Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 66




Editor: Mai

Không khí đờ đẫn trong nháy mắt sau đó hơi xấu hổ, may mà mấy người ngồi đây đều quen làm việc lớn, rất nhanh cười xòa.

Kỷ Khánh Lễ nhìn Kỷ Nhiễm, nói: “Nhiễm Nhiễm, không được nghịch ngợm.”

Nét mặt ông bất đắc dĩ chứ không hề tức giận, theo ý ông nhiều lắm do Kỷ Nhiễm nghịch ngợm thôi. Nhưng Kỷ Nhiễm nói tới chuyện đứng nhất thành phố trong cuộc thi cuối kì làm Kỷ Khánh Lễ nhìn Thẩm Chấp thêm vài lần.

Không ngờ đứa con trai này của Thẩm Kỷ Minh có tài đến vậy.

Ông cụ Thẩm nghe xong liền xua tay cười ha ha: “Khánh Lễ, cháu đừng trách. Đây nói rõ Nhiễm Nhiễm có lòng cầu tiến.”

Rồi ông cụ nhìn qua Thẩm Chấp, vẻ mặt vui mừng gật đầu tán dương: “Lúc trước đều nói hồi nhỏ thông minh lớn lên chưa chắc thành tài. Nhưng ông nội vẫn luôn tin cháu.”

Lời ông cụ nói có quá nhiều ý nghĩa sâu xa, huống chi lại nói trước mặt nhiều người như vậy vừa nhìn đã biết không phải khen ngợi đơn thuần.

Lúc trước Thẩm Chấp biểu hiện bướng bỉnh lỳ lợm ở trường, thậm chí còn đánh nhau, hai nhà khác mách lẻo trước mặt ông cụ không ít lần.

Cả ví dụ Thương Trọng Vĩnh đều nói ra.

*Thương Trọng Vĩnh, một tác phẩm văn xuôi của Vương An Thạch, nói về một thần đồng rất giỏi nhưng lại bị cha ông biến thành một người bình thường, không cho ông học và biến ông thành công cụ kiếm tiền.

Thẩm Kỷ Minh chưa từng mở miệng giải thích thay cho Thẩm Chấp, dù sao thành tích của cậu cũng đặt ở đó, ông ta không thể đi nói với người khác rằng chỉ số IQ của Thẩm Chấp rất cao chỉ tại cậu không muốn học mà thôi.

Kết quả trong học kì này lúc thi tháng cậu vẫn đứng cuối ai ngờ tới thi giữa kì cuối kì lại ổn định đứng nhất lớp.

Ngay cả Thẩm Kỷ Minh cũng không kìm được mà đắc ý, biểu hiện cỡ này đủ để gọi thiên tài.

Thẩm Kỷ Minh vội vàng mở miệng nói: “Ba, học kì này A Chấp hiểu chuyện hơn nhiều, mấy lần thi đều đứng nhất lớp.”

Thẩm Chấp nhăn may, sở dĩ cậu bằng lòng thi tốt là vì Kỷ Nhiễm chứ không phải muốn để cho Thẩm Kỷ Minh khoe thành tích trước mặt ông cụ. Theo ý cậu, hành vi này của Thẩm Kỷ Minh làm người ta buồn nôn.

Lúc này còn một người có cùng cách nghĩ này với cậu về hành vi của Thẩm Kỷ Minh.

Vốn Thẩm Mẫn đang đứng bên cạnh ba mẹ cô ta nói chuyện với ông nội, kết quả chú ba dẫn theo đôi cha con tới đây để chúc thọ ông nội rồi thêm đoạn sau đó nữa. Cô ta vẫn luôn học ở nước ngoài nên không hiểu rõ chuyện trong nước vì thế không biết sự thay đổi của Thẩm Chấp, còn tưởng rằng cậu vẫn gây chuyện thị phị khắp nơi giống như trước đây.

“Thành tích thi cử thôi, có gì hơn người đâu mà đáng lấy ra để khoe khắp nơi.” Thẩm Mẫn bĩu môi, không nhịn được nói.

Dù sao từ lúc Thẩm Chấp về nhà họ Thẩm đã có tư thái của thiếu niên thiên tài, đối với cậu chuyện học tập còn dễ hơn uống nước.

Tham gia thi đua toán học gì đó, nếu cậu không lấy giải vàng cũng do không phát huy tốt thôi.

