Translator: Nguyetmai
Ngay tại lúc bàn tay khổng lồ màu vàng kia sắp đập trúng Thương Hư thì bỗng nổ tung trong không trung. Cả bầu trời tức khắc rơi xuống một cơn mưa linh khí màu vàng.
"Bắc Đẩu, ngươi vượt quá giới hạn!" Một giọng nói già nua vang lên trên bầu trời.
"Phong Đô, Thương Hư vi phạm quy củ do chúng ta đặt ra, tại sao ngươi lại muốn bảo vệ hắn ta?"
"Phạm lỗi thì phải bị xử phạt, nhưng nếu đã nằm trong địa bàn của ta thì cứ để cho ta xử lý là được rồi!"
"Phong Đô!" Tiếng thét gào vang vọng khắp bầu trời.
"Ngươi muốn chiến à?" Giọng nói già nua lại vang lên.
"Được, ta nể mặt Phong Đô ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích về việc này. Nếu không có câu trả lời hài lòng thì cuộc chiến giữa hai giới là không thể tránh né được. Dù sao thì lỗi lầm mà hắn ta phạm phải cũng không nhỏ chút nào đâu!"
Sau đó, bàn tay khổng lồ màu vàng lại ngưng tụ trong không trung rồi quơ một phát, bắt lấy cả tám gã tiên nhân kia, cuối cùng biến mất trên bầu trời.
"Hầy! Thương Hư, ta không ngờ rằng ngươi lại đi đến nước này!"
Nghe thấy giọng nói này, đôi môi Thương Hư khẽ run rẩy. Hắn ta không ngờ được rằng Phong Đô Đại Đế lại ra tay giúp hắn ta.
Hắn ta biết mình đã phạm vào lỗi lầm lớn cỡ nào. Chuyện mà hắn ta muốn làm thậm chí sẽ gây ra chiến tranh giữa âm phủ và thiên giới. Nhưng dù là thế, Phong Đô Đại Đế vẫn bằng lòng ra mặt bảo vệ hắn ta.
Nhớ tới hành vi phản bội trước kia của mình, trong lòng Thương Hư lại tràn đầy áy náy.
Nhìn trời cao, Thương Hư quỳ rạp xuống đất, bắt đầu dập đầu: "Đại Đế trên cao, Thương Hư nguyện chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình, tự nguyện hồn vía tan thành mây khói, nhất định sẽ không làm liên lụy tới âm phủ!"
"Hầy!" Trên bầu trời lại vang lên một tiếng thở dài.
"Giải quyết hậu sự, đi đi!"
"Cảm tạ Đại Đế đã tác thành!" Thương Hư lại dập đầu mấy cái thật mạnh rồi dứt khoát đứng dậy, đi vào trong điện Phủ Quân.
…
Trong điện Phủ Quân, Thương Hư khoác vương bào gấm thêu. Trong lòng hắn ta là một cô gái kiều mị động lòng người đang nằm.
"Biết phải viết thế nào chưa?"
Trước mặt hắn ta, sử quan chấm bút lông, sau đó chậm rãi nâng cánh tay run rẩy lên: "Vương, thật sự phải làm thế sao?"
Thương Hư gật đầu một cách hờ hững. Để không làm liên lụy tới muôn vàn sinh linh trên đất Thương Hư, hắn ta biết mình nhất định phải đưa ra lựa chọn.
Sử quan đau buồn vô kể, cuối cùng vẫn viết lên trang giấy: Thương Hư, Phủ Quân của khu vực Thương Hư, giết nguyên Uyên Hư Phủ Quân để cướp ngôi, trong quá trình chấp chính, kẻ này đã áp bức sinh linh Thương Hư, suốt ngày sa vào nữ sắc, hơn nữa còn lòng muông dạ thú muốn dùng sức của bản thân mình để khơi mào chiến tranh Tiên Âm. Hành vi tội ác bậc này, có sinh linh trên đại địa Thương Hư chứng giám, sau khi trải qua các thế lực trong Thương Hư bàn bạc, quyết định phế bỏ ngôi vị Phủ Quân, muôn người thóa mạ…
Sau khi viết xong, sử quan hít sâu một hơi rồi đưa trang giấy đến trước mặt Thương Hư…
Thương Hư nhìn lướt qua, vẻ mặt lộ ra một chút buồn bã, sau đó hắn ta gật đầu.
