Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 91: Ngoại truyện 3: Hôn lễ (2) - Họ vượt qua thời gian núi sông, rốt cuộc cũng nắm chặt tay vợ




Editor: Mai

Áo cưới, nhất định là thứ cô dâu sắp lấy chồng mong đợi nhất. Vốn Kỷ Nhiễm tính tổ chức hôn lễ vào mùa xuân, nhưng Thẩm Chấp không muốn chuẩn bị mọi thứ quá vội vàng.

Với anh mà nói, thời gian mười mấy năm vẫn chờ được đấy thôi, anh nhất định phải dành cho Kỷ Nhiễm hôn lễ tốt nhất thế giới.

Những lời này không phải chỉ nói suông, anh mời nhà thiết kế cao cấp thế giới đến từ Liban thiết kế áo cưới, vốn dĩ nhà thiết kế này không làm áo cưới riêng cho ai, cũng không biết làm thế nào mà mời được vị này tới, dù sao những bộ áo cưới và lễ phục trong hôn lễ Kỷ Nhiễm mặc đều do nhà thiết kế này làm.

Văn Thiển Hạ biết hôm nay cô muốn mặc thử áo cưới nên đã tới đi cùng.

Kỷ Nhiễm thấy cô ấy hăng hái vậy liền đồng ý. Còn Phương Thiên làm trợ lý của cô nên tất nhiên biết chuyện này, chính vì thế cũng theo tới.

Ba người đi tới chỗ thử áo cưới, nhân viên đang đứng chờ.

Hôm nay cả phòng làm việc chỉ phục vụ riêng mình Kỷ Nhiễm.

Rất nhanh Kỷ Nhiễm được mời vào phòng mặc thử, thấy mành che được kéo lại, Văn Thiển Hạ nói thầm với Phương Thiên: “Chị nghe nói bộ váy cưới này làm mất vài tháng hả?”

“Vâng, thật ra mọi chuyện trong hôn lễ đều đã được chuẩn bị xong hết rồi, sở dĩ chậm đến bây giờ chỉ vì chờ áo cười và đồ mặc làm lễ thôi.”

Trong khoảng thời gian này Phương Thiên vẫn luôn tham gia vào quá trình chuẩn bị hôn lễ nên biết rõ ràng.

Văn Thiển Hạ cùng Phương Thiên không phải lần đầu gặp mặt nhau, tuổi hai người không kém nhau nhiều vì thế rất nhanh có thể chơi chung.

Phòng làm việc này phục vụ vô cùng tận tâm, không những bưng hồng trà tới lại còn kết hợp thêm bánh ngọt nữa.

Văn Thiển Hạ vừa ăn vừa nói: “Áo cưới làm lâu vậy chắc quý lắm nhỉ?”

Nhãn hiệu này là nhãn hiệu Tiên Nữ có tiếng, lễ phục ở đây luôn được các nữ minh tinh yêu thích khi bước lên thảm đỏ, đặc biệt nếu những minh tinh nữ lưu lượng kia có thể mượn được lễ phục cao cấp định chế ở đây thì fans có thể điên cuồng bình luận nói phét.

Phong cách nhãn hiệu này vừa xa hoa lại thanh thoát, còn được thiết kế tỉ mỉ, khảm thêm những trang sức hoa lệ nữa.

Đẹp không giống người thường.

Kết quả hai người đã ăn bánh ngọt tới hơn tiếng đồng hồ mà Kỷ Nhiễm còn chưa thay áo cưới xong.

Văn Thiển Hạ không nhịn được liếc mắt nhìn vào bên trong, thở dài: “Rốt cuộc chị đã hiểu được cảm thụ của đàn ông khi đi dạo phố với phụ nữ rồi.”

Phương Thiên nằm ngửa trên ghế sofa gật đầu uể oải.

Ngay sau đó nhân viên chậm rãi đi ra, hai người kéo màn che lên.

Văn Thiển Hạ nhìn qua, chỉ cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng, dưới ánh đèn chiếu rọi, Kỷ Nhiễm đứng giữa giống như đang phát sáng lấp lánh vậy.

Không phải mình cô ấy mà  lúc này ánh mắt tất cả những người trong phòng đều tập trung lên người Kỷ Nhiễm.

Cô mặc váy cưới dài màu trắng, làn váy áo cưới còn lấp lánh lộng lẫy nữa, mỗi một hoa văn đều được tỉ mỉ thêu lên, phần đuôi váy dài phía sau được phủ ra phía sau người, phủ kín cả phòng thử đò, ước chừng dài mấy thước*.

