Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 179: Hồi sinh Thương Hư




Editor: Nguyetmai

Hôm nay, Lục Vô đang nằm bò trên sofa tu luyện, bỗng nhận được điện thoại của Ngô Quốc Nhất.

Trong điện thoại, Ngô Quốc Nhất nói với hắn rằng server nước ngoài của Chinh Chiến Online có thể mở ra bất cứ lúc nào.

Hiện giờ ông ta dự định mở server châu Âu trước, chờ cho số lượng người chơi ổn định rồi lại dựa vào sức ảnh hưởng của server châu Âu với trong nước để lần lượt mở server châu Á, châu Mỹ vân vân… Bây giờ ông ta muốn hỏi thử xem Lục Vô đã thu xếp xong xuôi chưa.

Thiết tưởng về bảy server này đương nhiên là đề nghị của Lục Vô.

Hắn dự định thiết lập server trên khắp thế giới thành bảy server lớn, lần lượt là server trong nước, server châu Âu, server châu Á, server Mỹ (Bắc Mỹ), server châu Úc (Châu Đại Dương), server châu Phi, server Brazil (Nam Mỹ). Chẳng qua hắn không ngờ rằng Ngô Quốc Nhất lại bố trí xong xuôi một cách nhanh chóng như thế.

Lục Vô lập tức gật đầu biểu thị đồng ý. Nhưng hắn mong rằng Ngô Quốc Nhất bắt đầu tuyên truyền game trước, còn server châu Âu thì hắn sẽ thu xếp xong trong vòng mười ngày.

Thân là người chơi Chinh Chiến Online, Ngô Quốc Nhất đương nhiên là tò mò hỏi Lục Vô server châu Âu có chung chỗ với trong nước hay không.

Lục Vô cũng không có gì phải giấu giếm về chuyện này. Hắn nói rõ với Ngô Quốc Nhất rằng người chơi server châu Âu sẽ cùng một vị diện với trong nước, nhưng không phải là Bắc Kỳ mà nằm ở phía Bắc của Bắc Kỳ, vượt qua Bắc Vực Bàn Thạch, là khu vực Thương Hư.

Sau khi biết là bản đồ lớn bên ngoài Bắc Kỳ thì Ngô Quốc Nhất lại tò mò hỏi một số hạng mục về server mới. Sau khi tìm hiểu xong, ông ta bèn tổ chức cuộc họp theo lời của Lục Vô để chuẩn bị bắt đầu việc tuyên truyền server châu Âu của Chinh Chiến Online.

Nếu server châu Âu sắp mở ra thì Lục Vô cũng không thể lại tiếc hồn tệ nữa. Hắn lập tức gọi Bắc Ly đang ăn, bàn bạc với cô bé về việc sắp xếp quy hoạch người chơi ở khu vực Thương Hư cùng với việc hồi sinh Thương Hư.

Hiện giờ số lượng hồn tệ trên người Lục Vô đã vượt mức hai mươi triệu, hồi sinh Thương Hư là không thành vấn đề. Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm thế nào để sắp đặt bối cảnh xuất hiện cho những người chơi ở vùng đất Thương Hư.

Bắc Ly bày tỏ cứ hồi sinh Thương Hư trước đã rồi hẵng tính.

Sau đó hai người xuất hiện trong không gian thần khí.

Bắc Ly lấy đống kẹo đường màu trắng vẫn bị cô bé coi là đệm ra, còn tiếc nuối nhào nặn nó.

"Bắt đầu đi!" Lục Vô không khỏi nhắc nhở cô.

Bắc Ly gật đầu, sau đó khẽ động ý niệm. Nhất thời hồn lực tích trữ trong không gian thần khí bắt đầu tụ tập với số lượng lớn, không ngừng ồ ạt tràn vào trong quả cầu màu trắng này.

Dưới sự bồi bổ của hồn lực, quả cầu màu trắng tản ra ánh sáng dịu nhẹ, một quả cầu màu đen bên trong liên tục xoay tròn rồi co thắt lại như đang chứa đựng một sinh mệnh.

