Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 164: Đi dạo một vòng




Translator: Nguyetmai

Sau khi đánh tơi bời hai vị trưởng lão Băng và Tuyết, quầng sáng màu trắng xung quanh bóng người kia mới tắt dần, để lộ chân thân bên trong.

Nhìn dáng vẻ của người nọ, bọn Tiểu Mặc lập tức ngây ngẩn cả người.

Bởi vì người được hai vị trưởng lão gọi là lão đại kia lại có hình dáng của một đứa trẻ bảy tám tuổi, ánh mắt còn để lộ nét kiêu ngạo, trông như đang nói "Ông đây là đệ nhất thiên hạ" vậy.

Lúc này, bảng phân tích số liệu cũng hiện lên trước mặt hai người.

[Băng Phong (Quỷ Hoàng trung kỳ)]

Miêu tả nhân vật: Hậu duệ của Thần tộc Bắc Kỳ thượng cổ, tộc trưởng Băng Tuyết tộc, vị tướng mạnh nhất dưới trướng Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất.

Miêu tả năng lực: Thao túng pháp tắc sơ bộ hệ băng giá (???)

(Lời nhắc nhở: Không thể trêu được)

Thấy tin tức phản hồi này, Tiểu Mặc và bé Bưởi đều lộ vẻ kinh hãi.

Trong nhận thức của họ, ngoài Ác Thần có thực lực không rõ ra thì người mạnh nhất chính là Hải Vương và Đồng Quải.

Song hai người này cũng chỉ là cường giả cảnh giới Quỷ Vương mà thôi. Nhưng đứa trẻ trốn trong thế giới băng giá này lại có thực lực cảnh giới Quỷ Hoàng, trong mắt họ quả thực là khó tin.

Sau khi lau tay, Băng Phong chắp tay sau lưng, nhìn hai vị trưởng lão Băng và Tuyết đã mặt mũi bầm dập nói: "Nói đi, họ vào đây bằng cách nào?"

"Lão đại, họ là do đám trẻ dẫn vào! Thật sự không liên quan gì tới bọn ta hết!" Tuyết trưởng lão vội giải thích, chỉ sợ lại bị đánh cho một trận.

"Đúng! Lão Tuyết nói đúng! Chính là bọn trẻ dẫn vào. Hình như họ muốn tìm bộ tộc Nguyền Rủa thì phải." Nói rồi Băng trưởng lão giơ tay chỉ vào mấy pho tượng băng trên vách núi.

Băng Phong ngẩng đầu nhìn mấy pho tượng băng của tộc nhân bộ tộc Nguyền Rủa theo hướng chỉ của Băng trưởng lão, sau đó đưa mắt về phía Tiểu Mặc và bé Bưởi.

"Rốt cuộc là ai đã nói cho các ngươi biết trong Vực Sâu Lạnh Giá có tộc nhân của bộ tộc Nguyền Rủa?"

"Đồng Quải!" Hai người bán đứng Đồng Quải không hề do dự.

"Đồng Quải là ai?" Băng Phong lập tức kinh ngạc. Hắn ta thật sự chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ. Nhưng có vẻ như gã này rất quen thuộc Vực Sâu Lạnh Giá của họ.

"Đồng Quải là con ngỗng bự!" Tiểu Mặc lập tức trả lời.

"Không phải, là tiên hạc, nghe nói trước kia còn là Quỷ Vương mạnh nhất Bắc Kỳ cơ!" Bé Bưởi bổ sung thêm.

"Tiên hạc? Quỷ Vương mạnh nhất?" Băng Phong ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng của Băng Phong, Quỷ Vương mạnh nhất đất Bắc Kỳ này rõ ràng là mình chứ có phải Đồng Quải nào đâu!

"Đồng Quải là Quỷ Vương mạnh nhất Bắc Kỳ? Thế Vua Bắc Kỳ đương nhiệm là ai?" Thế là Băng Phong lại hỏi tiếp.

"Vua Bắc Kỳ đương nhiệm là Lục Viêm á. Ngài xài IE hay sao dợ…" Bé Bưởi vốn định đá đểu thì bỗng câm miệng, bởi vì cô sợ bị đánh.