*1 thước = 1m.

Trên đầu Kỷ Nhiễm còn có tấm voan trùm đầu trắng, nhìn cứ như búp bê pha lê ấy, có lẽ vì khuôn mặt cô quá mức tinh xảo nên dù áo cưới lộng lẫy đến vậy vẫn không cướp đi ánh sáng trên người cô.

Ngược lại hai cái này kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.

Lúc này đây, cô đẹp đến mức làm cho người ta không cách nào rời mắt được.

Văn Thiển Hạ không nhịn được hít hà, lẩm bẩm nói: “Ôi mẹ ơi, đẹp thật đấy.”

Nhân viên đứng bên bắt đầu giới thiệu: “Cô Kỷ, cô cũng thấy phía sau áo cưới rồi đó, dài 4m, trên áo cưới tổng cộng đính 150000 viên thạch anh, còn có 550000 viên kim tuyến, tất cả hình thêu đều do những thợ may thủ công tự tay thêu.”

Thứ đồ chơi gì vậy?

Phương Thiên và Văn Thiển Hạ nghe vậy không nhịn được liếc nhìn nhau. Hai cô ấy cảm thấy không phải trí tưởng tượng của mình hạn chế mà tại những con chó nhà giàu trong nhà có công ty này làm hạn chế sức tưởng tượng của hai cô thôi.

Đuôi váy dài 4m, 150000 viên thạch anh, 550000 viên kim tuyến…

Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi nhìn Văn Thiển Hạ với Phương Thiên đang ngồi đối diện, có chút không xác định hỏi: “Đẹp không?”

Cho dù người có đẹp tới đâu ngay lúc này vẫn do dự.

Chú rể của cô sẽ thích cô mặc áo cưới như vậy sao? Sẽ thấy kinh diễm sao?

Trong lòng Kỷ Nhiễm có chút không xác định, vậy mà cô còn cứ muốn tạo ngạc nhiên mừng rỡ cho Thẩm Chấp, muốn ở trong hôn lễ anh mới thấy bộ dáng khi cô mặc áo cưới.

Cho nên cô đành hỏi ý kiến những người này.

Văn Thiển Hạ bật dậy từ trên sofa, Kỷ Nhiễm bị hành động này làm cho hoảng sợ, nếu không phải cô đang đứng trên bục không thể nào di chuyển được thì có khi chân cô đã hơi lui lại rồi.

“Cậu đẹp đến mức tớ không nỡ di chuyển ánh mắt đó, vậy mà cậu còn dám hỏi xem có đẹp không?”

Văn Thiển Hạ không hổ là Văn Thiển Hạ, một câu nói đã biểu đạt tất cả, thuận tiện đánh tan chút lo lắng trong lòng Kỷ Nhiễm, cô dâu sắp gả luôn luôn có chút thấp thỏm không yên lòng.

Sợ bộ dáng mình mặc áo cưới không đủ đẹp.

Sợ eo mình nhìn hơi thô.

Kỷ Nhiễm bị cô chọc cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng khuyết, ngọt ngào mềm mại: “Nói thật, không thổi phồng chứ?”

Phương Thiên lập tức nhấc tay lên: “Lão đại, em bảo đảm chị nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất mà em từng thấy.”

Đột nhiên điện thoại di động Kỷ Nhiễm đang để trên sofa rung lên, hẳn có người gọi đến, vì thế Phương Thiên chạy nhanh lấy điện thoại tới cho cô.

Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua, Thẩm Chấp gọi tới.

Ngay lúc đầu anh tính cùng đi mặc thử áo cưới với Kỷ Nhiễm nhưng cô cứ muốn giữ tới ngày kết hôn, sống chết không cho phép anh tới.

Cô nhận điện thoại, Thẩm Chấp hỏi: “Thử xong áo cưới chưa?”

Kỷ Nhiễm gật đầu, nói nhỏ: “Đang mặc.”

Bên kia dừng chốc lát, rồi mở miệng nói tiếp: “Anh cũng muốn nhìn.”

Giọng nói này.

Còn lộ ra chút đáng thương nữa.

Kỷ Nhiễm mềm lòng, bây giờ tên đàn ông này đã biết đối phó với cô thế nào rồi, chỉ cần giả bộ đáng thương thôi đã làm cô đau lòng không nỡ rồi.

“Rất nhanh là anh có thể thấy rồi.” Kỷ Nhiễm vẫn muốn bảo vệ điểm mấu chốt của mình, không chịu đồng ý.

