Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 205: Thuyền giặc làm bằng Vibranium




Editor: Nguyetmai

Phía Bắc hải vực Vọng Hư.

Một vòng sáng màu đen bay vụt tới từ nơi xa, lập tức nhào vào dưới biển, không ngừng lặn xuống dưới.

Trận chiến xâm lược Bắc Kỳ này đã khiến Hải Vương mất tất cả. Gã ta biết rằng nếu chỉ trông cậy vào lực lượng của mình thì hoàn toàn không thể lật ngược tình thế.

Mối thù sâu nặng này khiến Hải Vương điên cuồng triệt để. Vì thế gã ta nảy sinh ra một ý tưởng điên rồ, đây cũng là cách duy nhất có thể giúp gã ta quật khởi thêm lần nữa.

Vòng sáng chết chóc không ngừng lăn tròn dưới đáy biển. 5000 mét… 10000 mét… 20000 mét…

Trong tầm mắt gã ta nhanh chóng xuất hiện một pho tượng khổng lồ.

Thấy vòng sáng chết chóc bay vụt tới đây, pho tượng khổng lồ chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Hải Vương.

"Rào!" Dòng nước ngầm cuồn cuộn, một cánh tay khổng lồ bỗng tóm lấy Hải Vương.

"Người canh gác, ta là Mục Hải, tộc nhân Mutter!" Lúc này Hải Vương ngưng tụ ý nghĩ thành một tia niệm thức truyền vào cơ thể của linh hồn Mutter.

Lần này pho tượng khổng lồ không tấn công gã ta nữa mà chậm rãi thả tay xuống, mặc cho gã ta đến gần mình.

Sau khi đến gần linh hồn Mutter, Hải Vương rời khỏi vòng sáng, duỗi tay rạch một đường trên cánh tay khiến mấy giọt máu màu lam rơi xuống người linh hồn Mutter rồi nhanh chóng ngấm vào.

Một lát sau, giọng nói của linh hồn Mutter vang lên trong đầu Hải Vương.

"Thành viên của vương tộc Mutter, ngươi đến đây có việc gì?"

"Ta muốn thả bộ tộc Chết Chóc ra. Ta muốn chúng càn quét hải vực Vọng Hư!"

"Không được! Phong ấn nơi này chính là mệnh lệnh của tộc vương Mục Chi Quang. Ta từ chối yêu cầu của ngươi!" Giọng nói của linh hồn Mutter vang vọng trong đầu Hải Vương.

"Mục Chi Quang đã chết rồi. Ta muốn báo thù thì chỉ có thể thả bộ tộc Chết Chóc ra! Hiện giờ cả bộ tộc Mutter chỉ còn một mình ta mà thôi, ta mới là vua của ngươi!" Hải Vương điên cuồng rống lên.

"Ta không tin!" Thân hình của linh hồn Mutter chợt chấn động như thể bị hoảng sợ.

Sắc mặt Hải Vương sa sầm. Gã ta lập tức truyền câu nói cuối cùng mà Mục Chi Quang để lại cho gã ta vào đầu linh hồn Mutter.

Sau khoảng thời gian im lặng thật lâu, linh hồn Mutter lại cất lời: "Ngài ấy mong ngươi đừng báo thù để giữ lại dòng máu cuối cùng của bộ tộc Mutter."

"Sống tạm bợ một mình còn không bằng tự sát. Ta đã quyết ý rồi!" Hải Vương kiên định nói.

"Vua Mutter cuối cùng, ta cẩn tuân mệnh lệnh của ngài!"

Lần này, linh hồn Mutter không nói thêm gì nữa. Nó vốn được bộ tộc Mutter sáng tạo ra, làm việc theo mệnh lệnh của tộc vương Mutter. Hiện giờ nếu bộ tộc Mutter chỉ còn lại một mình Hải Vương thì trong mắt nó, Hải Vương chính là vua Mutter cuối cùng.

Pho tượng khổng lồ chậm rãi giơ chân phải lên, để lộ trận pháp sao sáu cánh ở bên dưới. Vô số tiếng kêu rên như lệ quỷ truyền đến từ bên trong.

Từng sợi xúc tu thò ra ngoài phong ấn, bắt đầu kéo dài vặn vẹo.

"Có cần ta mở phong ấn không? Thưa vua Mutter?"

"Chờ đã!" Nói rồi Hải Vương lao đến chỗ phong ấn.

