Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 173: Lĩnh vực Tâm Kiếm




Translator: Nguyetmai

Sau khi đánh bay Tiểu Mặc và bé Bưởi, Ngạo Kiếm không giữ lại thực lực nữa mà bắt đầu sử dụng ngự kiếm thuật, dự định kéo giãn khoảng cách để tấn công tầm xa.

Bởi vì anh ta biết nếu lại để cho hai người kia tiếp cận thì với thân pháp như ảo ảnh của họ, mình rất có thể lại trúng chiêu. Mà lượng máu của mình đã không còn đủ để chịu đựng thêm một lần thương tổn nào nữa.

Đúng lúc này, Ngạo Kiếm bỗng cảm thấy chung quanh tối sầm. Bóng tối vô tận bao phủ quanh anh ta, các giác quan như thính giác, thị giác, khứu giác vân vân… đều bị bịt kín.

Trong bóng tối đen ngòm này, hai bóng người nhanh chóng đến gần. Song lúc này Ngạo Kiếm đã không thể phát hiện ra họ.

Hai tia sáng lạnh lóe lên. Ngay tại lúc khán giả cho rằng trận chiến sắp phân thắng bại thì tiếng kim loại va chạm vang lên, Tiểu Mặc và bé Bưởi lại bị đẩy lùi.

"Tại sao anh vẫn có thể cảm ứng được chúng tôi?" Tiểu Mặc kinh hãi nhìn Ngạo Kiếm đã nhắm mắt lại.

Ngạo Kiếm không nói chuyện, bởi vì lúc này giác quan của anh ta đã bị bịt kín, hoàn toàn không thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Chẳng qua là hai tay anh ta vẫn nhẹ nhàng di chuyển trong không trung, chín thanh linh kiếm liên tục xoay tròn quanh người anh ta như những người vệ sĩ.

Hai người không chịu tin tưởng, thân hình chợt lóe lên, bay về phía Ngạo Kiếm thêm lần nữa.

"Keng! Keng!"

Tiếng vang giòn giã lại vang lên, hai thanh linh kiếm đen và trắng lơ lửng ở hai bên ngăn cản đợt tập kích này.

Thấy cảnh tượng kỳ lạ này, khán giả bên ngoài cũng phải ồ lên, không thể hiểu được rốt cuộc tại sao Ngạo Kiếm lại làm được điều đó.

Trận chiến vẫn còn tiếp tục. Mặc cho hai người tấn công thế nào đi nữa thì vẫn không thể đột phá kiếm trận phòng ngự của Ngạo Kiếm. Điều này khiến hai người vô cùng sốt ruột.

Shin Cậu Bé Bút Chì: Ai đó có thể giải thích cho tôi được không? Không phải tắt đèn tức là mất cả giác quan luôn sao? Rốt cuộc Ngạo Kiếm đã tìm thấy họ bằng cách nào vậy? (Mặt ngu đần)

Tu Đạo Trường Sinh: Nếu ta đoán không nhầm thì đây hẳn là lĩnh vực Tâm Kiếm, ngự kiếm bằng tâm. Tuy rằng năm giác quan đều bị bịt kín, nhưng trong lĩnh vực này, tất cả sự vật không phải kiếm đạo đều sẽ bị linh kiếm cảm nhận được rồi tự động phòng thủ đối phó.

Lợn Rừng Peggy trả lời Tu Đạo Trường Sinh: Ông đang quay điện ảnh hả? Ông giải thích cả đống như thế, còn nói có lý như thế, nếu không phải tôi được ăn học đàng hoàng thì không chừng sẽ bị ông lừa gạt cũng nên. (Cười ha ha)

Tịch Mịch Vô Địch: Tôi cảm thấy tầng trên phân tích rất hợp lý. Chờ lát nữa Ngạo Kiếm chắc chắn sẽ xài chiêu Vạn Kiếm Quy Tông. (Cười ha ha)

Shin Cậu Bé Bút Chì: Tầng trên phân tích đúng lắm. Thực ra thân phận thật sự của Ngạo Kiếm trong hiện thực là Kiếm Tiên, dăm ba lĩnh vực Tâm Kiếm có là gì! Chờ lát nữa ổng sẽ duỗi tay hét lớn "Kiếm đâu!", cảnh tượng vạn kiếm quỳ lạy mới gọi là khủng bố nhé. (Cười ha ha)



Đối mặt với kiếm trận phòng ngự gần như không thể giải quyết, hai người từ đầu tới cuối vẫn không thể đột phá nên đành phải dừng tay lại, hiệu quả tắt đèn cũng theo đó mà kết thúc.