"Gì cơ?!" Sắc mặt Băng Phong thay đổi.

"Thế Vua Bắc Kỳ trước kia đâu rồi?" Băng Phong cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi.

Ngày xưa hắn ta nghe theo mệnh lệnh của Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất ẩn cư ở Vực Sâu Lạnh Giá này khoảng chừng mấy trăm nghìn năm. Nhưng bây giờ lại nói với hắn ta rằng Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất đã qua đời từ lâu rồi, thế bộ tộc của họ chẳng phải là ở đây lãng phí mấy trăm nghìn năm sao?

Nghĩ đến đây, Băng Phong tức giận tới mức xanh cả mặt.

"Tên Lục Viêm kia là cái thá gì mà cũng dám làm Vua Bắc Kỳ chứ? Để ông đi hành chết hắn! Nếu vương đã không còn thì nên đến lượt hậu duệ Thần tộc Bắc Kỳ là Băng Phong ta đây làm Vua Bắc Kỳ mới đúng!"

"Đúng rồi, linh hồn bảo vệ Bắc Kỳ bây giờ còn không?" Dường như nghĩ tới điều gì đó, Băng Phong vội hỏi.

"Linh hồn bảo vệ á?"

Tiểu Mặc và bé Bưởi nhất thời sửng sốt, lập tức nhớ tới hình như trên bảng phân tích Đồng Quải có viết nó là hóa thân của linh hồn bảo vệ Bắc Kỳ thì phải.

"Tộc trưởng, hình như linh hồn bảo vệ đó là Đồng Quải á!"

Nghe vậy, Băng Phong dần siết chặt nắm đấm.

"Đồng Quải chứ gì? Xem ra hắn ta quả nhiên là chưa chết! Tốt lắm! Thế thì lại giết một lần vậy!"

Nhắc tới linh hồn bảo vệ, Băng Phong lại nhớ tới thần điển "Tùy Duyên Thiên Pháp" mà tổ tiên của Băng Tuyết tộc bọn họ luôn thờ phụng.

Ngày xưa cuốn thần điển đó đã bị linh hồn bảo vệ Bắc Kỳ ăn trộm, nhưng nó cũng vì thế mà trả một cái giá đắt, bị Băng Tuyết tộc bọn họ bao vây chém giết. Chẳng qua không ngờ linh hồn bảo vệ này vẫn chưa chết, còn đổi tên khác sống sót nữa chứ.

"Tốt lắm!"

"Lục Viêm, Đồng Quải, hai kẻ này đều phải chết!" Nói rồi, Băng Phong không khỏi cười dữ tợn.

Biết Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất đã chết, Băng Phong cảm thấy không còn ai có thể trấn áp mình được nữa. Đã đến lúc Băng Tuyết tộc bọn họ quân lâm vùng đất Bắc Kỳ này rồi.

Nhìn Băng Phong rất chi là đắc ý, bọn Tiểu Mặc không khỏi cạn lời, không đành lòng nói với hắn ta rằng Lục Viêm đã ngủm củ tỏi rồi.

"Ta rất vui vẻ. Hai người các ngươi muốn được thưởng thứ gì?" Băng Phong chắp tay sau lưng, kiêu căng nhìn Tiểu Mặc và bé Bưởi.

"Thôi đi, Bàn Nhược Xá Sinh đều mất rồi. Chúng tôi muốn trở về." Tiểu Mặc khoát tay, dáng vẻ như đang nói "Tôi đã hết hy vọng rồi".

"Chó má Bàn Nhược Xá Sinh gì chứ! Ngươi cảm thấy hậu duệ Thần tộc chúng ta sẽ không có thứ tốt gì sao?" Băng Phong lập tức xắn tay áo lên như thể muốn đánh người.

"Đúng đấy! Băng Tuyết tộc chúng ta thứ gì mà chẳng có! Cho dù là điển tịch có thể thành thần thì trong tộc chúng ta cũng có cất chứa nhé!" Hai trưởng lão Băng và Tuyết cũng chêm vô nói.

