Translator: Nguyetmai
Ác Thần đã chuẩn bị ngọn lửa báo thù này khoảng chừng mấy chục vạn năm. Giờ khắc này, ngọn lửa bùng lên, đốt cháy cơ thể của Hạn Bạt.
Các loại cảm xúc tiêu cực không ngừng nhét vào đầu Hạn Bạt theo ngọn lửa bập bùng, khiến hắn ta không nhịn được đau đớn kêu rên. Từng sợi linh hồn xác xơ bị đốt cháy liên tục hiện lên từ trong cơ thể hắn ta, sau đó ồ ạt tràn vào ảo ảnh của Ác Thần ở đằng sau.
Đám người Cổ Ngữ đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng này.
Điều khiến họ cảm thấy lạ là ngọn lửa này không làm tổn thương thân xác của Hạn Bạt, cũng không tỏa ra bất cứ hơi nóng nào cả, nhưng Hạn Bạt lại càng ngày càng suy yếu vì bị lửa đốt cháy.
"Đốt cháy linh hồn! Đây chính là thủ đoạn của thần linh sao?" Thấy cảnh này, Tiểu Sát không khỏi hoảng sợ.
Ngọn lửa càng cháy càng lớn. Hạn Bạt đã cảm nhận được cái chết đang kề cận.
Trong lúc này, Hạn Bạt đã nhìn thấy hình ảnh mình đã từng dẫn dắt quân đoàn Thi Bạt đánh đâu thắng đó không gì cản nổi trong ngọn lửa bập bùng.
Hắn ta không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Không thành thần, cuối cùng vẫn chỉ là con kiến, cho dù người khác đã từng tôn kính ta như hung thần…
"Rắc!"
Linh hồn hắn ta đã vỡ nát triệt để trong giây phút này. Tên Hung Bạt đã từng hoành hành ở âm phủ một thời này cứ thế gục ngã.
"Linh hồn của ngươi sẽ trở thành vật cất chứa của ta, ta sẽ thường xuyên ngắm nhìn lại nỗi sợ của ngươi trước khi chết. Ta nghĩ ta sẽ không còn cô đơn nữa rồi…"
Ảo ảnh Ác Thần dần nhạt nhòa, thập tự giá đang bốc cháy cũng vỡ toang, biến thành từng đốm lửa nhỏ.
"Rầm!" Thân thể Hạn Bạt rơi xuống đất.
Lúc này, Hạn Bạt đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa. Thấy vậy, Hồ Hạch vội chạy tới ôm lấy một cánh tay của Hạn Bạt rồi cất vào không gian cá nhân.
"Cổ tiểu tử, ngươi làm tốt lắm! Ta sẽ thực hiện lời hứa với ngươi!"
Tháp trụ rung lên, một luồng lực lượng hàng lâm, cảm giác đè nén mãnh liệt khiến tất cả mọi người ở đây đều khó thở, cứ như thể có một ngọn núi cao đang đè lên người mình vậy.
Từng đoạn tin tức ồ ạt tràn vào đầu Cổ Ngữ.
Thần khí tự động vận chuyển, số liệu hóa tất cả các tin tức đó rồi hiện lên trong đầu Cổ Ngữ với hình thức bảng phân tích.
[Tà Thần Huyết Khu (Nâng cấp giai đoạn một)]
Giới thiệu chức nghiệp: Hoàn thành nhắc nhở của Ác Thần, nhận được món quà do Ác Thần tặng, hoàn thành nâng cấp chức nghiệp giai đoạn một.
[Khí Huyết]: Năng lượng trụ cột để vận dụng kỹ năng. Sau khi tiêu hao, mỗi phút sẽ hồi phục 2%, có thể hấp thụ khí huyết để tăng tốc độ hồi phục
Năng lực của chức nghiệp: Lời Chúc Phúc Của Ác Thần, Tà Khu, Đốt Máu, Hút Máu, Ác Đồng Ngưng Thị, Sự Trưởng Thành Của Máu, Huyết Hạch
[Lời Chúc Phúc Của Ác Thần (Bị động đặc thù)]: Lời chúc phúc đến từ Ác Thần - thần linh trên bảng Âm Thần, mỗi giây hồi phục 2 điểm lượng máu.
[Tà Khu (Trung cấp)]: Sau khi mở năng lực này thì sẽ tiêu hao 35% trị số khí huyết, tất cả thuộc tính được tăng lên 180%, thời hạn 30 phút, cũng có thể phóng thích năng lực diễn sinh.
