Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 216: Chính nghĩa sẽ không bị lãng quên




Editor: Nguyetmai

Hai giờ sau…

Lưu Sách giơ ly nước lên trước mặt Quỷ Tướng Long Ẩn: "Nhìn ông chảy đầy mồ hôi kìa. Có muốn dừng lại rồi đến đây uống miếng nước không?"

Nghe vậy, ánh mắt Quỷ Tướng Long Ẩn bi phẫn, môi run rẩy như thể muốn nói điều gì đó.

Lúc này, đôi tay chết lặng bỗng mất sức, pháp trượng rơi xuống.

Thế là kỹ năng chợt đánh trúng người hắn ta dày đặc khiến hắn ta ngã xuống đất!

Thấy Quỷ Tướng Long Ẩn đã không thể chống chọi được nữa, những người chơi lập tức ném skill càng điên cuồng hơn.

Có lẽ ngay cả Quỷ Tướng Long Ẩn cũng không thể ngờ được rằng mình sẽ đối mặt với cái chết trong tình huống uất ức này.

Cuối cùng Lưu Sách không nuốt lời, giao quyền chém giết cho con cún. Dù sao con cún cũng đã phải chịu thiệt thòi trong trận chiến này. Nhờ có anh ta ra sức nên mới có thể níu chân quân đoàn Long Ẩn.

Những người chơi cũng không hề oán giận. Nếu không nhờ vào con cún thì có lẽ họ sẽ không có cơ hội cuối cùng để kiếm danh vọng, huống chi là giết chết Quỷ Tướng Long Ẩn.

Con cún không khỏi rưng rưng vì khổ tận cam lai, cảm thấy cuối cùng mình cũng hết khổ rồi.

Anh ta lắc người, quay đầu nhìn Reinhardt còn đang cưỡi trên lưng mình: "Còn không mau xuống đi!"

Reinhardt rất bực bội. Nhưng dù sao cuộc chiến cũng đã kết thúc rồi nên cậu ta chỉ có thể xuống dưới.

Nhưng trong lòng vẫn rất hoài niệm cảm giác nhanh như điện chớp vừa rồi.

Há là hai chữ "Sảng khoái" có thể hình dung.



Sau khi chiến đấu hoàn toàn kết thúc, một cuốn sách chậm rãi xuất hiện trước mặt những người chơi.

Bốn chữ mạ vàng chợt lóe sáng, trang sách từ từ mở ra.

[Ngày 3 tháng 3 năm 2319, Quỷ Tướng Long Ẩn - kẻ đã thề nguyện trung thành với Uyên Hư phát động chiến tranh tiêu diệt quân Tiên Hư. Ngay tại lúc trận chiến tràn ngập nguy cơ, quân viễn chinh đồng minh Bắc Kỳ đã đến nơi xoay chuyển tình thế trong lúc nguy nan, giành được thắng lợi cuối cùng với quân Tiên Hư!]

Dưới đoạn văn này còn kèm theo một bức ảnh những người chơi bao vây Quỷ Tướng Long Ẩn.

[Thông báo toàn server: Tất cả người chơi quân Tiên Hư tham dự vào cuộc chiến tranh này đều nhận được danh hiệu: Vệ Sĩ Canh Gác!]

[Vệ Sĩ Canh Gác (Danh hiệu màu tím)]: Tặng cho tất cả những người chơi đã tham dự cuộc chiến bảo vệ Tiên Hư. Sự trả giá của các bạn đã đổi lấy hòa bình cho quê hương

Hiệu quả của danh hiệu: Có thể tiến vào phó bản Địa Ngục Đạo chưa mở ra trước

[Thông báo toàn server: Tất cả người chơi Bắc Kỳ tham dự viễn chinh đều nhận được phần thưởng 100 danh vọng. Các bạn chiến đấu hăng hái vì những chiến hữu đồng minh sẽ được ghi vào sử sách, đồng thời cũng sẽ được họ khắc ghi trong lòng!]