Thẩm Chấp cười khẽ không tiếp tục vướng mắc nữa, nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Chờ tới khi cô cúp điện thoại thấy Phương Thiên cùng Văn Thiển Hạ đứng đối diện đều nhìn thẳng vào cô.

Vẻ mặt Kỷ Nhiễm nghi ngờ: “Sao vậy?”

Ai ngờ Văn Thiển Hạ còn học theo giọng điệu của cô, nói câu ‘rất nhanh là anh có thể thấy rồi’, đặc biệt cô ấy kéo rất dài chữ cuối cùng kia, cảm giác tê dại đến trong lòng.

Kỷ Nhiễm nhíu mày, lập tức phủ nhận: “Tớ tuyệt đối không như thế.”

Văn Thiên Hạ nhìn Phương Thiên, Phương Thiên đang phân vân không biết mình nên giữ công việc này hay nói thật, vô cùng cẩn thận nói: “Lão đại, chị thay đổi nhiều thật.”

Trong ấn tượng cô ấy lão đại là một người không có chút biểu cảm nào luôn mạnh mẽ vang dội trước mặt Thẩm tổng.

Nhưng mà bây giờ tình yêu đã làm cô trở nên mềm mại hơn.

Kỷ Nhiễm lười phản ứng tới hai tên thích diễn kia, phòng làm việc bắt đầu chụp ảnh cho Kỷ Nhiễm, một bên để bảo tồn hiệu quả khi mặc áo cưới, một bên cũng vì để làm kỷ niệm.

Chờ xong hết mọi chuyện đã qua vài tiếng đồng hồ.

Ngay cả hai người Văn Thiển Hạ đi theo cũng thấy mệt chứ đừng nói tới người phải mặc thử như Kỷ Nhiễm.

Văn Thiển Hạ quay đầu nhìn áo cưới đã được treo lên kia, hâm mộ nói: “Bộ áo cưới này là bộ đẹp nhất tớ nhìn thấy, một người lạnh lùng tàn bạo như Thẩm Chấp lại thương yêu vợ mình như vậy.”

Phương Thiên đứng bên gật đầu theo.

Đã từng, Thẩm Chấp là  bông hoa cao lãnh luôn chướng mắt hết tất cả mọi người ở chứng khoán Cao Thông, cả người đều mang khí chất cấm dục, khí thế kia khiến cho những yêu tinh đều phải tự lui về sau 300m, ai ngờ người này lại có thể biến thành bộ dáng thương yêu vợ mình tới mức này.

Ba người xuống lầu thấy tài xế đã đứng chờ bên dưới.

Vừa lên xe tài xế đã quay đầu nói với Kỷ Nhiễm phía sau: “Ông chủ nói bà chủ thử váy cưới chắc cũng đã mệt rồi nên kêu tôi đưa bà chủ cùng với hai vị đây tới suối nước nóng.”

Văn Thiển Hạ nghe vậy kêu oa oa lên: “Ông trời ơi, Thẩm Chấp đúng là người đàn ông tu hành đắc đạo.”

Mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng, nhưng không hề quá phận khi thay cô sắp xếp tất cả mọi chuyện.

Ba người đi vào bể tắm nước nóng cá nhân, ngâm mình trong nước nóng khiến lỗ chân lông hoàn toàn giãn nở, ngay cả Kỷ Nhiễm cũng thoải mái than nhẹ.

Nếu không phải bụng ba người đều đói kêu gào thì thật đúng là không nỡ lên bờ mà.

Trong hội quán được sắp xếp theo kiểu Nhật, ba người mặc áo tắm ngồi trong phòng Tatami, Văn Thiển Hạ nhìn qua xung quanh, lần thứ hai bày tỏ: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta là bạn tốt cả đời nhé.”

Mãi tới bây giờ, đối với chuyện mình và Kỷ Nhiễm trở thành bạn bè tốt Văn Thiển Hạ vẫn kiểu như nằm mơ.

Dù sao lúc trước cô ấy cãi nhau với bạn trai cũ, Kỷ Nhiễm ra tay đối phó giúp, không những an ủi cô ấy mà còn mời cô ấy ăn cơm. Sau đó hai người trao đổi wechat với nhau, bắt đầu liên hệ.

Có đối khi Văn Thiển Hạ sẽ phát hiện ra giữa hai người giống như có duyên phận kì diệu gì đó vậy.

