Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 130: Thể hiện nhất thời sướng nhất thời




Translator: Nguyetmai

Sau một trận ẩu đả hung tàn, Lục Vô sung sướng rời khỏi không gian thần khí, chỉ để lại Bắc Ly cùng với Quỷ Vương Đồng Quải đang hấp hối trên mặt đất.

Lúc này Đồng Quải cảm thấy thật mệt mỏi. Đời này nó chưa bao giờ bị người khác đánh, nhưng hôm nay chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, nó lại bị đánh ba lần! Ba lần đấy nhé!

Bắc Ly nhìn Đồng Quải đang lặng lẽ khóc thầm, cười gian xảo rồi vung tay lên, truyền tống Đồng Quải đến Minh Phủ.



Buổi chiều, những người chơi bất ngờ phát hiện khu vực trung tâm Minh Phủ bỗng xuất hiện một tòa kiến trúc mới, trên bảng hiệu còn viết "Phòng rèn của Đồng Quải".

Xuất hiện chức năng mới luôn gợi ra lòng hiếu kỳ của những người chơi. Thế là rất nhiều người chơi đều vây quanh phòng rèn, muốn xem thử game lại tăng thêm chức năng mới nào.

Sau khi người chơi đến gần, bảng chi tiết về chức năng của phòng rèn hiện lên.

[Phòng rèn của Đồng Quải]:

Chức năng: Nơi ở của đại sư Đồng Quải, bên trong cung cấp dịch vụ chế tạo vũ khí cấp bậc sử thi, truyền thuyết riêng (Dưới Level 100).

Thấy chức năng của phòng rèn, những người chơi không khỏi vui sướng. Nhưng ngay sau đó những người chơi lại phát hiện cửa phòng rèn lại không thể mở ra, cũng có nghĩa là không thể vào được.

Lúc này những người chơi phát hiện trước cửa sổ phòng rèn còn treo một tấm bảng, bên trên viết mấy dòng chữ nguệch ngoạc.

[Quy định phòng rèn của Đồng Quải]

Thứ nhất, bản đại gia muốn mở cửa lúc mấy giờ cũng được, không có việc gì thì đừng gõ cửa, không thì đại gia sẽ đánh chết ngươi!

Thứ hai, đừng hòng tán gẫu với ta để tăng thiện cảm. Trong mắt ta các ngươi chính là lũ sâu bọ nhỏ yếu, không xứng nói chuyện tình cảm với ta!

Thứ ba, kẻ nào không có tiền thì đừng xuất hiện trước mắt ta, dù sao ngươi cũng không rèn nổi vũ khí đâu.

Thứ tư, sau khi mở cửa buôn bán, muốn vào phòng thì phải kêu một câu "Xin chào đại gia Đồng Quải", sau đó mới nói ngươi cần gì.

Thứ năm, lúc đặt làm vũ khí thì đừng yêu cầu dong dài cả đống, cũng đừng cò kè mặc cả. Nói kiểu gì thì đại gia Đồng Quải nhà ngươi cũng là Quỷ Vương, gặp mặt không thu tiền cũng đã là nể mặt ngươi lắm rồi.

Thứ sáu, quyền giải thích tất cả những quy định trên đều thuộc về Đồng Quải, không được phản đối (Cho dù có phản đối cũng vô ích).

Thấy quy định phòng rèn của Đồng Quải, những người chơi lập tức ngây người.

Má ơi, một NPC thôi mà, tùy hứng thế thật sự ổn sao?

Lúc này có mấy người chơi không nhịn được bắt đầu gõ cửa phòng, muốn nhìn xem thử vị đại sư Đồng Quải này rốt cuộc là ai.

Gõ khoảng chừng năm phút, cửa mở vang lên một tiếng "Bành", Đồng Quải còn đang ngái ngủ đi ra với bước chân hình chữ bát.

"Ồn gì mà ồn! Không thấy quy củ viết trên tấm bảng hả?" Nói rồi, Đồng Quải đập "bành bành" lên tấm bảng treo trên cửa sổ.

Biểu hiện của Đồng Quải khiến những người chơi trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước, gặp được bất cứ NPC nào trong game đều đối xử lễ phép với họ, lần đầu tiên họ thấy người kiêu căng như Đồng Quải.

"Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy tiên hạc bao giờ hả?" Nhìn đám người chơi vây xem, Đồng Quải bất mãn quát lên.

"Ngỗng bự, tao hoàn thành nhiệm vụ rồi, mau làm vũ khí cấp sử thi cho tao đi!" Lúc này một bóng người chen lấn ra khỏi đám đông rồi xuất hiện trước mặt Đồng Quải.

Đồng Quải đang định mắng chửi thì trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở của thần khí.