"Điển tịch thành thần? Có hả?" Ánh mắt của hai người Tiểu Mặc lập tức sáng ngời.

Nghe thấy câu này, Băng Phong vốn còn đang rất đắc ý không khỏi xấu hổ.

"Khụ khụ… Điển tịch thành thần chính là báu vật quý giá của bộ tộc chúng ta, đương nhiên không thể thưởng cho các ngươi được. Đổi cái khác đi."

"Thế thì chúng ta muốn Bàn Nhược Xá Sinh!" Hai người lại uể oải.

"Bàn Nhược Xá Sinh chó má gì thế! Rốt cuộc nó là thứ gì?" Băng Phong khó thở hổn hển.

"Đây chính là kỹ năng mạnh nhất của bộ tộc Nguyền Rủa, là năng lực mạnh nhất của sát thủ. Cả server bây giờ còn chưa có ai học được nó đâu." Tiểu Mặc và bé Bưởi lập tức nói.

"Kỹ năng mạnh nhất của bộ tộc Nguyền Rủa? Cả server?" Băng Phong kinh ngạc.

"Bộ tộc sát thủ mạnh nhất Bắc Kỳ không phải là Ảnh Lưu sao? Sao tự nhiên lại biến thành bộ tộc Nguyền Rủa ở bên kia Địa Ngục?"

"Ảnh Lưu á?" Tiểu Mặc và bé Bưởi cũng ngu người, hoàn toàn chưa từng nghe thấy chủng tộc này bao giờ, cũng chưa từng thấy thế lực khác ở Bắc Kỳ từng nhắc tới bộ tộc này.

Băng Phong suy nghĩ trong chốc lát rồi cất lời: "Nếu các ngươi muốn học kỹ năng mạnh nhất của sát thủ thì ta cũng có, chẳng qua không phải là bộ tộc Nguyền Rủa gì đó có thể sánh bằng được đâu."

"Là Ảnh Lưu kia hả?" Bé Bưởi phản xạ hỏi.

"Chính xác!"

"Có mạnh hơn Bàn Nhược Xá Sinh không?"

"Rốt cuộc Bàn Nhược Xá Sinh là cái gì? Lợi hại lắm hay sao?" Băng Phong cạn lời, cảm thấy sao hai đứa trước mắt này sao lại cứng đầu thế không biết.

"Đương nhiên là lợi hại rồi, là một trong số cực đạo của Địa Ngục Đạo, nếu học được nó thì muốn giết ai chẳng được!"

"Không phải là Địa Ngục Đạo sao…"

Băng Phong vốn định trào phúng, nhưng nói được nửa câu thì lại câm mồm.

Sau khi nghe thấy là Địa Ngục Đạo, hơn nữa là cực đạo, Băng Phong đã biết năng lực này mạnh tới mức nào rồi.

Địa Ngục Đạo vốn là một hệ thống tu luyện lớn của âm phủ, trong đó cực đạo lại càng nổi tiếng vì mạnh mẽ, sao hắn ta lại chưa từng nghe nói được chứ.

"Ngài có cảm thấy nó rất mạnh không?"

"Tàm… Tàm tạm thôi." Băng Phong cười gượng.

"Nhưng mạnh nhất Địa Ngục Đạo là thuật pháp. Chứ thủ đoạn ám sát thì kém xa bộ tộc Ảnh Lưu." Băng Phong bướng bỉnh nói.

"Thật hả?"

"Chẳng lẽ còn giả sao? Bộ tộc Ảnh Lưu đã từng ám sát thần linh đấy nhé. Thủ đoạn ám sát của họ mới gọi là cao siêu thực sự."

"Thế có ám sát thành công không?" Tiểu Mặc và bé Bưởi không khỏi động lòng.

"Không!"

"Được rồi! Nếu tộc trưởng ngài có hồn tệ thì cho tí hồn tệ đi, không có thì thôi, coi như chuyến này chúng tôi trắng tay vậy."

Nói rồi, Tiểu Mặc và bé Bưởi đều khoát tay, sau đó muốn cất bước rời đi.

"Đứng lại đó cho ta!"

