Translator: Nguyetmai
Bắc Kỳ, Vực Sâu Lạnh Giá.
Một bóng người cầm trượng gỗ đi tới từ nơi xa, chậm rãi bước chân vào vùng đất trời đông tuyết phủ này, sau đó thân hình người đó bị tuyết rơi lả tả bao phủ.
Hôm đó, sau khi biết trong Vực Sâu Lạnh Giá có truyền thừa theo lời của Tiểu Mặc, Thất Danh đã làm chuẩn bị đầy đủ, dự tính đi sâu vào bên trong để tìm kiếm cơ duyên.
Thất Danh khác với Ngạo Kiếm. Khát vọng thực lực của ông ta rất vững vàng, không hề gấp gáp chút nào. Bởi vì ông ta muốn có thực lực không chỉ vì trở nên mạnh hơn mà thôi. Mục đích chủ yếu của ông ta vẫn là để tu đạo trường sinh, mà trong trò chơi này có rất nhiều cơ duyên tu luyện nên ông ta không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Đúng như lời của Tiểu Mặc, bên trong Vực Sâu Lạnh Giá vô cùng lạnh lẽo. Càng đi vào sâu bên trong thì trên đầu ông ta đã bắt đầu hiện lên những chữ số bằng máu.
Lúc này Thất Danh vung pháp trượng lên, một con ác quỷ hình thù dữ tợn chui từ dưới đất lên rồi bắt đầu xoay quanh ông ta.
Năng lực Ác Quỷ Quấn Thân ngăn cách ông ta với thế giới bên ngoài, hơi lạnh thấu xương lập tức biến mất.
Ngay tại lúc ông ta đang định đi tiếp thì mấy bóng người bỗng xuất hiện trước mặt ông ta. Sau đó đứa trẻ vóc dáng cao cầm đầu chỉ vào ông ta vung tay lên: "Bắt lấy hắn!"
Nhất thời, mấy bóng người lao về phía ông ta với tốc độ cực nhanh.
Thất Danh thoáng cả kinh, vội giơ pháp trượng lên muốn triệu hồi u hồn. Nhưng tốc độ của mấy người đó quá nhanh nên ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tông ngã xuống đất.
"Í, không phải là bọn kia! Chúng ta nhầm người rồi!" Sau khi thấy rõ dung mạo của Thất Danh, cậu bé thủ lĩnh gãi đầu, trông có vẻ rất xấu hổ.
"Đều tại ngươi!" Lúc này đứa trẻ bên cạnh nó vung nắm đấm nện thẳng vào mặt nó.
"Rầm!"
Đánh nhau lại bùng nổ khiến mặt đất rung chuyển, tuyết bay lả tả.
Thất Danh chậm rãi đứng dậy phủi quần áo, ngơ ngác nhìn một đám bé trai của Băng Tuyết tộc đã tự lao vào quần ẩu nhau.
Ông ta vốn tưởng là đánh lén, nhưng có vẻ như không phải là thế, mà là tranh chấp riêng giữa bọn họ. Mình chỉ bị vô tình liên lụy tới mà thôi.
Sau khi dùng ánh mắt phân tích nhìn các cậu bé của Băng Tuyết tộc, vẻ mặt Thất Danh trở nên kinh ngạc. Ông ta suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng đi vào sâu bên trong Vực Sâu Lạnh Giá.
Ông ta không thể trêu chọc mấy thằng nhóc này được.
Nhưng Thất Danh còn chưa đi được mấy bước thì lại có một người đứng trước mặt ông ta, không phải ai khác mà chính là bá chủ của Vực Sâu Lạnh Giá, Băng Phong.
Hắn ta vươn tay giữ lấy vai Thất Danh, sau đó bay lên trời. Thất Danh chỉ cảm thấy tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ. Đợi đến khi đứng vững trên mặt đất, ông ta mới phát hiện mình đang đứng trước một vách núi đóng băng, bên trên còn khảm nạm rất nhiều tượng khắc băng của các sinh vật khác.
"Người tộc khác, ngươi dám bước vào cấm địa của Băng Tuyết tộc! Ngươi muốn chết kiểu gì?"
Thất Danh: "???"
Nhìn dấu hiệu cấm địa của Băng Tuyết tộc biểu hiện trên bản đồ, Thất Danh không khỏi ngu người. Không phải là ông dẫn tôi tới đây sao?
Chẳng qua sau khi nhìn giao diện của Băng Phong thông qua phân tích thì Thất Danh không khỏi ngây người ngay tại chỗ. Ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra rằng cậu bé trước mắt mình lại là một kẻ khủng bố có cảnh giới Quỷ Hoàng.
"Nói đi! Ngươi muốn chết kiểu gì?" Băng Phong bay lên không trung, từ trên cao cúi đầu nhìn Thất Danh với ánh mắt ngạo nghễ.
"Không… Không phải là ngươi đã dẫn ta tới đây sao?" Thất Danh nói lí nhí.
"Câm mồm! Đồ vô liêm sỉ! Đã tự tiện bước vào cấm địa của Băng Tuyết tộc, vi phạm quy định của Băng Tuyết tộc, thế mà còn dám vu khống bản tôn."
Thất Danh: "…"
Ngươi giỏi ngươi có quyền! Thất Danh bỗng không muốn giải thích nữa.
"Tuy rằng ngươi đã phạm vào điều cấm kỵ của Băng Tuyết tộc chúng ta, nhưng bản tôn lại có thể tha mạng cho ngươi một lần. Chẳng qua ngươi phải trả lời mấy câu hỏi của ta trước đã." Băng Phong lại nói.
Thất Danh ngẩng đầu nhìn Băng Phong, bỗng cảm thấy thật sự mệt quá đi. Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi đi, cần gì phải hù dọa con người ta như thế! Lão hủ có sợ chết đâu mà.