[Người hoàn thành nhiệm vụ - Lục Trảm. Phần thưởng nhiệm vụ: Một món trang bị cấp bậc sử thi level 50 (Tự chọn bộ phận)]

Thấy nhắc nhở là phần thưởng nhiệm vụ, Đồng Quải vốn định phát cáu rốt cuộc cũng nhịn xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Trảm bằng ánh mắt oán trách.

Nếu không phải tại Lục Trảm thì nó cũng sẽ không bị bắt trở thành NPC, quan trọng hơn cả là thằng oắt này từng đánh mình! Nhưng mình lại phải tạo vũ khí riêng cho anh ta!

Trong lòng Đồng Quải không khỏi đau buồn, nhưng nó không thể chống lại thiết lập của thần khí, không thì mình sẽ bị xóa sổ mất, đành phải ngoan ngoãn làm theo.

"Cút tới đây!"

Sau khi Lục Trảm đi vào phòng rèn, Đồng Quải lại đóng cửa cái "rầm", khiến người chơi bên ngoài phải trợn mắt há mồm.



Ngày thứ ba sau khi Đồng Quải xuất hiện, một topic đính trên trang chủ lên án công khai trong diễn đàn gợi ra sự chú ý của Lục Vô.

Tín Điều Của Sát Thủ: Má ơi, có thể giết loại NPC vô sỉ như thế không đây? Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi! Mỗi lần thấy tôi trên đường, thằng cha đó đều nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ là có ý gì? Ông đây chọc tới nó hả?

Lợn Rừng Peggy: Vốn định đi làm một thanh vũ khí cấp sử thi level 50, nhưng thằng khốn này ra giá là mười nghìn hồn tệ. Thế còn chưa tính, lúc tôi sắp rời đi thằng cha đó còn nói thầm một câu "Thứ nghèo kiết xác" khiến tôi tức điên tiết. (Nổi giận)

Tịch Mịch Vô Địch: Mấy người thế còn được đấy, mấy người biết tôi gặp chuyện gì không? Con ngỗng bự này lại tìm tôi mượn hồn tệ, lý do là xài hết hồn tệ rồi, không có tiền mua rượu của Mộc Linh tộc để uống. Tôi thật sự muốn bóp chết thằng cha này cho xong!

Một Con Voi Ma Mút: Đê ma ma, thấy topic này muộn quá, thằng khốn đó đã mượn 300 hồn tệ của tôi rồi. Để tăng độ thiện cảm, tôi còn thật sự cho nó mượn, hối hận quá! Muốn hỏi xem thử nó có trả tiền cho tôi không đây. (Đau lòng)

Làm Quy Hoạch Đại Đội Trưởng: May quá, tôi vẫn ở bờ biển, gần đây không về Minh Phủ nên không gặp con hàng mất nết đó. Nhưng tôi đang xoắn xuýt không biết sau này khi cần rèn trang bị cấp sử thi thì phải làm sao đây, đau đầu quá!

Shin Cậu Bé Bút Chì: Đồng Quải: Hình như lũ sâu bọ nhỏ yếu các ngươi đang bàn luận về ta! Đánh mặt cảnh cáo lần thứ nhất! (Ảnh gif ngỗng bự tung cánh đánh mặt cấp tốc)

Trảm Thiên trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Đồ khốn, mau xóa bức ảnh đó đi cho tao!!!

Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Trảm Thiên: Không xóa đó, nó đã là meme của tui rồi nhé, có giỏi thì cắn tui đi. (Cười ha ha)



Lúc này, người khởi xướng Đồng Quải đang ngồi trên vách núi bên bờ biển, hóng gió biển uống rượu, vẻ mặt say ngà ngà.

"Hoài niệm quá! Rượu do Mộc Linh tộc ủ thật là ngon, các huynh đệ, cạn ly!" Nói rồi, Đồng Quải giơ chén rượu ra đằng trước.

Hai người bên cạnh thấy vậy, cũng đều duỗi tay ra cạn ly với Đồng Quải, sau đó ba người uống cạn cả ly.

"Đại ca… Tôi… Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh bây giờ. Tùy duyên thật sự là một chuyện rất đau khổ, duyên phận chính là thứ khốn nạn!" Diệp Thần đã say bí tỉ khoác tay lên vai Đồng Quải nói.

"Gì… Đâu chỉ là đau khổ chứ! Nhớ năm xưa nhìn kiểu gì ông mày cũng từng là Quỷ Vương được công nhận là mạnh nhất đất Bắc Kỳ này, ngươi nhìn xem bây giờ này, thế mà lại biến thành thợ rèn, trong lòng ta đắng lắm!" Nói rồi Đồng Quải cũng khoác tay lên vai Diệp Thần. Trái tim hai người nảy sinh cộng hưởng.

