Translator: Nguyetmai
Minh Phủ Bắc Kỳ, phòng rèn của Đồng Quải.
Nhìn Đồng Quải đã tiếp tục nằm trên giường, không thèm ngó ngàng gì tới Hao Thiên nữa, Lục Vô cạn lời, lại rít gào đánh thức Đồng Quải.
"Không phải chỉ là chiêu mộ một thằng gà mờ thôi sao? Chuyện bé tí ti như thế mà cũng đòi ta phải tự thân vận động. Haizzz… Sống dưới ách của người khác thì không thể không cúi đầu."
Đồng Quải oán giận một lát, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Hao Thiên, giơ chân đạp vào người hắn ta rồi nói: "Ê, bây giờ ta đọc một câu, ngươi đọc theo ta."
Hao Thiên: "…"
"Dưới luân hồi, ta xin thề." Đọc xong câu thứ nhất, Đồng Quải thấy Hao Thiên không có tiếng động, thế là lại giơ chân lên đạp một phát: "Không nghe thấy ta bảo ngươi đọc theo hả? Ngươi không rên một tiếng là không nể mặt bản đại gia đúng không?"
Hao Thiên thầm mắng đê ma ma, mày muốn bố đọc theo thì phải lấy đống lá bịt kín miệng bố ra chứ! Bố rất nghi ngờ rằng mày muốn đạp bố nên mới làm thế!
Có vẻ như đã phát hiện tình huống của Hao Thiên nên Đồng Quải thở dài một tiếng, vung cánh xẹt qua miệng Hao Thiên, lá cỏ lập tức vỡ tan ra.
"Tên nhóc kia, bây giờ đã đọc được chưa?"
"Ngươi là ai? Đây là đâu?" Hao Thiên lập tức hỏi.
"Thằng nhóc Hao Thiên kia, mấy ngày trước ta mới đánh lão đại của các ngươi xong, ngươi nói xem ta là ai?"
Nghe vậy, Hao Thiên chợt khựng lại, ngẩng đầu quan sát Đồng Quải một cách cẩn thận, sau đó vẻ mặt càng ngày càng hoảng sợ: "Ngươi… Ngươi là Quỷ Vương Đồng Quải!"
"He he! Đã biết sự trâu bò của bản đại gia rồi chứ gì! Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời đi, không thì ông đây có cả đống cách khiến ngươi sống không bằng chết. Ngoài ra phải nói thêm, nếu ngươi chịu nghe lời thì không chừng ngươi vẫn còn cơ hội để báo thù đấy."
"Báo thù ư?" Hao Thiên không khỏi sửng sốt.
"Không phải Hải Vương đã đánh cho ngươi bị trọng thương sao? Chẳng lẽ ngươi không hận gã ta à?" Nói rồi Đồng Quải khom lưng nhặt một bình rượu lên rồi lắc lắc, sau khi phát hiện là bình rỗng thì lại ném nó xuống đất.
Nghe thấy lời này, trong lòng Hao Thiên lại trào ra lửa giận.
Hắn ta bán mạng cho Hải Vương cả đời, trở thành một trong số các quân đoàn trưởng dựa vào sự nỗ lực của mình, thế mà Hải Vương lại không nể tình xưa, suýt nữa thì giết chết hắn ta. Nếu không phải thuộc hạ của hắn ta liều mình cứu viện thì hắn ta sẽ không thể sống trên đời này được nữa.
"Hận!" Nếu đã trở mặt với Hải Vương rồi thì không việc gì phải giấu giếm nữa, Hao Thiên trả lời một cách quyết đoán.
"Thế ngươi có muốn báo thù không?"
"Muốn chứ. Nhưng…" Nghĩ tới thực lực của Hải Vương, Hao Thiên lại cảm thấy uể oải.
Thân là quân đoàn trưởng của Hải Vương, hắn ta biết rõ Hải Vương mạnh cỡ nào.
Mạnh ở đây không chỉ riêng là thực lực cảnh giới Quỷ Vương đỉnh cấp, mà còn có quân đội hải dương khổng lồ trong tay gã ta nữa. Với năng lực của mình thì e rằng cả đời này cũng không thể báo thù được.
"Nhưng gì mà nhưng! Ngươi muốn báo thù thì ta giúp ngươi thôi." Đồng Quải cười cúi người.
"Ngươi sẽ giúp ta sao?" Hao Thiên ngơ ngác nhìn Đồng Quải đang mỉm cười.
Nếu là Đồng Quải thì Hao Thiên thật sự tin rằng nó có thực lực chống lại Hải Vương. Dù sao hắn ta cũng từng nghe thấy tin Hải Vương bị Đồng Quải đánh cho một trận.
Nhưng hắn ta không tin Đồng Quải sẽ giúp hắn ta mà không có lý do gì.
"Nói đi, ngươi muốn gì? Bây giờ ta chỉ còn lại nửa cái mạng này thôi, chẳng còn thứ gì khác để cho ngươi đâu."
"Ta chỉ cần nửa cái mạng này của ngươi thôi, sau này ngươi phải nguyện trung thành với ta… chúng ta."
"Được!" Hao Thiên đồng ý ngay tắp lự. Dù sao thì cũng chỉ là một lời hứa thôi mà, mình cũng đâu bị tổn thất thứ gì.
"Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Bây giờ ta sẽ đọc một câu, ngươi đọc theo ta." Đồng Quải vỗ đầu Hao Thiên.
