Translator: Nguyetmai
Nghe thấy Đồng Quải giải thích, Bắc Ly và Lục Vô đều cười phá lên. Còn mặt Đồng Quải thì như bị táo bón.
"Các ngươi đừng cười! Nếu tu luyện 'Tùy Duyên Thiên Pháp' này đến mức tận cùng thì có tư cách để phong thần đấy, phong thần hiểu không? Mạnh như Ác Thần đấy!"
Bắc Ly gật đầu, tỏ vẻ ta hiểu mà, sau đó vung tay lên, một đoạn video hiện lên trong không gian, bên trong là tiếng hò hét của Đồng Quải: "Hạc chỉ có thể làm nhục chứ không thể giết đâu, ngươi đánh ta mắng ta vũ nhục ta đều được, nhưng đừng…"
Đồng Quải: "…"
Lục Vô: "…"
"Có thể xóa nó đi được không?" Đồng Quải bi phẫn hỏi.
"Không được!" Bắc Ly trả lời một cách dứt khoát.
"Thế có thể thả ta ra ngoài không?" Đồng Quải hỏi với vẻ mong chờ.
"Không thể!"
"Thế có thể giải trừ khế ước linh hồn được không?"
"Không bao giờ!"
Câu trả lời của Bắc Ly khiến Đồng Quải tức giận giậm chân: "Thế rốt cuộc ngươi muốn bản đại gia làm gì?"
"Đừng vờ vịt nữa ngỗng bự, ngươi hẳn là biết giá trị của mình là gì. Bây giờ cho ngươi một sự lựa chọn, một là khiến ta sửa lại linh hồn của ngươi rồi sẽ thả ngươi ra, hai là chết ở đây!"
Không phải là Bắc Ly không muốn trực tiếp sửa lại linh hồn của Đồng Quải, nhưng tu vi của bản thân Đồng Quải đã đạt tới Quỷ Vương đỉnh cấp rồi, linh hồn ngưng kết, nếu cưỡng chế sửa chữa thì rất có thể sẽ khiến linh hồn Đồng Quải không còn hoàn chỉnh nữa. Cho nên chỉ có thể tiến thành ép buộc mà thôi.
Đồng Quải trừng mắt nghe hai sự lựa chọn mà Bắc Ly đưa ra, lại giậm chân thêm lẫn nữa: "Ngươi thật sự muốn nô dịch bản vương hả? Phải biết rằng khi Vua Bắc Kỳ còn sống, ông ấy đã tôn sùng ta là thượng khách đấy nhé! Không bằng thế này đi, ta làm cấp dưới của ngươi, nhưng nô dịch linh hồn thì khỏi đi. Mọi người đều lùi một bước, sau này gặp lại cũng dễ nói chuyện!"
Năng lực sửa chữa linh hồn thì cho dù là thần linh cũng khó mà làm được. Nhưng trong lòng Đồng Quải lại không chắc chắn chút nào.
Trong mắt Đồng Quải, Bắc Ly vô cùng bí ẩn. Thực lực thì nhỏ yếu, nhưng lại được Vua Bắc Kỳ vô cùng coi trọng. Cho nên trong tình huống này, Đồng Quải thật sự sợ Bắc Ly sẽ có năng lực này.
"Trông ta như đang đàm phán với ngươi sao?" Con dao trong tay Bắc Ly dần hình thành.
"Nghe nói thịt tiên hạc ngon lắm đấy." Lục Vô ngồi bên cạnh chen mồm vào.
Nhắc tới ăn, quả nhiên đôi mắt Bắc Ly ứa ra ánh sáng khiến Đồng Quải nổi da gà, toàn thân mất tự nhiên.
Con dao chậm rãi giơ lên, Đồng Quải nhát cáy lập tức van xin: "Dừng dừng dừng! Ta đồng ý! Nhưng dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết ta nên làm gì chứ."
Câu trả lời của Đồng Quải khiến Lục Vô và Bắc Ly đều nở nụ cười.
"Ngươi sẽ biết ngay thôi. Thả linh hồn của ngươi ra để thần khí rót lực lượng vào bên trong."
Nói rồi Bắc Ly tập trung tinh thần, lực lượng vô hình rời rạc trong thần khí lập tức nhắm ngay Đồng Quải rồi ồ ạt ùa vào cơ thể nó.
