Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 202: Mạnh nhất! Mạnh nhất!




Editor: Nguyetmai

Giờ khắc này, Hồ Hạch đã từng bồi hồi bên bờ vực tẩy trắng nay lại bị nghìn người chỉ trỏ.

Lúc này Hồ Hạch rất tuyệt vọng. Anh ta rất muốn giải thích, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn chung với ánh mắt đáng thương.

Lần này những người chơi không cho anh ta cơ hội nữa mà trực tiếp bật mode đối địch bao vây quanh anh ta.

"Các anh em, bây giờ là lúc đoàn kết đối ngoại, mấy người không thể giết tôi được!" Hồ Hạch thảm thiết kêu lên.

"Tao sợ mày còn ở đây thì sẽ lại xuất hiện biến số! Mày mới là nhân vật phản diện cuối cùng!"

"Không giết mày thì tao ăn không ngon ngủ không yên. Chết đi cho tao!"

"Chết đi nhé u ác tính! Sau hôm nay, chúng ta chính là kẻ thù truyền kiếp!"



Theo tiếng rống giận của những người chơi, Hồ Hạch tuyệt vọng bị loạn đao chém thành khói đen, logout khỏi game.

Thế giới thực.

Cabin game của Hồ Hạch chậm rãi mở ra. Anh ta vẫn chưa đứng dậy mà nằm im trong cabin khóc thầm.

Dường như vận mệnh đang đùa giỡn với anh ta. Đúng vào khoảnh khắc anh ta sắp được tẩy trắng thì lại đâm một nhát lút cán vào tim anh ta, nhân tiện còn ngoáy mấy phát nữa chứ.

Tựa như một phát đâm lén có thể xuất hiện sau lưng anh ta bất cứ lúc nào, khiến con người ta tuyệt vọng!

Tương lai của tui, chẳng lẽ chỉ còn lại bóng tối khôn cùng thôi sao?

"Hu hu hu!" Hồ Hạch cuộn mình nức nở.



Bắc Kỳ, biên giới Minh Phủ.

Sự xuất hiện của Mục Chi Quang lại khiến tình hình chiến đấu xảy ra thay đổi.

Quân đoàn bất tử đã triệt tiêu ưu thế hồi sinh của những người chơi. Hiện giờ phe người chơi cũng không có thực lực hoàn toàn áp đảo quân Hải Vương nên sau khi xuất hiện quân đoàn bất tử thì trận chiến trở nên cực kỳ vất vả.

Thấy Mục Chi Quang ra tay, Hải Vương cười phá lên, bởi vì gã ta biết trận chiến đấu này đã không còn hồi hộp nữa. Quân Hải Vương tất thắng!

Trong ấn tượng của Hải Vương, Mục Chi Quang đã từng đối kháng với cả bộ tộc Chết Chóc một mình. Sự cường đại của hắn ta đã cho Hải Vương niềm tin vô hạn.

"Các tướng sĩ, xông lên! Hôm nay hãy cùng ta đoạt lấy Bắc Kỳ!" Hải Vương vốn đã kêu rút lui giờ lại kêu gọi các tướng sĩ phát động tiến công.

Thấy vậy, trái tim của Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều đập "thịch" một phát. Họ tưởng rằng trận chiến này chỉ là sự so đấu giữa họ và quân Hải Vương thôi, nhưng lần này lại xuất hiện một cường giả cảnh giới Quỷ Hoàng.

Điều này khiến ý chí chiến đấu vốn tăng vọt của họ không còn sót lại chút gì.

Bởi vì họ biết rằng cường giả cảnh giới Quỷ Hoàng không phải là người mà họ có thể chống lại được. Thực tế thì trận chiến này đã bại ngay từ khi Mục Chi Quang xuất hiện rồi.

Thấy liên quân Bắc Kỳ bắt đầu bại lui dưới sự tấn công mãnh liệt của quân Hải Vương và đám cương thi, Quỷ Vương Bàn Thạch cười đau thương.