Kiểu dường như Kỷ Nhiễm rất hiểu về cô ấy, biết cô ấy thích ăn cái gì, có đôi khi hai người sẽ nghĩ tới cùng một chỗ, rồi cùng nói tới một chuyện.

Cho dù thỉnh thoảng cô ấy nói về chuyện trung học của mình thì Kỷ Nhiễm cũng không thấy xa lạ chút nào.

Nếu không phải Kỷ Nhiễm là một người phụ nữa chắc cô ấy thật sự sẽ nghi ngờ đây là do nguyệt lão nối dây tơ hồng cho họ.

Phương Thiên không cam lòng yếu thế: “Lão đại, em có thể làm trợ lý cả đời của chị chứ?”

Kỷ Nhiễm không thèm quản Văn Thiển Hạ chỉ liếc qua nhìn Phương Thiên, bất đắc dĩ nói: “Người tốt nghiệp trường đại học top2 như em có chút tiền đồ được không.”

Văn Thiển Hạ hoàn toàn đứng hình.

Cô ấy quay đầu nhìn Phương Thiên, giọng nói run run: “Em tốt nghiệp Thanh Bắc?”

Phương Thiên ưởn ngực lên, lộ ra nét mặt vô tội: “Nhìn em không giống sao?”

Văn Thiển Hạ không tính nói nhìn cô ấy ngu ngốc như vậy không giống lắm, vẫn là Kỷ Nhiễm nhìn qua, lắc đầu: “Không giống.”

Nói xong, ba người cười ha ha.

Cách hôn lễ còn vài ngày, công việc của Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đầu bận rộn, hai người luôn bận rộn đúng kiểu chỉ bớt chút thời gian để kết hôn.

May mà hiện tại mấy công ty tổ chức hôn lễ đều vô cùng lợi hại, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều xử lý tất cả.

Thẩm Chấp còn bận hơn so với cô một chút, bởi vì nơi tổ chức hôn lễ do anh quyết định, danh sách khách mời cũng do anh nhìn. Kiểu nhà có sự nghiệp lớn như nhà họ Thẩm thì có rất nhiều khách mời, bên này nhà họ Kỷ và nhà họ Bùi cũng không thiếu.

Cho dù có người giúp đỡ thì Kỷ Nhiễm cũng mệt không ít.

Vào hai ngày trước khi kết hôn, Thẩm Chấp thần thần bí bí lái xe đưa cô ra ngoài.

Mấy ngày nay Kỷ Nhiễm mệt khủng khiếp, vừa lên xe đã dựa lưng vào ghế ngủ mất. Chờ tới khi cô tỉnh lại thấy xe đã sớm dừng từ lâu.

Bây giờ đang đầu thu, mùa thu gió đã hơi lạnh, trong xe không mở điều hòa, kính xe hạ xuống một nửa thôi đã có gió từ bên ngoài thổi vào trong xe.

Kỷ Nhiễm mở mắt nhìn thấy lan can bên trong quảng trường khổng lồ, còn có cả khu phòng học trắng hồng đan xen nằm tận cùng bên trong quảng trường nữa.

Cô nở nụ cười vui vẻ.

Rồi quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên ghế lại, hưng phấn hỏi: “Tứ Trung?”

Cho dù ngôi trường này từ đầu đến cuối vẫn luôn thực sự tồn tại trong thành phố này, nhưng Kỷ Nhiễm chưa từng đi qua lần nào, ở đó giống như sự tồn tại thiêng liêng trong lòng cô vậy, càng khát vọng càng không dám động vào.

Hai tay Kỷ Nhiễm vịn lên kính xe, nằm úp sấp nhìn Tứ Trung ở trước mặt.

Mặc dù không người nào vĩnh viễn 17 tuổi nhưng vĩnh viễn đều có người 17 tuổi.

Trường học này là hi vọng của một lớp rồi lại một lớp nhóm học sinh.

“Muốn vào xem không?” Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn cô.

Kỷ Nhiễm lập tức quay đầu lại: “Có thể vào sao?”

Thẩm Chấp cười: “Hôm nay là chủ nhật, nói với chú bảo vệ một chút chắc có thể vào.”

Kết quả lúc Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp lên tiếng chào hỏi với chú bảo vệ, người ta vô cùng khách sáo mở cửa ra, cô kinh ngạc, trường học kiểu Tứ Trung luôn được quản lý vô cùng nghiêm ngặt mới đúng.

Cho dù phụ huynh đi vào cũng cần đăng ký.