Thấy mình không lấy ra được thứ gì khiến Tiểu Mặc và bé Bưởi hài lòng khiến lòng tự trọng của Băng Phong bị đả kích, đồng thời tính bướng cũng nổi lên.

"Tuy rằng bộ tộc Ảnh Lưu chưa ám sát thành công, nhưng vị thần linh kia cũng bị thương. Năng lực này không hề kém cạnh Địa Ngục Đạo chút nào. Về kỹ xảo ám sát thì lại càng vượt xa. Không tin các ngươi thử xem!"

Nói rồi, Băng Phong vung tay lên, bông tuyết li ti rơi lả tả, đằng trước hiện lên một màn hình.

Trong màn hình, hàng loạt người áo đen bịt mặt đang khiêu chiến một người đàn ông tóc đỏ đứng trong không trung.

Sương đỏ lượn lờ xung quanh người đàn ông tóc đỏ này, mỗi lần vung tay thì ánh sao trên trời đều sẽ di chuyển theo, ngày đêm luân phiên không ngừng nghỉ.

Nhưng cho dù đối mặt với người đàn ông mạnh như thế thì đám người áo đen đó vẫn không hề lùi bước, liên tục phát động tấn công người đàn ông.

Thủ đoạn của đám người áo đen vô cùng kỳ lạ.

Rõ ràng ở đây là mười mấy người, nhưng lại bỗng dưng biến thành một người, sau đó rất nhiều người lại chui ra từ cái bóng của một người đó, biến thành mười mấy người.

Mỗi khi người đàn ông tóc đỏ phát động tấn công thì đám người áo đen lại đổi chỗ cho nhau, thủ đoạn quái dị như ảo ảnh, thật sự là vô cùng cao siêu khiến người ta không thể đoán ra được.

Cuối cảnh tượng này, người đàn ông tóc đỏ rốt cuộc nổi giận, cả bầu trời đều bị màu đỏ chiếu sáng, một vầng mặt trời đỏ rực dâng lên. Dưới ánh nắng của nó, cả thế giới đều biến thành màu đỏ chói, cuối cùng những người bịt mặt kia cũng bị ánh sáng đỏ rực đốt cháy thành tro tàn.



"Sao hả? Thủ đoạn ám sát này có được không?" Băng Phong đắc ý hỏi.

"Chúng tôi học!" Ánh mắt của Tiểu Mặc và bé Bưởi lại sáng ngời.

"Ha ha, thấy chưa! Ta đã nói Băng Tuyết tộc chúng ta có vô số báu vật, sao có thể không khiến các ngươi hài lòng được chứ!" Nói rồi Băng Phong vung tay lên, một quả cầu màu đen chậm rãi hiện lên.

"Đây là truyền thừa của bộ tộc Ảnh Lưu, các ngươi cầm đi. Chẳng qua truyền thừa của bộ tộc này không đơn giản đâu nhé. Người nào không có thiên phú của Ảnh Lưu thì rất khó để lĩnh ngộ áo nghĩa của nó. Nhưng các ngươi cứ tham khảo kĩ vào, chưa chắc lại không thể lĩnh ngộ được một chút áo nghĩa ám sát đâu."

Sau khi vứt quả cầu màu đen cho Tiểu Mặc và bé Bưởi, Băng Phong lại bay lên không trung rồi hét lớn: "Hôm nay Băng Tuyết tộc của ta giải trừ lời hứa ẩn cư, cả bộ tộc đi ra bên ngoài, quân lâm vùng đất Bắc Kỳ!"

Nghe thấy mệnh lệnh của Băng Phong, các tộc nhân lập tức ra khỏi các tòa nhà bằng băng, bắt đầu quỳ lạy tộc trưởng của họ.

Sau khi quỳ lạy xong, cả Băng Tuyết tộc bắt đầu trở nên bận rộn thu dọn đồ đạc, sau đó nhanh chóng tập kết.

Thấy các tộc nhân tập kết xong, Băng Phong và hai vị trưởng lão Băng, Tuyết xuất hiện trước mặt mấy nghìn tộc nhân.

"Tộc trưởng, bên ngoài có gì vậy?"

"Tộc trưởng, bên ngoài có vui hơn ở đây không?"