"Thông báo cho các vực trong Thương Hư để cảnh báo cho người đời sau rằng, kẻ đại ác nhường này như Thương Hư bị diệt trừ thì cả thiên địa cùng chúc mừng!"
Sau khi sử quan rời đi, Thương Hư nhìn cô gái tuyệt đẹp trong lòng mình bằng ánh mắt dịu dàng.
"Bôn ba vạn năm, lại phải trở thành ác quân bị người đời sau phỉ nhổ, chàng có hối hận không?" Cô gái tựa vào lòng Thương Hư, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp.
"Chỉ cần nàng không chê ta thì dù bị muôn người phỉ nhổ cũng có làm sao? Đời này ta đã thỏa mãn rồi."
Cô gái mỉm cười, ánh mắt đong đầy tình yêu: "Lần này rời đi, đừng vứt bỏ thiếp nữa."
"Lần này chúng ta cùng đi. Ta không yên lòng để nàng lại một mình."
Cô gái nghe vậy, đôi mắt quyến rũ lộ ra hạnh phúc, vươn tay lấy mấy ly rượu từ trên bàn cao.
"Ly rượu giao bôi muộn màng, thiếp xin gả cho chàng, chàng có cưới không?"
"Cưới!"
Thương Hư cũng bưng ly rượu lên, cổ tay hai người đan chéo vào nhau.
…
Sau khi uống rượu giao bôi xong, thân hình hai người dần hóa đá. Khoảnh khắc trước khi tử vong, họ vẫn ôm chầm lấy nhau, nhưng trên khuôn mặt họ vẫn tràn đầy ý cười.
Có lẽ cùng nhau rời đi mới là sự giải thoát tốt nhất sau mười vạn năm bôn ba.
"Hầy!" Tiếng thở dài già nua lại vang lên trong cung điện.
"Thương Hư, ta đưa các ngươi vào Lục Đạo Luân Hồi. Từ nay về sau, chuyện trần thế đã xong rồi."
Tiếp đó, hai linh hồn bị rút ra từ trong thân thể đã hóa đá rồi biến mất trong không trung.
…
Lục Đạo Luân Hồi, cầu Nại Hà.
Cô gái nhìn bát canh mà Mạnh Bà đưa, ánh mắt lóe lên hồi ức, sau đó vẫn nhận lấy, uống cạn cả bát.
Nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện ra hình bóng của Thương Hư.
"Rễ tình đâm sâu, nhưng con đường này, cắt đứt chuyện cũ thì mới có thể đi qua. Hắn ta đã đi rồi, hơn nữa chỉ uống một bát thôi."
Mấy giọt nước mắt lăn khỏi vành mắt Tiên Khả, nàng lại vươn tay về phía Mạnh Bà: "Thêm một bát nữa. Ta muốn đi theo chàng ấy, kiếp sau cũng phải ở bên nhau."
Mạnh Bà không đành lòng, nhưng vẫn đưa cho nàng một bát.
Uống bát nước Vong Xuyên này xong, Tiên Khả bỗng ngồi bên chân cầu ôm đầu khóc.
"Ta vẫn không thể quên được chàng!"
Mạnh Bà thở dài nhìn Tiên Khả khóc lóc: "Thôi, để ta giúp con quên hắn ta vậy."
Một viên thủy linh Vong Xuyên tinh khiết hiện lên trên bàn tay Mạnh Bà. Bà nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Tiên Khả: "Uống đi, uống rồi sẽ quên!"
…
Sau khi Tiên Khả uống nước Vong Xuyên tinh khiết, nàng chậm rãi đứng dậy rồi ngơ ngác đi về phía trước. Nhưng không biết tại sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Nàng cảm thấy hình như mình đã bị lấy mất gì thứ đó rất quan trọng, nhưng không tài nào nhớ nổi đó là gì.
Lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Mạnh Bà. Hắn ta nhìn bóng dáng cô gái dần dần đi xa bằng ánh mắt thâm tình, mãi cho tới khi biến mất ở cuối cây cầu…
"Ngươi đã quyết định rồi sao?" Mạnh Bà nhìn Thương Hư hỏi.