"Ngỗng bự, đừng giãy giụa, ngươi cũng không muốn linh hồn của mình bị thiếu sót đúng không?"
Vừa cải tạo Đồng Quải, Bắc Ly vừa không nhịn được nhắc nhở.
Còn ngỗng bự thì nằm chình ình trên mặt đất, đôi mắt vô hồn nhìn bầu trời trong thần khí, dáng vẻ như là ta đã mất hết lòng tin vào thế giới này rồi, đừng để ý tới ta nữa.
Sau nửa giờ cải tạo, Bắc Ly thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói với Lục Vô.
"Vô, xong rồi!"
Lục Vô gật đầu, đưa mắt về phía Đồng Quải còn đang nằm trên mặt đất.
Cải tạo xong, Đồng Quải vỗ cánh chậm rãi đứng dậy, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút hoảng sợ.
"Tiểu Ly, ngươi cũng dám vi phạm điều lệnh tam giới, khống chế lực lượng của phàm nhân chốn nhân gian! Ngươi… Ngươi to gan thế! Ngươi có biết nếu bị phát hiện thì sẽ thế nào không?"
Lúc này Đồng Quải đã trở thành NPC trong game như người của Mộc Linh tộc vậy, linh hồn đã bị khắc vào nội dung của game Chinh Chiến Online cùng với khế ước luân hồi không thể tiết lộ sự tồn tại của thần khí, Lục Vô và Bắc Ly. Cho nên hai người không hề lo lắng về việc Đồng Quải phát hiện ra bí mật này.
"Ngươi không cần lo lắng quá nhiều, ngươi cũng đã thấy bảng nhiệm vụ của mình rồi đấy, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Nếu bọn tôi đã dám làm thì đương nhiên là không sợ bị phát hiện rồi!" Bắc Ly tự tin nói.
Đồng Quải rất sợ hãi. Nó biết nếu chuyện này bại lộ thì họ sẽ phải đối mặt với sự trấn áp từ tiên giới, kết cục dĩ nhiên sẽ là hồn bay phách lạc.
Xem giao diện NPC của mình, Đồng Quải cảm thấy hình như bị đã bị lôi lên thuyền giặc rồi, hơn nữa còn là loại kéo lên mà không cho đi xuống nữa kìa.
[NPC: Đồng Quải (Bậc thầy nghề rèn)]
Quỷ Vương khu vực chốn Hư Ảo của Bắc Kỳ, sau khi ăn năn hối lỗi thì tự nguyện đầu quân cho quân Bắc Kỳ, bây giờ là thợ rèn giỏi nhất Bắc Kỳ.
Năng lực của NPC: Hoàn thành nhiệm vụ do đại sư Đồng Quải ban hành, hoặc là cung cấp vật liệu và tiêu tốn số hồn tệ kếch xù thì có thể rèn trang bị cấp sử thi chế tạo riêng.
(Chú thích: Cung cấp linh tài từ cấp vương trở lên thì có thể rèn trang bị cấp truyền kỳ)
Yêu cầu cho NPC (Tự kiểm tra): Mỗi ngày hoàn thành việc rèn năm món trang bị cấp sử thi hoặc một món trang bị cấp bậc truyền kỳ (Không hoàn thành sẽ tiến hành xóa sổ!)
"Không thể nào! Một ngày năm món, ngươi muốn ta mệt chết hả? Lỡ hôm nào không có khách hàng thì không phải ta chết chắc rồi sao? Huống chi rèn vũ khí đẳng cấp này cần có hồn hạch, ta đi đâu để kiếm nhiều hồn hạch như thế?"
Bắc Ly nghe vậy thì cười gian trá, lại đưa một đoạn tin tức vào trong đầu Đồng Quải.
"Má ơi, rút hồn lực ra để biến thành hồn tệ, trong tay người chơi có rất nhiều hồn tệ!" Khóe miệng Đồng Quải chảy ra một tia trong suốt.
"Ta rèn trang bị thì có chia lãi không?" Nỗi sợ hãi trong lòng Đồng Quải nhạt dần, chỉ còn lại sự khát vọng đối với hồn tệ.
Nó biết hồn lực quý giá cỡ nào, nhưng không ngờ rằng thần khí lại có năng lực trực tiếp rút hồn lực trong cơ thể sinh vật sau khi tử vong để biến thành cái mình cần.
