Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 208: Không, ngươi muốn!




Editor: Nguyetmai

Bắc Kỳ, Bắc Vực Bàn Thạch.

Một bóng người đáng khinh đang chậm rãi xâm nhập vào nơi này. Sau lưng anh ta còn có một bóng người cao to thành thật đi theo.

Sau khi đi sâu vào bên trong Bắc Vực Bàn Thạch, Hồ Hạch có vẻ rất khẩn trương, bởi vì đây là địa bàn của Quỷ Vương Bàn Thạch. Trước kia, khi những người chơi đến đây thì nhất định sẽ bị Quỷ Vương Bàn Thạch hoặc là cổ thụ yêu đả kích một cách hung ác.

Nhưng lần này Hồ Hạch kinh ngạc phát hiện, ngoài những tên lính thụ yêu rải rác ra thì những sinh vật cấp Boss đều không xuất hiện, khiến Hồ Hạch thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi lại đi thêm khoảng một giờ, thấy khu vực biên giới ngay trước mắt, Hồ Hạch không khỏi khóc vì cảm động.

Chỗ này không nhận ông thì sẽ có nơi khác nhận ông! Những người chơi server châu Âu, ta tới đây!

Anh ta vốn định suy xét tới việc đổi server, nhưng anh ta vẫn rất có lòng trung thành với server tương ứng nên cuối cùng vẫn dự định sang server châu Âu để tránh đầu sóng ngọn gió, chờ khi nào thực lực mạnh mẽ rồi lại về server trong nước chứng minh bản thân.

Hồ Hạch bước ra rừng rậm, đón ánh nắng ấm áp, thoải mái đi về phía trước. Anh ta cảm thấy cuộc sống mới đang vẫy gọi anh ta.

Sau khi đi thêm một đoạn đường nữa, lời nhắc nhở vang lên trong đầu.

[Trò chơi nhắc nhở: Bạn sẽ vượt server bước vào khu vực Thương Hư. Sau khi sống lại sẽ xuất hiện ở điểm hồi sinh Long Ẩn!]

Tạm biệt, hai đứa đâm lén chính nghĩa, tạm biệt, đám người chơi từng coi ta là u ác tính. Ta sau này, sẽ không bao giờ thiếu thốn tình yêu hay tình bạn nữa đâu.

Ảo tưởng về tương lai tươi sáng trong đầu khiến Hồ Hạch nở nụ cười xán lạn.

Sau đó anh ta bước đi nhanh hơn, chạy về phía khu an toàn màu tím biểu hiện trên bản đồ. Anh ta quyết định kết thân với những người bạn mới trước. Dù sao thì hành động một mình lâu ngày luôn sẽ cảm thấy cô đơn, đã đến lúc nên tán gẫu, vào phó bản với những người chơi khác.

Lúc này, la bàn trên người anh ta lại kêu bíp bíp.

Hồ Hạch phản xạ lấy la bàn ra, kinh ngạc phát hiện trị số thi khí biểu hiện trên la bàn còn không thấp chút nào.

Nhưng lần này Hồ Hạch vẫn chưa định vị tìm kiếm. Anh ta đang do dự có nên đi đào hay không.

Gần đây việc đào mộ đã khiến anh ta bị ám ảnh, chỉ sợ lại trúng phong ấn.

Sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng Hồ Hạch quyết định chỉ đi xem thử thôi.

Thế là anh ta bắt đầu chạy tới nơi đó theo định vị trên la bàn.

Khi đi tới một sườn núi toàn là cỏ dại, Hồ Hạch dừng chân lại: "Chính là nơi này!"

Sau đó anh ta phản xạ lấy xẻng ra, chuẩn bị bắt đầu đào, nhưng rồi vẻ mặt lại trở nên xoắn xuýt.

"Có khi nào lại là phong ấn không nhỉ?"

"Chắc không đâu! Đây là chỗ gần thôn tân thủ mà, có lẽ bên nghiên cứu game cũng suy xét tới vấn đề này, sẽ không thiếp lập độ khó cao như thế đâu!"

Tự an ủi mình một lát, linh hồn tìm chết lại bừng lên mãnh liệt, sự thiếu đạo đức ăn sâu vào trong máu dòng dõi Người Luyện Xác lại bùng nổ.

Mình chỉ đào chút xíu thôi, chỉ cần thấy tình huống không đúng là dừng lại ngay! Ừ, cứ quyết định thế đi.