Lúc này Lục Vô đau đớn nhìn số lượng hồn tệ đang càng ngày càng giảm trên giao diện tích trữ. Hắn cảm thấy thân thể mình như đang bị vắt kiệt sức.

Tổng cộng là hai mươi triệu tám trăm nghìn hồn tệ. Chưa đầy nửa giờ, viên kẹo đường này đã nuốt mất một nửa. Nhưng tốc độ ăn của nó chẳng những không giảm xuống mà ngược lại càng ngày càng nhanh hơn.

"Tiêu rồi! Thực lực của Thương Hư mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều, phòng chừng không có năm mươi triệu hồn tệ thì không thể hồi sinh được đâu!" Bắc Ly kinh ngạc nhìn kẹo đường.

Lục Vô: "…"

"Thế thì phải làm sao bây giờ?" Nhìn còn lại chưa đầy mười triệu hồn tệ, trái tim Lục Vô như đang rỉ máu.

"Hết cách rồi, đành phải bỏ qua hồi phục hoàn toàn mà hồi phục một phần trước vậy."

Nói rồi Bắc Ly bỗng ôm lấy viên kẹo đường đã phóng ra rồi kéo nó xuống. Quá trình cắn nuốt hồn tệ của nó bị cưỡng chế dừng lại.

Nhìn chỉ còn lại ba triệu hồn tệ, Lục Vô đau lòng đến tột đỉnh. Ăn gì mà lắm thế!

Nhưng nghĩ tới việc sắp có được một cường giả siêu cấp trở thành thuộc hạ của mình, trong lòng Lục Vô cũng được an ủi phần nào.

Quả cầu khổng lồ bị cắt ngang cắn nuốt hồn tệ đang nhảy trên mặt đất, còn Bắc Ly thì tò mò nằm bên trên nhảy theo nó.

"Sao rồi? Sống lại chưa?" Lục Vô hồi hộp hỏi.

"Sống lại rồi, còn đang thai nghén kìa, chờ chút đi." Bắc Ly khoanh chân ngồi trên quả cầu, nhảy tưng tưng theo nó.

Trong lúc chờ đợi, chất lỏng đặc sệt màu đen bên trong quả cầu bắt đầu lan ra, dần dần bao trùm khắp quả cầu. Bắc Ly cũng bò xuống dưới, đứng bên cạnh Lục Vô cùng chờ đợi.

Khoảng chừng nửa giờ sau, bên trong quả cầu màu đen bắt đầu có động tĩnh. Vỏ ngoài của nó dần tan ra, để lộ cảnh tượng bên trong.

Nhưng khi thấy rõ bên trong thì vẻ mặt Lục Vô dần đờ đẫn.

Một cậu bé khoảng chừng tám, chín tuổi đang nhắm mắt, trần trụi cuộn mình nằm trên mặt đất.

"Có phải là đã bắt nhầm người rồi không vậy?" Lục Vô nghi ngờ nhìn Bắc Ly.

Bắc Ly lắc đầu: "Chắc là bổ sung hồn lực chưa đủ nên mới thế. Đây chính là Thương Hư Phủ Quân đó."

Nghe vậy, Lục Vô trực tiếp dùng thần khí kiểm tra thân thể của Thương Hư phiên bản shota.

[Thương Hư (Tái tạo lại)]

Mô tả về nhân vật: Chúa tể khu vực Thương Hư trước kia, mưu đồ bí mật vạn năm, nghịch thiên chỉ vì kéo dài mạng sống cho hồng nhan. Song tình duyên muôn kiếp vẫn bị chém đứt sau khi nghịch thiên thất bại, hơn nữa còn vì chuộc tội mà không đi qua Nại Hà, tự nguyện hồn phi phách tán.

Tình huống của nhân vật: Quá trình tái tạo lại bị cưỡng chế cắt ngang, thực lực chỉ hồi phục đến Quỷ Vương sơ kỳ (Năng lực và thuật pháp nắm giữ vẫn chưa thay đổi)

Thấy thuộc tính của Thương Hư, Lục Vô không nhịn được che mặt. Gần hai mươi triệu hồn tệ mà chỉ đổi được một tên Quỷ Vương sơ kỳ thôi sao? Phải biết rằng hắn thu phục Đồng Quải với Hao Thiên chẳng tốn một xu nào cả nhé.

