Editor: Nguyetmai
Phía Bắc hải vực Vọng Hư, một tia sáng đen bắn ra từ dưới mặt nước rồi biến thành hình người trong không trung.
Lúc này, lại có một tia sáng màu lam bay tới từ phía Nam, xuất hiện đằng trước bóng người màu đen đó.
"Đúng là ngươi rồi! Mục Chi Quang, không ngờ ngươi vẫn còn sống!" Nhìn bóng người quen thuộc đứng trước mắt, Hải Vương không khỏi kinh hãi.
Mục Chi Quang chậm rãi xoay người lại, thấy là Hải Vương thì cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Mục Hải, đệ chưa chết sao?"
Thấy là Mục Chi Quang, trong lòng Hải Vương thầm mắng đê ma ma, không ngờ thằng cháu trai này vẫn còn sống, thế này thì phải làm sao đây? Có khi nào hắn ta sẽ cướp lại quyền lực của ta không?
"Ha ha ha, Tiểu Hải, ta thật sự rất vui vì thấy đệ còn sống!" Nói rồi, thân hình Mục Chi Quang chợt lóe lên, ôm chầm lấy Hải Vương còn đang nguyền rủa trong lòng.
Hải Vương: "…"
"Ta còn tưởng tộc nhân đã thật sự chết hết rồi. Thấy đệ còn sống, ta rất vui, thật sự là rất vui!"
Nhìn nụ cười xán lạn trên gương mặt của Mục Chi Quang, Hải Vương không khỏi cạn lời.
Quả nhiên vẫn là thế, thằng cha cuồng tộc nhân này vẫn ngâu xi y chang ngày xưa.
"Ừm… Ngươi đã trốn ra từ vực sâu dưới đáy biển hả?" Hải Vương thử thăm dò.
"Trốn á? Tại sao ta lại phải trốn? Ta vẫn luôn canh giữ trước cổng lối vào Vực Sâu Chết Chóc dưới đáy biển. Bởi vì ta muốn khiến bộ tộc Chết Chóc vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời!" Nhắc tới bộ tộc Chết Chóc, ánh mắt Mục Chi Quang lại lộ ra căm hận.
Hải Vương: "…"
Gã ta vốn tưởng rằng Mục Chi Quang đã chết ở vực sâu dưới đáy biển, nhưng không ngờ thằng cha này lại trấn áp bộ tộc Chết Chóc ở lối vào Vực Sâu Chết Chóc, còn trấn áp khoảng mấy chục vạn năm nữa chứ. Sự cường đại của Mục Chi Quang lại khiến Hải Vương cảm thấy thất bại.
"Thế tại sao bây giờ ngươi lại ra ngoài? Lỡ như bộ tộc Chết Chóc lại chạy ra thì làm sao? Chúng ta không thể sơ sài với mối thù sâu nặng bậc này được! Ta cảm thấy ngươi vẫn nên quay lại canh giữ tiếp đi thì hơn, ít nhất phải phong ấn chúng nó thêm một triệu năm nữa!" Hải Vương nói với vẻ lẫm liệt.
Mục Chi Quang tươi cười ấm áp.
"Không được, còn có việc quan trọng hơn phải làm!"
Việc chó má gì chứ! Ta xin ngài hãy cút về đi được không? Hải Vương thầm mắng trong lòng.
"Ta nghe nói tộc nhân bị bắt nạt nên quyết định đi ra xem thử rốt cuộc là chuyện gì!" Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mục Chi Quang đanh lại.
"Ai cơ? Ai bắt nạt tộc nhân? Tộc nhân của chúng ta không phải đã chết hết rồi sao?" Hải Vương ngu người.
"Một kẻ tên là Hải Vương. Nghe nói hiện giờ kẻ này đã xưng bá hải vực Vọng Hư rồi. Nhưng nếu hắn ta dám bắt nạt tộc nhân của ta thì ta phải giết chết hắn ta!" Nói rồi, ánh mắt Mục Chi Quang phụt ra sát ý.
Hải Vương: "…"
Một câu bố tiên sư nghẹn trong lòng Hải Vương khiến gã ta vô cùng bực bội. Gã ta không thể hiểu được rốt cuộc là thằng khốn nào đã úp cái sọt to tổ chảng lên đầu gã ta như thế, còn truyền tới tận vực sâu dưới đáy biển nữa chứ.