"Tộc trưởng…"

Thấy Băng Phong xuất hiện, các tộc nhân lập tức tò mò hỏi.

Lúc này Băng Phong khoát tay, đám đông tức khắc im lặng.

"Lần này, chúng ta rời khỏi Vực Sâu Lạnh Giá là để cướp đoạt vị trí Vua Bắc Kỳ. Cho nên chiến tranh sắp bắt đầu ngay lập tức rồi. Các ngươi sẽ được đánh nhau thỏa thích."

Nghe thấy vậy, đám đông trở nên ồn ào, vẻ mặt mỗi người đều rất sung sướng.

"Đánh nhau thật tuyệt, ta thích đánh nhau nhất."

"Chuyện tốt đấy, mỗi ngày đều đánh thỏa thích luôn à? Thì ra thế giới bên ngoài thú vị đến thế!"

"Bên ngoài thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể đánh nhau. Chúng ta mau đi thôi, gia nhập vào bọn họ!"

"Thật hâm mộ đám người ở bên ngoài có thể đánh nhau mỗi ngày. Lần này cuối cùng mình cũng có thể ra ngoài đánh nhau với họ rồi! Thật là vui quá đi!"

Nhìn nét mặt sung sướng của các tộc nhân, Băng Phong cũng không khỏi nở nụ cười, sau đó vung tay lên: "Ra ngoài!"

Ngay tức khắc, mấy nghìn tộc nhân Băng Tuyết tộc bắt đầu vắt chân chạy như điên về phía vùng đất Bắc Kỳ dưới sự dẫn dắt của Băng Phong.

Lúc đi đến biên giới Vực Sâu Lạnh Giá, Băng Phong bỗng dừng chân lại, sau đó các tộc nhân cũng dừng lại theo.

Nhìn bóng người cách đó không xa, vẻ mặt Băng Phong dần dần xấu hổ.

Một ông lão tóc trắng đang đứng đó cười ha ha nhìn hắn ta.

"Ồ! Đây không phải là Tiểu Phong sao? Thế nào rồi? Ngứa ngáy hả? Lời nói của ông đây không xài được phải không?"

"Vương… Vương thượng!" Băng Phong xấu hổ nói.

"Nghe nói ngươi muốn làm Vua Bắc Kỳ đúng không?" Ông lão tóc trắng kia lại cất tiếng hỏi.

"Làm… Làm gì có chuyện đó! Ta… Ta chỉ dẫn tộc nhân ra ngoài đi dạo một vòng rồi sẽ về ngay thôi!" Băng Phong vội giải thích.

Lúc này Băng Phong rất muốn bóp chết Tiểu Mặc với bé Bưởi. Sao có thể lừa hắn ta như thế được chứ! Nghĩ tới việc mình còn tặng báu vật cho họ, nhưng họ lại lừa gạt mình, Băng Phong chỉ cảm thấy thế gian hiểm ác lòng người thay đổi, hận quá đi!

"Thật sự chỉ ra ngoài đi dạo một chuyển thôi hả?"

"Thật mà, đi dạo tí thôi." Băng Phong cố giải thích.

"Thế sao các ngươi đi dạo mà còn xách theo đồ đạc nữa?" Ông lão tóc trắng lại cười ha ha hỏi.

Nghe vậy, Băng Phong quay đầu nhìn thì thấy tộc nhân đều xách theo bao lớn bao nhỏ, trông như chuyển nhà vậy.

"Thưa… Thưa vương…" Băng Phong không khỏi mệt lòng, cảm thấy mình đã không bịa được cái cớ gì thích hợp nữa rồi.

"Cút về cho ông! Không có mệnh lệnh của ta mà còn dám chạy ra thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi!" Ông lão tóc trắng bỗng quát lên với vẻ dữ tợn.

"Dạ dạ dạ!" Thấy vậy, Băng Phong vội vung tay ra đằng sau ra hiệu cho mọi người lùi lại.

Thế là Băng Tuyết tộc vốn đang định quân lâm Bắc Kỳ lại bị đuổi cổ về Vực Sâu Lạnh Giá một cách chán chường.