Lúc này, thân hình Thương Hư khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Hắn ta chống tay đứng dậy, nét mặt còn mang theo khó hiểu, nhưng lập tức phát hiện ra Lục Vô và Bắc Ly trước mặt hắn ta đang nhìn hắn ta với vẻ ghét bỏ.

"Các… Các ngươi là ai? Không phải bản vương đã hồn phi phách tán rồi sao?" Shota Thương Hư khó hiểu nói.

"Chát!" Lục Vô nhảy lên đập vào đầu hắn ta.

"Thằng nhóc, ở đây anh mới là lớn nhất, dám tự xưng bản vương nữa thì anh sẽ đánh chết mày đấy!"

Thương Hư xoa đầu, vẻ mặt ngơ ngác, sau đó cúi đầu nhìn thân thể trần truồng của mình, lập tức mở to mắt: "Tại sao ta lại bị thu nhỏ vậy?"

Lục Vô liếc nhìn: "Ừ, đúng là nhỏ thật!"

"Rốt cuộc các ngươi là ai? Rốt cuộc đây là đâu?" Thương Hư hoàn hồn lại, che phần dưới của mình rồi ngẩng đầu quát hỏi Lục Vô.

"Tiểu Thương Hư à, bọn anh đã cứu cậu từ khỏi hồn phi phách tán đấy. Sao hả? Cảm giác được sống lại thế nào?" Lục Vô cười hỏi.

Nghe vậy, trong đầu Thương Hư tức khắc hiện lên ký ức ở cầu Nại Hà, sắc mặt hắn ta chợt tái nhợt.

"Ai cần ngươi cứu! Bây giờ ta còn sống thì chiến tranh Tiên - Âm không thể tránh khỏi được! Các ngươi đã phạm phải tội lớn rồi!"

"Yên tâm đi, bọn người trên tiên giới kia đều cho rằng ngươi đã chết, bởi vì chúng đã tận mắt thấy ngươi hồn phi phách tán!" Bắc Ly chống nạnh nói, vẻ mặt rất là đắc ý.

"Sao có thể thế được chứ! Sao các ngươi lại có thể làm được điều đó!"

Thương Hư nghi ngờ nói, dáng vẻ hoàn toàn không chịu tin.

Chung quy trong mắt hắn ta, những người chú ý tới việc này đều gần như chỉ có Đại Đế mà thôi. Trong mắt hắn ta thủ đoạn lừa gạt này hoàn toàn không thể thực hiện được.

"Đúng là ngươi đã chết, cũng đã hồn phi phách tán rồi. Ngươi bây giờ được tạo ra từ việc chữa trị một phần hồn phách. Ta nói thế ngươi đã hiểu rồi chứ?" Bắc Ly lại giải thích.

"Điều này càng không thể nào! Ngay cả Đại Đế cũng không thể chữa trị một linh hồn đã bị tan biến, ngươi đừng hòng lừa gạt ta nữa!" Thương Hư rất là bướng bỉnh, tỏ vẻ ngươi có nói gì thì ông đây cũng không tin đâu.

Nghe vậy, Lục Vô lập tức nhảy lên đập vào đầu Thương Hư: "Anh cần mày tin chắc? Bây giờ không phải là anh đang thương lượng với mày! Bọn anh cứu mày thì chính là đại ca của mày, sau này mày cứ nghe lời anh là được!"

"Vậy thì rốt cuộc mục đích hồi sinh ta của các ngươi là gì?" Dường như nghĩ tới điều gì đó, Thương Hư vội hỏi.

"Anh muốn mày lại xưng bá Thương Hư, trở thành Thương Hư Phủ Quân thêm lần nữa!"

"Điều này là không thể nào! Nếu ta trở về thì vẫn chỉ còn một con đường chết mà thôi. Đám súc vật trên tiên giới kia sẽ không tha cho ta đâu!"

