Translator: Nguyetmai
Trong lúc diễn ra sự kiện mừng năm mới, mấy triệu người chơi cứ thế chạy loanh quanh theo lời nhắc nhở của sự kiện.
Thế là đất Bắc Kỳ xuất hiện một hiện tượng quái dị khiến các thế lực đều cảm thấy kỳ lạ. Đó là mỗi khi tới đúng giờ thì mấy triệu người chơi sẽ bỗng nhiên như ong vỡ tổ ùa tới một chỗ nào đó rồi thi triển đủ loại skill với không khí.
Ngoài Quỷ Vương Bàn Thạch tiếp xúc nhiều nhất với những người chơi ra, những thế lực khác ở Bắc Kỳ đều có vẻ rất ngơ ngác trước hiện tượng này.
Nhất là Cửu Đầu Xà Vương ở khu Vũ Hóa.
Suốt một buổi tối, tình huống người chơi tập thể xông tới điên cuồng tấn công không khí lại xuất hiện những ba lần.
Đêm nay, Cửu Đầu Xà Vương cảm thấy mình sắp nổi điên lên vì bọn người chơi này.
Thậm chí còn muốn chủ động khai chiến, tiêu diệt sạch lũ sinh vật này đi.
…
Minh Phủ, phòng chỉ đạo kỹ năng ở khu an toàn.
"Thầy, tôi cảm thấy chúng tôi thật sự có thể học thử một chút."
Người hướng dẫn kỹ năng Khúc Phong uống một ngụm rượu Mộc Linh, không còn lời nào để nói với Tiểu Mặc và bé Bưởi trước mặt mình nữa mà chỉ còn lại mệt mỏi thôi. Tại sao lại không chịu tin rằng mình không biết cái đó nhỉ?
"Thật sự muốn học à?"
"Đúng thế!" Hai người tức khắc lộ vẻ vui sướng, cho rằng người hướng dẫn kỹ năng định dạy cho họ.
"Ta nói thầm với các ngươi chuyện này… Nghe nói Đồng Quải ở phòng rèn trên con phố đối diện đã từng tiếp xúc với bộ tộc Nguyền Rủa biết dùng Bàn Nhược Xá Sinh. Ta cảm thấy chắc chắn nó sẽ biết cách học đó. Có lẽ các ngươi có thể thử hỏi nó xem… Đúng rồi, nhất thiết đừng nói cho nó biết là ta tiết lộ đấy nhé."
Tiểu Mặc và bé Bưởi nghe vậy, nhất thời sắc mặt nghiêm túc, gật đầu thật mạnh rồi xoay người chạy tới con phố đối diện.
Thấy vậy, Khúc Phong thở dài một hơi, cảm thấy nguy cơ đã được chuyển mục tiêu rồi. Hắn ta sung sướng giơ bầu rượu lên, nhưng vừa rót rượu vào miệng, còn chưa kịp nuốt thì đã phun hết ra ngoài. Bởi vì hắn ta phát hiện hai người rất cố chấp kia lại xuất hiện ở ngoài cửa, cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn ta.
"Gì nữa đây?" Khúc Phong lau quần áo, bất đắc dĩ hỏi.
"Thầy quên tuyên bố nhiệm vụ, bọn tôi không nhận được lời nhắc nhở của trò chơi là nhiệm vụ ẩn đã mở ra."
Khúc Phong: "…"
"Đây không phải là nhiệm vụ, mà là chỉ dẫn. Nhiệm vụ ẩn hẳn là ở chỗ đại sư Đồng Quải ấy, các ngươi mau đi đi."
"Ồ! Vậy thì thầy cứ uống từ từ đi, chờ chúng tôi học xong rồi sẽ mua một thùng rượu Mộc Linh biếu cho ngài."
Nghe vậy, Khúc Phong vội gật đầu.
Dựa theo chỉ dẫn của Khúc Phong, hai người nhanh chóng xuất hiện ngoài phòng rèn của Đồng Quải.
Nhưng hai người vẫn chưa đi vào. Bởi vì ngoài cửa phòng rèn có treo một tấm biển.
