Bắc Ly! Ngươi là đầu thai của Bắc Ly ư?" Thiên Hổ Tiên Quân vừa sợ vừa giận.

Bắc Ly là ai? Đó chính là một vị thần cổ xưa của âm giới đã từng đe dọa đến địa vị của thiên giới, hơn nữa còn là một cái gai trong lòng mà họ lúc nào cũng muốn nhổ đi.

Khi Thiên Hổ Tiên Quân hỏi câu này, Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, một đóa hoa sen màu hồng nhạt chậm rãi nở rộ trên trán.

Cùng lúc đó, Lục Vô kinh ngạc phát hiện nhiệt độ trên trán đã biến mất. Hắn vươn tay ra sờ thử thì phát hiện hoa văn hình đài sen trên trán hắn đã biến mất rồi.

"Ông ta mượn thần ấn của anh để chứng minh mình mới là đầu thai của Bắc Ly. Bây giờ anh đã an toàn rồi!" Bắc Ly không đành lòng nhìn Bắc Minh đang đứng ngẩng đầu lên trời.

"Quả nhiên là đầu thai của nghịch thần Bắc Ly! Ha ha ha, hôm nay nhất định phải giết ngươi!" Thiên Hổ Tiên Quân nói rồi vung tay lên, một tia sáng trắng chui vào trong kẽ nứt ở chân trời.

"Sao nào? Sợ rồi chứ gì? Ha ha ha!"

Thấy tia sáng đưa tin bắn tới chân trời, Bắc Minh cười phá lên, vẻ mặt tràn đầy trào phúng.

Sau khi xác định Bắc Minh chính là đầu thai của Bắc Ly, Thiên Hổ Tiên Quân không dám sơ sẩy nữa, lập tức vung tay về phía sau. Mấy người đứng sau lập tức kết trận xung quanh Thiên Hổ Tiên Quân, muôn vàn tia sáng màu tím phân tán ra bên ngoài.

Một ảo ảnh Thiên Lôi vóc dáng như lực sĩ, để trần nửa người trên, hai cánh mọc sau lưng, trên trán có ba con mắt, mặt đỏ như khỉ, chân run như ưng, tay trái cầm đinh, tay phải cầm búa hình thành ở chân trời.

Theo búa trời của Thiên Lôi hạ xuống, muôn vàn tia sấm sét lại ngưng tụ trên bầu trời rồi giáng xuống ầm ầm.

Lần này, còn chưa chờ Bắc Minh ra tay thì ba bóng người đã xuất hiện bên cạnh ông ta, đồng thời dốc hết lực lượng đánh ba kích lên không trung.

Mũi băng cực hàn không ngừng mọc trên mặt đất rồi kéo dài lên cao.

Nguyên tố đất ngưng tụ thành chiến chùy màu vàng xoay tròn với tốc độ cực nhanh trong không trung.

Một thanh cự kiếm đỏ như lửa cắm thẳng về phía chân trời như thể muốn đâm nát cả bầu trời.

"Ầm!"

Không gian rơi xuống từng mảnh như thủy tinh vỡ vụn, xuất hiện từng kẽ nứt vặn vẹo màu đen.

Song cho dù là ba người Băng Phong dốc hết sức thì vẫn không phải là đối thủ của thần linh. Ba đòn công kích đều bị sấm sét trên bầu trời áp chế, sấm chớp khổng lồ lại ập xuống.

"Đi đi, cứ giao cho ta!" Bắc Minh trừng họ bằng đôi mắt suy nhược, lập tức giơ quyền đấm lên không trung.

Một con chim lửa giương cánh bay lượn trên không trung, mỗi lần vỗ đôi cánh rực lửa thì đều tạo ra từng cơn sóng nhiệt.

Khi sấm sét và chim lửa va chạm vào nhau thì năng lượng màu tím và màu đỏ hình thành sóng xung kích đè ép lên nhau.

"Đi đi!" Bắc Minh lại rống lên.

Trên thực tế, trận chiến này vượt quá tưởng tượng của Bắc Minh. Ông ta biết cho dù đám người Băng Phong có tới đây giúp đỡ thì cũng không làm nên trò trống gì.

Trong trận chiến này, ông ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

"Lão già thối tha Bắc Minh kia, ngươi bảo đi là đi à? Lão tử không đi đấy! Làm gì được nhau?"

Đôi tay Băng Phong run rẩy. Mũi băng cực hàn chống lại sấm sét cũng khiến hắn ta bị chèn ép rất mạnh. Hắn ta cảm thấy thân thể mình sắp nứt toác vì uy thế của sấm sét.

"Mợ, tiểu tử chết tiệt, chờ giải quyết xong vụ này thì lão tử sẽ đánh nát mông ngươi!" Nhìn vẻ mặt kiên định của Băng Phong, Bắc Minh tức giận mắng.

"Muốn đánh thì phải sống trước đã lão già chết tiệt ạ!" Lúc này Đại Hỏa cũng chửi lại ông ta.