"Ngươi muốn ta đọc cái gì?" Trong lòng Hao Thiên thoáng cảm thấy bất an.
"Lời thề cống hiến linh hồn!" Đồng Quải cũng không giấu giếm hắn ta. Dẫu sao đã đạt đến trình độ như Hao Thiên thì đến lúc đọc sẽ tự hiểu thôi.
"Gì? Cống hiến linh hồn?" Hao Thiên kinh ngạc.
"Ngươi chỉ cần đọc theo thì ta hứa sẽ làm ngươi hồi phục thương tích, đồng thời cam đoan với ngươi rằng nhất định sẽ tiêu diệt Hải Vương. Vụ làm ăn này không lỗ vốn chứ? Một cái mạng của ngươi đổi lấy một cái mạng của Hải Vương." Đồng Quải bình tĩnh nói, trông không hề sốt ruột chút nào.
Lục Vô ở bên ngoài thấy vậy cũng không thể không bội phục Đồng Quải, thật sự là quá am hiểu làm màu khiến Hao Thiên bị lừa cho sửng sốt.
"Được! Ta đồng ý với ngươi." Tuy rằng trong lòng hắn ta vẫn còn chút không cam tâm.
Nhưng đúng như những gì Đồng Quải đã nói, dùng mạng của Hải Vương để đổi mạng của hắn ta, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng giá.
Hơn nữa nếu bây giờ hắn ta không được chữa trị thì tình trạng sức khỏe sẽ dần dần chuyển biến xấu, vẫn chỉ còn đường chết mà thôi. Huống chi, nguyện trung thành với Đồng Quải cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Tuy rằng thế lực của Đồng Quải không khổng lồ bằng Hải Vương, nhưng thực lực cá nhân của Đồng Quải lại mạnh hơn Hải Vương.
Thấy Hao Thiên đồng ý, Đồng Quải bình tĩnh gật đầu.
"Được, vậy thì hãy đọc theo ta…"
Sau khi đọc xong lời thề cống hiến linh hồn, Hao Thiên chợt bị hút vào không gian thần khí. Thần khí tự động vận chuyển, bắt đầu biến Hao Thiên thành số liệu.
Bởi vì thực lực của Hao Thiên rất mạnh nên lần số liệu hóa này kéo dài khoảng nửa giờ. Sau khi làm xong, một luồng hồn lực chợt tràn vào cơ thể Hao Thiên khiến vết thương của hắn ta được chữa trị triệt để. Sau đó hắn ta lập tức bị đưa ra khỏi không gian thần khí.
Thấy Hao Thiên lại xuất hiện, Đồng Quải vỗ vai hắn ta: "Nhóc à, nhìn mấy thứ trong đầu ngươi đi, rồi ngươi sẽ biết trạng thái của mình hiện giờ là gì. Đúng rồi, bây giờ nhà ngươi là cấp dưới của Đồng Quải ta đây, sau này lúc ta rèn vũ khí thì ngươi nhóm lửa. Còn nữa, ngươi còn phải biết quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, nấu cơm…"
Hao Thiên kinh hãi siết chặt nắm đấm, mình vốn bị thương nặng đến thế mà lại hồi phục hoàn toàn một cách nhanh chóng như vậy. Nhưng khi nghe thấy lời nói của Đồng Quải, hắn ta chợt ngây ngẩn cả người.
Ta đường đường là Quỷ Tướng, thế mà lại phải nhóm lửa? Giặt đồ? Nấu cơm? Quét dọn?
Ngay tại lúc Hao Thiên đang ngu người thì từng đoạn tin tức hiện lên trong đầu hắn ta. Giây phút này, hắn ta đã biết mình mới gia nhập vào một trận doanh như thế nào.
"Đồng… Lão đại, ngươi cũng là cấp dưới hả?" Nói rồi Hao Thiên chỉ lên trên.
"Đúng rồi. Lên nhầm thuyền giặc, không thể xuống dưới." Đồng Quải thở dài.
"Thế rốt cuộc ở trên ấy là ai vậy?"
Hao Thiên vẫn chưa từng gặp Lục Vô và Bắc Ly nên không nhịn được tò mò hỏi.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi! Làm tốt công việc của mình đi! Không thấy bình rượu đầy đất đấy hả? Mau dọn dẹp hết đi! Trời đất, tại sao ta lại sống trong một căn nhà nhếch nhác như thế chứ! Quả thực là cái chuồng lợn! Mau dọn dẹp đi!" Đồng Quải chỉ vào sàn nhà toàn là bình rượu, không nhịn được quát lên.
Hao Thiên: "…"
Tuy rằng trong lòng hắn ta vẫn còn rất nhiều điều nghi vấn về người đứng đằng sau thần khí, song Hao Thiên lại thật sự không dám hỏi tiếp.
Trong mắt hắn ta, người có thể chế tạo ra loại thần khí khủng bố như thế thì ít ra cũng phải là thần linh âm phủ, không cần tốn nhiều sức là có thể hành chết một tên Quỷ Tướng nhỏ bé như mình. Huống chi một Quỷ Vương mạnh như Đồng Quải cũng trở thành thuộc hạ của hắn, mình không việc gì phải oán hận cả.
Nhìn căn nhà lôi thôi này, Hao Thiên thở dài, không còn cách nào khác, đành phải bắt đầu ra tay dọn dẹp nhà cửa.
Báo thù bắt đầu từ việc quét dọn vệ sinh!