Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 142: Linh Hồn Song Sinh




Translator: Nguyetmai

Chớp giật sấm gào trên bầu trời, mưa rơi xối xả.

Cây cối trong rừng lắc lư trong gió bão, va chạm vào nhau phát ra tiếng vang xào xạc, như thể đang khóc lóc, lại giống đang kể chuyện gì đó.

Trên mặt đất lầy lội, hai bóng người gầy yếu rúc vào nhau, cùng run rẩy trong gió lạnh thét gào, xích lại gần nhau hơn.

Lúc này, quần áo mỏng manh trên người cậu bé đã rách rưới, trên lưng còn có một vết thương trông ghê người, da tróc thịt bong, máu tươi chảy xuống trên lưng cậu ta rồi đọng lại thành con suối nhỏ trên mặt đất.

Sắc mặt cậu bé càng ngày càng tái nhợt, đôi môi khẽ run rẩy vì đau đớn, nhưng bởi vì sợ đau tới mức rên rỉ mà mím chặt môi.

"Bé Bưởi, chắc anh sắp chết rồi." Cậu bé ôm cô bé thoi thóp nói.

"Không đâu, chúng ta đã nói là sẽ chạy trốn cùng nhau rồi mà. Anh còn nói là sẽ cưới em nữa cơ." Nét mặt cô bé tràn đầy sự khát khao với cuộc sống tươi đẹp, nhưng thông qua đôi mắt vô hồn ấy có thể thấy được, dường như cô bé không thể nhìn thấy những thứ trước mắt mình.

Nghe vậy, đôi môi tái nhợt của cậu bé run lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của bé Bưởi.

"Nhất định phải chạy thoát, nhất định phải sống thật tốt, hứa với anh đi."

"Vâng, chúng ta sẽ cùng nhau chạy thoát!" Cô bé đáp lại một cách trịnh trọng.

Mất máu quá nhiều khiến cậu bé không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu há mồm thở hổn hển.

Giây phút này, cậu ta khát vọng có thể tiếp tục sống sót biết bao để có thể tiếp tục làm bạn bên cạnh bé Bưởi, lớn lên bên cô, sau đó chăm sóc cô suốt đời.

Nhưng dường như sinh mệnh của cậu ta đã đi đến cuối cùng rồi.

Mình thật sự không cam lòng… Chỉ mong… Khi mình chết… Bé Bưởi có thể chạy thoát… Van xin ông trời…

Tầm mắt dần mơ hồ, đầu cậu bé nhẹ nhàng rũ xuống. Giờ khắc này, dường như cậu ta lại nghe thấy giọng nói của đám người kia, trước mắt cậu ta lại hiện lên thế giới màu lam trong bồn đào tạo.

"Thật là vật thí nghiệm hoàn hảo… Trong thời đại mạt pháp này quá hiếm thấy… Vậy thì sau này số thứ tự của cậu chính là 410."

"Dấu hiệu sống ổn định… Rót vào lượng nhỏ linh lực… Thử xem có thể đánh thức thể chất đặc thù của cậu ta không… Thật đáng tiếc, hình như thất bại rồi… 410 cậu đừng chết… Ít nhất phải chống chọi qua mười lần thí nghiệm mới đúng chứ…"

"Đây là bạn cùng phòng của cậu, tên cô ấy là 423, các cậu đừng đánh nhau nhé, không thì cậu sẽ biết hậu quả đấy…"

"Thật là một phát hiện đáng ăn mừng… 423! Có lẽ chúng ta có thể nhờ vào thể chất đặc thù của cô để nghiên cứu ra bí mật tu luyện… Cô quả là mạnh hơn tên phế vật 410 này nhiều…"

"Ha ha ha… 423… Thể chất đặc thù của cô đã bị đánh thức rồi… Không ngờ cô lại dung hợp linh lực thành công… Ha ha ha… Chúng ta sắp thành công rồi!"