Lời nhắc nhở vang lên khiến người chơi server Trung Hoa và server châu Âu đều hoan hô.

Nhất là những người chơi server châu Âu.

Ngay từ đầu bị áp chế, đến giai đoạn sau đuổi giết sung sướng. Trải nghiệm chiến tranh vô cùng chân thật này đã mang đến sự thỏa mãn tuyệt vời sau khi giành được thắng lợi cuối cùng.

Trong bầu không khí này, họ đã nhiệt huyết sôi trào vì lần đầu tiên tham dự chiến đấu.

Cũng vì trận chiến này mới khiến những người chơi server châu Âu biết được người chơi server Trung Hoa mở dịch vụ trước họ ba tháng khủng bố cỡ nào.

Thực lực mà họ bày ra càng khiến những người chơi server châu Âu vô cùng khát khao.

Sự chênh lệch khổng lồ không khiến họ hụt hẫng mà thay vào đó là niềm ao ước từ tận đáy lòng.

Tuy rằng họ là đồng minh trong thế giới âm phủ này, song trong cuộc chiến vượt server tương lai, họ cũng là kẻ địch của nhau.

Lúc này, người chơi server châu Âu đã bắt đầu lo xa cho trận chiến vượt server trong tương lai.

Nếu không đủ mạnh thì hãy tăng thực lực đi.

Có thể nói khu Long Ẩn hiện giờ đã bị họ nắm trong tay, phạm vi luyện level mở rộng, bên trong còn có rất nhiều chiến sĩ Long Ẩn đã trốn thoát trong trận chiến vừa rồi, có thể nói là tài nguyên dồi dào.

Họ đã vội vã muốn đi luyện level để tăng cường thực lực.

Lúc này, trong đầu những người chơi Bắc Kỳ lại vang lên lời nhắc nhở của trò chơi.

[Trò chơi nhắc nhở: Trận chiến viễn chinh chi viện đã kết thúc, truyền tống sẽ được mở ra vào ba giờ sau, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng. Trong khoảng thời gian này, các bạn có thể hành động tự do!]

Thấy còn có ba giờ nán lại, rất nhiều người chơi Bắc Kỳ đã bắt đầu đi dạo khắp nơi để ngắm phong cảnh của khu vực Thương Hư khác với vùng đất Bắc Kỳ.

Cũng có một số người chơi trao đổi linh tài với người chơi server châu Âu, chuẩn bị mang chút đặc sản về nhà.

Một vài người chơi thì đi theo người server châu Âu trở về thôn Long Ẩn, muốn xem thử có cơ hội nhận được nhiệm vụ đặc biệt ở đây hay không. Chung quy trong trò chơi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.



Lúc này, Reinhardt đang cười tươi roi rói đi trên đường về. Nghĩ tới biểu hiện "Anh dũng" của mình trong trận chiến vừa rồi, cậu ta lại không nhịn được đắc ý.

Đột nhiên một bóng đen xông ra từ bụi cỏ ven đường đẩy cậu ta ngã nhào xuống đất.

Reinhardt thoáng cả kinh, đang định chống cự thì lại phát hiện đó là con cún.

"Anh cún, anh làm gì thế…"

"Tao cắn chết thằng khốn nạn nhà mày! Lúc nãy có phải cưỡi sướng lắm không…" Nói rồi con cún nhe răng cạp Reinhardt.



Lúc này, ở phía Đông đầm lầy Long Ẩn.

Theo một luồng ánh sáng vàng hiện lên, Hồ Hạch mỉm cười sung sướng.

"Lại tăng level rồi, vui ghê!"

Ở server châu Âu, bởi vì level của anh ta vượt xa mọi người nên mặc dù có mấy đám người chơi tìm được anh ta, lại đều bị anh ta đánh lui hết.

Cho nên trong mắt Hồ Hạch, server châu Âu quả là thiên đường. Cho dù phạm phải tội ác tày trời, nhưng vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, căn bản không ai có thể làm gì được anh ta.