[Bản đại gia đang ngủ, khi nào mở cửa còn phải xem tâm trạng. Đứa nào dám gõ cửa thì ta sẽ đánh gãy chân nó!]
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Bé Bưởi khẽ hỏi: "Tiểu Mặc, làm sao bây giờ?"
"Đại sư Đồng Quải đã nói là không thể gõ cửa, vậy thì chúng ta không gõ cửa là được thôi." Nói rồi, Tiểu Mặc chỉ vào cửa sổ còn mở rộng bên cạnh cửa chính.
Bé Bưởi kinh ngạc, sau đó gật đầu. Hai người bắt đầu bò vào nhà từ cửa sổ.
Thoạt nhìn phòng rèn không hề lớn, nhưng không gian bên trong lại rộng thênh thang. Ngoài khu vực chính giữa có một lò luyện chế khổng lồ ra thì trong nhà rất là lộn xộn, bình rượu bị vứt lung tung.
Lúc này Đồng Quải đang nằm dạng tay chân trên giường, tiếng ngáy như sấm, trên người tản ra mùi rượu nồng nặc.
"Đại sư Đồng Quải! Đại sư Đồng Quải!"
Hai người đi đến bên giường, bắt đầu lắc lư Đồng Quải đang say giấc.
Nhưng Đồng Quải vẫn ngủ say sưa như thể không hề cảm giác được vậy, hoàn toàn không có ý định tỉnh giấc.
"Làm sao bây giờ? Hình như đại sư say quá rồi." Bé Bưởi bất đắc dĩ xòe tay.
"Để anh nghĩ xem." Nói rồi Tiểu Mặc bắt đầu quan sát Đồng Quải, cuối cùng tập trung tầm mắt ở con giun đất nhỏ xíu nào đó trên người nó.
"Hình như làm thế không ổn lắm đâu…" Dường như đã hiểu ý của Tiểu Mặc nên bé Bưởi thoáng không đành lòng.
Tiểu Mặc không đáp lại mà chỉ cười gian trá, thò tay nhéo con giun đất đó thật mạnh.
"Óe!"
Vị trí chí mạng bị tập kích khiến Đồng Quải giật bắn cả người, mở to mắt nhìn hai người đang đứng bên giường với vẻ khó tin.
"Chào đại sư Đồng Quải!" Hai người vội khom lưng cúi đầu.
"Các… Các ngươi… Má ơi… Đau… Đau quá!"
"Đại sư Đồng Quải, chúng tôi đến đây xin được chỉ dạy!"
"A… Ta chỉ dạy… Chỉ dạy cái đầu chúng bay… Chúng bay đã làm gì ta thế hả!" Đồng Quải nghẹn tới mức đỏ mặt, che phần dưới hít hà liên tục.
"Đại sư, ngài có biết làm thế nào để học được Bàn Nhược Xá Sinh không?" Hai người lại cúi đầu hỏi.
Cảm nhận cơn đau truyền tới từ thân dưới, Đồng Quải khóc không ra nước mắt. Ngủ một giấc thôi mà suýt nữa làm mất "cậu nhỏ" luôn, thế này thì đáng sợ quá.
Có khi nào nó bị hỏng mất không? Đồng Quải có một suy đoán đáng sợ.
Đồng Quải còng lưng, đỡ mép giường run rẩy bước xuống, không buồn để ý tới hai người mà xoay người đi vào buồng trong, sau đó đóng cửa lại cái rầm.
Hai người đứng chờ trong chốc lát, sau đó Đồng Quải đã thay một chiếc áo khoác màu đỏ đi ra, vẻ mặt không còn gì lưu luyến trên đời này nữa.
"Đại sư Đồng Quải!" Hai người thấy thế thì vội khom lưng cúi đầu.
"Có phải là ta đã đắc tội với các ngươi khi nào không?" Đồng Quải tuyệt vọng hỏi.
"Đắc tội? Đại sư Đồng Quải, tôi nghĩ là ngài đã hiểu nhầm rồi. Chúng tôi đến đây để xin được chỉ bảo."
Nghe vậy, Đồng Quải hoàn toàn không tin tưởng, run rẩy đi đến bên giường ngồi xuống, đưa mắt về phía hai người.