"Hỏi đi, Băng tộc trưởng!"
Băng Phong còn tưởng là Thất Danh đã thỏa hiệp nên rất là đắc ý gật gù: "Ta hỏi ngươi, chúa tể của vùng đất Bắc Kỳ hiện giờ là ai?"
Lúc trước hắn ta đã từng hỏi Tiểu Mặc và bé Bưởi chuyện này rồi, nhưng họ lại nói với mình là Lục Viêm, khiến Băng Phong còn tưởng Vua Bắc Kỳ ngày xưa đã chết, suýt nữa thì phạm phải tội lớn. Cho nên lần này hắn ta dự định hỏi cho ra nhẽ.
"Vua Bắc Kỳ á? Vua Bắc Kỳ chính là Vua Bắc Kỳ chứ sao, lão hủ có biết họ tên của ông ấy đâu."
Dù sao thì ông ta cũng chưa từng đến chỗ Đồng Quải nên không biết Vua Bắc Kỳ đương nhiệm tên là Lục Viêm như đa số những người chơi khác.
"Ngươi không biết à? Không phải ngươi đến từ đất Bắc Kỳ sao?" Băng Phong cũng rất kinh ngạc.
"Lão hủ là một thành viên trong quân Bắc Kỳ, nhưng lão hủ thật sự không biết tên húy của Vua Bắc Kỳ."
"Được rồi, thế ta hỏi ngươi, ngươi có biết kẻ tên là Bắc Minh không? Bây giờ hắn đang ở đâu trong Bắc Kỳ này?"
"Bắc Minh hả? Chưa từng nghe thấy bao giờ." Thất Danh lại lắc đầu.
"Sao có thể chứ! Thực lực của hắn mạnh nhất Bắc Kỳ cơ mà! Sao ngươi lại chưa từng nghe nói tới hắn được chứ!"
Nhớ tới người đàn ông kiêu căng ngang ngược ngày xưa đã từng trấn áp tất cả các thế lực trong Bắc Kỳ một lượt, cuối cùng quân lâm Bắc Kỳ trở thành Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất với tư thái vô địch, trái tim Băng Phong không khỏi run rẩy.
"Không thể nào! Kẻ mạnh nhất Bắc Kỳ không phải là đám Quỷ Vương như Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà các thứ sao?" Thất Danh cũng ngạc nhiên. Sao tự dưng lại cảm thấy hai người nói chuyện như râu ông nọ cắm cằm bà kia vậy?
"Bàn Thạch rồi Cửu Đầu Xà chó má gì thế? Ngươi thật sự chưa từng nghe nói tới Bắc Minh sao?"
Băng Phong không khỏi khó thở. Hắn ta không thể hiểu được rốt cuộc Vua Bắc Kỳ đang mưu đồ điều gì mà tại sao bây giờ cả Bắc Kỳ này lại không hề có truyền thuyết về ông ta. Càng lạ hơn nữa là ông ta rõ ràng còn sống, nhưng tại sao lại không phải là Vua Bắc Kỳ?
"Lão hủ thật sự chưa từng nghe nói tới người này." Thất Danh nhìn Băng Phong bằng ánh mắt kỳ dị.
"Không thể nào! Không thể nào! Đúng rồi, vậy thì ngươi nói cho ta xem rốt cuộc Vua Bắc Kỳ hiện giờ đã bước lên ngôi vị Vua Bắc Kỳ bằng cách nào? Ta không tin hắn lại có thực lực cướp được ngai vàng từ trong tay vương!" Nói rồi, sắc mặt Băng Phong chợt trở nên dữ tợn.
"Vua Bắc Kỳ đương nhiệm được các sinh linh trên đất Bắc Kỳ kính yêu, ông ấy ngồi lên vị trí Vua Bắc Kỳ đương nhiên là điều mà mọi người đều hy vọng." Thất Danh kể lại nội dung trong video CG giới thiệu bối cảnh lúc mới vào game.
"Ngươi là đồ ngu hả? Ở Bắc Kỳ thì làm gì có chuyện đó chứ! Cái nào không phải là đánh nhau mới giành được!" Băng Phong tức giận tới mức xắn tay áo lên, trông như thể sắp không nhịn được mà chuẩn bị đánh nhau vậy.
"Lời nói của lão hủ đều là thật. Hơn nữa Vua Bắc Kỳ đương nhiệm đã chiến đấu một trận với Hắc Long Vương, cuối cùng xả thân vì nghĩa, biến thành quả cầu lửa để lôi kéo Hắc Long Vương cùng chết chung, cứu vớt chúng sinh trên mảnh đất Bắc Kỳ này!" Nhớ tới đoạn CG rung động lòng người khi mới vào game, Thất Danh thoáng thở dài.
Nghe vậy, Băng Phong không khỏi mở to mắt. Hắc Long Vương là cái quần què gì? Còn xả thân vì nghĩa nữa chứ! Ngươi đang kể chuyện cổ tích cho ta nghe đấy hả?
Lần trước hắn ta đã cảm thấy lời nói của Tiểu Mặc và bé Bưởi là rất khó tin rồi, lần này lại tới một đứa khác càng giỏi chém gió hơn, thậm chí còn xuất hiện cả Hắc Long Vương gì đó. Băng Phong cảm thấy nếu hỏi tiếp thì thế giới quan của mình sẽ bị lật đổ mất thôi.
Thế là hắn ta siết chặt nắm đấm, vươn tay phải giơ Thất Danh lên: "Ông đây không chịu nổi ngươi nữa rồi! Hôm nay không đánh cho ngươi kêu khóc thì coi như ông đây thua cuộc!"