"Anh không bảo mày làm Thương Hư Phủ Quân ở mặt ngoài, mà bảo mày quản lý một đám thế lực mới sắp xuất hiện ở khu vực Thương Hư giúp anh, dẫn dắt họ bắt đầu lại từ con số không, cuối cùng lại xưng bá khu vực Thương Hư thêm lần nữa!" Lục Vô giải thích.

"Ngươi muốn ta trở thành kẻ địch với thuộc hạ cũ của ta ư? Thương Hư ta đây sẽ không bao giờ làm theo ý ngươi đâu!" Thương Hư bướng bỉnh nhất quyết không chịu nghe theo.

"Tiểu Ly, có thể tẩy não cho thằng nhóc này được không? Cứng đầu quá! Vẫn là Đồng Quải dễ khống chế!" Lục Vô rất bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Bắc Ly mỉm cười: "Thương Hư, lúc tái tạo lại ngươi, ta đã biến ngươi thành số liệu rồi. Ngươi lật xem tin tức trong đầu thì sẽ hiểu thôi."

Nghe vậy, Thương Hư vội tĩnh tâm lại rồi chìm vào trong biển ý thức.

Một quả cầu ánh sáng màu vàng chậm rãi xuất hiện trong đầu hắn ta, đồng thời tản ra khi ý thức của hắn ta chạm vào nó. Tin tức về thần hơi thở khắc ồ ạt ùa vào trong đầu hắn ta.

Thấy tư liệu về thần khí và người chơi, Thương Hư dại ra ngay tại chỗ, không ngừng đọc hết tất cả những tin tức đó.

Một lát sau…

Thương Hư ngẩng đầu lên với vẻ mặt phức tạp.

"Là các ngươi đã ngăn cản ý đồ nghịch thiên của ta sao?"

Bắc Ly gật đầu với vẻ trịnh trọng: "Không thể không nói ngươi là một thiên tài. Nhưng về phương diện khác, ngươi lại có vẻ vô cùng ngu ngốc. Ngươi cho rằng nghịch thiên là chuyện đơn giản lắm sao? Cho dù chúng ta sở hữu thần khí, nhưng cũng không dám làm trắng trợn như người!"

Nghe vậy, trong lòng Thương Hư trào lên lửa giận, nhưng rồi vẻ mặt hắn ta chợt sa sầm, không nhịn được thở dài: "Ta không còn sự lựa chọn nào khác."

Bắc Ly không khỏi ngạc nhiên. Cô nhớ tới mục đích nghịch thiên của Thương Hư, bỗng nhiên hiểu được suy nghĩ của hắn ta.

"Đây là cơ hội mới của ngươi, hãy nắm chắc lấy nó, chưa chắc ngươi đã không có cơ hội để lật ngược thế cờ!"

Nghe vậy, gương mặt non nớt của Thương Hư tràn đầy chán chường.

"Nàng đã đi rồi, ta không còn bất cứ lưu luyến gì với thế gian này nữa. Huống chi các ngươi còn muốn ta đối phó với những thuộc hạ cũ. Cho dù có phải chết thêm một lần thì ta cũng không bao giờ đồng ý đâu."

Nghe vậy, Lục Vô nhảy lên vai Thương Hư, giơ móng vuốt đặt lên đầu hắn ta: "Thằng nhóc, ai bảo mày đi giết chết thuộc hạ cũ của mày chứ! Mày cũng biết thần khí có năng lực số liệu hóa, chỉ cần linh hồn họ không tan biến thì chỉ cần số liệu hóa bọn họ là vẫn có thể sống yên lành mà!"

Thương Hư nhất thời sửng sốt. Bây giờ hắn ta đã biết một phần năng lực của thần khí, cũng biết sự mạnh mẽ của chức năng số liệu hóa, cho nên hắn ta có thể hiểu được lời nói của Lục Vô.