"Nói cho ta biết các ngươi đã vào phòng bằng cách nào trước đã."
Tiểu Mặc và bé Bưởi đồng thời chỉ tay về phía cửa sổ.
Đồng Quải nhìn thoáng qua, không khỏi đau hết cả hàm răng, sau đó nói: "Thế mục đích của các ngươi là gì?"
Lúc này, ý tưởng của Đồng Quải là chuẩn bị kéo dài thời gian để xem thử có thể tùy duyên được tu vi mạnh mẽ hay không, sau đó trả thù lại gấp bội.
Nhưng bây giờ tu vi của nó bằng 0, thực lực không cho phép nó thể hiện nên chỉ có thể tức giận suông mà thôi.
"Đại sư Đồng Quải, ngài biết làm thế nào để học được Bàn Nhược Xá Sinh không?"
"Bàn Nhược Xá Sinh?" Đồng Quải nghe thấy từ này, không khỏi sửng sốt.
Cái tên này vô cùng quen thuộc đối với nó. Đây là năng lực mạnh nhất của bộ tộc Nguyền Rủa. Bây giờ nó vẫn còn ấn tượng sâu sắc với trận chiến tiêu diệt bộ tộc Nguyền Rủa năm xưa. Cuối cùng may mà tộc trưởng của bộ tộc đó đã lựa chọn Trục Nhật để thi triển Bàn Nhược Xá Sinh, chứ nếu chọn nó thì nó cảm thấy mình không chết cũng phải tàn phế.
"Các ngươi hỏi cái này làm gì?" Đồng Quải không khỏi tò mò.
"Chúng tôi đã chuyển chức thành Chú Đồ nên muốn học được năng lực mạnh nhất của Chú Đồ là Bàn Nhược Xá Sinh, để trở thành sát thủ mạnh nhất!"
"Chú Đồ ư?"
Đồng Quải nhất thời nghĩ ra, hình như người chơi này có một phương hướng phát triển là chuyển chức theo năng lực của bộ tộc Nguyền Rủa.
Lúc này, Đồng Quải bỗng tin rằng hai người chơi này tới đây không phải là để báo thù.
Nhưng mà cách xin được chỉ bảo này khiến nó vô cùng khó chịu. Tuy rằng nó biết một ít bí mật của bộ tộc Nguyền Rủa, nhưng mà nó hoàn toàn không muốn dạy họ.
"Thôi đi, tư chất của các ngươi quá tầm thường, không học được đâu." Đồng Quải suy nghĩ rồi nói.
"Đại sư Đồng Quải, xin ngài nhất định phải dạy Bàn Nhược Xá Sinh cho chúng tôi. Nếu không học được thì chúng tôi sẽ không cam lòng!"
"Ơ, không cam lòng thì sao nào?" Đồng Quải nhất thời vênh váo, gác chân trái lên giường, trông như đang nói "Mày làm gì được tao".
"Chúng tôi sẽ thuyết phục đại sư bằng sự chân thành của mình, sẽ thường xuyên đến xin thỉnh giáo!"
Nghe vậy, Đồng Quải lập tức trừng lớn mắt, trong lòng bỗng cảm thấy sao hai đứa trông có vẻ rất đứng đắn này lại vô liêm sỉ đến thế!
Đây chẳng phải là tuyên bố muốn lại làm cho "họa mi" của nó không thể hót được nữa sao?
Ý đe dọa "Giết họa mi" che giấu trong lời nói của hai người đúng là có tác dụng. Đồng Quải nhất thời run sợ.
Vốn nó định chờ tùy duyên được tu vi mạnh mẽ thì lại trả thù họ. Nhưng hai đứa trước mắt này vốn là người chơi bất tử bất diệt nên cho dù thật sự trả thù được, lỡ như hai đứa này thù dai, lại làm mấy lần thì "họa mi" của nó sẽ thật sự ngủm củ tỏi mất.
Đồng Quải uất ức trong lòng, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Ta có thể chỉ dạy cho các ngươi, nhưng ta có một điều kiện."
"Mời đại sư Đồng Quải nói, chúng tôi nhất định sẽ làm được!" Ánh mắt của hai người tức khắc sáng ngời.