"Hầy, nhớ đâm lén ghê. Những ngày luyện level không có họ thật là thoải mái quá, không ai quấy rầy mình cả."

Hồ Hạch ngồi trên một tảng đá vừa nhìn thi linh Sát Na giơ một đấm đánh cho cá sấu đầm lầy nằm ngay đơ vừa đắc ý nói.

"Đâm lén!"

Lúc này một tiếng quát khẽ vang lên sau lưng khiến Hồ Hạch giật nảy cả mình.

Giọng nói quen thuộc này khiến Hồ Hạch nhớ tới hình ảnh đen trắng luôn xuất hiện ngay sau khi giọng nói này vang lên.

"Phập!" Tiếng dao găm đâm vào thịt vang lên. Hồ Hạch khó tin quay đầu lại.

"Bà chị, đây là server châu Âu mà!" Hồ Hạch khóc không ra nước mắt nhìn bé Bưởi.

"Cầm tiền người ta thì phải giải quyết tai họa cho họ, đây là thái độ chuyên nghiệp của sát thủ. Huống chi lần này cũng nhân tiện làm việc!" Bé Bưởi le lưỡi nói, đồng thời lại ghim dao găm vào sâu hơn.

Nghe vậy, khóe miệng Hồ Hạch run rẩy.

Nghe quá giả dối! Đây là server châu Âu mà, có tất yếu "nhân tiện" đến đây đâm tui một nhát không hả? Tui rất nghi ngờ mấy người nghiện đâm rồi nên mới làm thế.

"Phập!"

Lại một con dao găm xuất hiện cắm vào tim anh ta.

Không cần quay đầu lại Hồ Hạch cũng biết đó là ai.

"Đại ca, xin mấy người thương tui với. Tui đã tới server châu Âu rồi, mấy người làm thế có phải là rất quá đáng không hả? Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt à?"

Hồ Hạch chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Mặc, đồng thời cố gắng bắt mình phải tỉnh táo, không thì anh ta thật sự sợ mình không kìm lòng được rơi nước mắt mất.

"Nhận đơn tiền thưởng, không hỏi thị phi!" Tiểu Mặc làm mặt ngầu nói.

Lúc này, hoa văn âm dương hiện lên rồi nổ tung trên người Hồ Hạch. Lượng máu của anh ta lập tức bị nổ sạch trơn, hình ảnh trước mắt lại biến thành hai màu đen trắng.

Nhìn Hồ Hạch ngã xuống đất, bé Bưởi thành thạo chụp ba tấm liên tiếp.

Còn mở bộ lọc lên nữa chứ.

Sau khi làm xong, hai người tay nắm tay bắt đầu trở về.

Lần này, những người chơi server châu Âu đặc biệt mời họ ra tay, hơn nữa còn ra giá không thấp.

Làm xong đơn hàng này, họ cảm thấy mình lại tiếp cận cuộc sống hạnh phúc trong tương lai thêm một bước nữa, trong lòng không khỏi sung sướng.



Nắp cabin chậm rãi mở ra trước mặt. Hồ Hạch thẫn thờ nằm bên trong.

Lúc này, anh ta bỗng nhớ tới câu nói của những người chơi trên diễn đàn.

"Đâm lén chính nghĩa có lẽ sẽ đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng bóng!"

Lại thêm một lần bị đâm lén thẩm phán, trong lòng Hồ Hạch tràn ngập đau khổ. Anh ta lập tức quay lại đập cabin game thật mạnh.

"Thứ game rác rưởi, thứ game rác rưởi! Nghỉ game! Tao không chơi nữa! Tao hận trò chơi này! Không thể nghiệm được tí gì cả! Tao sẽ không bao giờ chơi nữa đâu!"

Sau khi trút giận xong, Hồ Hạch lại cuộn mình trong cabin khóc lóc:

"Hu hu hu! Mình hận tụi nó! Hu hu hu! Mình hận!"