[Đốt Máu (Giai đoạn một)]: Triệu hồi lửa cháy địa ngục để tiến hành thiêu đốt trong phạm vi lớn xung quanh mình, bán kính sát thương là hai mươi lăm mét. Năng lực này chỉ có thể dùng trong trạng thái Tà Khu, tiêu hao 30% lực lượng khí huyết
[Hút Máu (Giai đoạn một)]: Trong phạm vi 10 - 30 mét xung quanh, bất cứ loại máu nào để có thể bị điều khiển hút vào cơ thể sau khi mở năng lực này, để hồi phục điểm khí huyết và điểm sinh mệnh. Năng lực này nhất định phải dùng trong trạng thái Tà Khu, tiêu hao 10% - 45% lực lượng khí huyết
[Ác Đồng Ngưng Thị]: Sau khi mở năng lực này ra, tất cả mục tiêu đối diện với bạn đều sẽ bị cảm xúc tiêu cực ăn mòn, xuất hiện debuff hỗn loạn, suy yếu vân vân… với tỷ lệ nhất định. Năng lực này nhất định phải dùng trong trạng thái Tà Khu, tiêu hao 40% lực lượng khí huyết (Hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng bởi sức mạnh ý chí của mục tiêu)
[Sự Trưởng Thành Của Máu (Kỹ năng trưởng thành màu vàng)]: Mỗi khi giết chết một sinh vật cao cấp khí huyết dồi dào thì đều có thể nhận được 2 - 8 điểm thuộc tính ngẫu nhiên từ trên người mục tiêu (Đẳng cấp Huyết Hạch càng cao thì giới hạn điểm thuộc tính có thể nhận được cũng sẽ tăng lên)
[Huyết Hạch level 1 (0%)]: Pháp chủng của máu, tiềm lực vô tận (Có thể vừa hấp thụ khí huyết từ Sự Trưởng Thành Của Máu vừa tăng EXP trưởng thành, lần nâng cấp sau ở level 5)
Thấy bảng thuộc tính cùng với cách nâng cấp, Cổ Ngữ không khỏi mừng như điên. Anh ta biết cố gắng của mình đã không uổng phí rồi.
Lần nâng cấp chức nghiệp này, ngoài việc hiệu quả của skill đều được tăng lên ra thì anh ta cũng biết rõ cách nâng cấp trong giai đoạn sau của chức nghiệp này.
Nhất là skill thuộc tuýp trưởng thành màu vàng "Sự Trưởng Thành Của Máu" này, thế mà lại có thể giết chết quái vật tuýp khí huyết để thu hoạch điểm thuộc tính, khiến Cổ Ngữ có ảo giác như thể mình đang chơi hack vậy.
"Lão đại Ác Thần, đi đâu thì mới tìm thấy sinh vật tuýp khí huyết vậy?" Cổ Ngữ phấn khởi ngẩng đầu hỏi.
"Cường giả cấp quỷ đốc trở lên. Chỉ cần giết chết chúng thì ít nhiều gì ngươi cũng sẽ nhận được khí huyết. Sự lựa chọn tốt nhất vẫn là sinh vật chuyên tu khí huyết, ví dụ như Hạn Bạt chẳng hạn."
Nghe Ác Thần giải thích, Cổ Ngữ gật đầu thật mạnh.
Hiện giờ Sát Ác xâm lược, bên ngoài quái vật cấp boss có ở khắp nơi, Sát Ác cấp quỷ đốc cũng có rất nhiều. Cổ Ngữ đã không thể chờ được muốn thi thố tài năng rồi.
"Được rồi, Cổ tiểu tử, ngươi đã giúp ta báo thù, sau này nếu có chỗ nào không hiểu trong việc tu luyện thì có thể tới tìm ta. Bây giờ thì cút đi!" Nói rồi, đôi mắt đỏ ngầu rực lửa dần biến mất rồi bay vào trong tháp trụ.
"Đại ca, lần này lời hay lỗ thế?" Tôn Khởi tò mò hỏi.
"Lời to!" Cổ Ngữ cười nói.
Nghe thấy lão đại nói là lời, Tôn Khởi cũng lộ ra tươi cười. Lần này nói kiểu gì anh ta cũng là công thần, xem ra sẽ có không ít phần thưởng rồi đây.
"Má ơi, đại ca, u ác tính chạy mất tiêu rồi!" Một thành viên trong công hội bỗng kinh hô.