Quả nhiên, lịch sử chính là minh chứng tốt nhất. Không ai có thể nắm giữ quyền lực mãi mãi. Cuối cùng sẽ đến ngày tận thế của Bàn Thạch ta đây. Chẳng qua không ngờ rằng ngày ấy lại đến nhanh như thế.

"Ông bạn già, liều chết chiến đấu một trận đi. Cho dù chết thì cũng phải chết trên chiến trường!" Cửu Đầu Xà suy yếu quay đầu nhìn Bàn Thạch nói.

"Dốc hết sức lần cuối! Chiến thống khoái!" Quỷ Vương Bàn Thạch ngửa mặt lên trời rít gào, dây leo điên cuồng vung lên.

Ngay tại lúc hai đại Quỷ Vương đều cho rằng chiến cuộc không thể vãn hồi được nữa thì lại có tiếng hành khúc cổ xưa vang lên từ nơi xa.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Nhịp chân nặng nề, giọng ca xa xăm, tiếng vũ khí đánh vào mặt thuẫn.

"Kẻ xúc phạm uy nghiêm của ngô vương phải bị thế nào?" Liệt Sơn đi đằng trước hét lên.

"Giết!" Các chiến binh Liệt Thổ tộc cùng rít gào.

"Vậy thì kẻ xâm phạm đại vực Bắc Kỳ chúng ta phải bị thế nào?"

"Giết!"

"Kẻ địch ngay tại trước mắt! Tuân theo ý chí của ngô vương, xua đuổi kẻ xâm lược!"

"Ahhh!" Các chiến binh Liệt Thổ tộc đều phấn khởi rống lên.

"Đi thôi, các con, hãy chứng minh lòng trung thành của các ngươi với ngô vương!"

Sau khi Liệt Sơn vừa dứt lời, các chiến binh Liệt Thổ tộc bắt đầu chạy băng băng, sau đó tốc độ càng ngày càng nhanh, như thể biến thành một cơn bão cát màu vàng xông vào chiến trường.

"Liệt Thổ tộc thượng cổ!" Con ngươi Mục Chi Quang chợt co rụt lại.

Đám người Hải Vương, Bàn Thạch ở nơi xa cũng kinh hãi nhìn cảnh tượng này.

Không ngờ chủng tộc cường đại chưa bao giờ xuất thế, vẫn sống trong lịch sử này lại xuất hiện vào đúng lúc này.



Ba giờ trước, ở nơi trú ngụ của Liệt Thổ tộc.

Con cún vội vàng chạy về từ vách núi Tuyệt Cảnh đưa cho Cổ Ngữ tấm lệnh bài quá hạn của Vua Bắc Kỳ mà họ lừa lọc được từ chỗ ông lão tóc trắng.

Đây chính là lý do mà Cổ Ngữ muốn con cún chạy tới vách núi Tuyệt Cảnh.

Sau khi thấy hoàn cảnh xấu quá lớn của những người chơi thông qua phòng livestream, Cổ Ngữ biết dù mình có tới thì cũng không thể vãn hồi tình thế được. Thế nên anh ta nghĩ tới việc mượn lực lượng của Liệt Thổ tộc.

Trong mắt Liệt Thổ tộc, Vua Bắc Kỳ của họ chưa bao giờ chết. Tấm lệnh bài đã quá thời hạn trong mắt hai người Cổ Ngữ lại cực kỳ xài được trong Liệt Thổ tộc.

Khi Cổ Ngữ lấy lệnh bài ra, cho dù là cường giả cảnh giới Quỷ Hoàng như Liệt Sơn cũng phải quỳ xuống.

Cổ Ngữ mượn nhờ uy thế của lệnh bài Vua Bắc Kỳ để biểu đạt rằng mình nghe theo mệnh lệnh của Vua Bắc Kỳ, đến đây huy động bộ tộc Liệt Thổ đến tham chiến, bảo vệ Bắc Kỳ.

