Translator: Nguyetmai
Những lời mà Bắc Ly đã nói khiến Lục Vô biết trong thế giới có vẻ bình phàm này lại che giấu nhiều bí mật đến thế.
"Vô, anh đừng lo lắng nhiều quá, cứ yên tâm phát triển game cho tốt là được. Anh phải biết rằng, hiện giờ anh đang nắm giữ nhân tộc có thiên phú nhất trong tam giới, là chủng tộc đã từng khiến tiên giới phải sợ hãi, cộng thêm sự giúp đỡ của thần khí nữa. Tương lai anh có thể lay động cả bầu trời, cho nên anh không cần phải sợ hãi bất cứ thế lực nào cả!"
Nghe Bắc Ly an ủi, Lục Vô gật đầu. Đúng như những gì Bắc Ly đã nói, hiện giờ hắn sở hữu thần khí, nắm giữ chủng tộc có thiên phú nhất. Chỉ cần cho hắn thời gian thì không ai có thể trở thành chướng ngại vật trên con đường đi tới của hắn!
"Tức là nói bây giờ có người muốn nghịch thiên sao?"
Bắc Ly gật đầu: "Chắc là thế lực nào đó trong âm phủ. Tôi không rõ hắn ta muốn làm gì nữa, nhưng tốt nhất anh nên ngăn cản hành vi nguy hiểm đó của hắn ta!"
"Tại sao?"
"Thực lực của nhân gian và âm phủ trong giai đoạn hiện giờ không thể chống lại thiên giới, cũng không chịu nổi đại chiến. Ý tưởng của hắn ta quá ngây thơ, không chỉ chú định sẽ thất bại mà còn sẽ liên lụy tới hai giới còn lại nữa!"
Lục Vô hít sâu một hơi: "Anh phải làm những gì?"
"Hắn ta muốn nghịch thiên, đương nhiên sẽ đến nhân gian bằng âm phù để tìm kiếm cơ hội. Chỉ cần hắn ta thông qua cổng Lục Đạo Luân Hồi thì tôi sẽ cảm ứng được. Đến lúc đó tôi sẽ báo cho anh biết rồi bày mưu tính kế cho anh!"
Lục Vô nghe vậy, lập tức gật đầu thật mạnh.
…
Âm phủ, nơi mai táng.
Sau trận chiến hủy diệt đất trời của Ác Thần và Hạn Bạt, mảnh đất mà người chết yên nghỉ này đã biến thành một đống đổ nát.
Lúc này, một người chơi đang đi trên mặt đất tràn đầy vết rạn, vừa đi vừa quan sát khắp nơi như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau khi đi qua một cột đá dựng đứng, Hồ Hạch lộ vẻ vui sướng rồi vội vã đi tới chỗ một bộ hài cốt đã bị đá vụn chôn vùi, chỉ lộ ra nửa khúc xương tay.
Anh ta dùng một ít thủ đoạn mới dọn sạch đá vụn, rốt cuộc lộ ra Chiến Binh Cốt Linh nằm bên dưới.
Sau đó anh ta bắt đầu sờ mó trên người cốt linh, lựa chọn những linh kiện coi như nguyên vẹn rồi lại bắt đầu đi loanh quanh.
Hai giờ sau, Hồ Hạch xuất hiện bên ngoài nơi mai táng.
Hồ Hạch tìm một chỗ trống trải rồi mở không gian ra, đổ hết hài cốt của Cốt Linh đã thu gom được lên mặt đất.
Tiếp đó anh ta mở chức năng album ảnh trong game, lật đến những bức ảnh chụp trang sách cổ "Bí Pháp Của Thi Linh Tông" mà mình đã chụp trong hiện thực.
Nhìn cuốn sách cổ này, Hồ Hạch không khỏi lộ vẻ mong chờ.
Hồ Hạch khác với những người trẻ tuổi trong hiện thực. Anh ta tin rằng trên đời này có thần linh, cũng tin trên thế giới có người tu luyện, bởi vì ông nội của anh ta chính là một người tu luyện.
Trong ấn tượng của Hồ Hạch, ông nội anh ta có tính cách rất lập dị và gàn dở, cả đời đều sống trong bãi tha ma ở sau núi của thôn làng. Ở đó có một ngôi nhà cỏ, một năm bốn mùa, chỉ cần trong nhà không có việc gì thì ông ấy sẽ không đi ra.
Nhưng trong một lần về thăm quê, ông nội lập dị đó đã khiến Hồ Hạch còn nhỏ tuổi phải sợ ngây người.
Nghỉ hè năm ấy, cha mẹ Hồ Hạch dẫn anh ta về thôn thăm ông bà nội. Để tặng một niềm vui bất ngờ cho ông nội, anh ta bèn lên núi một mình, đến bãi tha ma mà ông nội hay sống ở đó.
Cũng vì thế nên anh ta đã phát hiện bí mật của ông nội.
Chờ đến khi anh ta lặng lẽ ra sau núi, đến gần bãi tha ma thì thấy ông nội. Khi đó, Hồ Hạch đang định đi tới hù ông nội mình.