Thế là Hồ Hạch lấy hai cái xẻng ra, đưa một cái cho thi linh Sát Na, bắt đầu ra sức xúc đất trên sườn núi.

Khoảng nửa giờ sau, Hồ Hạch đã đào một cái hố sâu. Anh ta lại cắm xẻng xuống một phát, bỗng cảm thấy chân giẫm hụt, sau đó thân thể rơi xuống dưới hố.

Thi linh Sát Na thấy vậy cũng nhảy theo anh ta.

Trong mộ thất bên dưới tối om. Hồ Hạch vội đứng dậy, lấy đèn pin chuyên dùng để trộm mộ ra, bắt đầu lia khắp nơi.

Anh ta lập tức phát hiện hình như đây là một ngục giam, bên trong có mười gian nhà tù, bên ngoài bao vây bằng lan can kim loại, hình như là để ngăn ngừa sinh vật bên trong chạy ra.

Điều này khiến Hồ Hạch thở phào. Xem ra đây cũng không phải mà mộ thất, thi thể cường giả chết ở đây chắc chắn không phải là phong ấn. Giờ thì có thể yên tâm được rồi.

Hồ Hạch men theo hành lang tối om đi về phía trước, đèn pin bắt đầu lia vào trong ngục sắt, muốn xem thử rốt cuộc bên trong có thứ gì.

Trong ngục sắt thứ nhất chỉ có một đống xương cốt vương vãi. Kích cỡ của khung xương rất khổng lồ, thoạt nhìn cũng không phải là sinh vật hình người, song thời kỳ đã quá xa xưa nên đống xương cốt đó đã bị năm tháng ăn mòn không còn ra hình ra dáng nữa, hoàn toàn không thể luyện chế được.

Hồ Hạch không nhịn được thở dài, lại đi sang nhà giam thứ hai.

Nhưng vẫn là cảnh tượng như thế. Một đống xương khô, hoàn toàn không có thứ gì đáng giá cả. Anh ta thử chạm vào lan can kim loại của nhà giam, thế là bột kim loại gỉ sét loang lổ rơi xuống ào ào.

Nơi này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi? Hồ Hạch không khỏi kinh hãi.

Trong thế giới này, rất nhiều nguyên vật liệu đều có linh tính. Từ thi khí có thể thấy được, những kẻ bị giam cầm ở đây hẳn đều là cường giả, lan can sắt này cũng không phải được tạo thành từ kim loại bình thường.

Cho nên Hồ Hạch không thể tưởng tượng được rốt cuộc nơi này đã tồn tại bao nhiêu năm tháng thì mới có thể khiến kim loại có linh tính đều biến thành sắt vụn.

Sau khi kiểm tra từng căn nhà giam, Hồ Hạch phát hiện sinh vật ở đây đều đã thành xương khô, hoàn toàn không có thứ gì có giá trị lợi dụng cả, khiến anh ta vô cùng tiếc nuối, tưởng rằng lần này mình đã tốn công vô ích.

Khi đi đến căn phòng giam thứ tám, Hồ Hạch giơ đèn pin lia qua bên trong, bỗng phát hiện phòng giam này khác hẳn với những phòng còn lại, có vẻ rất là đặc thù.

Lan can kim loại bên ngoài nhà giam này lại lấp lánh tia sáng màu bạc trắng dưới ánh đèn pin, vẫn chưa bị năm tháng ăn mòn, thoạt nhìn rất là bất phàm, rõ ràng là một loại kim loại nặng quý báu.

Điều này khiến Hồ Hạch nảy sinh tò mò, soi đèn pin vào bên trong. Bóng tối lập tức bị xua tan, để lộ bóng dáng gầy trơ xương nằm trên mặt đất trong phòng.

Thấy thật sự có thi thể xài được, Hồ Hạch không khỏi kích động, vội dùng phân tích để xem mục tiêu.

[Uyên Hư (???)]

Mô tả về nhân vật: Đã từng là chúa tể của đại vực Thương Hư, sau này bại trận trong trận chiến với Thương Hư, bị cướp mất vị trí phủ quân rồi bị phế đi tu vi, giam cầm ở đây

Trạng thái nhân vật: Hấp hối



Đây là lần đầu tiên Hồ Hạch thấy một sinh vật có trạng thái thực lực toàn là dấu chấm hỏi. Nhưng đối phương đã gần chết, còn bị phế tu vi nên anh ta không sợ hãi.

Hồ Hạch nhìn người này, bắt đầu suy nghĩ có nên đào hay không.