Thậm chí chú ba còn nhân lúc ban thiếu niên chiêu sinh bắt cậu đi học trong ban thiếu niên nữa. Khi đó ông cụ không đồng ý, cảm thấy trẻ con không nên phát triển quá nhanh cứ từ từ từng bước.

Thẩm Chấp quá mức chói mắt, giống như mặt trời gay gắt trên đầu nhà họ Thẩm khiến tất cả anh chị em khác đều xấu hổ vô cùng.

Mấy người Thẩm Mẫn còn cảm thấy vui mừng vì sự thay đổi của Thẩm Chấp, cậu đã biến thành người chuyên gây chuyện thị phi, không còn là thiếu niên để họ chỉ có thể nhìn lên nữa, thật tốt.

Không ngờ, tình huống kia quay trở lại lần nữa.

Bởi vậy Thẩm Mẫn không tự chủ được nói vài câu chua chát.

Mẹ cô ta liếc cô ta, kéo cánh tay cô ta ra hiệu không được mở miệng nói chuyện nữa.

Nhưng Kỷ Nhiễm vẫn nghe được mấy lời cô ta mới nói, nhìn qua Thẩm Mẫn. Thẩm Mẫn mới mở miệng Kỷ Nhiễm đã biết đây chính là người chửi bới Thẩm Chấp trong toilet.

Đúng lúc để cô tìm được.

Khuôn mặt Kỷ Nhiễm có tính lừa gạt cao, đặc biệt hôm nay còn ăn mặc ngọt ngào xinh đẹp như tiểu tiên nữ vậy, cô hơi mỉm cười nhìn Thẩm Mẫn đối diện, nói: “Đúng đó, thành tích học tập cũng không giỏi lắm. Vốn dĩ em cảm thấy anh ấy không có gì đặc biệt hơn người, kết quả phát hiện rằng mặc kệ em cố gắng thế nào đều không bằng Thẩm Chấp, anh ấy đứng nhất trong cuộc thi giữa kì khiến trước cuộc thi cuối kì ngày nào em cũng phải học tới 12 giờ đêm, thế mà vẫn không thắng được anh ấy.”

Cô hơi nhíu mày, bộ dáng vô cùng phiền não.

Có cảm giác như làm sao bây giờ, Thẩm Chấp chính là giỏi như vậy, lợi hại như vậy.

Thẩm Chấp đứng một bên ánh mắt vẫn luôn rơi trên người cô, trong mắt đều là dịu dàng. Sao cậu có thể không hiểu suy nghĩ trong lòng cô chứ, nhìn như đang khó chịu với cậu nhưng thực ra mọi lời nói đều khen ngợi cậu.

Chẳng lẽ cô gái này tốt nghiệp khoa biểu diễn à?

Khóe miệng cậu cong lên, vốn dĩ tâm trạng không vui thế mà bây giờ bình thản lạ thường, trong lòng còn sung sướng nữa.

Cậu luôn biết Kỷ Nhiễm là người bao che khuyết điểm, người khác nói cậu một câu thôi cô đã không vui rồi. Mấy lời Thẩm Mẫn nói cậu đều nghe quen, lúc cậu học trung học cơ sở họ học trung học phổ thông, tuy lớn tuổi hơn cậu nhưng đều bị cậu đè ép khắp nơi.

Cứ thế trong lời người lớn đều kêu bọn họ lấy Thẩm Chấp làm gương.

“Chắc thành tích chị gái này tốt lắm nhỉ, mấy người hay nói chuyện như vậy khẳng định đều có thực lực.” Kỷ Nhiễm cười tít mắt nhìn Thẩm Mẫn, chớp chớp hàng mi cong dài như búp bê.

Cô nói chuyện rất dịu dàng, bộ dáng sùng bái không chút nào giống như đang trêu chọc.

Nhưng cô càng chân thành Thẩm Mẫn lại càng không chịu nổi.

Vì sao Thẩm Chấp thành vật tham chiếu của bọn họ, còn không phải do bọn họ là bùn nhão không thể trét lên tường à. Bây giờ Thẩm Mẫn đang học trường đại học có chút danh tiếng ở nước ngoài nhưng tất cả mọi người đều biết cô ta vào trường đó bằng cách nào.

Đơn giản do cha cô ta bỏ ra thật nhiều tiền, lợi dụng quy tắc làm việc chỗ đại học nước ngoài để cho cô ta vào trường học bây giờ.

