Translator: Nguyetmai
Hải vực Vọng Hư, đảo ngục tù.
Hải quái thét gào, bên ngoài hòn đảo toàn là những con hải quái khổng lồng màu sắc khác nhau đầy nhung nhúc.
Trong lâu đài bằng đá trên hòn đảo ngục tù, Hải Vương đang trịnh trọng nhìn bích họa trên bức tường của lâu đài.
Gã ta có thể xác định vừa nãy tín hiệu phát ra từ đây, nhưng đã lục soát cả hòn đảo rồi mà lại không tìm thấy sinh vật đã phát ra tín hiệu kia đâu cả.
Càng khiến gã ta bất ngờ là trên bích họa này lại ghi chép chuyện xưa của xứ sở Mutter Sea đã từng là nền văn minh đỉnh cấp của hải vực Vọng Hư.
Hải Vương lia mắt nhìn bích họa, cuối cùng dừng lại ở chỗ bóng người mơ hồ mà gã ta đang quỳ lạy.
"Mục Chi Quang!"
Đối với vị chúa cứu thế của xứ sở Mutter Sea này, thân là người thừa kế ngai vàng dòng chính, sao gã ta lại không quen thuộc cho được chứ? Đến cuối cùng, cũng là người nọ tự tay giao ngai vàng cho gã ta.
Nhưng đây không phải là điều gã ta muốn, mà là niềm hy vọng của dân chúng xứ sở Mutter Sea, gã ta đành bất đắc dĩ mà làm thôi.
Cũng vì thế nên sau này gã ta đã chọn phản bội xứ sở Mutter Sea, thành lập thế lực mới của mình ở khu vực gần hải vực Vọng Hư, rồi sau đó nhanh chóng trỗi dậy sau khi Mutter Sea bị hủy diệt, trở thành Hải Vương như bây giờ.
Bức bích họa này lại gợi lên hồi ức của gã ta.
Nhưng có một điểm khiến gã ta rất khó hiểu, đó là nếu không phải là hậu duệ của Mutter thì sẽ không thể dùng cách thông tấn riêng biệt của xứ sở này được. Theo lý mà nói, ngoài Mục Chi Quang đã biến mất ra thì hậu duệ của Mutter Sea hẳn là đều biến thành thi quỷ hết rồi mới đúng. Sao bây giờ lại xuất hiện một người vậy?
"Hay là Mục Chi Quang đã trở lại?" Sắc mặt Hải Vương trở nên nghiêm túc. Suy đoán này khiến trái tim gã ta run lên.
Gã ta biết kẻ nắm giữ chết chóc đó mạnh cỡ nào. Đó là lực lượng đã gần với tới thần linh. Khi hắn ta điên cuồng một cách triệt để thì thậm chí có thể sánh ngang với thần linh. Ngoài linh hồn bảo vệ Vọng Hư là Đào Ngột quanh năm ngủ say dưới đáy biển, mặc kệ sự đời ra thì khắp hải vực Vọng Hư này căn bản là không ai có thể chế ngự được hắn ta cả.
Nhưng ngay sau đó, Hải Vương lại cảm thấy suy đoán này thật buồn cười.
Để báo thù cho tộc nhân, hắn ta đã lặn xuống đáy biển sâu thẳm một mình đối kháng với cả bộ tộc tử vong, hẳn là đã chết từ lâu rồi mới đúng, sao còn có thể trở về được nữa chứ.
Hải Vương hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng xao động, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng lần này đại quân xuất chinh, Hải Vương cũng có suy xét riêng, bởi vì chuyện về xứ sở Mutter Sea không thể qua loa được, nhưng nếu điều tra không có kết quả thì gã ta cũng không thể trở về tay không được. Sau khi nhảy lên lưng cá voi khổng lồ, gã ta thét lên: "Bờ biển Lưu Ly, đòi nợ!"
Sau đó, quân đoàn hải quái khổng lồ thay đổi phương hướng, bơi về phía bờ biển Lưu Ly để đòi âm linh của Sát Na.
…
Bên bờ biển Lưu Ly.
Dưới ánh nắng chói chang, gió biển phả vào mặt, tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát hòa quyện với tiếng hải âu hót vang khiến nơi này tràn đầy vẻ đẹp yên tĩnh.