Chỉ có Vua Bắc Kỳ mới sở hữu lệnh bài Vua Bắc Kỳ nên Liệt Sơn không hề nghi ngờ, lập tức nghe theo mệnh lệnh huy động quân đội Liệt Thổ tộc chạy tới tham dự vào chiến đấu.



Bộ tộc Liệt Thổ thời thượng cổ, chỉ riêng là cái tên này đã khiến rất nhiều cường giả phải thót tim. Hơn nữa lực lượng mà họ bày ra càng khiến Hải Vương cũng phải kinh hãi.

Cát vàng bay đầy trời, từng gã người đá khổng lồ xuất hiện trên chiến trường, mỗi người đều có chiến lực gần đạt tới Quỷ Đốc, thậm chí rất nhiều tộc nhân đã có thực lực cấp Quỷ Tướng. Trong đó chỉ riêng là chiến lực Quỷ Vương đã đạt tới con số khủng bố tám người.

Quân đội thượng cổ có thực lực khủng bố này xuất hiện trên chiến trường khiến tình thế lại biến thành nghiêng về một phía.

Cho dù quân đoàn bất tử có cứng cỏi đến mấy thì cũng chỉ còn nước bị xé nát trước mặt thực lực tuyệt đối.

Thấy vậy, Cổ Ngữ chợt cười phá lên. Mà con cún cũng phấn khởi bắt đầu nhảy nhót.

Trên bầu trời, sắc mặt Mục Chi Quang trở nên nặng nề, sau đó cắn răng biến thành tia sáng màu đen hạ xuống mặt đất, muốn xông về phía quân đoàn Liệt Thổ tộc. Nhưng còn chưa chạm đất thì đã bị một người ngăn lại.

"Ầm!"

Hai bóng người đồng thời lùi lại!

Sau khi đứng vững vàng, Mục Chi Quang nhìn Liệt Sơn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Cút đi! Ngươi không phải là đối thủ của ta!"

"Ha ha ha, ngươi thật sự nghĩ rằng mình giỏi lắm à? Chẳng qua là tộc nhân của quốc gia Mutter Sea thôi mà cũng dám xâm lược Bắc Kỳ chúng ta. Chẳng lẽ tộc vương của các ngươi đã quên mất ngày xưa từng bị ngô vương đánh cho một trận rồi sao?" Liệt Sơn trào phúng nhìn Mục Chi Quang.

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Mục Chi Quang càng ngày càng lạnh, thân hình lại biến thành tia sáng đen lướt về phía Liệt Sơn.

"Đại Địa!" Theo tiếng rống của Liệt Sơn, mặt đất dưới chân hắn ta bắt đầu rạn nứt, năng lượng màu vàng đất không ngừng được rút ra từ dưới mặt đất.

"Ầm!"

Mặt đất nơi Mục Chi Quang và Liệt Sơn va chạm chợt lún xuống. Người chơi và tướng sĩ quân Hải Vương chung quanh đó đều bị sóng xung kích hất văng ra ngoài, biến thành tro bụi trong không trung.

"Không thể nào! Tại sao ngươi lại mạnh đến thế?" Sau khi giao chiến, Mục Chi Quang xoay người lại, kinh hãi nhìn Liệt Sơn.

Bởi vì không ngờ thực lực của Liệt Sơn lại ngang ngửa với hắn ta! Trong mắt hắn ta, điều này là hoàn toàn không thể nào. Hắn ta chính là cường giả cấp bậc Quỷ Hoàng cơ mà!

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy rằng thời thượng cổ ở Bắc Kỳ mỗi một kẻ cạnh tranh cho vị trí Vua Bắc Kỳ đều có thực lực Quỷ Hoàng đỉnh cấp sao? Mà ta, chính là một trong số đó!" Liệt Sơn ngẩng đầu, nhếch mép cười nhìn Mục Chi Quang.

"Mỗi một người đều là Quỷ Hoàng đỉnh cấp?!" Nghe thấy tin tức này, Mục Chi Quang không khỏi kinh hãi, thậm chí suýt nữa tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

"Nếu ngô vương đã cho ta tham chiến thì hẳn là có thể phá phong ấn được rồi!" Nói rồi, Liệt Sơn đấm thật mạnh xuống mặt đất.