Ngạo Kiếm chậm rãi mở mắt ra, phấn khởi nhìn Tiểu Mặc và bé Bưởi.

"Quả nhiên là có thể làm được!"

"Rốt cuộc anh đã làm bằng cách nào vậy?" Tiểu Mặc kinh ngạc.

Nghe vậy, Ngạo Kiếm mỉm cười: "Sau khi xem video mà các ngươi đăng lên, ta vẫn luôn suy nghĩ phải làm thế nào để phá giải chiêu thức này. Bởi vì theo lý thuyết mà nói, nếu năm giác quan đều bị bịt kín trong lúc chiến đấu thì hoàn toàn là không thể giải quyết được. Ta đã đi thăm hỏi một người để chuyên hỏi về việc này. Hắn nói với ta rằng tâm kiếm có thể phá. Mà đây chính là lĩnh vực Tâm Kiếm có thể tiến hành phòng thủ mà không cần các giác quan do ta nghiên cứu ra. Nhưng ta không ngờ rằng nó thật sự có tác dụng!"

Người mà Ngạo Kiếm đi thăm hỏi không phải ai khác mà chính là kiếm khách Vô Tình, người anh ta muốn vượt qua trong suốt cuộc đời này.

Vốn dĩ Vô Tình không định nhận lời khiêu chiến này.

Bởi vì trong mắt hắn ta, Ngạo Kiếm đã nhập ma rồi. Cứ tiếp tục si mê như thế mãi thì cuối cùng sẽ làm hại chính bản thân mình. Nhưng khi đối mặt với thái độ hùng hổ của Ngạo Kiếm, Vô Tình thật sự không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn đồng ý.

Song lần này, kiếm thuật vượt ra khỏi thế tục mà Ngạo Kiếm bày ra đã khiến Vô Tình hoàn toàn sợ ngây người.

Càng khiến hắn ta bất ngờ là ngự kiếm thuật mà Ngạo Kiếm dùng ở cuối cùng. Một kích này khiến hắn ta bất ngờ không kịp đề phòng. Nếu không phải Ngạo Kiếm thu tay lại ở phút chót thì có lẽ hắn ta đã chết mất rồi.

Nhưng cuối cùng Ngạo Kiếm lại bỏ qua cho hắn ta, nói rằng mình đã tìm được mục tiêu cao hơn. Chuyện vượt qua hắn ta, giết chết hắn ta đã không còn quan trọng nữa.

Trong lòng Vô Tình tràn đầy khó hiểu. Hắn ta không rõ gần đây Ngạo Kiếm đã gặp phải chuyện gì mà trên người không còn phẫn nộ và căm thù nữa, thay vào đó là sự tự tin và niềm kiên định mãnh liệt.

Trước khi rời đi, Ngạo Kiếm nghĩ tới mục tiêu tiếp theo mà anh ta muốn khiêu chiến, bèn cất lời hỏi Vô Tình rằng nếu giác quan bị bịt kín thì ngươi sẽ chiến đấu với đối thủ bằng cách nào?

Tuy rằng Vô Tình rất khó hiểu, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Ngạo Kiếm, đó chính là Tâm Kiếm.

Từ trong lời nói của Vô Tình, Ngạo Kiếm đã hiểu được rằng lĩnh vực Tâm Kiếm chia thành tấn công và phòng thủ. Bây giờ anh ta đã lĩnh ngộ được phòng thủ rồi, vậy thì bước tiếp theo anh ta cần phải lĩnh ngộ ra tấn công!

Giờ đây Ngạo Kiếm rất phấn khởi. Nếu lĩnh vực Tâm Kiếm đã phòng thủ thành công thì đương nhiên tấn công cũng có thể làm được.