"Lão đại, cố mà chịu đi, bọn ta nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ ngươi thành thần!" Sắc mặt Liệt Sơn dữ tợn cắn chặt răng.

Dưới sự hợp sức của bốn người, sấm sét bị chặn trên không trung, không thể hạ xuống, nhưng vẫn dần dần đè ép xuống bên dưới.

"Đùng! Ầm!"

Thiên Lôi lại tích trữ lực lượng gõ một búa, lại là muôn vàn tia sấm sét đánh xuống, hòa vào bức tường năng lượng va chạm.

Thế là tia sáng tím chợt bừng sáng, tốc độ hạ xuống của sấm sét được tăng lên.

"Phù! Phù! Phù!"

Đầu tiên là mấy người Băng Phong không thể chịu được nữa, mạch máu trong cơ thể đều vỡ tung, biến thành người đầy máu, nhưng họ vẫn cắn răng chống chọi.

Bởi vì họ biết, cơ hội lội ngược dòng trong trận chiến này nằm ở chỗ Bắc Minh có thể châm thần hỏa thành công hay không nên nhất định không thể bỏ cuộc được.

"Đùng! Ầm!"

Thế công thứ ba hàng lâm vào lúc này.

"Đi nhanh lên, lũ nhóc khốn khiếp này!" Nhìn đám người Băng Phong đang liều mạng bảo vệ mình, Bắc Minh cảm thấy không đành lòng, lại rống lên.

Ông ta đã từng quyết định bước lên con đường nghịch thiên này vì sư phụ.

Để đạt được mục đích, ông ta đã từng yêu cầu đám người Băng Phong ẩn thế mấy trăm ngàn năm. Ông ta biết mình có lỗi với họ, thấy thẹn trong lòng.

Nhưng lần này, đối mặt với nguy cơ sống còn vốn nên do một mình ông ta gánh chịu, họ lại dứt khoát đứng bên cạnh ông ta, cùng đấu trời với ông ta, cho dù rơi vào đường cùng, sẽ bị hồn phi phách tán, không bao giờ được siêu thoát.

Bắc Minh rất không đành lòng.

"Lão già mắc dịch, chờ ngươi thành thần, ta muốn làm Vua Bắc Kỳ… Khụ khụ… Phụt…" Băng Phong run rẩy nói, khí huyết trong cơ thể lập tức đảo ngược, phun một búng máu tươi ra.

"Tên nhóc Băng Phong kia, có làm thì cũng là ta làm… Ha ha ha… Phụt…" Lúc này, Đại Hỏa cũng cười dữ tợn nói, không nhịn được cũng phun máu ra.

"Khụ khụ… Sau trận chiến này, nếu ba người chúng ta còn sống… Thì hãy tái hiện lại trận chiến thời thượng cổ đi… Vẫn quy tắc cũ… Ai thắng làm vua!"

Nghe Liệt Sơn nói vậy, hai người còn lại đều ra sức gật đầu, sau đó đồng thời ho ra máu, lại cười phá lên.

Bắc Minh tràn ngập giày vò nhìn cả đám Băng Phong.

Ông ta không nhịn được ngửa mặt lên trời thét gào, chim lửa khổng lồ lại bốc cháy hừng hực, chặn trước mặt sấm sét rồi đẩy lên từng chút một, song vết rạn trên người ông ta lại càng ngày càng nhiều.

Lúc này, trông Bắc Minh yếu ớt như một con búp bê sứ vừa chạm vào sẽ vỡ tan.

"Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc tại sao, dựa vào đâu mà họ lại phải chắn tai họa thay ta chứ?" Nhìn đám người Bắc Minh đang chống đỡ một cách gian nan, Lục Vô nhìn Bắc Ly rống lên.

Hắn đã từng cho rằng mình sẽ sống bình phàm suốt đời, nhưng sau khi gặp gỡ Bắc Ly, cuộc đời hắn xảy ra thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên phấn khích hơn, có hy vọng hơn.

Nhưng lần này, trong lòng hắn tràn ngập không cam lòng.

Hắn thừa nhận mình là phế vật. Nhưng cho dù có phế vật đến mấy thì hắn cũng không muốn đặt cược tương lai của mình bằng mạng sống của người khác. Ít nhất bây giờ hắn vẫn còn là một người thanh niên chân thành, tràn đầy nhiệt huyết.

Bắc Ly hé miệng, lại không biết phải nói thế nào.

Cô có thể cảm nhận được sự giằng xé trong lòng Lục Vô lúc này.

Cô cũng biết Lục Vô chưa từng thay đổi. Hắn chỉ muốn sống một cách vui vẻ, chỉ cần có hồn tệ, có tiền, cuộc sống thoải mái thôi là được rồi.

Cho dù đã nắm giữ thần khí, nhưng hắn cũng chưa bao giờ có dã tâm muốn thống nhất thế giới, thống nhất tam giới.

Lần này thấy người khác gánh vác số mệnh của mình để chiến đấu với trời, đi đánh bạc một tia hy vọng sống sót, còn mình lại như một kẻ đứng xem vậy, sau khi mọi thứ kết thúc thì lại có thể quay về với cuộc sống yên ổn như xưa.