Sau khi vào cửa Kỷ Nhiễm mới hỏi: “Sao chú bảo vệ khách khí với anh vậy?”

Cô nhớ trước kia Văn Thiển Hạ có nói qua, Thẩm Chấp vô cùng nổi tiếng ở Tứ Trung, sau khi tốt nghiệp độ nổi tiếng vẫn còn đó. Sự tồn tại của những bạn học nổi danh.

Ngay lúc cô đang nghĩ tới đó, Thẩm Chấp thản nhiên nói: “Đại khái chắc bởi vì anh mới quyên cho trường học một khu nhà lớn.”

Kỷ Nhiễm: “…”

Con chó nhà giàu!!!

Hai người đi vào Tứ Trung, phát hiện chỉnh thể bố cục trong trường không hề thay đổi lớn, nhưng mỗi khu đều đã được sửa lại, sân thể dục được mở rộng hơn  nhiều so với trước kia.

Bởi vì hôm nay là chủ nhật cho nên thỉnh thoảng chỉ có học sinh ở lại ký túc xá đi ngang qua từ xa.

Cả trường đều yên tĩnh, cơn gió nhẹ khô hanh tiết trời mùa thu thổi qua khiến Kỷ Nhiễm có cảm giác như được chảy ngược về thời gian.

Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp, bất đắc dĩ nói: “Anh phải nói trước với em chứ.”

Thẩm Chấp cười nhẹ: “Em muốn mặc đồng phục nữa à?”

Như bị chọc trúng suy nghĩ trong lòng mình, Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt rồi vén tóc dài lên, hơi ngẩng đầu: “Không được sao?”

“Vợ anh nói cái gì cũng đúng.” Thẩm Chấp nhéo mặt cô.

Hai người cùng lên lầu đi tới phòng học lớp 11A8. Phòng học vẫn như cũ là phòng học lúc trước, chẳng qua cửa sổ đã được đổi mới, ngay cả cách bài trí trong phòng học cũng khác với thời bọn họ.

Hiện tại có nhiều truyền thông đi học, cao cấp hơn nhiều so với bọn họ lúc trước.

Kỷ Nhiễm đứng dựa vào cửa sổ phía sau phòng học, trong trí nhớ của cô, lúc trước Thẩm Chấp luôn đứng như thế này.

“Có phải lúc trước khi anh nhìn thấy em ngồi trong phòng học này thì giống như đang nằm mơ không?” Kỷ Nhiễm nhìn anh pha trò.

Tay Thẩm Chấp khẽ vịn cửa sổ, nhìn phòng học rất lâu rồi mới chậm rãi quay đầu nói: “Không phải.”

Kỷ Nhiễm bĩu môi, hiển nhiên cảm thấy không hài lòng đối với chuyện anh không nịnh mình.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, từ chân mày cho tới chóp mũi, cuối cùng là cánh môi đỏ hồng kia, anh nhẹ nhàng khom lưng lại gần, giọng khàn khàn: “Nhiễm Nhiễm, chuyện đột nhiên em xuất hiện trong phòng học này, dù có nằm mơ anh cũng không dám mơ tới.”

Giọng anh vang lên trong ngày thu tĩnh lặng, tim Kỷ Nhiễm đau đớn.

Nhưng mà một giây sau, Thẩm Chấp đã đè cô lên vách tường, ngón tay anh khẽ nắm chặt cổ tay cô đè lên tường, hai cơ thể dính sát vào nhau.

Kỷ Nhiễm có chút mất tự nhiên, không nhịn được kêu tên anh: “A Chấp.”

Anh cúi đầu nhìn cô nở nụ cười, sau đó môi anh càng không ngừng lại gần môi cô, vừa nghĩ tới chuyện đang ở trường học, cho dù xung quanh vắng lặng thì Kỷ Nhiễm cũng không nhịn được hốt hoảng nhắm mắt lại.

Nhưng nụ hôn trong dự đoán kia không hề rơi xuống.

Thẩm Chấp nhìn thấy cô nhắm mắt liền cười khẽ ra tiếng, sượt qua má cô, dán sát môi bên tai cô, thấp giọng nói: “Ở đây cũng là cảnh tượng mà anh nghĩ đến.”

Kỷ Nhiễm mở mắt ra trừng anh.

“Anh…”

Cô bị lời anh nói làm cho hoảng sợ líu lưỡi, đầu lưỡi như bị con mèo công đi, trong chốc lát không thể mở miệng nói chuyện được.

