Translator: Nguyetmai
Bắc Kỳ, Minh Phủ.
Trong lúc những người chơi đều ra ngoài, khu an toàn ở Minh Phủ vắng tanh. Tuy rằng trong thành thị được trang trí rất náo nhiệt, nhưng vẫn có vẻ rất lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng có NPC đi qua trên đường phố mà thôi.
Lúc này, trong khu an toàn Minh Phủ, một chồi non bỗng mọc lên từ dưới đất.
Nó cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không ai phát hiện, hai cái rễ cây rút ra từ mặt đất rồi bước đi từng chút một như chân người vậy.
Nhìn đường phố Minh Phủ quen thuộc trước mắt mình, lúc này trong lòng Quỷ Vương Bàn Thạch vô cùng kinh hãi.
Trước kia Minh Phủ này bị phá hỏng hoàn toàn như thế, nhưng bây giờ đa số kiến trúc lại được hồi phục như ban đầu, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều kiến trúc mới. Quan trọng nhất là những kiến trúc được sửa chữa đó lại gần như giống hệt kiểu dáng ban đầu.
Y cứ thế đi từng bước với nỗi kinh ngạc trong lòng.
Lần này y đến đây đương nhiên là để điều tra xem rốt cuộc tại sao thế lực mới này lại xuất hiện ở Bắc Kỳ, hơn nữa còn có bí mật gì.
Nếu đám sinh vật này thật sự là thế lực bí mật của Vua Bắc Kỳ đã chết thì Bàn Thạch cảm thấy có lẽ mình có thể tìm thấy cách thao túng thế lực mà Vua Bắc Kỳ để lại này.
Lần này địa điểm điều tra đầu tiên mà y chọn đương nhiên là Phủ Quân Điện quan trọng nhất Bắc Kỳ. Bởi vì nếu thật sự có cách thao túng thế lực bí mật thì Vua Bắc Kỳ rất có thể sẽ đặt nó trong Phủ Quân Điện.
Quỷ Vương Bàn Thạch băng qua mấy con phố, bỗng nhiên dừng bước.
Bởi vì y phát hiện một kiến trúc kỳ lạ. Nóc nhà của nó là một cái búa treo nghiêng. Nhưng điều gợi ra sự chú ý của y vẫn là bảng hiệu của kiến trúc này.
"Phòng rèn của Đồng Quải!"
Thấy tên của nó, Quỷ Vương Bàn Thạch không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đương nhiên y biết rõ khả năng rèn đúc của Đồng Quải, có thể nói là bậc thầy nghề rèn hàng đầu ẩn hình của Bắc Kỳ.
Song suy nghĩ một lát, Quỷ Vương Bàn Thạch lại lắc đầu.
Sao có thể được chứ! Cho dù Vua Bắc Kỳ muốn nhờ Đồng Quải giúp hắn rèn vũ khí thì cũng phải tốn sức thuyết phục. Với tính cách của Đồng Quải thì hoàn toàn không có khả năng mở một phòng rèn ở đây.
Có khi chỉ là do sùng bái Quỷ Vương Đồng Quải nên mới lấy tên của nó để đặt tên cho phòng rèn cũng nên. Quỷ Vương Bàn Thạch nghĩ thông suốt, lập tức cất bước chuẩn bị đi về phía Phủ Quân Điện tiếp.
Nhưng đúc lúc này, Quỷ Vương Bàn Thạch bỗng cảm nhận được có hơi thở đang đến gần. Y lập tức cắm rễ vào mặt đất, giả vờ như mình là một chồi non mới mọc, ngơ ngác lắc lư theo gió.
"Mợ nó, xui quá thể, có khi nào là lũ người chơi này ăn gian không nhỉ? Sao bản vương lại có thể xui xẻo như thế được! Thua tới mức không còn cái quần đùi để mặc luôn, tức chết bố mày!"
Cách đó không xa, Đồng Quải bước đi hình chữ bát, tay còn cầm một bình rượu Mộc Linh, hùng hổ lảo đảo đi tới.
Nghĩ tới số hồn tệ mà mình đánh bài thua đám người chơi, Đồng Quải không khỏi cảm thấy khó chịu vô cùng. Nó không nhịn được ném áo khoác màu đỏ trên người xuống đất, sau đó nhảy cẫng lên giẫm mấy phát.
Sau khi thấy rõ ai đến, Quỷ Vương Bàn Thạch không khỏi chảy mồ hôi, lập tức đứng vững lại để tránh bị bại lộ.
Sau khi trút giận xong, Đồng Quải lại nhặt áo khoác lên cầm trong tay, lảo đảo đi tới trước cửa phòng rèn, giơ chân đá văng cánh cửa rồi đi vào.
Thấy cảnh này, Quỷ Vương Bàn Thạch thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại tràn đầy kinh hãi và khó hiệu.
Quỷ Vương Đồng Quải là ai? Chính là Quỷ Vương mạnh nhất vùng đất Bắc Kỳ, địa vị cao hơn y rất nhiều, là kẻ mà trước kia y chưa bao giờ dám chọc tới.