Nhưng vừa đến gần, Hồ Hạch đã hoảng sợ phát hiện ông nội đang cầm mấy khúc tay chân bị cụt còn dính bùn đất mới, hơn nữa đang phấn khởi quơ tay quơ chân làm gì đó.
Hồ Hạch nhỏ tuổi nên tưởng rằng ông nội mình đã giết người, cũng vì quá sợ hãi nên anh ta cứ đứng ở cách đó không xa ngơ ngác nhìn. Ông nội anh ta cũng không phát hiện anh ta đã đến.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Hồ Hạch trợn tròn mắt.
Trong lúc ông nội anh ta quơ tay quơ chân, đống tay chân đó dần dần lắp ráp lại với nhau, hình thành một xác người cao hơn hai mét.
Thấy cảnh tượng này, cuối cùng Hồ Hạch không nhịn được phát ra tiếng động. Lúc này ánh mắt của ông nội chợt lóe lên một tia hung ác, xoay người chỉ vào anh ta, cái xác người đó lập tức bổ nhào về phía anh ta.
Hồ Hạch vẫn còn nhớ rõ khi đó móng tay ngăm đen bóng loáng của xác người cách cổ anh ta chỉ còn mấy centimét, nếu không phải ông nội anh ta ngăn cản xác người kịp thời thì anh ta tin rằng mình đã chết rồi.
Khi đó Hồ Hạch sợ tới mức khóc òa lên. Ông nội anh ta lập tức đuổi xác người đi rồi bế anh ta lên, liên tục an ủi anh ta, ánh mắt cũng thấp thoáng sợ hãi.
Cũng chính vì trải nghiệm lần đó khiến anh ta biết rằng ông nội của mình không phải là người thường.
Sau này, bởi vì tò mò nên mỗi khi đến kỳ nghỉ, Hồ Hạch sẽ đi tìm ông nội anh ta.
Hơn nữa vì bị ảnh hưởng bởi rất nhiều điện ảnh và truyện tranh về siêu anh hùng nên Hồ Hạch cảm thấy có lẽ mình cũng có một thân thế không tầm thường, có khi lại sở hữu siêu năng lực nào đó cũng nên.
Ông nội của anh ta không còn giấu giếm anh ta nữa. Ông nói với Hồ Hạch rằng tổ tiên của dòng họ mình đã từng là người tu luyện trong Thi Linh Tông, nắm giữ bí pháp Hoán Thi, Tỉnh Thi, Phanh Thi.
Khi còn nhỏ, Hồ Hạch đã từng phấn khởi nói với ông nội rằng anh ta cũng muốn học, cũng muốn tu luyện.
Tuy rằng ông nội ngẫu nhiên sẽ bộc lộ tài năng trước mặt cháu trai để khoe khoang oai phong của ông nội, nhưng đối với việc Hồ Hạch muốn tu luyện, thái độ của cụ nhà lại vô cùng kiên định, dù thế nào đi nữa cũng không chịu đồng ý.
Hồ Hạch nhõng nhẽo nài nỉ, dùng đủ mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể học được cách tu luyện bí pháp từ chỗ ông nội. Điều này khiến anh ta vô cùng ủ rũ.
Nhưng khi Hồ Hạch hai mươi ba tuổi, đang học đại học thì nhận được tin bệnh tình của ông nội anh ta đã trở nên nguy kịch, muốn gặp anh ta lần cuối.
Hồ Hạch vội vàng chạy về từ thành phố khác. Khi thấy ông nội, anh ta sợ hãi phát hiện ra sắc mặt ông nội xám ngoét, trông như một khúc gỗ khô sắp mục nát vậy, toàn thân tản ra hơi thở của tuổi xế chiều.
Thấy Hồ Hạch đến, cụ nhà trông mới có sức sống hơn một chút. Khi Hồ Hạch tới bên giường, ông bèn nắm tay Hồ Hạch nói: "Tiểu Hạch à… Đây là lý do tại sao ông nội lại không cho con tu luyện đấy… Ông không muốn con cũng bước lên con đường không lối thoát này giống ông."
Nhìn ông lão vô cùng yêu thương mình này, Hồ Hạch chảy nước mắt.
"Con muốn nhận được thứ gì… Thì phải trả giá đó… Bây giờ con đã biết hậu quả rồi… Đáp án mà con luôn muốn biết… Ông nội đã đặt nó ở dưới nhà cỏ… Con đã trưởng thành rồi… Biết nên lựa chọn thế nào… Lần này ông nội không can ngăn con nữa."
Ông nội của Hồ Hạch nói xong câu đó rồi nhắm mắt xuôi tay.
Hồ Hạch đau đớn vô cùng. Lúc sửa soạn lại di vật của ông nội trong nhà cỏ ở bãi tha ma, anh ta cũng tìm thấy cuốn "Bí Thuật Của Thi Linh Tông" này.
Khi đó, trong lòng Hồ Hạch rất do dự. Anh ta muốn tu luyện, đó là ước mơ từ thuở nhỏ của anh ta. Nhưng trong đầu anh ta cũng xuất hiện lời khuyên bảo của ông nội trước lúc lâm chung.
Cuối cùng, Hồ Hạch ôm tâm trạng nhất định sẽ không tu luyện, chỉ xem thử thôi rồi mở sách cổ ra.