Translator: Nguyetmai
Khoảnh khắc linh hồn Thương Hư bị lực lượng Vong Xuyên xé nát, mấy luồng ý thức chú ý tới nơi này từ trong sâu xa dần biến mất.
Kẻ đã từng là bá chủ của vùng đất Thương Hư này cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Thứ duy nhất để lại chỉ là lịch sử đã bị bịa đặt, cùng với một kẻ tội đồ bị người đời sau phỉ nhổ.
Nhưng đúng lúc này, trên cổng Vong Xuyên bỗng xuất hiện một khe hở, một bàn tay nhỏ thò ra từ nơi đó rồi liên tục bắt lấy cái gì đó…
…
Trong phòng, Bắc Ly bỗng quay đầu ôm lấy Lục Vô đang xem tivi rồi gào khóc.
Lục Vô ngơ ngác bị ôm vào lòng.
???
"Vô, kẻ đứng sau trận pháp huyết sắc kia đã chết rồi. Trước khi hắn ta chết, tôi đã nhìn thấy ký ức của hắn ta, thật là đáng thương quá."
Thấy Lục Vô còn đang sững sờ, Bắc Ly bèn kể cho Lục Vô nghe về những gì mà Thương Hư đã trải qua trước khi chết, cùng với nội dung trong trí nhớ Thương Hư.
Nghe thấy quá khứ bi thảm của Thương Hư, Lục Vô cũng thổn thức một lát.
"Vô, tôi nghĩ server nước ngoài của chúng ta đã có nơi phát triển lý tưởng rồi!" Lúc này, Bắc Ly khóc sướt mướt nói với Lục Vô.
"Ý em là đất Thương Hư hả?" Lục Vô đã ý thức được Bắc Ly đang nói tới nơi nào.
"Vâng, lúc này đất Thương Hư đã thành vùng đất vô chủ rồi, người chơi phát triển ở đây sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa, chúng ta còn có thêm một trợ lực nữa, nếu làm hắn ta thức tỉnh thì đất Thương Hư chính là của chúng ta rồi!"
"Có thêm trợ lực? Ý em là sao?"
Bắc Ly thả Lục Vô ra rồi vươn tay phải vẽ trong không trung, một quả cầu ánh sáng màu trắng chậm rãi bay ra từ trong thần khí.
"Tôi đã cứu hắn ta ra rồi, nhưng chỉ còn lại từng này thôi."
Thấy quả cầu ánh sáng màu trắng này, Lục Vô ngạc nhiên: "Đây chính là Thương Hư Phủ Quân đó hả?"
Bắc Ly gật đầu, kéo quầng sáng màu trắng vào trong tay rồi xoa bóp nó liên tục như kẹo bông vậy.
"Chỉ còn lại chút xíu như vầy thôi, hơn nữa tôi đã khắc dấu vết của thần khí lên trên người hắn ta rồi. Cho dù hắn ta có khôi phục ý thức thì cũng không bao giờ có thể phản bội chúng ta được nữa. Nhưng trong giai đoạn hiện giờ, muốn hồi phục hắn ta một cách triệt để rất là khó, cần vô số hồn lực để tẩm bổ."
Nghe vậy, ánh mắt Lục Vô sáng ngời.
Nghĩ tới việc một cường giả cấp Phủ Quân sắp trở thành cấp dưới của mình, Lục Vô lại cảm thấy mình sắp quật khởi rồi.
"Muốn khôi phục hắn ta thì cần bao nhiêu hồn tệ?"
Bắc Ly bẻ ngón tay tính toán, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Ước chừng hơn mười triệu ấy, thực lực của Thương Hư Phủ Quân rất mạnh, có lẽ tiêu hao cụ thể sẽ cao hơn nữa cơ."
Nụ cười trên mặt Lục Vô dần cứng đờ.
Mười triệu!