Cổ Ngữ vội quay đầu nhìn, lại phát hiện Hồ Hạch đã sớm biến mất khỏi nơi đó rồi.
"Đậu xanh!" Tâm trạng vốn rất tốt của Cổ Ngữ lập tức hỏng bét.
"Thằng cha này…" Cổ Ngữ đã có thể tưởng tượng ra tiếp theo mình sẽ nhức đầu tới mức nào.
Nhưng đây không phải là khu an toàn, không phù hợp với việc ngồi đó canh chừng. Cổ Ngữ suy nghĩ rồi vung tay lên: "Chúng ta xuống núi, về Minh Phủ thôi. Đã đến lúc mất máu nhiều để cho họ một lời giải thích rồi."
Nghe thấy vậy, Tôn Khởi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ anh ta còn tưởng Cổ Ngữ sẽ trách mình, nhưng rõ ràng bây giờ tâm trạng của Cổ Ngữ khá là tốt nên mình đã may mắn thoát khỏi vận mệnh bị đánh gãy chân chó rồi.
Sau đó, đoàn người bắt đầu đi xuống chân núi vách đá Tuyệt Cảnh dưới sự dẫn dắt của Cổ Ngữ.
…
Sau khi đám người Cổ Ngữ rời đi, ông lão tóc trắng xuất hiện trên đỉnh núi.
Lão cất bước đi đến bên cạnh tháp trụ rồi vươn tay gõ lên thân trụ.
"Cảm giác báo thù thế nào?"
"Không tồi!" Đôi mắt đỏ của Ác Thần lại hiện lên.
"Ta đã cảm giác được lệ khí trong lòng ngươi đang giảm dần. Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ được giải thoát rồi. Thật là vui vẻ đấy!" Ông lão tóc trắng vừa vươn vai một cách lười biếng vừa cười hì hì.
"Ngươi không sợ ta đi ra rồi sẽ giết ngươi ư?"
"Nếu trong lòng ngươi đã không còn lệ khí nữa thì nhiệm vụ mà nàng giao cho ta cũng đã kết thúc rồi. Theo lời dặn của nàng, ta đương nhiên sẽ thả ngươi ra. Còn chuyện ngươi có giết ta hay không thì… Mọi người đều thân thiết thế rồi mà, ngươi nỡ lòng giết ta sao?" Nói rồi ông lão tóc trắng bày ra dáng vẻ "ta rất đau lòng" gõ tháp trụ.
"Đó là lời hứa của ngươi đối với ả, có liên quan gì tới ta đâu? Nếu ngươi đã canh giữ phong ấn thì đương nhiên cũng nằm trong đám kẻ thù phong ấn ta rồi!"
"Ngươi nói thế thì ta không thả ngươi ra đâu nhé!"
"Cút cút cút!" Giọng nói của Ác Thần lại vang lên.
Ông lão tóc trắng cười gian trá, thân hình mờ dần.
…
Khoảng chừng nửa giờ sau, đỉnh núi lại xuất hiện một bóng người. Người này chính là Hồ Hạch trước đó đã thoát game chạy trốn.
Lúc vừa xuất hiện, anh ta khẩn trương quan sát xung quanh. Sau khi xác định đã không còn người nào nữa thì không nhịn được cười phá lên.
"Quả nhiên là ta vẫn trốn thoát! Chỉ cần ta luyện hóa được Hạn Bạt thì sẽ có ngày các người phải quỳ lạy ta!"
Nghĩ tới cảnh tượng sau này mình dẫn theo Hạn Bạt tay đấm Quỷ Vương Bàn Thạch, chân đá Hải Vương, một đám người đi theo sau nhìn mình bằng ánh mắt khâm phục, Hồ Hạch bỗng nhiên huênh hoang.
Sau khi Hồ Hạch xuống núi, đôi mắt đỏ ngầu của Ác Thần lại hiện lên. Hắn nhìn chằm chằm theo hướng Hồ Hạch rời đi, lòng tràn đầy khiếp sợ.
"Rốt cuộc hắn đã làm bằng cách nào vậy? Là lực lượng của luân hồi ư?"
…
Hồ Hạch cẩn thận đi hết chặng đường, thỉnh thoảng lại quan sát xem xung quanh có đám người Cổ Ngữ mai phục không, tốn khoảng sáu giờ, anh ta mới đi xuống núi.