Thẩm Chấp hôn tới, bàn tay anh chậm rãi buông cổ tay cô ra, thuận thế theo cổ tay đi xuống trượt đến ngón tay cô nắm chặt lấy, mãi đến khi lúc mười ngón tay đan vào nhau.

Anh nhẹ nhàng cạy mở cánh môi Kỷ Nhiễm, không cho cô lưu lại đường sống nào tiến quân thần tốc.

Hơi thở của anh rất dễ chịu, lạnh lạnh lại có hương vị cây cỏ nữa, thơm mát không hề nồng đậm. Bây giờ hơi thở này đang quấn quanh người cô, hương vị say lòng người này từng chút từng chút làm cô say khướt.

Gió mát mùa thu từ hành lang thổi tới, người đàn ông mặc áo sơ mi đường viền nhỏ đơn giản ôm chặt cô gái trong lòng.

Một màn này đã hiện lên trong đầu anh hơn ngàn lần.

Cả trong hồi ức, anh đã luôn muốn hôn cô ở phòng học.

*

Ngày kết hôn của hai người vẫn tới đúng hạn. Buổi tối trước ngày hôm đó có buổi tiệc nhỏ chỉ mời một số người bạn thân. Kỷ Nhiễm mặc bộ lễ phục dạ hội váy dài quấn quanh ngực màu vàng sáng, màu sáng như vậy càng làm cho làn da như mỡ đông kia của cô nổi bật hơn.

Buổi tiệc tối được trang trí theo phong cách tòa thành đồng thoại, toàn trường trang trí bằng hoa hồng thơm mát được vận chuyển bằng hàng không đến.

Nhạc âm hưởng vang lên, cô dâu chú rể là người đầu tiên khiêu vũ mở màn. Thẩm Chấp mặc áo vest màu trắng, anh hơi hạ thấp người tạo thành tư thế mời nhìn giống như vương tử được miêu tả trong truyện cổ tích vậy.

Kỷ Nhiễm đặt nhẹ bàn tay vào lòng bàn tay anh, sau đó anh ôm eo cô.

Bước chân hai người theo tiếng nhạc mà nhịp bước hài hòa, đột nhiên Kỷ Nhiễm mở miệng nói: “A Chấp, bây giờ tất cả mọi người đều nhìn chúng ta.”

Thẩm Chấp nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy như biển lớn ẩn chứa vô tận dịu dàng.

Giọng Kỷ Nhiễm kiên định nói: “Bây giờ, tất cả mọi người đều biết chúng ta xứng đôi cỡ nào.”

Lúc này, hai người họ giống như trở về thiếu niên thiếu nữ 17 tuổi kia vậy.

Tình cảnh trong trí nhớ tái hiện lần thứ hai, giây phút này họ làm cho cả thế giới biết được – Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm xứng đôi biết chừng nào.

Thẩm Chấp nghe vậy không kìm lòng được cúi đầu hôn môi cô, rốt cuộc, cô gái của anh đã hoàn toàn thuộc về anh. Tân khách toàn trường nhìn thấy cảnh này liền bắt đầu vỗ tay.

Chỉ là không ai biết được, để đi đến ngày hôm nay họ đã trải qua câu chuyện như thế nào.

Buổi hôn lễ ngày hôm sau càng náo nhiệt hơn, truyền thông ùn ùn kéo đến muốn quay được một góc cuộc hôn lễ thế kỷ này. Chẳng qua Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp không bằng lòng công khai.

Nhân viên cũng không xua đuổi truyền thông chỉ vô cùng khách sáo đề nghị đưa ra thiệp mời còn có cả tiền lì xì hoặc quà cưới nữa.

Nhưng còn ảnh, thật xin lỗi, họ không phải minh tinh nên không bằng lòng công khai hôn lễ của mình.

Hôn lễ được cử hành tại khách sạn ngoại ô thành phố B, khách sạn này là sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Thẩm, được bao hết liên tục từ hôm qua cho tới ngày mai.

Trong trang viên chỉ có khách mời do hai nhà mời đến mới có thể đi vào.

Hôn lễ được cử hành trên thảm cỏ lớn, lễ đài chủ hôn được trang trí bằng hoa hồng màu hồng nhạt, ngay cả đường Kỷ Nhiễm đi qua cũng được hoa tươi trải thành một đường uốn lượn kéo dài.

Trên mặt cỏ bầy ghế ngồi cho các khách mời, bày một đường nhìn cực kỳ đồ sộ.