"Lần này tội lỗi đều do ta, nếu đưa ta vào Lục Đạo Luân Hồi thì có khác nào đặc xá đâu? Sai lầm đã gây ra, ai làm thì kẻ nấy gánh, chỉ có hồn vía tan tành thì mới chuộc lại tội lỗi mà ta đã gây ra. Ta không muốn làm liên lụy tới Phong Đô Đại Đế, lại càng không muốn khơi mào chiến tranh giữa hai giới."
Nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của Thương Hư, Mạnh Bà không kìm được thở dài, vươn tay mở cánh cổng Vong Xuyên bên dưới sông Vong Xuyên.
"Lần này rời đi sẽ tan thành mây khói, thế gian không còn Thương Hư ngươi nữa, nhưng Mạnh Bà ta đây sẽ nhớ kĩ ngươi!"
Thương Hư gật đầu, dứt khoát đi về phía cổng Vong Xuyên.
Khi bóng dáng Thương Hư sắp bị cổng Vong Xuyên nuốt chửng, giọng nói của Mạnh Bà lại vang lên: "Nghiệt duyên muôn đời, Thương Hư, ta sẽ giúp ngươi thức tỉnh ký ức kiếp trước lần cuối để ngươi nhìn lại tình duyên trước kia của các ngươi. Xem như điều cuối cùng mà bà lão này có thể làm cho ngươi."
Tia sáng trước mắt càng ngày càng mãnh liệt. Trong khoảnh khắc cuối cùng, từng bóng dáng hiện lên, Thương Hư nhìn thấy luân hồi muôn kiếp của mình, nước mắt không khỏi tuôn rơi.
Thì ra, nàng luôn ở bên cạnh mình.
Kiếp thứ nhất, ta là quân vương, dù cho quân lâm thiên hạ, giang sơn như vẽ, nhưng vẫn không địch lại nốt chu sa trên vầng trán, nét tao nhã tuyệt thế của nàng.
Kiếp thứ hai, ta làm tướng quân, dù có vinh hoa nửa đời, mâu vàng ngựa sắt, song không bằng mái tóc đen nhánh, nụ cười như hoa của nàng.
Kiếp thứ ba, ta là hiệp khách, mặc dù cầm kiếm du hành, vang danh thiên hạ, cuối cùng không bằng điệu múa tay áo, sáng trong lộng lẫy của nàng.
Kiếp thứ tư, ta thành cầm sư, dẫu đã đàn khắp phồn hoa, vang âm phong nhã, vẫn chẳng bằng giọng hát réo rắt, sênh ca phù hoa của nàng.
Kiếp thư tư, ta là tăng nhân, mặc cho thanh tâm quả dục, tụng kinh niệm Phật, lại ngả mũ trước hàng mi như đại, hình bóng kinh hồng của nàng.
Kiếp thứ sáu, ta thành quốc thần, dù đã lưu danh sách sử, liêm khiết tiêu sái, vẫn chịu thua tóc vấn trang sức, soi gương cài hoa của nàng.
Kiếp thứ bảy, ta làm thư sinh, dù rằng phồn hoa mặc gấm, công thành danh toại, như trước gục ngã trước nét chữ dịu dàng, hạ bút mượt mà của nàng.
Kiếp thứ tám, ta là nông phu, dù có mười dặm hoa đào, vạn khoảnh dâu đay, vẫn say đắm lọn tóc thắt dây, áo cưới ráng chiều của nàng.
Kiếp thứ chín, ta thành họa sĩ, dẫu cho tranh vẽ khó cầu, ngàn vàng một bức, song lại thà đổi lấy bàn tay chăm bẵm, bố đũa pha trà của nàng.
…
Kiếp này, ta là Phủ Quân, dù rằng âm binh trăm vạn, lương tướng muôn vàn, chung quy vẫn thua nụ cười ngoảnh lại, thì giờ trôi mất của nàng.
"Ha ha ha ha!"
Linh hồn dần dần tan biến dưới Vong Xuyên. Nhưng đau đớn vì hồn phi phách tán vẫn kém xa nỗi đau tương tư muôn kiếp luân hồi.
Mái tóc trắng của Thương Hư bay lượn. Hắn ta ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười lại đong đầy nỗi khổ tương tư muôn đời đậm sâu.
Cuối cùng, nghiệt duyên vẫn chấm dứt ở kiếp này…
Khoảnh khắc cuối cùng khi linh hồn bị xé rách, trên gương mặt Thương Hư vẫn biểu lộ một chút luyến tiếc…