Nhìn rừng núi xanh rờn nơi xa, Hồ Hạch không khỏi mỉm cười, cảm thấy mình lại được sinh ra thêm lần nữa.
Từ nay biển rộng kệ cá nhảy, trời cao mặc chim bay, ta chính là nhân vật chính trong tương lai, vô địch thế giới này.
"Đâm lén!" Đúng lúc này, tiếng quát khẽ vang lên từ đằng sau, một con dao găm đâm mạnh vào lưng Hồ Hạch trong lúc không phòng bị.
"Phập!"
Cơ bắp trên lưng bị dao găm sắc bén đâm xuyên qua. Hồ Hạch khó tin quay đầu lại.
Đúng như suy nghĩ của anh ta, lại là cô nàng sát thủ khuôn mặt rất đáng yêu kia.
"Lại là cô…"
"Phập!"
Lúc này, Hồ Hạch cảm thấy ngực đau đớn.
"Đại ca, chơi vậy ai chơi lại…"
Nhìn chàng trai sát thủ Mặc Phỉ mỉm cười đứng trước mặt mình, nghĩ tới việc lại gục ngã trong tay họ, Hồ Hạch thậm chí rất muốn khóc òa lên.
"Ai bảo anh quá đáng giá chi!" Mặc Phỉ mỉm cười tươi tắn.
"Cường hóa vũ khí! Cường hóa đâm lén!"
Lúc này, dao găm trong tay bé Bưởi được mạ một lớp ánh sáng màu bạc, đòn đâm lén phiên bản cường hóa hạ xuống.
- 198 bạo kích!
Hồ Hạch dần dần ngã xuống với vẻ mặt đau buồn vô hạn.
"Quá vui quá buồn, cuộc đời này luôn tràn đầy những niềm vui bất ngờ, anh phải quen dần đi." Bé Bưởi lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, lật mấy trang, chọn một câu trích lời ngầu lòi rồi nói.
Mọi thứ trước mắt biến thành đen trắng. Đúng như suy nghĩ của anh ta, sau khi giết chết anh ta, hai tên sát thủ bắt đầu chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn.
Sau khi thoát ra game, Hồ Hạch vội mở diễn đàn trò chơi lên. Quả nhiên, topic do đôi người yêu sát thủ này đăng lên đang được rất nhiều người chơi bình luận.
Nhưng khi thấy bức ảnh khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng của mình trước khi chết, trong lòng Hồ Hạch không khỏi oán trách.
Tại sao không PS rồi hẵng đăng lên!
Tại sao chứ?
[Lại kích sát một lần nữa, ngồi chờ tiền thưởng. Mặt khác nhận nhiệm vụ ám sát, bảo đảm hiệu suất!]
Shin Cậu Bé Bút Chì: Ghê ghê ghê, u ác tính lại bị kích sát thêm lần nữa rồi. Lần này nhất định không thể thả hắn ra khỏi khu an toàn. Quyết đoán like một cái. (Thưởng: 0.1 hồn tệ)
Cậu Bé Dưa Hấu trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Ông keo thật đấy!
Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Cậu Bé Dưa Hấu: (Mày im mồm đi.jpg)
Cà Phê Hòa Tan: Người anh em, nhận nhiệm vụ không? Tôi có một kẻ thù, giết nó một lần tôi trả 30 hồn tệ! (Thưởng: 10 hồn tệ)
Bò Cạp Lele: Lần này nhất định phải bảo vệ thằng cha đó! Tôi thật sự sợ lắm rồi, săn bắn ở dã ngoại đã bị Sát Ác từ trên trời rơi xuống giết chết hai lần rồi. Nghĩ lại thật sự rất muốn khóc òa lên. (Che mặt) (Thưởng: 20 hồn tệ)
Nghèo Khó Khiến Tao Thành Rác Rưởi: Lợi hại, không thể trêu vào được. Người anh em, nể tình tôi thưởng hồn tệ, sau này đừng nhận nhiệm vụ treo giải liên quan tới tôi nhé! (Thưởng: 30 hồn tệ)
…
Nhìn số hồn tệ tiền thưởng đang gia tăng liên tục, bé Bưởi cười sung sướng.
"Tiểu Mặc, chúng ta có tiền rồi!"
"Ừ, mong là thằng cha này còn có thể chạy trốn tiếp để chúng ta dựa vào skill của em mà đuổi theo, lại kiếm một vố!" Mặc Phỉ xoa đầu bé Bưởi nói.
Hai người nhìn nhau, cười gian xảo.