Rất nhiều người chơi bình thường còn dựng ô che nắng, tắm ánh nắng, uống nước trái cây ép tươi ngon, hưởng thụ cuộc sống nghỉ phép tuyệt vời.
Đúng lúc này, mặt biển phương xa bỗng dựng lên từng cơn sóng lớn, vẫn dâng cao liên tục tiến về phía bờ biển bên này.
Bóng dáng của vô số hải quái như ẩn như hiện trong cơn sóng này. Quân đoàn Hải Vương ồ ạt kéo tới.
Những người chơi ở bên bờ biển phát hiện điều này, không khỏi cả kinh.
Nhưng những người chơi đã từng có kinh nghiệm bị xâm lược rồi nên lần này việc triệu hồi nhân viên có vẻ vô cùng hiệu suất. Lập tức có người chơi lên diễn đàn, có người vào phòng livestream đông khán giả, cùng với kênh khu vực bắt đầu kêu gọi mọi người.
Sau đó không lâu, vô số người chơi đã biết tin bờ biển Lưu Ly bị xâm lăng. Nhất thời các công hội lớn bắt đầu triệu tập nhân lực, lập đội nhóm lũ lượt lao tới bờ biển Lưu Ly.
Lục Vô và Bắc Ly cũng đã phát hiện Hải Vương xâm lược, bèn dời mắt về phía bờ biển Lưu Ly.
"Sát Na!" Sau khi đến gần bờ biển Lưu Ly, Hải Vương phát ra tiếng rít gào vang trời.
Chiêu thức quần thể không góc chết này khiến những người chơi bên bờ biển toát ra những con chữ đỏ như máu trên đầu.
Những người chơi đã sớm quen với cách ra sân khấu to mồm của Hải Vương rồi. Họ lập tức lùi về sau, bắt đầu chờ quân chi viện đến.
Tiếng thét của Hải Vương lại vang lên thêm lần nữa.
Sau khi đến gần bờ biển Lưu Ly, Hải Vương không khỏi khó hiểu.
Gã ta đã rống ba tiếng rồi, nhưng tại sao Sát Na còn chưa ra mặt? Chẳng lẽ là trốn mất rồi?
Hải Vương nghĩ mãi không ra, lập tức nhảy ra khỏi lưng cá voi khổng lồ lao về phía cung điện của Sát Na.
Nhưng sau khi đến nơi, Hải Vương lại sợ ngây người.
Bởi vì trước cổng phủ Quỷ Tướng Sát Na có một bức tượng điêu khắc bằng gỗ, tạo hình là Sát Na quỳ trên mặt đất thè lưỡi liếm một đống XX.
Quan trọng nhất là vẻ mặt của Sát Na tượng gỗ còn tràn đầy hạnh phúc.
Hải Vương không khỏi đứng hình, không rõ đây là chuyện gì nữa. Chẳng lẽ Sát Na còn có sở thích này à?
Đúng lúc Hải Vương đang khó hiểu thì vô số bóng người xuất hiện xung quanh gã ta. Họ đều giơ vũ khí lên, dần dần tiếp cận gã ta.
"Sát Na đâu?" Hải Vương nhíu mày.
"Chết rồi!" Ngô Quốc Nhất cầm đầu trả lời một cách quyết đoán.
"Chết rồi?" Hải Vương ngây ngẩn cả người, lại liếc nhìn tượng gỗ điêu khắc, sau đó gã ta bỗng hơi tin tưởng rồi.
"Chết như thế nào?"
"Bị bọn này đánh chết tươi, kiểu tàn nhẫn nhất luôn." Một người chơi đằng sau nói.
"Thế bây giờ khu Lưu Ly thuộc về ai?"
"Đương nhiên là bọn này rồi!" Những người chơi đồng thanh kêu lên.
Hải Vương xòe tay: "Ta không quan tâm nơi này thuộc về ai. Nếu Sát Na đã chết rồi thì các ngươi phải trả lại nợ nần của hắn ta, tổng cộng là hai trăm nghìn. Khi nào thì trả?"
"Điên rồi hả? Hai trăm nghìn hồn tệ? Má ơi, thằng Nam đâu, lấy khẩu AK ra đây cho anh bắn chết thằng này nào!"
"Hai trăm nghìn hồn tệ á? Đây không phải là sư tử há to mồm, mà là Đào Ngột há to mồm đó!"