Nhưng suy nghĩ một lát, Thương Hư vẫn lắc đầu: "Ta đã mệt rồi, không muốn lại tranh giành thêm gì nữa. Nhưng ta mong các ngươi sẽ tha mạng cho những cấp dưới của ta trong lúc chinh phạt Thương Hư. Nếu bất đắc dĩ phải giết họ thì xin các ngươi hãy thu họ vào trong thần khí để họ trở thành một phần thế lực của các ngươi!"

Thấy Thương Hư đã không còn ý chí chiến đấu nào nữa, Lục Vô thầm than thở hắn ta quá tiêu cực. Nhớ tới số lượng hồn tệ khổng lồ dùng để hồi sinh Thương Hư, hắn ta không nhịn được giậm chân vỗ ngực, thầm hận hồn tệ đều đổ ra sông ra biển hết rồi.

"Ngươi chắc chứ?" Bắc Ly bỗng cười hỏi.

"Ta mệt rồi, không muốn tranh giành nữa!" Thương Hư vẫn lắc đầu, trông như đã không còn lưu luyến gì trên thế gian này nữa rồi.

Lúc này Bắc Ly vung tay lên, một quả cầu màu trắng xuất hiện trong tay cô, liên tục thay đổi hình dạng vì bị cô xoa bóp.

Nhìn quả cầu màu trắng này, lại cảm nhận hơi thở thân quen tản ra từ đó, sắc mặt Thương Hư chợt thay đổi.

"Đừng… Đừng bóp nữa! Làm ơn đừng bóp!" Nhìn Bắc Ly vừa bóp vừa kéo, Thương Hư không khỏi lộ vẻ đau lòng.

"Vô, chúng ta đưa thằng cha này vào luân hồi tiếp đi. Hầy, thật đáng tiếc, vốn là cơ duyên hiếm thấy, còn có thể vẹn toàn tình duyên muôn kiếp của các ngươi nữa chứ!" Bắc Ly nói với vẻ mặt ta rất thất vọng về ngươi.

Nghe vậy, Lục Vô cũng nhảy xuống khỏi vai Thương Hư, lắc đầu nói: "Thật là tiếc. Nếu ngươi đã không muốn sống nữa thì chúng ta vẫn rất thấu tình đạt lý, đành đưa ngươi vào luân hồi vậy."

"Đừng đừng đừng! Ta đồng ý!" Thương Hư khẩn cầu nhìn kẹo đường, vẻ mặt rất là chân thành.

Vẻ mặt của Bắc Ly và Lục Vô đều không thay đổi. Bắc Ly vẫn tiếp tục xoa bóp kẹo đường như thể không nghe thấy Thương Hư nói gì cả.

"Đây là Khả Nhi à?" Thương Hư run rẩy đi đến gần Bắc Ly, muốn vươn tay ra sờ, nhưng Bắc Ly chợt nghiêng người né tránh.

"Ta đồng ý, ta đồng ý! Các ngươi trả Khả Nhi lại cho ta!"

Cảm nhận được hơi thở truyền đến từ quả cầu ánh sáng ở cự ly gần, Thương Hư có thể khẳng định rằng đây chính là người mà hắn ta yêu nhất.

"Không cho!" Bắc Ly tiếp tục xoa bóp nó, chơi vui đến quên cả trời đất.

"Rốt cuộc muốn thế nào thì các ngươi mới trả nàng cho ta!" Vẻ mặt Thương Hư tràn đầy van xin, không còn chút hờ hững nào.

"Nghĩ tới việc mày sắp trở thành kẻ địch với thuộc hạ cũ, anh lại không đành lòng chút nào. Hay là thôi đi." Vẻ mặt Lục Vô như đang nói "tui không nỡ chứng kiến cảnh đó".

"Họ cũng có chết thật đâu mà, ta hoàn toàn có thể thu họ vào thần khí để tiếp tục làm việc cho ta." Thương Hư vội giải thích.

"Thế thì tàn nhẫn quá, không ổn lắm đâu…"

"Có gì đâu mà tàn nhẫn! Âm phủ tranh bá, được làm vua thua làm giặc! Quy luật sinh tồn suốt hàng tỉ năm qua chưa bao giờ thay đổi mới là chí lý!"

"Dục vọng sinh tồn thật là mãnh liệt!"