Con số này khiến Lục Vô hơi ỉu xìu. Vốn tưởng rằng sẽ có một hãn tướng tuyệt thế ngay lập tức, nhưng có vẻ như mình nuôi không nổi người ta.
Giờ khắc này hắn đã cảm nhận được nỗi đau trong lòng những người chơi nuôi thuyền kia.
Vừa đồng cảm, Lục Vô vừa quyết định tăng mạnh cường độ bóc lột, khiến họ càng đau hơn nữa. Chỉ có làm thế thì mới có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng mình.
…
Đất Bắc Kỳ, chốn Hư Ảo.
Khu vực nằm ở phía Nam Minh Phủ này mây mù lượn lờ quanh năm. Đứng trong đó hoàn toàn không thấy rõ cảnh vật đằng trước.
Lúc này, dưới sự dẫn dắt của Lục Trảm, mấy chục thành viên của Trảm Thiên Minh đang chậm rãi thăm dò phía trước.
Sương mù trên bản đồ dần được đẩy ra, cảnh tượng trong chốn Hư Ảo càng ngày càng rõ ràng.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lục Trảm cảm thấy rất buồn rầu.
Đại ca của những công hội khác đều có kỳ ngộ, không phải Kết Tinh Của Biển Khơi thì cũng là truyền thừa của Ác Thần, mà mình lại chẳng có cơ duyên gì cả, trong lĩnh vực này thật sự là lạc hậu rất nhiều.
Vì thế Lục Trảm quyết định nghe theo lời nói của những người chơi cao cấp trên diễn đàn, dẫn người đi dạo khắp nơi, không chừng mình cũng sẽ nhận được kỳ ngộ cũng nên.
Lần này anh ta lựa chọn chốn Hư Ảo sương mù dày đặc này cũng vì khu vực này không có người chơi thăm dò, có lẽ sẽ có rất nhiều tài nguyên chưa được khai thác cũng nên.
Đi vào bên trong khoảng chừng nửa giờ, đám người Lục Trảm vẫn không phát hiện ra gì cả nên không khỏi khó chịu.
Nhưng đúng lúc này, trong sương mù dày đặc bỗng hiện lên một bóng đen cao lớn, con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào đám người Lục Trảm thông qua lớp sương mù.
"Gừ!"
Từng cơn gió tanh ngòm thổi tới khiến đám Lục Trảm hoảng sợ.
"Đây là nơi Tiên Quân bế quan, các ngươi…"
"Ôi!"
Bị hòn đá đập trúng, giọng nói của ảo ảnh bỗng thay đổi, không còn khí phách lẫm liệt nữa mà ngây thơ như trẻ con.
"Các ngươi…"
Nó còn chưa nói xong thì Lục Trảm lại nhặt lên một hòn đá, nện thật mạnh lên người nó.
"Dám dọa ông đây, cho dù mày có là Ác Thần thì ông đây cũng không sợ nhé."
Mấy tên thuộc hạ thấy vậy, cũng nhặt hòn đá rồi điên cuồng ném về phía bóng đen kia như Lục Trảm.
"Dừng lại! Dừng lại! Có việc cứ bình tĩnh mà bàn, đừng động thủ!" Giọng nói ngây thơ lại truyền tới, bóng đen khổng lồ cũng thu nhỏ lại, sau đó sương mù dày đặc tan đi.
"Ngỗng bự hả?" Lục Trảm nhìn con tiên hạc trắng muốt trước mắt, không khỏi ngạc nhiên.
"Là tiên hạc! Tiên hạc nhé!" Đồng Quải tức giận biện giải.
"Bốp!" Lục Trảm lại nhặt lên một hòn đá ném trúng đầu Đồng Quải.
"Ngỗng bự!"
Lần này Đồng Quải không dám phản kháng mà chỉ kháng nghị bằng ánh mắt u oán.
"Ngỗng bự, sao mày biết nói vậy?" Lục Trảm tò mò hỏi.