Thế là từng sợi xúc tu màu đen điên cuồng vươn tới quấn quanh người Hải Vương.

"Đùng!" Linh hồn Mutter giẫm chân thật mạnh khiến tất cả ảo ảnh xúc tu đều bị lực lượng vô hình đập nát bấy.

Khi chân Hải Vương chạm vào phong ấn thì vô số giọng nói vang lên trong đầu gã ta.

Tiếng cười quái dị, tiếng thét khàn khàn, tiếng khóc đau thương…

"Mục Chi Quang… Chết… Chết… Mục Chi Quang chết…"

"Hừ!" Hải Vương hừ lạnh một tiếng, xua đuổi tất cả giọng nói ra ngoài, sau đó cúi người nhìn phong ấn sao sáu cánh.

"Có muốn ra ngoài không? Hỡi chúa tể Chết Chóc?"

Hải Vương vừa dứt lời thì xúc tu còn lan tràn bên ngoài đều tan biến, một gương mặt đầu lâu chậm rãi hiện lên trên phong ấn: "Mục Chi Quang… Chết!"

"Ta không phải là Mục Chi Quang. Ta chỉ hỏi ngươi có muốn ra ngoài không? Nếu không muốn thì ta tin rằng Mục Chi Quang sẽ vĩnh viễn trấn áp các ngươi ở đây!"

Khi đàm phán với ma quỷ ở Vực Sâu Chết Chóc, Hải Vương đương nhiên sẽ không nói Mục Chi Quang đã chết. Không thì gã ta sợ là bộ tộc Chết Chóc trong Vực Sâu Chết Chóc sẽ hoàn toàn bạo động, điên cuồng tấn công phong ấn.

"Ngươi là ai… Ngươi có thể thả chúng ra… ra ngoài ư?" Giọng nói bên dưới phong ấn thay đổi liên tục. Lúc thì khóc, lúc lại phẫn nộ, lúc lại rên rỉ…

"Ta có thể thả ngươi ra. Nhưng ngươi có thể cho ta cái gì?"

"Ta có thể ban cho ngươi cái chết… Ban cho ngươi tìm đến cái chết… Khiến ngươi ôm trọn bóng tối…" Tiếng cười the thé truyền tới từ bên dưới khiến sắc mặt Hải Vương tái mét.

"Xem ra ngươi vĩnh viễn không muốn ra ngoài!" Hải Vương hừ lạnh.

"Ngươi muốn gì… Dường như ngươi đang khao khát lực lượng chết chóc… Ta có thể cảm nhận được!"

"Đúng vậy! Hãy cho ta lực lượng của cái chết, để ta thống soái quân đoàn chết chóc của ngươi. Ta sẽ dẫn chúng đi tàn sát, dẫn chúng đi nuốt chửng tất cả sinh mệnh!"

"Đúng là một điều kiện không tồi… Ta rất thích… Nhưng ngươi thật sự dám sao?"

Sau khi chúa tể Chết Chóc vừa dứt lời, một viên thuốc bốc lên tử khí chậm rãi xuất hiện trên phong ấn.

"Ngươi dám không?... Khửa khửa khửa… Ăn nó xong có lẽ ngươi sẽ chết thật đấy nhé!"

Hải Vương nhìn viên thuốc, duỗi tay cầm lấy nó.

Thế là tử khí bắt đầu quấn quanh tay gã ta. Cánh tay lập tức biến thành màu đen, lực lượng chết chóc không ngừng thẩm thấu vào cơ thể rồi phá hủy cơ năng của nó.

"Nếu có thể cho ta lực lượng mà ta muốn thì ta sẽ thả các ngươi ra!" Nói rồi Hải Vương dứt khoát nuốt chửng viên thuốc.

"Ahhh!"

Tử khí lập tức lan tràn khắp cơ thể Hải Vương. Con ngươi của gã ta dần dần biến thành màu đen như Mục Chi Quang. Từ dòng khí màu đen ùa vào cơ thể gã ta khiến gã ta bắt đầu kêu gào vì đau đớn.

"Ha ha ha… Ôm ấp cái chết đi… Hưởng thụ khoảnh khắc sống sót cuối cùng của ngươi đi…" Nhìn Hải Vương đang kêu rên, giọng nói bên dưới cười đến điên cuồng.



Trải qua trận chiến này, những người chơi lại cảm nhận được sự nhỏ bé của thế lực phe mình.