Sự thờ ơ này khiến hắn phải chịu đựng giày vò rất lớn.

Cảm giác giằng xé và thống khổ trong lòng Lục Vô khiến Bắc Ly rất đau lòng.

"Vô, anh muốn giúp họ à?" Bắc Ly nhìn hắn.

"Muốn!" Lục Vô không hề do dự nói.

"Nếu như thất bại…"

"Không cần nếu gì cả. Chuyện của tôi, tôi tự chịu!" Lục Vô kiên định.

Hắn biết mình rất yếu, song hắn lại sẵn lòng trả giá.

Bắc Ly gật đầu thật mạnh, khẽ động ý niệm. Hồn tệ còn lại trong thần khí bắt đầu bốc cháy, từng đoàn hồn lực tinh khiết nhanh chóng ồ ạt tràn vào cơ thể Lục Vô.

Lúc này, Lục Vô cảm thấy trán mình nóng lên, hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt lại xuất hiện.

Nhờ vào hồn lực dồi dào, Lục Vô phát hiện thân thể mình xảy ra thay đổi, hình thái ấu thể của Toan Nghê nhạt dần, hắn lại biến thành hình người.

"Vô, tôi muốn đánh thức thần ấn của anh tạm thời. Hãy thả lỏng tinh thần để lực lượng đang ngủ say trong thần ấn dẫn dắt anh!"

Lục Vô khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, thân hình lơ lửng nhờ vào hồn lực nâng lên.

Bấy giờ, thần ấn trên trán Lục Vô bắt đầu phát ra quầng sáng rực rỡ.

Bộ váy voan mỏng bán trong suốt chậm rãi bao trùm khắp người hắn, thân hình cũng dần thay đổi dưới quầng sáng của thần ấn.

Đường nét trên thân thể cũng theo đó mà trở nên mềm mại, thướt tha.

Chiếc chuông được buộc trên cổ chân mảnh khảnh bằng dây đỏ khẽ kêu "leng keng" trong gió.

Lúc này, cô mở đôi mắt ra.

Đôi mắt trong veo động lòng người như nước hồ ấy chứa ý cười dịu dàng, khí chất tao nhã thanh u thoát tục, mắt như sao trời, linh hoạt thanh thoát, như tiên nữ tuyệt trần.

Đôi mắt trong veo mang theo linh hoạt kỳ ảo trông như bầu trời sâu thẳm, dường như chứa đựng cả một màn đêm đầy sao. Màu đen tao nhã hiện lên muôn vàn tia sáng, mắt ngọc mày ngài, sóng sánh như làn nước. Ánh mắt như nước dưới trăng rằm linh động qua mỗi lần ngó nhìn, toát ra vẻ thanh tú hoạt bát.

Cô nhẹ nhàng vươn tay ra, thân hình chậm rãi bay xuống bên cạnh Bắc Ly.

"Cô nhóc, đã lâu không gặp!"

Đôi mắt Bắc Ly ầng ậng nước nhìn cô gái trước mặt mình, sau đó chợt nhào vào lòng cô ấy.

"Oa! Muội nhớ tỷ lắm, thật sự rất nhớ tỷ!"

"Cuối cùng muội vẫn đánh thức ta. Ta có thể tồn tại trong bao lâu đây?" Cô gái mỉm cười, vẻ đẹp bày ra trong khoảnh khắc này khiến nhật nguyệt phai mờ.

"Hồn lực thiêu đốt trong thần khí có thể giúp tỷ chịu đựng nửa canh giờ!" Bắc Ly khóc ròng ngẩng đầu lên từ trong lòng cô gái váy trắng.

"Thần khí ư? Cô nhóc đã trưởng thành rồi, đúng là càng ngày càng lợi hại đấy!"

Bắc Ly nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu: "Đều nhờ tỷ tỷ dạy ta!"

"Sao ta có thể dạy muội được chứ? Phát minh đáng kiêu ngạo nhất của ta chính là Tùy Duyên Thiên Pháp, nhưng có vẻ như thứ này không xài được chút nào cả, không thể so với muội được!" Cô gái váy trắng cười dịu dàng, mắt sáng như sao trời.

"Tỷ tỷ, thần ấn đã đốt cháy rồi. Có phải lần này tỷ thức tỉnh thì sau này không thể gặp lại nữa không?" Dường như nghĩ tới điều gì đó, Bắc Ly lại chảy nước mắt.

Cô gái váy trắng xoa đầu Bắc Ly, cười híp mắt.

"Đừng buồn, không phải còn là một "ta" mới ở bên cạnh muội sao? Chẳng lẽ muội không thích hắn?"

Nghe vậy, Bắc Ly lập tức đỏ mặt.

"Ầm!"

Lúc này, tiếng nổ ở xa chợt thu hút sự chú ý của cô gái váy trắng. Cô ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt dần dần lạnh lẽo.