"Đúng rồi, Tiểu Hải, đệ có biết tên Hải Vương đó không? Dẫn ta đi giết hắn ta đi. Bá chủ hải vực Vọng Hư này vốn nên thuộc về bộ tộc Mutter chúng ta. Giết hắn ta rồi, ta sẽ giao quyền lực cho đệ để thành lập xứ sở Mutter Sea mới!"
Hải Vương: "…"
"Khụ khụ… À ừm… Quang ca à, tin tức của ngươi chỉ là lời đồn thôi, ngươi không thể tin vào nó được!"
"Sao có thể là lời đồn được chứ! Một sinh vật đã chuyên môn xuống vực sâu dưới đáy biển để truyền đạt tin tức này cho ta. Hơn nữa cho dù tên Hải Vương kia không bắt nạt tộc nhân của ta thì vẫn phải giết hắn ta. Suy cho cùng hải vực Vọng Hư là thuộc về Mutter, sao có thể giao cho người ngoài được!"
Điều này khiến Hải Vương rất xấu hổ, không biết có nên nói cho gã điên này biết mình chính là Hải Vương không đây. Dù sao gã ta rất sợ hãi.
"Sao vậy? Chẳng lẽ tên Hải Vương đó rất mạnh sao?" Thấy sắc mặt rối rắm của Hải Vương, Mục Chi Quang không khỏi hỏi.
"Đừng sợ, cho dù tên đó có mạnh đến mấy đi chăng nữa, chỉ cần ta tìm được đủ các bộ phận của thân thể thì hắn ta nhất định không phải là đối thủ của ta đâu!" Mục Chi Quang vỗ vai Hải Vương an ủi như một người anh.
"Quang ca, ta nói cho ngươi biết chuyện này. Nhưng ngươi phải hứa, nghe xong thì phải bình tĩnh, hơn nữa cam đoan rằng sẽ không đánh ta!" Hải Vương suy nghĩ trong chốc lát rồi chột dạ nói.
Bởi vì gã ta biết nếu Mục Chi Quang đã đi ra rồi thì căn bản là không thể giấu giếm chuyện gã ta là Hải Vương được.
"Đệ nói đi, sao ta có thể đánh ngươi được chứ. Đệ là tộc nhân của ta cơ mà, dù đệ có đâm thủng trời thì đã có ta bao che cho đệ rồi!" Mục Chi Quang cười nói.
"Ta chính là Hải Vương!"
"Gì cơ?"
"Ta chính là Hải Vương đây. Tin tức của ngươi là giả, sao ta có thể giết chết tộc nhân của ta được chứ! Hơn nữa trên cơ bản tộc nhân của chúng ta đều đã biến thành thi quỷ cả rồi, sau đó đều bị ngươi dẫn đi. Số tộc nhân rải rác còn lại có lẽ đã chạy khỏi hải vực Vọng Hư từ lâu rồi, đâu còn tồn tại tộc nhân nào ở đây nữa!"
Mục Chi Quang lắng nghe, vẻ mặt dần trở nên gượng gạo.
"Đệ nói tộc nhân đã chết hết từ lâu rồi ư?"
"Đúng thế!" Hải Vương cắn răng nói.
Nghe thấy câu trả lời chắc nịch của Hải Vương, nét mặt Mục Chi Quang lập tức ỉu xìu, lại ôm lấy Hải Vương khóc ròng: "Nói vậy ta chỉ còn một tộc nhân là đệ thôi… Thật khó chịu…"
Hải Vương rất xấu hổ, muốn đẩy Mục Chi Quang ra, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể đẩy ra được.
Sau một lát đau buồn, Mục Chi Quang lau nước mắt rồi nói: "Nói vậy kẻ xuống vực sâu dưới đáy biển kia là muốn mượn tay ta để giết đệ sao? Ngay cả một tộc nhân cuối cùng của ta mà cũng không buông tha ư! Thật là một kế sách hay, thật là một âm mưu hiểm độc, quả nhiên ta không giết nhầm người!"