Trước mặt lực lượng có thể hủy diệt đất trời này, cho dù họ có đông đến mấy, thậm chí còn có năng lực hồi sinh, nhưng vẫn không thể chống lại nó.

Nhưng trận chiến này cũng mang lại thu hoạch dồi dào cho những người chơi.

Vô số tướng sĩ quân Hải Vương bị giết chết mang tới vô số EXP và hồn tệ cho họ.

Sau cuộc chiến, những người chơi lại càng tiêu hao một số lượng hồn tệ rất lớn để tăng thực lực của bản thân và thay trang bị mới, sửa chữa chiến hạm. Thực lực tổng thể của người chơi server Trung Hoa lại được tăng lên một khúc lớn.

Trong đó kiếm lời lớn nhất chính là Lục Vô, số lượng hồn tệ trực tiếp đột phá năm mươi triệu khiến hắn cười không ngậm mồm lại được.

Ngay cả cảm giác nguy cơ vì các thế lực ẩn náu ở Bắc Kỳ cũng theo đó mà nhạt đi.

Sau khi biết ông lão tóc trắng đã từng là cấp dưới của mình, hắn đã hoàn toàn không còn mối lo sau này nữa. Bây giờ điều duy nhất khiến hắn khó chịu, thậm chí mỗi lần nhớ lại đều phải đập sàn nhà chính là câu chuyện máu cún ngày xưa mình đã từng là con gái.

Sau trận đại chiến này, Lục Vô cũng tốn một phần hồn tệ, phối hợp với âm khí để sửa sang lại khu vực biên giới Minh Phủ.

Dù sao nơi này cũng là con đường nhất định phải trải qua khi những người chơi đến bờ biển Lưu Ly, bây giờ bị cuộc chiến giữa Mục Chi Quang và Liệt Sơn phá hủy tới mức không còn ra hình ra dáng nữa. Rất có thể người chơi đi tới đi lui rồi lại bị rơi vào trong những cái hố sâu không thấy đáy ở đó.

Lục Vô không tiếc khoản tiền này, quyết đoán vung tay lên, chi!

Đồng thời, bây giờ còn có một việc quan trọng chờ Lục Vô đi làm.

Sau khi giải quyết xong đống việc vặt, hắn đã ngưng tụ hóa thân ở Minh Phủ, sau đó cất bước đi vào phòng rèn của Đồng Quải.

Lúc này, trong phòng rèn của Đồng Quải.

Bốn người Đồng Quải, Hao Thiên, Bàn Thạch phiên bản chồi non, Cửu Đầu Xà phiên bản rắn nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.

"Đồng Quải, không ngờ ngươi lại trở nên yếu ớt như thế!" Bầu không khí khá là gượng gạo. Đúng lúc này, Quỷ Vương Bàn Thạch cất lời.

"Ta nói chứ sao trông hình thái này của ngươi quen mắt thế nhỉ?" Đồng Quải vẫn chưa trả lời câu hỏi đó mà nhìn hình thái của Bàn Thạch lâm vào trầm tư.

"Khụ khụ…" Bàn Thạch không nhịn được ho khan, vẻ mặt xấu hổ.

Dù sao thì lúc trước y cũng từng lẻn vào Minh Phủ, còn tưởng rằng Đồng Quải vẫn là cường giả Quỷ Vương đỉnh cấp đáng sợ như ngày xưa nên mới xảy ra chuyện xấu hổ như thế.

"Ta nói Đồng Quải này, nếu chúng ta đã có ý định thần phục hắn thì tại sao hắn vẫn chưa xuất hiện để gặp chúng ta?" Cửu Đầu Xà cũng tò mò hỏi.

"Đừng sốt ruột. Hắn lúc nào chả thế, nói không chừng sẽ chui ra ngay bây giờ. Tóm lại cứ chờ là được. Nhưng các ngươi phải chuẩn bị tinh thần trước đi, thần phục cũng không đơn giản chỉ nói bằng miệng thôi đâu." Đồng Quải không khỏi nhắc nhở.

"Chẳng lẽ còn phải thề nguyện trung thành bằng linh hồn? Trước kia khi ngô vương còn sống thì cũng từng làm thế. Nếu đã nguyện trung thành thì làm thế cũng rất bình thường, để ngừa việc phản bội thôi mà." Bàn Thạch cau mày.

"Ngươi suy nghĩ ngây thơ quá. Đã bước lên con thuyền giặc làm bằng Vibranium này thì cửa thuyền bị hàn lại luôn rồi, có chết cũng không xuống được đâu." Hao Thiên nói bằng giọng xa xăm.