Chỉ cần lĩnh ngộ được lĩnh vực tấn công thì tất cả những sự vật không phải kiếm đạo trong phạm vi bao trùm của lĩnh vực đều sẽ trở thành mục tiêu công kích của linh kiếm. Việc bị bịt kín giác quan thoạt nhìn không thể giải quyết này đã không còn đáng lo ngại như trước nữa!

"Chúng tôi không thể đột phá phòng ngự của anh." Lúc này, Tiểu Mặc thu hồi dao găm rồi nói.

"Ta cũng không thể thắng các ngươi." Ngạo Kiếm hoàn hồn, vung tay lên, chín thanh linh kiếm tự động xếp hàng sau lưng anh ta.

"Đơn hàng này thất bại rồi!" Tiểu Mặc gật đầu, xoay người cầm tay bé Bưởi. Hai người bắt đầu lùi.

"Ta sẽ tìm các ngươi. Lần sau chúng ta phân rõ thắng bại!" Ngạo Kiếm nói.

"Đừng! Bọn tôi không thích đánh nhau đâu!" Bé Bưởi ngoảnh đầu lè lưỡi với Ngạo Kiếm.

Ngạo Kiếm không đáp lời. Nhưng anh ta biết rõ mình sẽ khiêu chiến họ thêm lần nữa.

Theo đuổi cực hạn kiếm đạo là mục tiêu của anh ta. Mà một đối thủ mạnh thì có thể giúp anh ta mài giũa kiếm tâm.

Sau khi trận chiến kết thúc, những người chơi ngoài sân cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ cuối cùng lại kết thúc bằng thế hòa.

Nhưng độ hot trên diễn đàn vẫn chưa giảm. Họ lại bắt đầu thảo luận phân tích về các kỹ xảo trong trận chiến này. Hơn nữa có rất nhiều người chơi cao cấp mở topic chuyên phân tích, khiến những người chơi học được kinh nghiệm chiến đấu từ trong đó.



"Tiểu Mặc, không có 1000 hồn tệ rồi, tiếc ghê." Bé Bưởi bĩu môi, vẻ mặt buồn bực.

"Anh ta thật sự là quá mạnh. Nhưng sau này chúng ta nhất định sẽ vượt qua anh ta…"

Tiểu Mặc còn chưa nói xong thì một tiếng nhắc nhở bỗng vang lên.

[Tin tức: Người chơi "Thất Danh" xin kết bạn với bạn]

Tiểu Mặc còn tưởng là người chơi muốn treo giải thưởng nên lập tức bấm vào đồng ý.

Sau đó một khung chat giọng nói xuất hiện.

Thất Danh: Xin chào. Là Ám Ảnh Song Sinh đúng không?

Tiểu Mặc: Đúng vậy. Xin hỏi anh muốn giết ai? Giá cả thế nào?

Thất Danh: Không không không, lão hủ muốn hỏi thăm các ngươi đã nhận được truyền thừa ở đâu? Đương nhiên lão hủ chỉ tò mò hỏi thử thôi, nếu các ngươi không muốn nói thì ta cũng không bắt buộc

Tiểu Mặc: Không có gì cần giữ bí mật đâu, ở Vực Sâu Lạnh Giá, nằm ở cực Nam của Bắc Kỳ. Nếu anh muốn đi thì nhớ mua thật nhiều thuốc hồi máu, chỗ đó lạnh lắm. Còn nữa, trong Vực Sâu Lạnh Giá có một con Boss bự cảnh giới Quỷ Hoàng, cố gắng đừng chọc ổng.

Thất Danh: Cảm ơn đã chỉ bảo!

Tiểu Mặc gật đầu, sau đó tắt khung chat đi.

"Ting!"

Sau khi nói chuyện xong, một gói bưu phẩm hiện trước mắt Tiểu Mặc.

Tiểu Mặc kinh ngạc, bấm mở bưu phẩm thì lại thấy bên trong có 288 hồn tệ. Bên dưới còn kèm theo một câu nói.

Lão hủ xin cảm ơn đạo hữu đã chỉ dẫn về truyền thừa. Đây là ơn huệ lớn, một chút hồn tệ không thể hiện được hết lòng tôn kính của ta!