Bởi vì tình huống nhà họ Kỷ phức tạp, cha mẹ Kỷ Nhiễm đã ly hôn nhiều năm cho nên quy trình đón dâu được lướt qua, trực tiếp bắt đầu từ hôn lễ. Hơn nữa áo cưới Kỷ Nhiễm mặc thật sự quá phiền phức, rồi còn phải trang điểm tỉ mỉ nữa.

Nên nếu thêm khâu đón dâu sợ không kịp thời gian.

Đối với chuyện này, Bùi Uyển vô cùng đồng ý. Bởi vì chỉ cần bà nghĩ tới chuyện mình cần phải ngồi cùng một chỗ với Kỷ Khánh Lễ là cả người bà không thoải mái với không được tự nhiên nữa.

Cho dù bây giờ quan hệ giữa hai người đã không còn cứng nhắc như trước.

Đoàn đội trang điểm và đoàn đội áo cưới đã có mặt trong phòng nghỉ khách sạn từ sáng sớm tinh mơ, Kỷ Nhiễm vừa đi vào thì gần như mọi người đều vậy lại.

Một phòng nghỉ lớn đến 50 mét vuông nhưng nhiều người chen chúc bên trong như vậy vẫn thấy hơi ngộp.

Áo cưới được lấy ra, mọi người lại thán phục về bộ áo cưới đẹp đẽ quý giá này lần thứ hai.

Văn Thiển Hạ làm phù dâu nên cũng cần phải trang điểm.

Chẳng qua phù dâu được trang điểm cách vách, chờ tới khi Kỷ Nhiễm đang làm tóc thì cô ấy đột nhiên chạy tới nhét điện thoại của mình vào trong tay Kỷ Nhiễm, vội la lên: “Mau nhìn, cuộc phỏng vấn của chồng cậu đấy.”

Lần đầu tiên Thẩm Chấp chấp nhận truyền thông phỏng vấn, đối phương là công ty truyền thông lâu năm nên mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng.

Video vô cùng ngắn, hẳn chỉ lấy một đoạn trong cuộc phỏng vấn mà thôi.

MC mặc đồ nghề nghiệp màu xanh nhạt cười hỏi: “Chúng tôi đều biết Thẩm tổng là người chuẩn bị đi vào hôn nhân, thật ra người trẻ tuổi giống như anh đây trong thương trường kết hôn vào tuổi này giống như tảo hôn vậy.”

Thẩm Chấp nghe thấy vấn đề này chỉ cười không nói.

Đối phương tiếp tục nói: “Cho nên vì chuyện gì đã làm cho anh quyết tâm kết hôn sớm như vậy?”

Nghe tới đây, Thẩm Chấp nhẹ nhàng nhếch mí mắt, anh mặc áo vest đen, cà-vạt màu sáng do Kỷ Nhiễm mua cho anh, ngay cả khuy tay áo cũng cài nghiêm chỉnh.

Kỷ Nhiễm muốn chìm đắm trong giá trị nhac sắc người đàn ông này, một người sao có thể đẹp trai đến vậy chứ.

Hơn nữa trước kia cô còn không phát hiện ra giá trị nhan sắc của anh, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện đối nghịch với anh.

Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình đúng là chó mắt mù mà.

Nhưng lúc này cô lại nghe được người đàn ông trong clip kia chậm rãi nói chuyện: “Với tôi mà nói, có thể kết hôn cùng với vợ tôi, không phải là chuyện mà tôi hạ quyết tâm làm, đó là chuyện tôi cầu còn không được.”

Bây giờ trên clip lại được cut ra không ít bình luận.

“Nam thần, anh quá yêu vợ anh rồi.”

“A a a a a a, lúc anh nhắc tới vợ anh trong mắt phát sáng lên.”

“Tôi yêu người đàn ông này rồi.”

MC gật đầu mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Vậy đối với anh mà nói, vợ anh là sự tồn tại như thế nào?”

Lúc này rõ ràng Thẩm Chấp cười tươi hơn, vốn nét mặt đang nghiêm túc kia bây giờ cười lên trở nên vô cùng dịu dàng, anh khẽ nói: “Là sự tồn tại mà chỉ cần tôi nghĩ đến trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.”

Ngay cả MC cũng sửng sốt, cô ấy đã từng phỏng vấn rất nhiều thương nhân thành công, lúc họ nói tới gia đình của mình thì lúc nào cũng bốc phét như kiểu trước kia vợ tôi đã cùng tôi chịu khổ như thế nào.