Tuy nhiên tiến vào dễ muốn tốt nghiệp không dễ.

Năm nay Thẩm Mẫn đã lên năm ba nhưng có rất nhiều môn phải học lại, cô ta không dám nói với người trong nhà sợ cha mẹ thất vọng với mình. Mắt thấy đã không đủ tiêu chuẩn để tốt nghiệp đúng hạn khiến trong lòng Thẩm Mẫn không biết lo âu thế nào.

Kỷ Nhiễm nói vậy khiến cô ta chột dạ.

Thẩm Kỷ Minh nhìn thoáng qua cô ta cười lạnh, nếu không phải người làm chú như ông ta không nên chấp nhặt với cháu gái thì thật sự ông ta muốn nói vài câu.

Thành tích Thẩm Mẫn vô cùng thối nát, bây giờ cô ta còn không biết xấu hổ nói thành tích có gì hơn người.

Ông cụ nghe lời cô ta nói gật đầu thản nhiên bày tỏ: “Qủa thật thành tích thi cử không quan trọng lắm, nhưng bây giờ tụi cháu đều là học sinh vậy phải cố gắng học tập cho tốt. Không ngờ Nhiễm Nhiễm có lòng cầu tiến như vậy nhưng trẻ con không nên thức khuya quá.”

“Ông nội, tất cả đều tại Thẩm Chấp, mấy lần thi anh ấy đều đứng nhất còn hơn 700 điểm nữa chứ.” Nét mặt Kỷ Nhiễm kiểu cháu vô cùng bất đắc dĩ, cháu cũng không muốn như thế.

Nhưng Thẩm Chấp quá lợi hại cháu phải biết làm sao bây giờ.

Ông cụ bị cô chọc cười, ông híp mắt nhìn Kỷ Nhiễm, cười nói: “Vậy nể mặt ông nội đừng chấp nhặt với Thẩm Chấp.”

Kỷ Nhiễm mím môi nhìn qua Thẩm Chấp rồi lại quay đầu nhìn ông cụ, khéo léo gật đầu: “Vâng, hôm nay ông là thọ tinh, ông nói gì cũng đúng.”

Bộ dáng Kỷ Nhiễm thông minh khéo léo khiến ông cụ thích không thôi.

Rồi ông nói: “Nếu đã vậy, cháu có bằng lòng lên nhảy mở màn với Thẩm Chấp trong tiệc mừng thọ ông nội không?”

Lời này vừa nói ra sắc mặt những người xung quanh đều thay đổi không ít thì nhiều.

Thời trẻ ông cụ đi du học nước ngoài nên cực kỳ thích khiêu vũ, lúc trước ước hẹn với bà cụ Thẩm cũng bằng khiêu vũ. Chẳng qua sau khi bà cụ Thẩm qua đời ông cụ không còn quá thích khiêu vũ nữa.

Thẩm Kỷ Đông vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên mở miệng: “Ba, không phải đã nói để Thẩm Việt…”

Vốn dĩ Thẩm Chấp không phải người khiêu vũ mở màn, ý của Thẩm Kỷ Đông con trai ông ta mới là cháu đích tôn nên nó nhảy mới đúng lẽ.

Ông cụ Thẩm thản nhiên nói: “Không phải A Việt nói nhảy mở màn quá quê mùa à, anh* không cần khó xử nó để làm cho ông lão như tôi vui vẻ.”

*giải thích một chút xưng hô chỗ này: Những người già khi nói chuyện với con mình có vài trường học thường xưng anh/chị nhưng không phải kiểu kêu anh/chị bình thường, khi người già xưng anh/chị với con mình thường là đang giận.

Ông cụ nói vậy làm sắc mặt Thẩm Kỷ Đông thay đổi.

Quả thật khi nãy vì chuyện nhảy mở màn mà Thẩm Việt ầm ĩ vài câu với ông ta nhưng Thẩm Kỷ Đông không ngờ ông cụ nghe được vì thế nhất thời sắc mặt rất khó coi.

Thẩm Kỷ Minh vui vẻ không thôi, đây chính là cơ hội nở mày nở mặt.

Ông nhìn qua Thẩm Chấp, sợ tính tình cậu ngang ngược sẽ từ chối cơ hội tốt như vậy. Nhưng hồi lâu thấy Thẩm Chấp chỉ yên lặng đứng đó không mở miệng từ chối.