"Đúng rồi Tiểu Hải, có phải đệ đang có đối thủ tiềm ẩn nào không? Không thì sao chúng lại lập ra mưu kế ác độc như thế để giết chết đệ cơ chứ! Nhưng đệ đừng sợ! Nếu ta đã đến đây rồi thì ta sẽ diệt trừ tất cả kẻ địch giúp đệ!" Mục Chi Quang vừa nắm vai Hải Vương vừa nói bằng giọng giận dữ.
Hải Vương nhìn Mục Chi Quang, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Ngày xưa chính tên này đã cướp mất vương quyền Mutter của mình, nhưng không thể nói rằng thực tế Mục Chi Quang hoàn toàn không say mê quyền lực, thứ mà hắn ta để ý luôn luôn là lợi ích của tộc nhân.
Nhưng lời nói của Mục Chi Quang cũng khiến Hải Vương nảy sinh ý tưởng muốn mượn tay Mục Chi Quang để tiêu diệt tất cả kẻ địch hiện giờ nhằm mở rộng quyền khống chế Hải Vương của mình.
"Có! Thế lực của Quỷ Vương Đồng Quải ở bên bờ biển Lưu Ly! Ta cảm thấy chuyện này chắc chắn là do chúng làm! Trước kia chúng thường xuyên phái chiến hạm đi cướp vật tư của ta!"
"Được! Ca ca sẽ giúp đệ!"
"Cảm ơn đại ca!" Hải Vương ngượng nghịu nói.
Lúc này, vẻ mặt Mục Chi Quang bỗng khựng lại.
"Ta phải rời đi chốc lát để xử lý một số chuyện. Chờ tí ta sẽ quay lại tìm đệ."
Hải Vương còn chưa đáp lời thì đã thấy thân hình Mục Chi Quang biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này Hải Vương rất xoắn xuýt. Gã ta không dám chắc sự xuất hiện của Mục Chi Quang là tốt hay xấu, nhưng có một tên điên thực lực bá chấy ở đây thì ít nhiều vẫn khiến Hải Vương cảm thấy bị đe dọa.
…
Lúc này, ở phía Nam hải vực Vọng Hư, một con thuyền ma cá nhân đang di chuyển về phía trước. Lưu Sách ngồi trên thuyền giơ cần câu ngắm biển cả, thỉnh thoảng lại tức giận đập cánh tay phải đang run rẩy rồi thầm mắng một câu.
Lúc này một bóng đen hiện lên trên không trung của thuyền ma, sau đó chậm rãi hạ xuống thuyền.
"Tộc nhân à? Không đúng! Nhưng tại sao trong cơ thể của ngươi lại có lực lượng của ta?" Mục Chi Quang tò mò nhìn Lưu Sách.
"Ông là ai thế?" Lưu Sách không nhịn được quát lên.
"Mục Chi Quang!"
"Trời má! Thiệt hay giỡn vậy?" Lưu Sách lập tức quay lại. Lúc này Mục Chi Quang cũng phát hiện ra cánh tay phải của Lưu Sách, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm.
"Ngươi đã được cánh tay phải của ta tán thành, vậy thì có thể trở thành tộc nhân của Mutter ta đây!" Mục Chi Quang nhìn Lưu Sách với ánh mắt thân thiện.
"Không làm đâu! Tôi chỉ hỏi tí thôi, có phải ông đã bị mất một phần trí nhớ không? Ký ức bị mất đó là gì?" Nhớ tới nhiệm vụ của mình, Lưu Sách không nhịn được hỏi.
Mục Chi Quang cũng không đáp lại mà nhìn Lưu Sách rồi gật đầu: "Ngươi rất có thiên phú, không ngờ lại sở hữu Trái Tim Cường Giả, quả là một hạt giống tốt. Chẳng trách cánh tay phải của ta lại chọn hòa hợp thành một thể với ngươi!"
"Ông muốn lấy lại nó hả?" Lưu Sách bỗng cảnh giác ôm tay phải.
"Không, tặng cho ngươi!" Mục Chi Quang lắc đầu.
Nghe vậy, Lưu Sách thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi liếc nhìn giao diện của Mục Chi Quang khiến gã suýt nữa sợ chết khiếp. Gã thật sự lo lắng tay phải của mình bị Mục Chi Quang lấy lại.
"Đúng rồi, ngươi có muốn làm con trai của ta không?" Mục Chi Quang mỉm cười hỏi.
"Gì cơ? Con trai á?" Lưu Sách đần mặt ra