Đồng Quải rất bi phẫn, cảm thấy không ngờ mình lại bị một sinh vật nhỏ yếu như thế bắt nạt. Nhớ khi Vua Bắc Kỳ còn sống, dù gì mình cũng là Quỷ Vương một phương, được người đời kính ngưỡng, thế mà bây giờ lại sống kém cỏi như vậy, thật sự là khiến người ta quá khó chịu rồi.
"Bốp!"
Lại một tảng đá nện vào đầu Đồng Quải: "Đại ca của bọn này hỏi mày đấy."
Đồng Quải lại nhìn lướt qua đám người Lục Trảm bằng ánh mắt u oán: "Không có cơ duyên đâu. Đây là chốn Hư Ảo, chỉ có một mình bản tiên hạc thôi."
"Bốp!"
"Bản vương liều mạng với các người!"
Lại bị đập, cuối cùng Đồng Quải không thể nhịn được nữa, xắn cánh xông lên trước.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Đồng Quải bị mấy người Trảm Thiên Minh bao vây đánh cho một trận tơi bời, cuối cùng hấp hối nằm trên mặt đất.
"Ngỗng bự, còn không chịu nói thật hả? Chỉ bằng dáng vẻ gà mờ ngay cả bay cũng không biết của mày mà còn là Quỷ Vương à? Làm tọa kỵ của tao, tao còn ngại mày vụng về nữa kia, còn tự chiếm cứ một khu vực của Bắc Kỳ, có phải là quá cuồng vọng rồi không hả?"
Rõ ràng đám người Lục Trảm hoàn toàn không tin con ngỗng bự nhỏ yếu này lại là Quỷ Vương được.
Dù sao thì Sát Na cấp Quỷ Tướng cũng có thực lực mạnh đến đáng sợ. Lực lượng của Bàn Thạch lại càng không phải là kẻ mà hiện giờ người chơi có thể đối kháng được.
Nếu con tiên hạc này là Quỷ Vương thì đám người Lục Trảm không bao giờ chịu tin đâu.
Đôi mắt Đồng Quải rưng rưng, cảm thấy không còn gì đáng luyến tiếc trên đời này nữa.
Nhớ ngày đó, khi Vua Bắc Kỳ còn sống thì đã từng tôn sùng mình là thượng khách, hơn nữa còn cắt chốn Hư Ảo của Bắc Kỳ cho mình làm lãnh địa, phong mình là Quỷ Vương Đồng Quải. Nhưng bây giờ lại lưu lạc đến mức làm tọa kỵ cũng bị người ta ghét bỏ. Ta hận! (Cắn răng)
"Nói đi! Rốt cuộc trong chốn Hư Ảo này có cơ duyên gì? Nói thì tao sẽ tha mạng cho mày!" Lục Trảm bóp cổ Đồng Quải, chậm rãi nhấc nó lên rồi đe dọa.
Nhưng đúng lúc này, trên người tiên hạc chợt sáng ngời, số liệu do thần khí phân tích hiện lên.
[Quỷ Vương Đồng Quải]: Chúa tể chốn Hư Ảo, hóa thân của linh hồn bảo vệ mạnh nhất đất Bắc Kỳ, thực lực đạt tới cảnh giới cao nhất của Quỷ Vương.
Tin tức cụ thể:???
(Chú thích: Sinh vật này cực kỳ nguy hiểm, xin người chơi hãy cố gắng rời xa.)
Thấy số liệu bỗng dưng xuất hiện, đám người Lục Trảm trợn mắt há hốc mồm.
"Cực kỳ nguy hiểm á?"
Lục Trảm nói rồi lắc lắc Đồng Quải đang bị anh ta túm trong tay, vẫn có vẻ không dám tin.
Mà đúng lúc này, Đồng Quải vỗ cánh, đôi mắt trắng bệch, trông như sẽ chết vì nghẹt thở bất cứ lúc nào vậy.
"Đúng là nguy hiểm thật đấy…"