“Khiêu vũ?” Kỷ Nhiễm lại hơi giật mình.

Do cô diễn quá mức mới khiến ông cụ kéo cô ra khiêu vũ sao?

Cô nhìn Thẩm Chấp hi vọng cậu có thể từ chối thay mình. Nhưng khi Thẩm Chấp nhìn cô trong mắt chỉ có ý cười, không hề có ý muốn mở miệng từ chối.

Bộ dáng ông cụ lại cứ hòa ái dễ gần còn cười tít mắt nhìn cô, hỏi: “Nhiễm Nhiễm có bằng lòng nể mặt ông già này không?”

Từ trước đến này Thẩm Chấp vẫn luôn tôn trọng ông cụ bởi vì trong nhà này chỉ có ông cụ thật tâm đối xử với cậu.

Cậu nhìn qua ông cụ thấy ông cụ đang khẽ cười nhìn mình, bộ dáng như ông biết tất cả.

Vì thế cuối cùng, dưới lời mới kiệt lực từ ông cụ còn thêm bộ dáng không có ý từ chối của Thẩm Chấp, Kỷ Nhiễm bất đắc dĩ phải lên sân khấu.

Đi tới chỗ hậu trường, Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp, hỏi: “Anh biết khiêu vũ không?”

Đôi mắt to đen tuyền nhìn cậu, trong phút chốc hơi uất ức mắt ươn ướt, cô nói: “Vừa rồi sao anh không từ chối?”

Giọng cô vốn mềm bây giờ còn thêm chút uất ức, mềm nhũn như mèo con, gợi lên sự thương tiếc trong lòng người khác.

Cổ họng Thẩm Chấp hơi khô khốc: “Vì sao anh phải từ chối?”

Cậu bị điên mới có thể từ chối cơ hội có thể quang minh chính đại đứng chung một chỗ với cô.

Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn cậu không ngờ cậu nói như vậy.

Trùng hợp chạm phải ánh mắt sâu hun hút kia.

Cậu nhìn cô, ánh mắt nồng đậm lưu luyến như bóng đêm.

Trong đầu Kỷ Nhiễm như có sợi dây bị kéo căng ra như đang vang lên tiếng cảnh báo. Cô không tự chủ được mà lui về sau vài bước nhưng chân cô mới chuyển động thì eo cô đã bị giam giữ lại.

Bàn tay Thẩm Chấp quang minh chính đại vòng lên eo cô ôm chặt không cho cô lui về sau.

“Chúng ta tập luyện chút đi.” Thẩm Chấp cố ý lại gần, mãi khi trán sát gần trán cô mới dừng lại.

Sau đó cậu khẽ cười rồi không kiềm chế được cười to làm cô muốn nhảy dựng lên. Chân Thẩm Chấp dài nhưng dáng người cậu không hề cứng ngắc, trong lúc khiêu vũ nhìn vô cùng mềm mại.

Sinh nhật ông cụ chuẩn bị không ít tiết mục, lúc này nhân viên công tác đang khẩn trương chuẩn bị đều ào ào ngừng công việc trong tay nhìn về phía bên này.

Khuôn mặt thiếu niên khôi ngô, dáng người cao lớn, trong lòng ôm một thiếu nữ, cho dù bây giờ không có âm nhạc thì dáng người của họ vẫn linh hoạt uyển chuyển như vậy.

Đẹp như một bức tranh.

Khi người điều khiển chương trình lại đây mời họ, Kỷ Nhiễm liền hít sâu một hơi còn Thẩm Chấp đứng bên cạnh không chút do dự nắm chặt tay cô.

“Có anh ở đây, đừng căng thẳng.”

Cả đại sảnh đều tối đèn, chỉ có ánh đèn chiếu lên ngay giữa sân khấu. Kỷ Nhiễm không rõ tình huống dưới sân khấu nên cô không nhìn thấy gì ngoài thiếu niên đang nắm chặt bàn tay cô.

Hai người đứng đó, sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người bọn họ.

Ánh mắt Thẩm Chấp cũng rơi trên người cô, hơi thở có chút nặng nề như đang ẩn nhẫn nhưng cũng có kích thích không thể ngăn lại được, giọng cậu khàn khàn: “Nhiễm Nhiễm, đây là nguyên nhân mà anh không từ chối.”

“Anh muốn để cho mọi người thấy chúng ta xứng đôi biết bao nhiêu.”