Vết nứt không ngừng lan tràn trên mặt đất, vô số năng lượng màu vàng đất điên cuồng tràn vào cơ thể Liệt Sơn.

"Rắc!"

Tiếng động giòn giã vang lên, Liệt Sơn dang rộng hai tay, vẻ mặt hưởng thụ: "Thật là lực lượng khiến người ta phải hoài niệm!"

"Bây giờ ta trả lại cho ngươi những lời này, ngươi không phải là đối thủ của ta!"

Nghe thấy câu này, sắc mặt Mục Chi Quang sa sầm, vươn tay chộp tới trước, vô số tia năng lượng màu đen lao về phía Liệt Sơn.

Những sợi tơ này đều chứa đầy lực lượng chết chóc, cho dù là mặt đất thì cũng bị ăn mòn thành một đống hố màu đen khi tiếp xúc với những sợi năng lượng này.

Những sợi tơ chết chóc nhanh chóng quấn quanh Liệt Sơn, trói chặt lấy hắn ta ngay tại chỗ.

Năng lượng ăn mòn bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Liệt Sơn.

Nhưng hắn ta vẫn đứng sừng sững không động đậy, sau đó giơ chân phải lên giẫm mạnh xuống, hai tay chợt dang rộng ra khiến những sợi tơ chết chóc đều bị xé đứt.

Liệt Sơn liếc nhìn Mục Chi Quang rồi lại giơ chân giẫm mạnh một phát khiến mặt đất chấn động.

"Lần đầu tiên. Còn có hai lần nữa, hãy mặc sức vận dụng chiêu thức mạnh nhất của ngươi đi!"

Lời nói khiêu khích của Liệt Sơn đã chọc giận Mục Chi Quang một cách triệt để. Rất nhiều vòng sáng khắc phù văn chết chóc hiện lên trên trán hắn ta, sau đó vòng sáng nhanh chóng lan rộng, bay về phía Liệt Sơn, lơ lửng trên đầu hắn.

"Ầm!" Một cây cột năng lượng với những tia chớp màu đen quấn quanh nện xuống đánh trúng đầu Liệt Sơn.

Năng lượng chết chóc được trút xuống từ vòng sáng màu đen này khủng bố tới mức cho dù là những người chơi và các sinh vật khác đứng gần đó chỉ tiếp xúc với dư ba thôi mà thân thể đã nhanh chóng tan biến thành tro bụi.

Sự trùng kích của năng lượng này khiến những người chơi đều lộ vẻ lo lắng.

Tuy rằng họ chưa từng tiếp xúc với Liệt Thổ tộc, song nếu đã đến đây tham chiến thì đều là đội bạn, đương nhiên không hy vọng hắn ta sẽ bại trận.

Sau khi ánh sáng chết chóc trùng kích khoảng một phút đồng hồ, vòng sáng chậm rãi thu nhỏ lại rồi bay về trán của Mục Chi Quang.

Khi khói thuốc súng tan đi, mọi người phát hiện trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, còn Liệt Sơn thì đã không thấy đâu cả. Không biết là bị rơi xuống hố hay là đã biến thành tro bụi rồi.

Ngay tại lúc mọi người còn đang suy đoán thì một bóng người nhảy lên từ dưới hố, đứng ở bên cạnh.

Liệt Sơn phủi đi vụn đất trên người rồi lại mỉm cười ngẩng đầu lên: "Lần này không tệ, nhưng muốn làm ta bị thương thì vẫn còn chưa đủ!"

Đây là loại quái vật nào vậy?

Chẳng những Mục Chi Quang phải trợn tròn mắt mà ngay cả đám người Hải Vương, Bàn Thạch cũng sợ ngây người.