Thấy Thương Hư thỏa hiệp, Lục Vô không khỏi mỉm cười, sau đó nháy mắt với Bắc Ly. Thế là Bắc Ly lập tức ném quả cầu ánh sáng đó cho Thương Hư.

Thương Hư hoảng hốt nhận lấy nó, cảm nhận hơi thở truyền tới từ bên trên, vẻ mặt hắn ta lại tràn đầy tình yêu.

"Khoe yêu đương làm ngứa cả mắt!" Lục Vô ghét bỏ khoát tay, sau đó nói: "Thương Hư, cậu có muốn hồi sinh cô ấy không?"

"Muốn!" Thương Hư đáp ngay mà không cần do dự.

"Ừm, sau này cậu sẽ quản lý sự vật bên chỗ khu vực Thương Hư, nhất là về mặt ban hành nhiệm vụ, hãy tự suy nghĩ đi. Thật không dám giấu giếm, để hồi sinh cậu, anh đã tốn một trăm năm mươi triệu hồn tệ. Nếu muốn hồi sinh cô ấy, tuy rằng không cần nhiều tiền như cậu, nhưng ít ra cũng phải mất khoảng tám mươi triệu. Cho nên cố gắng mà kiếm hồn tệ để sớm ngày hồi sinh người thương của cậu đi!"

"Được!" Vẻ mặt Thương Hư trở nên kiên định, trong lòng tràn ngập khát vọng với hồn tệ.

"Ừm! Anh cũng không phải là người ngang ngược gì đâu. Vốn dĩ số hồn tệ mà cậu kiếm được đều phải nộp lên cho bọn anh, dù sao thì đây cũng là cái giá để bọn anh hồi sinh cậu mà. Nhưng lần này số lượng hồn tệ mà khu vực Thương Hư kiếm được anh sẽ không cần cho đến khi kiếm đủ tám mươi triệu. Chờ khi nào cậu kiếm đủ chừng đó thì số tiền đó sẽ dùng để hồi sinh Tiên Khả. Nhưng anh phải nói rõ với cậu là sau khi đủ tám mươi triệu hồn tệ này, tất cả số hồn tệ mà cậu kiếm được sẽ bị anh tịch thu. Cậu phải hiểu được điều đó."

"Cảm ơn!" Thương Hư không khỏi biết ơn.

Trong mắt hắn ta, hành động của Lục Vô thật sự là quá nhân nghĩa. Chẳng những hồi sinh hắn ta mà còn muốn hồi sinh cả Tiên Khả để họ có thể thực sự sum vầy bên nhau.

Giờ đây, sau khi đã biết cách để hồi sinh Tiên Khả, trong lòng Thương Hư lại tràn đầy ý chí chiến đấu, chỉ hận không thể lập tức xuất phát đến khu vực Thương Hư để tung hoành một trận.

"Thế thì mấy ngày nay cậu cứ sống tạm ở nhà anh để làm quen với trần thế trước đi. Chờ khi nào server châu Âu mở ra thì sẽ giao cho cậu quản lý. Nhớ kĩ, giai đoạn trước hãy cố gắng hết sức chú trọng việc tăng tính thú vị của trò chơi lên. Giai đoạn sau chờ số lượng người chơi tăng lên thì hẵng nghĩ tới việc làm thế nào để kiếm hồn tệ."

Thấy vẻ mặt kích động của Thương Hư, Lục Vô không nhịn được nhắc nhở hắn ta.

Không thì hắn sợ Thương Hư quá khát vọng hồn tệ mà bóc lột người chơi quá ác, triệt để biến trò chơi này game nạp tiền thì hỏng bét.

"Thuộc hạ đã hiểu!"

Sau khi thấy Tiên Khả, giờ đây Thương Hư đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, ngay cả xưng hô cũng thay đổi luôn.

Nhìn Thương Hư bị tình yêu làm cho mụ đầu, bị lừa mà còn cảm ơn thằng bán mình, Bắc Ly không nhịn được che mặt.

Quả nhiên tình yêu khiến con người ta trở nên ngu đần!