Cho dù đã đến cấp bậc cao nhất của Quỷ Vương, nhưng đối với Đồng Quải mà nói, hồn lực vẫn vô cùng quan trọng, là trợ lực không thể thiếu để giúp nó tăng thực lực.
Bắc Ly nhìn Lục Vô, thấy hắn gật đầu nên nói: "Thiết lập phí tổn để tạo ra một món vũ khí cấp sử thi là từ mười nghìn đến ba mươi nghìn hồn tệ, vậy thì mỗi món cho ngươi lấy 200 hồn tệ chia lãi đi!"
Bắc Ly thiết lập giới hạn mỗi ngày năm món đương nhiên là vì sợ Đồng Quải lãn công. Dù sao thì vật liệu đã có Lục Vô cung cấp, cho dù tạo ra mà không bán được thì cũng có thể bỏ vào Thương Thành để bán ra, cho nên hoàn toàn không sợ lãng phí.
Còn việc thiết lập cho Đồng Quải có thể ban hành nhiệm vụ cũng đã trải qua suy xét kỹ càng.
Tuy rằng Đồng Quải có thể dựa vào chức năng ban hành nhiệm vụ để thúc giục người chơi đi làm việc gì đó, nhưng nó cũng phải cung cấp hồn tệ làm phần thưởng nhiệm vụ.
Hơn nữa, để bảo đảm tính công bằng, Bắc Ly còn lập hệ thống theo dõi NPC trong thần khí để cam đoan rằng mỗi lần ban hành nhiệm vụ đều sẽ phù hợp với phần thưởng tương ứng. Hơn nữa trước khi NPC ban hành nhiệm vụ thì nhất định phải được hệ thống theo dõi xét duyệt, nếu phần thưởng không xứng đáng với độ khó của nhiệm vụ thì sẽ tiến hành bác bỏ.
Trước kia Lục Vô và Bắc Ly đã suy xét tới hình thức này rồi. Lần này là một lần vận hành chính thức, mà Đồng Quải cũng là NPC đầu tiên có thể ban hành nhiệm vụ.
Đương nhiên, sự thay đổi này cũng là vì đề cao tương tác giữa NPC và người chơi, tăng độ thú vị của trò chơi lên.
Đồng Quải vốn còn mong chờ nay nghe thấy mới có 200 hồn tệ, nhất thời xụ mặt: "Ngươi bảy ta ba, nói kiểu gì thì bản đại gia cũng là Quỷ… Ta đồng ý!"
Thấy con dao đã hiện lên một nửa trong tay Bắc Ly, Đồng Quải u oán đồng ý với điều kiện này.
"Nhưng Tiểu Ly nè, rốt cuộc thần khí này là thứ gì mà sao lợi hại quá vậy? Nếu lúc trước Vua Bắc Kỳ có nó thì không phải là sẽ vô địch thiên hạ sao?" Lúc này trong lòng Đồng Quải tràn đầy tò mò. Nó không biết thứ thần khí có thể kết nối hai giới âm dương, tập trung linh hồn, thậm chí có thể lấy hồn lực ra này rốt cuộc là vật gì nữa.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi. Bây giờ ngươi chỉ là một NPC thôi. Chờ lát nữa ta sẽ xây dựng phòng rèn cho ngươi, chuẩn bị khởi công đi! Ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ hôm nay đâu đấy!"
Nghe vậy, Đồng Quải không khỏi thổn thức, không nhịn được thở dài. Hạc sống dưới mái nhà, không thể không cúi đầu!
"Đừng sợ ngỗng bự, sau này cậu chính là đàn em của tôi rồi. Đã biết sự lợi hại của thần khí rồi thì sau này làm việc chăm chỉ vào, tôi hứa ngày sau cậu sẽ một bước lên trời!" Lục Vô cười đi tới vỗ vai ngỗng bự.
"Con mèo ngu này là ai? Sủng vật của ngươi hả? Hay là tọa kỵ?" Đồng Quải ghét bỏ nhìn Lục Vô.
Sau đó Đồng Quải quan sát chiều cao của Bắc Ly, lại nhìn kỹ Lục Vô, vẻ mặt khẳng định suy đoán:
"Hẳn chính là tọa kỵ rồi!"
Bắc Ly: "…"
Nụ cười trên mặt Lục Vô dần dần biến mất, trong lòng sát ý bùng nổ…