Nếu người này đã từng là phủ quân thì chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản. Hơn nữa còn bị cướp mất vị trí phủ quân, rõ ràng thằng cha này sẽ ôm hận trong lòng, không chừng thả ra sẽ lại làm mưa làm gió.

Nghĩ đến đây, Hồ Hạch run lên, cảm thấy đừng đào thì tốt hơn.

Tuy rằng hắn ta đã bị phế tu vi, nhưng trong thế giới trò chơi này không có gì là không thể xảy ra. Lão già này không có tu vi mà vẫn có thể chịu đựng tới giờ vẫn chưa chết, không chừng sẽ có cách nào đó để khôi phục tu vi. Đừng rước vạ vào thân thì tốt hơn.

Nghĩ vậy, Hồ Hạch quyết định lùi lại. Anh ta không muốn mới tới đây đã trở thành kẻ địch của người chơi server châu Âu.

"Cứu… Cứu ta ra… Nhanh…" Lúc này, một giọng nói già nua vang lên ở đằng trước khiến Hồ Hạch sợ tới mức run bắn lên.

"Ông… Ông còn nói được à?" Hồ Hạch lại soi đèn pin vào trong phòng, phát hiện ông lão khô gầy kia đã ngồi dậy, đôi mắt đục ngầu lõm vào hốc mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Thả ta ra… Cứu ta với…" Miệng Uyên Hư khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn truyền ra từ bên trong.

"Sau khi đi ra, ông sẽ làm gì?" Hồ Hạch hỏi theo phản xạ.

"Giết… Thương Hư… Gây dựng lại vùng đất Uyên Hư của ta!" Cho dù cách song sắt, Hồ Hạch vẫn có thể cảm nhận được mối thù sâu sắc đó.

"Tạm biệt nhé ông già. Ông đây không rảnh để ý tới lão đâu! Lát nữa tui bò lên rồi sẽ lấp hố lại cho ông, ông cứ ngồi đó chờ chết đi!" Sau khi biết mưu đồ của người này, Hồ Hạch lại càng không dám thả lão ta ra, lập tức xoay người bỏ đi.

Đùa không à! Trước kia ông đây không hiểu chuyện, nhưng bây giờ đã có kinh nghiệm rồi, nhất định sẽ không thả đại ma vương ra ngoài nữa đâu, đỡ phải gặp thêm một thằng Mục Chi Quang nữa!

Thấy Hồ Hạch xoay người bỏ đi, đôi mắt đục ngầu của Uyên Hư chợt lóe lên một tia sáng. Lão thò tay chỉ về phía Hồ Hạch rời đi.

Một tia sáng xanh vọt ra từ ngón tay lão xông về phía Hồ Hạch. Nhưng lúc này, song sắt màu bạc trắng cũng lóe lên một tia sáng ngăn cản khiến nó không thể đi ra ngoài.

"Kít kít kít!"

Tiếng động vang lên đằng sau gợi ra sự chú ý của Hồ Hạch. Anh ta quay đầu nhìn thì lập tức phát hiện tia sáng màu xanh đang va chạm với lan can kim loại màu trắng bạc ở ngoài phòng giam, lóe lên tia sáng chói mắt.

"Muốn trốn à?" Hồ Hạch thoáng cả kinh, vội quay lại trước nhà giam.

"Ê ê ê, ông dừng lại cho tôi!"

Hồ Hạch vội cất lời ngăn cản. Anh ta không muốn đại ma vương xuất thế sẽ dính dáng tới mình đâu.

Lần trước anh ta đã từng chịu khổ vì bảng phân tích của Mục Chi Quang rồi, lần này anh ta sợ lại bị bổ sung dòng chữ "Bị người chơi Hồ Hạch đánh thức" thì bỏ mẹ.

Đến lúc đó anh ta thật sự hết đường chối cãi luôn.

"Kim loại Ngân Nguyệt này… đã không còn… linh tính mấy… Giúp ta!" Uyên Hư hổn hển nói.

"Tôi giúp cái đầu ông ấy! Ông dừng tay cho tôi, tôi cảnh cáo ông đấy nhé! Đừng để tôi đánh ông!" Hồ Hạch rất kinh hoàng, vội giơ xẻng lên đe dọa.

Uyên Hư không hề dao động mà vẫn thều thào "giúp ta" các kiểu, tia sáng màu xanh tiếp tục va chạm với tia sáng màu bạc.