"Bây giờ ngươi đã là huynh đệ của ta rồi, làm đại ca thì kiểu gì ta cũng không thể bạc đãi ngươi được. Hay là ngươi cũng tu luyện 'Tùy Duyên Thiên Pháp' với ta đi!"

Diệp Thần nghe vậy không khỏi mở đôi mắt say mông lung ra.

"Tùy Duyên Thiên Pháp hả? Vậy thì tu luyện không phải sẽ càng tùy duyên sao? Không học! Không học!"

Đồng Quải nghe vậy thì lập tức trừng mắt: "Huynh đệ, ngươi đừng khinh thường Tùy Duyên Thiên Pháp. Thứ này nếu tu luyện thành công thì có thể phong thần đấy, mạnh ngang ngửa Ác Thần luôn!"

"Thật hả?" Diệp Thần cũng mở to mắt.

"Sao đại ca lại lừa ngươi được chứ! Từ ngày mai bắt đầu, ta sẽ dạy Tùy Duyên Thiên Pháp cho ngươi! Chờ khi nào ta tu luyện thành công thì trên trời dưới đất có nơi nào là ta không thể đi? Đến lúc đó muốn thể hiện kiểu gì mà chẳng được!"

Nghe thấy hai chữ "thể hiện", cảm xúc của người ngồi bên trái Đồng Quải có vẻ rất kích động.

Đồng Quải và Diệp Thần nhất thời quay sang nhìn gã: "Huynh đệ, cậu sao thế?"

Lưu Sách uống một ngụm rượu, vẻ mặt lộ ra hối hận.

"Thể hiện nhất thời sướng nhất thời, nhưng thể hiện xong rồi, bây giờ tôi thậm chí không thể vào phó bản được luôn. Cố gắng suốt hai tháng, bây giờ chẳng còn gì nữa cả…"

Đồng Quải: "…"

Diệp Thần: "…"

"Huynh đệ, cậu thể hiện quá mức rồi, cái giá cũng hơi lớn chút, chia buồn với cậu!"

Đồng Quải và Diệp Thần vỗ vai Lưu Sách an ủi.

"Đúng rồi, Lưu Sách huynh đệ, nghe nói quyền pháp của cậu lợi hại lắm hả?" Đồng Quải uống một ngụm rượu rồi híp mắt hỏi.

"Tàm… Tàm tạm thôi. Chơi solo thì tôi thật sự không sợ bố con thằng nào cả!"

"Ngươi cũng là huynh đệ của ta, nếu Diệp huynh đệ đã học Tùy Duyên Thiên Pháp theo ta thì ta cũng chỉ một con đường cho ngươi vậy."

Lưu Sách nghe vậy, say ngà ngà ngẩng đầu lên: "Đại ca nói con đường đó là gì?"

Đồng Quải cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: "Trong hải vực Vọng Hư có một hòn đảo ngục tù, một vị cường giả quyền pháp xuất chúng đang sống ở đó. Nếu thiên phú của Lưu Sách huynh đệ có thể khiến hắn ta hài lòng thì không chừng sẽ nhận được một truyền thừa rất mạnh đấy!"

Nghe vậy, Lưu Sách nhất thời động lòng: "Đại ca, đại sư quyền pháp này mạnh cỡ nào?"

"Hắn ta đã từng chiến đấu với Vua Bắc Kỳ một lần, tiếc rằng thua cuộc. Nhưng ta cảm thấy hắn ta chưa từng phát huy hết thực lực của mình. Dù sao thì mạnh hơn ta ngày xưa vô số lần là được!"

"Lợi hại thế cơ à?"

Lưu Sách mở to mắt. Gã biết tuy rằng Đồng Quải thoạt nhìn rất gà què, nhưng nói kiểu gì cũng là cường giả cảnh giới Quỷ Vương đỉnh cấp cơ mà.

"Lợi hại thì lợi hại, nhưng tính cách của kẻ này rất lập dị, hơn nữa ta cảm thấy hắn ta không giống một sinh vật mà càng như là một con rối được chế tạo ra, trong cơ thể hắn ta không hề có hồn lực dao động. Đương nhiên cũng có thể là do hắn ta che giấu quá giỏi. Tóm lại hắn ta rất khó thu phục đấy. Nếu ngươi muốn thì hãy chuẩn bị tinh thần kỹ càng đi!"

Lưu Sách gật đầu: "Tôi sẽ đi!"

Tiếp đó, ba người lại kề vai sát cánh uống rượu, đồng thời kể hết nỗi buồn khổ trong lòng mình ra, cuối cùng đều chảy nước mắt vì hối hận.