"Đồng Quải đâu rồi? Mau tìm nó để cho nó xài chiêu hai cánh đánh mặt cảnh cáo xem nào! Chả biết điều gì cả!"
…
Những người chơi bàn tán xôn xao, còn sắc mặt của Hải Vương thì càng ngày càng tệ.
"Nói vậy là các ngươi không có ý định trả tiền chứ gì?"
"Trả chứ, chắc chắn là trả rồi, nhưng có thể trả góp được không?" Ngô Quốc Nhất bước lên một bước rồi cười nói.
"Trả góp?" Hải Vương sửng sốt. Lần đầu tiên gã ta nghe thấy từ này.
"Trả góp là trả thế nào?"
"Ý là một năm bọn tôi cho ông 1 hồn tệ, trả trong vòng hai trăm nghìn năm không phải là đủ rồi sao!"
Nghe Ngô Quốc Nhất nói vậy, những người chơi đều cười phá lên, còn mặt Hải Vương thì xanh lè.
"Nói vậy, các ngươi muốn đối đầu với ta chứ gì!" Hải Vương nở nụ cười dữ tợn.
Những người chơi nghe vậy, cũng đều nắm chặt vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Ngay tại lúc chiến đấu sắp bùng nổ thì một bóng dáng đi kiểu hình chữ bát chen ra khỏi đám đông. Nó nhìn bức tượng Sát Na trước, sửng sốt mấy giây rồi mới dời mắt về phía Hải Vương.
"Chà! Hải Vương đại nhân, sao có rảnh mà tới bờ biển Lưu Ly chơi thế?"
Người tới chính là Đồng Quải.
Lúc này nó đã bị số liệu hóa, biết mình cũng có thân thể bất tử nên rất là bình tĩnh chào hỏi với Hải Vương.
"Đồng Quải?" Hải Vương thu hồi vẻ khinh miệt trên mặt.
Gã ta cũng từng nghe nói tới uy danh của Đồng Quải rồi. Đây chính là Quỷ Vương mạnh nhất đất Bắc Kỳ ngoài Vua Bắc Kỳ ra, thực lực không thể coi thường, sẽ không kém mình là mấy.
Hải Vương bắt nạt Quỷ Tướng Sát Na thì không hề có áp lực chút nào. Nhưng nếu là Đồng Quải thì đúng là phải xem xét kĩ lại về tổn thất của mình.
"Sao Hải Vương đại nhân lại có rảnh tới làm khách ở Bắc Kỳ vậy? Đây là tưởng niệm Vua Bắc Kỳ của chúng ta à?" Đồng Quải bước đi hình chữ bát đến trước mặt những người chơi.
Nghe thấy Đồng Quải nhắc tới Vua Bắc Kỳ, sắc mặt Hải Vương rất khó coi. Dù sao thì việc ngày xưa gã ta bị Vua Bắc Kỳ bắt nạt cũng không phải là bí mật gì.
"Đồng Quải, ngươi có ý gì hả?"
"Có ý gì đâu, nói thật với ngươi, ta đã sớm chướng mắt thằng nhóc Sát Na này rồi. Mấy hôm trước tiện tay giết chết hắn ta luôn, bây giờ cả khu Lưu Ly đều thuộc về ta. Hải Vương đại nhân không có ý kiến gì chứ?"
"Thuộc về ngươi ư?"
Hải Vương vừa kinh ngạc vừa hiểu ra. Nếu là Đồng Quải thì đúng là có thực lực để chém giết Sát Na một cách thoải mái.
"Đúng thế, nơi này đã là địa bàn của Đồng Quải ta rồi. Chẳng lẽ Hải Vương đại nhân còn muốn thu âm linh của ta nữa sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Hải Vương thoáng lộ vẻ lấn cấn.
Tuy rằng gã ta tự tin rằng mình có thể chiến thắng Đồng Quải, nhưng thực lực của hai người đều xêm xêm nhau, thuộc về cảnh giới Quỷ Vương đỉnh phong, cho dù có thắng thì mình cũng phải trả giá rất đắt, nhưng nếu cứ thế rời đi thì gã ta lại cảm thấy rất mất mặt.
Lúc này, Lục Vô và Bắc Ly đang chú ý đến nơi này không khỏi lau mồ hôi thay Đồng Quải đang thể hiện, chỉ sợ thằng cha này bị vạch trần.