"… Không ngờ tên phế vật 410 này cũng bị kích hoạt thể chất đặc thù thành công… Thật là một niềm vui khiến người ta bất ngờ… Sau này cậu và 423 chính là bảo bối của phòng thí nghiệm chúng ta…"

Trước khi chết, ký ức xuất hiện như phim đèn chiếu, ngoài những thí nghiệm khiến cậu ta sợ hãi ra, trong đầu cậu ta lại vang lên giọng nói mềm yếu của cô bé.

"410, chúng ta sẽ chết ở đây sao?"

"Đừng gọi tôi là 420, tôi có tên, tôi tên là Mặc Phỉ!"

"Thật ra em cũng không tên là 423, tên em là bé Bưởi đó!"

"Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?"

"Em không nhìn thấy anh, em chỉ có thể cảm giác được anh thôi, hi hi."

"Mặc Phỉ, tại sao họ lại đối xử với chúng ta như thế? Em đau quá, đau quá đi à!"

"Bé Bưởi, em phải cố chịu đựng, họ nói em có thể thành công, em sẽ không chết đâu!"

"Mặc Phỉ, em cảm thấy mình chịu hết nổi rồi, hình như em sắp chết mất rồi, em đau quá!"

"Bé Bưởi, em phải cố chịu đựng, anh sẽ dẫn em ra ngoài, nhất định!"

"Thật hả?"

"Anh thề!"

"Vâng, em tin anh!"

"Nghe mẹ nói là lớn lên phải gả cho bạn nam mà mình thích, Mặc Phỉ, em thích anh!"

"Chờ khi nào chúng ta chạy thoát thì anh sẽ cưới em!"

"Vâng, chúng ta nhất định sẽ chạy thoát!"

"Bé Bưởi, anh cảm thấy sức lực của anh càng ngày càng mạnh, chúng ta chạy mau thôi, nhanh lên!"

"Nhưng Mặc Phỉ ơi, tại sao sức lực của em lại không mạnh lên vậy? Em chỉ cảm thấy hình như em đã biến thành hai người rồi, thật khó chịu!"

"Chắc tại anh là con trai, he he."

"Mặc Phỉ, tụi mình thật sự sắp trốn đi sao? Nhưng em không thấy đường thì làm sao đây?"

"Anh chính là ánh mắt của em mà!"

"Có anh ở bên em thật là tốt!"



Không biết đã qua bên lâu, Mặc Phỉ cảm thấy hình như trên mặt mình có thứ gì đó đang nhúc nhích. Cậu ta chậm rãi mở mắt ra, lại thấy bé Bưởi đang giơ một nhúm tóc nhẹ nhàng quét trên mặt mình.

"Anh chưa chết à?" Mục Phỉ khàn giọng nói.

"Mục Phỉ, sau này chúng ta sẽ cùng chung sinh mệnh. Anh chính là em, em chính là anh, không bao giờ rời xa nhau nữa!" Bé Bưởi nắm tay Mặc Phỉ, cười trông rất ngớ ngẩn.

"Em đã làm gì vậy?"

"Em không muốn anh chết, thân thể anh dần lạnh lẽo, em khóc thương tâm lắm, trong lòng cứ nghĩ anh không thể chết được. Sau đó một người khác trong cơ thể em hình như nhập vào người anh. Bây giờ sinh mệnh của chúng ta đã liên kết với nhau rồi."

Nói rồi bé Bưởi nhéo mặt mình.

"Anh có đau không?"

Cảm nhận một chút đau đớn trên gương mặt mình, Mặc Phỉ không khỏi mỉm cười. Cậu ta biết, lần này họ đã thật sự ở bên nhau rồi.

"Đau chết anh luôn, anh cũng muốn nhéo lại!" Mặc Phỉ cười rồi cũng nhéo mặt mình.

"Í! Mặc Phỉ bắt nạt em! Em cũng muốn nhéo lại anh…"

Hai thân thể cùng chung sinh mệnh. Họ nắm tay nhau, từng bước đi ra rừng cây, vươn tới một cuộc sống mới.

Trong thế giới tàn khốc này, họ sinh tồn một cách quật cường.