Tuy rằng lúc nói câu này, Hao Thiên cũng không rõ cụ thể Vibranium là gì, dù sao thì theo lời của những người chơi nó rất cứng là được.

Nghe vậy, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều ngu người.

Lúc này, một bóng người xuất hiện trong phòng, thân hình đen tối bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không thể thấy rõ dung mạo của người này.

"Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà, ta đến đây!"

Thấy người tới, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều cả kinh. Sau một lát suy tư thì đều cúi người trước mặt Lục Vô kêu: "Bái kiến Vua Bắc Kỳ!"

"Nói thật, thực tế các ngươi nguyện trung thành với ta cũng khiến ta bị tổn thất không ít tài nguyên. Nhưng như thế cũng tốt, vừa lúc ta có thể mở rộng bản đồ thế lực!" Nói rồi Lục Vô khẽ động ý niệm, một đoạn văn nguyện trung thành với thần khí tiến vào trong đầu Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà.

"Đọc đi. Đọc xong thì thành người một nhà!" Lục Vô cười nói.

"Ngô vương, hình như lời thề nguyện trung thành này không giống với cái cũ lắm thì phải." Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều khó hiểu ngẩng đầu.

"Đừng hỏi lắm thế! Cứ đọc đi là được! Sợ gì chứ! Không thấy ta cũng đọc rồi sao?" Đồng Quải xúi giục, thực tế trong lòng sướng rơn lên.

Dù sao thì cũng sắp lừa thêm hai thằng chịu khổ chung với nó, quả thực quá phê luôn.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đọc theo đúng như đoạn văn trong đầu.

Lúc này thần khí cũng cảm nhận được linh hồn của họ. Sau khi họ đọc lời thề nguyện trung thành bằng linh hồn xong thì lập tức hút họ vào trong không gian.

Bắc Ly đã sớm đeo khẩu trang, khoác áo blouse trắng đứng chờ trong thần khí, bắt đầu phẫu thuật tẩy não.

Khoảng chừng một giờ sau, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều đờ đẫn rời khỏi không gian.

"Đó là thứ gì? Chẳng lẽ chính là vũ khí bí mật mà ngày xưa Lục Viêm từng chế tạo sao?" Đến khi tỉnh táo lại, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều hoảng sợ.

"Tin tức đã nằm trong đầu các ngươi." Lục Vô lại nói.

Nghe vậy, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều tập trung tinh thần chìm vào niệm thức.

Từng đoạn tin tức về thần khí và người chơi dần hiện lên. Cho dù họ có kiến thức rộng rãi thì cũng phải sợ ngây người.

"Thấy chưa? Ta đã nói rồi mà! Thuyền giặc làm bằng Vibranium, không thể xuống dưới. Bây giờ ngươi có muốn chết cũng khó!" Hao Thiên cười gian xảo.

"Ngô vương, ta muốn biết rốt cuộc ngài đang mưu đồ điều gì?" Bàn Thạch nghiêm túc hỏi.

"Tạo ra một quân đội có thể đối kháng với bất kỳ thế lực nào… Trong đó bao gồm cả tiên giới!"

Lục Vô nói câu này bằng giọng điệu bình thản khiến Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà sợ hết hồn. Chung quy họ biết rõ thực lực của tiên giới đáng sợ cỡ nào.

"Đừng sợ. Có thần khí trong tay, chúng ta có thể làm được điều đó!"

Sau khi tìm hiểu rõ về một phần chức năng của thần khí, trong lòng hai người cũng xuất hiện cảm giác tán thành một cách hoang đường.

"Bây giờ ta đã hiểu tại sao vũ… À không, người chơi sẽ vẫn tới gây rối Bắc Vực Bàn Thạch của ta. Thì ra đây là cách mà họ tăng thực lực!"

Cửu Đầu Xà cũng gật đầu.

"Tăng thực lực bằng cách cướp đoạt mà. Sau khi được thần khí số liệu hóa, tiềm lực của họ là vô tận, đây đúng là cách phát triển tốt nhất!"

"Ngô vương, ta biết thuật luyện dược, có cần cung cấp cho những người chơi để phát triển thành chức nghiệp sinh hoạt của họ không?"