Cho dù là đám người Hải Vương thì đều cảm thấy mình không thể chống chọi được bao lâu dưới ánh sáng chết chóc đó. Nhưng tộc trưởng Liệt Thổ tộc thượng cổ này chẳng những đỡ được mà thậm chí còn không rớt một cọng tóc, thật sự khiến họ kinh hãi.

"Ngươi đã làm được bằng cách nào?" Mục Chi Quang đanh mặt hỏi.

"Bộ tộc Liệt Thổ của ta am hiểu nhất chính là phòng ngự. Nếu ngươi chưa từng nghe thấy thì có thể hỏi thăm trưởng bối của bộ tộc Mutter các ngươi, có lẽ họ sẽ nói với ngươi rằng… Không thể chọc ta!"

Sau khi vừa nói xong bốn chữ cuối cùng, Liệt Sơn lại đột nhiên giẫm chân khiến mặt đất rung chuyển kịch liệt. Hai phe quân đội đang giao chiến trên chiến trường đều bị ngã xuống đất.

"Ta biết, ta biết rồi! Hắn ta chính là Bàn Thạch, hắn ta chính là người đàn ông được gọi là Bàn Thạch!" Lúc này, Quỷ Vương Bàn Thạch bỗng kêu lên.

"Ý là sao? Không phải ngươi mới là Bàn Thạch à?" Cửu Đầu Xà kinh ngạc nhìn y.

"Đó là vì lãnh địa của ta nằm ở Bàn Thạch nên ta mới được xưng là Quỷ Vương Bàn Thạch. Ta đã từng đọc được trên một tấm văn bia về lai lịch của Bắc Vực Bàn Thạch ở sâu bên trong nơi đó. Cái tên của nó liên quan tới thế lực mạnh nhất đã từng chiếm cứ Bắc Vực, bởi vì vị vua mạnh nhất của thế lực đó được người bên ngoài xưng là Bàn Thạch Vô Địch. Có lẽ người nọ chính là hắn ta!"

Dường như Liệt Sơn nghe thấy lời nói của Quỷ Vương Bàn Thạch nên quay đầu lại nhếch miệng cười với y.

"Hậu bối, ngươi nói không sai. Đúng là Bắc Vực Bàn Thạch đã được đặt tên bắt nguồn từ danh hiệu của ta!"

Thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người ở đây, Liệt Sơn lại nhìn về phía Mục Chi Quang: "Nếu ta đã ra tay thì ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Một chiêu cuối cùng, hãy dùng chiêu thức mạnh nhất của ngươi đi!"

Liệt Sơn chậm rãi đặt hai tay hình chữ X trước đầu, vừa bày ra tư thế phòng ngự vừa nhìn Mục Chi Quang.

Ngay tại lúc mọi người đang nín thở muốn nhìn xem chiêu cuối cùng của Mục Chi Quang có thể làm tổn thương Liệt Sơn hay không thì một người bỗng xuất hiện sau lưng Liệt Sơn, một tay đập hắn ta ngã xuống đất.

Liệt Sơn thoáng cả kinh, vội quay đầu lại thì thấy bàn tay kia lại đập tới.

"Chát! Chát! Chát!"

"Mạnh nhất này! Mạnh nhất này! Xem thử ta có đánh chết cái mạnh nhất của ngươi không nhé!"

"Ngô vương, tại sao ngài lại đánh ta? Đừng đánh nữa!" Liệt Sơn lập tức ôm đầu ngồi xuống đất lăn qua lăn lại.

"Còn không biết lỗi của mình hả? Hôm nay ông đây không đánh cho ngươi tróc một lớp da thì ta sẽ theo họ ngươi!" Ông lão tóc trắng càng nghĩ càng tức, lập tức xắn tay áo lên, bắt đầu đấm đá Liệt Sơn.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trợn tròn cả mắt, thậm chí hai quân đội đều quên cả đánh nhau mà chỉ lo nhìn chằm chằm vào Liệt Sơn vừa rồi còn ngầu lòi, bây giờ lại phải cuộn mình như một đứa trẻ bị đánh vậy.