Từng bị bắt nạt, từng chịu đói khát, cũng từng bị lừa gạt. Nhưng họ vẫn rất vui vẻ, bởi vì họ còn có nhau.

Họ cũng từng nghĩ tới việc về nhà, trở về bên cạnh cha mẹ. Nhưng trên con đường về nhà này, họ lại phát hiện người kia mới là thứ không thể tách rời, còn những thứ khác đã không quan trọng nữa rồi.

Cậu là ánh mắt của cô, chỉ đường cho cô, chiếu sáng thế giới vốn tối tăm của cô.

Cô là sinh mệnh của cậu, bến đỗ của cậu, trở thành bến cảng dịu dàng cho cậu.

Trong một lần ngẫu nhiên, Mặc Phỉ biết trò chơi Chinh Chiến Online này, biết bên trong có một thế giới hoàn toàn chân thật. Thế là cậu ta dùng tất cả số tiền tiết kiệm từ việc làm thuê đi mua hai thiết bị thực tế ảo, muốn dẫn cô đi xem thế giới chân thật ấy.

"Mặc Phỉ, bây giờ em giận anh lắm. Anh tiêu hết tiền rồi, sau này chúng ta sẽ chết đói mất!"

"Bé Bưởi, nghe nói trong trò chơi này có thể kiếm tiền, sao anh có thể khiến em chịu đói được chứ! Phải biết rằng em mà đói bụng thì anh cũng sẽ đói bụng đó."

"Thì ra mỗi ngày anh cho em ăn no là để mình không bị đói. Đau lòng quá."

"Đúng rồi, cho nên mỗi ngày em nhất định phải ăn thật no vào!"

"Được rồi, lần này em nghe anh vậy."

Để tìm hiểu rõ nên kiếm tiền trong trò chơi này như thế nào, nên chọn chức nghiệp nào dễ kiếm tiền nhất, Mặc Phỉ đã hỏi người chơi cũ trên diễn đàn rất nhiều lần, mong nhận được giúp đỡ.

Sau khi được "Shin Cậu Bé Bút Chì" chỉ bảo, họ biết người chơi sát thủ rất kiếm tiền.

Bởi vì trong game có rất nhiều người chơi giàu có sẽ tuyên bố nhiệm vụ treo giải thưởng là giết chết người chơi đã được xác định. Sau khi chụp ảnh lại thì có thể đi nhận tiền thưởng. Mà sát thủ chính là chức nghiệp ám sát có hiệu suất nhất.

Sau khi chính thức tiếp xúc với nội dung trò chơi, lần đầu tiên bé Bưởi thấy thế giới rực rỡ sắc màu này, cũng vì nó mà si mê tha thiết. Biết Mặc Phi chọn chức nghiệp sát thủ, cô cũng dứt khoát lựa chọn sát thủ luôn. Bởi vì lần này, cô muốn cùng kiếm tiền với cậu, cùng cố gắng vì hạnh phúc của hai người.

Thế là trong trò chơi xuất hiện một cặp sát thủ người yêu chuyên nhận nhiệm vụ treo thưởng.

Linh hồn kỳ lạ của Mặc Phỉ và bé Bưởi đương nhiên là gợi ra sự chú ý của Lục Vô. Hắn cũng đi hỏi Bắc Ly.

Theo lời Bắc Ly, thật ra linh hồn họ đã nối tiếp với nhau, biến thành linh hồn song sinh rồi, không bao giờ có thể tách rời được nữa.

Khi ấy Lục Vô còn tò mò hỏi rằng, trạng thái của họ sẽ kéo dài trong bao lâu?

Bắc Ly lại nói: "Lâu hơn cả vĩnh viễn. Cho dù đầu thai kiếp khác, họ đã chú định sẽ không bao giờ rời xa nhau."

Bởi vì tò mò nên Lục Vô đã chú ý tới tình huống của hai người rất nhiều lần.

Mãi cho tới một lần nọ, dưới ánh chiều tà bên bờ biển, Lục Vô thấy sau lưng hai người đang cầm tay nhau bước đi kia lại chỉ có một cái bóng mà thôi.