Đúng như lời nói của Hao Thiên, nếu đã leo lên con tàu này rồi thì Bàn Thạch cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đi theo, thế nên y chủ động đưa ra ý tưởng giúp người chơi phát triển.

"Bàn Thạch, ngươi và Cửu Đầu Xà về trước tiếp tục làm Quỷ Vương đi. Hiện giờ thực lực của những người chơi còn cần phát triển. Ta đang chuẩn bị giai đoạn nâng cấp mới nên các ngươi tiếp tục ẩn nấp đi. Còn chuyện những người chơi gây rối thì cứ nhắm mắt làm ngơ là được. Chờ khi nào thời cơ chín muồi, ta sẽ nói cho người chơi biết các ngươi đã gia nhập!"

Nghe vậy, sắc mặt của Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều đắng chát.

Vốn tưởng rằng leo lên con tàu này rồi thì có thể thoái mái hơn chút xíu, ai dè còn phải hầu hạ cho những người chơi tăng thực lực nữa chứ.

"Vâng!"

Cuối cùng, hai người vẫn khom lưng vâng lệnh.

Thấy hai người đồng ý, Lục Vô hài lòng gật đầu.

"Chờ thời cơ chín muồi rồi đưa thuộc hạ thân tín của các ngươi tới đây. Ta sẽ số liệu hóa bọn họ luôn. Còn những thuộc hạ không quan trọng khác thì cứ coi như là tài nguyên giúp những người chơi phát triển."

Nghe vậy, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều lộ vẻ vui sướng. Vừa rồi họ cũng lo lắng điểm này, dẫu sao các thân tín cũng đi theo họ bao nhiêu năm rồi, không nỡ khiến họ cũng biến thành tài nguyên phát triển của những người chơi. Chẳng qua không ngờ họ còn chưa đề xuất thì Lục Vô đã chủ động nhắc tới chuyện này.

"Vâng!" Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà lại cúi người.

"Tốt lắm!" Vừa dứt lời, Lục Vô đã biến mất ngay tại chỗ.

Sau khi hắn rời đi, bốn người lại lâm vào im lặng.

"Đừng oán trách. Những người chơi trở nên mạnh hơn thì cũng có lợi cho các ngươi. Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng thuộc về một phe mà. Còn đám thuộc hạ râu ria kia thì các ngươi cũng chẳng có tình cảm gì cả, đừng xoắn nữa!" Thấy Lục Vô đã rời đi, Đồng Quải lập tức nói.

"Đúng rồi, ta nghĩ các ngươi cũng đã biết về chức năng rút hồn lực ra biến thành hồn tệ của thần khí rồi đúng không? Đây cũng là tiền lưu thông duy nhất giữa chúng ta với các NPC và người chơi khác. Đồng thời Thương Thành cũng mở ra với chúng ta, nhiều lợi ích lắm." Nói rồi, ánh mắt Đồng Quải trở nên xấu xa. Sau đó nó đi đến bên cạnh Bàn Thạch, khoác tay lên vai y.

"Huynh đệ, bây giờ mọi người đều là người một nhà, ừm… Gần đây huynh đệ ta hơi bị túng thiếu, nếu so về tài sản thì Bắc Vực Bàn Thạch của ngươi khắp nơi đều là linh tài đấy. Hay là ngươi đích thân chặt mấy cây rồi bán cho Thương Thành, cho huynh đệ ta mượn tí tiền tiêu xài?"

Nghe vậy, sắc mặt Bàn Thạch thay đổi: "Ta có hồn tệ đâu mà cho ngươi mượn? Không bao giờ!"

"Ê này, sao ngươi tuyệt tình thế? Bây giờ đã có chức năng hồn tệ rồi cơ mà, chắc chắn tên nhóc nhà ngươi sẽ lén lút chặt cây, đừng tưởng ta không biết nhé! Cho ta mượn tí tiền thì đã sao? Lão tử làm quần quật cả ngày cũng chỉ được có mấy trăm hồn tệ thôi, ngươi không biết đồng tình với ta sao?" Đồng Quải tức giận.

Nhìn bình rượu la liệt trên sàn nhà, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức cất bước rời đi.

Lúc này, trong lòng Bàn Thạch đang thật sự có ý định chặt cây bán. Dù sao thì trong mắt y, hồn tệ chính là thần vật có thể giúp y đột phá Quỷ Vương trung kỳ cơ mà.

Y bỗng cảm thấy thực tế con thuyền giặc làm bằng Vibranium này khá là tuyệt vời đấy chứ.