Y và Đồng Quải đã từng tiếp xúc mấy lần, có lần thậm chí còn bị Đồng Quải đánh một trận tả tơi vì tâm trạng không tốt. Bây giờ Bàn Thạch vẫn còn nhớ rõ thực lực của Đồng Quải đáng sợ cỡ nào.
Tuy rằng Đồng Quải đã từng biến mất một khoảng thời gian, nhưng Vua Bắc Kỳ đã từng nói rằng hình như khi đó Đồng Quải vẫn đang bế quan. Mà Vua Bắc Kỳ cũng từng nói, Đồng Quải đã cách bán bộ Quỷ Hoàng rất gần rồi.
Cho nên khi thấy Đồng Quải xuất hiện ở đây, trong lòng Quỷ Vương Bàn Thạch tràn ngập sợ hãi bị phát hiện, sau đó sẽ bị diệt khẩu.
Bởi vì lúc này, Quỷ Vương Bàn Thạch đã hơi chắc chắn về suy đoán của mình rồi.
Có lẽ thế lực mới này thật sự có liên quan tới Vua Bắc Kỳ đã qua đời. Còn cái gọi là Đồng Quải bế quan mấy tháng là đang giúp Vua Bắc Kỳ gây dựng thế lực bí mật này. Chứ không thì với thực lực mới của Bắc Kỳ này sao có thể mời Đồng Quải tới làm thợ rèn được chứ? Chỉ có thể là Đồng Quải tự nguyện thôi.
Nghĩ đến đây, Bàn Thạch thật sự rất sợ hãi. Y sợ mình sẽ bị diệt khẩu vì biết quá nhiều.
Thậm chí rất có thể trên thực tế vị vương giả đã qua đời kia vẫn còn sống.
Lần này, sau khi thấy Đồng Quải, y bỗng cảm thấy ý nghĩ của mình trước đó ấu trĩ cỡ nào, đồng thời cũng âm thầm may mắn vì mình không xúc động nhất thời.
Nếu lúc trước y dứt khoát dẫn quân đoàn thụ yêu tới xâm lược thì chỉ cần một mình Đồng Quải là đủ tiêu diệt họ rồi.
Lúc này, Đồng Quải bỗng đi ra cửa. Quỷ Vương Bàn Thạch lập tức không dám suy nghĩ miên man nữa, bắt đầu cố gắng đóng vai một chồi non, đồng thời trong lòng không ngừng lẩm bẩm:
"Ta chỉ là một chồi non thôi, ngươi không phát hiện ra ta, ta chỉ là một chồi non thôi…"
Trong ánh mắt hoảng sợ của Quỷ Vương Bàn Thạch, Đồng Quải lại dần dần đi về phía y.
"Hở? Chồi non này mọc ở cửa từ khi nào vậy?" Đồng Quải say lờ đờ nhìn chồi non, vẻ mặt rất là ngơ ngác.
Sau đó Đồng Quải vỗ lên đầu Bàn Thạch trong trạng thái chồi non, ánh mắt lộ ra hài lòng.
"Được lắm! Được lắm! Mọc rất tốt!"
Bàn Thạch cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung rồi. Y sợ Đồng Quải phát hiện một chút manh mối, bất thình lình cho y một phát mang tính hủy diệt thì toi đời.
Lúc này Quỷ Vương Bàn Thạch hoàn toàn không biết Đồng Quải đã mất hết tu vi rồi, trong lòng nó tràn ngập thấp thỏm. Dù sao thì trong mắt nó, với thực lực Quỷ Vương đỉnh cấp của Đồng Quải, muốn tra xét bộ mặt thật của nó không hề khó chút nào.
Nhưng Đồng Quải cứ thế ngơ ngác nhìn Bàn Thạch, khiến Bàn Thạch cảm thấy mình sắp bị bệnh tim luôn rồi. Thế này thì kích thích quá.
"Khá khen cho cây non này!" Đồng Quải lại khen ngợi một câu trong tình trạng say bí tỉ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Quỷ Vương Bàn Thạch trợn tròn mắt. Chỉ thấy Đồng Quải bỗng lấy "họa mi" ra, bắt đầu rót nước lên người y.
"Má ơi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Cảm nhận dòng nước ấm đang liên tục "gột rửa" trên người mình, Bàn Thạch cảm thấy mình sắp điên rồi. Nếu không phải ý chí muốn sống kiềm chế thì y thật sự sợ mình sẽ không nhịn được cho Đồng Quải một cái tát mất thôi.
Vì mạng sống! Vì mạng sống! Bàn Thạch không ngừng an ủi mình, nhưng nội tâm của y đã sắp sụp đổ rồi.
"Phù!"
Lúc này Đồng Quải run "họa mi" lên, vẻ mặt thỏa mãn.
Sau khi kéo quần lên, Đồng Quải lại nhìn cây non, không nhịn được lại khen một câu "Cây đẹp lắm", sau đó xoay người vào nhà, đóng cửa lại cái rầm.
Cách đó không xa, con rắn nhỏ trốn trong khe đá quan sát thấy cảnh này, vẻ mặt dần dần dại ra.