"Tiên sư mày!" Hồ Hạch tức giận tới mức giơ xẻng đập lên song sắt màu bạc, muốn đe dọa Uyên Hư.

Nhưng một phát này lại khiến tia sáng màu bạc bỗng xỉn màu, song sắt cũng xuất hiện một lỗ thủng.

"Ui!" Hồ Hạch chỉ cảm thấy nổi da gà, trong lòng thầm mắng đê ma ma. Anh ta không ngờ rằng kim loại màu bạc này thoạt nhìn rất cứng thực tế lại giòn như bánh tráng thế.

"Cảm ơn…" Giọng nói xa xăm vang lên từ trong phòng.

Hồ Hạch khóc không ra nước mắt, vội lấy bột thi độc từ trong túi vải ra ném về phía Uyên Hư để ngăn cản lão.

"Shhhh!"

Tiếng ăn mòn vang lên, bột thi độc còn chưa tiến vào trong nhà giam thì đã bị tia sáng màu bạc ngăn lại, sau đó nhanh chóng biến mất. Tia sáng màu bạc lại bị tối màu hơn.

"Tiên sư nó chứ!" Hồ Hạch ôm đầu ngửa ra sau, vẻ mặt hoảng sợ.

"Rắc!" Tiếng động giòn giã vang lên, một cây cột sắt màu bạc bị gãy ngay tại lúc này.

Ngay lúc Hồ Hạch tưởng rằng sắp tiêu đời rồi thì hơi thở màu xanh tràn ra từ người Uyên Hư cũng tắt ngóm, tỏa ra một luồng khói trắng.

Uyên Hư: "…"

Hồ Hạch: "…"

"Ha ha ha, hết sạch mana rồi chứ gì? Ra không được nữa chứ gì? Ha ha ha!" Thấy vậy, Hồ Hạch lập tức ôm bụng cười phá lên, cảm thấy mình đã may mắn thoát chết rồi.

Lúc này, Uyên Hư chậm rãi xê dịch đến bên cạnh cây cột bị gãy kia, nhìn Hồ Hạch bằng đôi mắt đục ngầu.

[Bị linh hồn tập kích… Khống chế cướp đoạt… Miễn dịch thành công!]

Lời nhắc nhở khiến Hồ Hạch thoáng cả kinh, lập tức quay đầu nhìn Uyên Hư bằng ánh mắt tức giận.

"Vừa rồi ngươi muốn khống chế ta đúng không?!"

"Linh hồn… của ngươi… tại sao… không thể… Khống chế?" Đôi mắt đục ngầu của Uyên Hư chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nghe thấy Uyên Hư nói vậy, Hồ Hạch phản xạ run lên.

Thật quái dị. Không ngờ lão ta lại còn có thể khống chế cả linh hồn, nói không chừng vẫn còn thủ đoạn khác nữa. Không thể đứng ở đây được nữa, nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nghĩ vậy, Hồ Hạch xoay người muốn bỏ đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì Hồ Hạch lại cảm thấy có gì đó sai sai. Bởi vì anh ta phát hiện thi linh Sát Na vẫn chưa đi theo sau lưng anh ta.

Ngay sau đó, anh ta nghe thấy những tiếng va đập "Keng keng keng" truyền tới từ đằng sau.

Hồ Hạch vội vàng quay đầu lại thì lập tức hoảng sợ phát hiện thi linh Sát Na đang giơ xẻng lên, ra sức đập vào song sắt.

"Má ơi, thằng ngốc, mày làm gì đấy? Mày điên rồi hả?" Hồ Hạch hét toáng lên.

Anh ta phản xạ muốn triệu hồi thi linh Sát Na vào trong túi đựng xác, nhưng lại phát hiện thi linh Sát Na hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của anh ta. Đồng thời lời nhắc nhở cũng xuất hiện.

[Trò chơi nhắc nhở: Thuộc hạ "Thi linh Sát Na" của bạn đã bị thao túng. Lúc này bạn không thể giành được quyền điều khiển!]

Nghe thấy câu này, trái tim Hồ Hạch chợt siết chặt. Nhìn song sắt bị đập vỡ càng ngày càng lớn, anh ta thều thào: "Tiêu rồi! Tiêu rồi! Mình không cố ý đâu, mình hoàn toàn không muốn thả lão ta ra!"

"Không, ngươi muốn!" Lúc này, thi linh Sát Na quay đầu lại cười dữ tợn với Hồ Hạch.