Đây là lần đầu tiên, cô ấy có cảm giác chân thực, người được phỏng vấn đối diện không phải trả lời có lệ với cô ấy.

Vợ của anh thực sự là sự tồn tại mà chỉ cần anh nghĩ tới đã cảm thấy ấm áp.

Bởi vì vốn khóe miệng anh đang thẳng băng kia bây giờ đã nhếch lên rồi.

Kỷ Nhiễm nhìn người đàn ông trong clip, một tiếng nữa cô sẽ đứng trên thảm đỏ chậm rãi đi về phía anh. Nhưng bây giờ cô chỉ mới nhìn thấy video này thôi đã không nhịn được muốn khóc rồi.

Người cô thích, khi anh nhắc đến cô thực sự trong mắt sẽ phát sáng.

Cô nhìn thấy rồi.

Vốn Văn Thiển Hạ đang nhằm chán lướt wiebo không ngờ nhìn thấy video clip bị đẩy lên đứng nhất này, hóa ra bài phỏng vấn này không phải phỏng vấn hôm nay, chẳng qua truyền thông đăng để chúc mừng Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm kết hôn mà thôi.

Còn đặc biệt cắt đoạn Thẩm Chấp nhắc tới Kỷ Nhiễm ra đăng lên mạng nữa.

Không ngờ bạn bè trên mạng phản ứng kịch liệt hơn so với họ tưởng tượng, chỉ mới bình luận bên dưới thôi đã hơn 30.000 rồi.

“Đệch mợ, tình yêu quá ngọt rồi.”

“Nghĩ tới thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, hu hu hu hu tôi chứng thực rồi.”

“Nói thật, có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy yêu, khẳng định cũng là sự tồn tại siêu cấp ưu tú.”

“Nhìn đủ những câu chuyện cô bé lọ lem và vương tử, rốt cuộc cũng thấy kết cục của vương tử và công chúa, phiền mọi người cho tôi chết trong hạnh phúc.”

Kỷ Nhiễm không nhìn nhiều bình thuận trên mạng chỉ xem video kia lại lần nữa. Cô cố mở to hai mắt nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được liền lấy tờ khăn giấy lau khóe mắt.

Cô xấu hổ đưa tay quạt quạt, cười nói: “Không dám khóc hôm nay, ai khóc là chó.”

Mọi người bên cạnh đều nở nụ cười.

Có chuyên viên trang điểm khẽ nói: “Thật ra khóc cũng không sao, quá hạnh phúc mà.”

Đúng rồi, quá hạnh phúc.

Kỷ Nhiễm mặc áo cưới đứng trong trang viên, Kỷ Khánh Lễ đang đứng chung với cô, đợi lát nữa họ sẽ đi qua khu trang viên này đi tới bãi cỏ bên ngoài, cuối cùng đi lên sân khấu hôn lễ.

Nhân viên mở cửa chính ra hiệu cho bọn họ chậm rãi bước đi, Kỷ Nhiễm còn cho rằng cảm xúc của mình đã ổn định rồi, lúc đi có lẽ tâm trạng cô sẽ không tệ.

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp mặc lễ phục màu đen đang đứng nơi xa xa kia, cảm xúc của Kỷ Nhiễm lại bùng lên.

Cô vội vàng lấy tay lau nước mắt.

Nhưng nước mắt như không ngừng được vậy, vẫn cứ rơi mãi.

Cô đi lên con đường hoa, Thẩm Chấp nhìn cô, hai mắt ngập nước mắt mông lung của cô đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của anh nhau, trong chớp mắt này thời gian cùng với tất cả những người khác đều biến mất.

Chỉ có cô và anh.

Kỷ Nhiễm hít sâu một hơi, nhiều năm như qua vẫn luôn là anh đợi cô.

Hiện tại, cô đi về phía anh, đi tới bên cạnh người đàn ông đã yêu cô suốt đời kia.

Anh mặc lễ phục màu đen, tóc ngắn vuốt ra sau lộ ra gò má khôi ngô xuất chúng, người đàn ông chậm rãi vươn tay về phía cô, Kỷ Nhiễm hơi cúi đầu xuống vươn tay mình ra kiên định đưa qua.

Cô quen biết anh khi anh là Nguyên Cảnh.

Cô yêu anh khi anh là Thẩm Chấp.

Bây giờ anh biến thành Thẩm Chấp chồng của cô.

Người lạ đoàn kết bên nhau, có thể vượt qua sông núi. Họ vượt qua thời gian sông núi, rốt cục cũng nắm chặt tay nhau.