Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 7: Vào Cục Cảnh Sát






Nhìn qua trần nhà sáng bóng trên đỉnh đầu, nhìn hai bác gái đang khóc thút thít bên trái, lại nhìn nhìn nhóm bốn người đáng khinh đang ôm đầu ngồi xổm trong góc tường bên phải, Đế Tân bày tỏ đáy lòng cô đã sụp đổ rồi.
Vốn dĩ cô chỉ muốn dạy dỗ những tên điêu dân này một chút mà thôi, nhưng không ngờ lại chọc phải quan sai của nơi này luôn rồi.
Lại nói lúc đó, khi cô đang tay năm tay mười dạy dỗ nhóm bốn người đáng khinh này cách làm người, chỉ một chút không để ý, đã có mười mấy người chạy xuống từ hai cái hộp có bánh xe vây quanh cô lại.
Cho dù cô đường đường là Trụ Vương thì hai tay cũng khó địch lại bốn tay, không thể đánh nhiều người cùng lúc như vậy được, chỉ thoáng chốc đã bị thứ đồ còng tay bỏ đi kia còng lại.
Aizz, Phượng Hoàng vào rừng làm cướp không bằng gà!
Nhớ lại quá khứ đã qua, Đế Tân nhìn về phía Phạm Tiểu Mễ phía trước đang thương lượng với cảnh sát.
Khi cô gọi điện cho Đào Bảo, Đào Bảo đã sắp xếp người phụ nữ này tới, hình như là chủ nhà nơi ở hiện tại của cô, ừm, là một người phụ nữ rất dũng mãnh.

"Cảnh sát tiên sinh, tôi nói cho các người biết, nếu các người không cho khách hàng của tôi một lý do chính đáng, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!"
Phạm Tiểu Mễ đập mạnh lên cái bàn trước mặt vị cảnh sát, bộ dạng như thể nếu không cho tôi câu trả lời thỏa đáng tôi liền không đi.
Chú cảnh sát cho rằng đầu mình sắp phình to rồi, bảo đồng nghiệp bên cạnh mang một ly nước ra, đưa cho Phạm Tiểu Mễ:
"Phu nhân, uống ngụm nước để bình tĩnh lại đã.

Vấn đề này có chút nghiêm trọng, mong cô có thể cùng hợp tác với chúng tôi."
Phạm Tiểu Mễ cầm ly nước uống một ngụm, đặt ly xuống nhìn về phía cảnh sát: "Anh nói tiếp đi."
Thấy cô vẫn đứng, đồng chí cảnh sát ra hiệu cho cô ngồi xuống trước, rồi mới nói:
"Đây là một vụ bạo lực nghiêm trọng, trước tiên không nói đến việc vị khách của cô không có thông tin, chỉ tính riêng sáu người cô ấy đánh bị thương nghiêm trọng, đã cấu thành tội hình sự rồi, hơn nữa thông tin của cô ấy cũng không có trong hồ sơ của chúng tôi, tất cả đều phải ở lại dồn cảnh sát phối hợp điều tra, kể cả cô nữa."
Vừa nghe cảnh sát nói xong, Phạm Tiểu Mễ đã cảm thấy choáng váng, đứng dậy nói: "Tôi có thể đi vệ sinh được không?"
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn gật đầu, gọi một nữ cảnh sát vào: "Cô đưa cô Phạm đến phòng vệ sinh đi."
"Vâng, mời cô đi bên này." Nữ cảnh sát giơ tay ra hiệu cho Phạm Tiểu Mễ đi cùng.
Khi họ đến phòng vệ sinh, nữ cảnh sát liền đứng canh trước phòng mà Phạm Tiểu Mễ đã vào, Phạm Tiểu Mễ không nói nên lời, tức giận nói:
"Em gái cảnh sát à, em cứ đứng như vậy tôi không đi được, em có thể đi qua bên kia một chút được không, em như vậy tôi sẽ có chướng ngại tâm lý đó!"
Chờ khi nữ cảnh sát bị làm phiền mà ra đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, Phạm Tiểu Mễ mới vội vàng bấm điện thoại gọi cho Đào Bảo, vừa nghe bên kia có tiếng động, Phạm Tiểu Mễ liền lo lắng nói:

"Đế Tân đánh người phải vào cục cảnh sát, cô ấy không có giấy chứng minh, tôi cũng suýt bị bắt vào theo, việc này tôi không xử lý được rồi.

Chị Đào, tự chị đến giải quyết đi.

Trong hôm nay, không phải là Kinh Kha vào thì để Hạng Vũ đi vào, tôi sắp phát điên rồi!"
"Cái gì? Ừm, ừm, được được được, tôi hiểu rồi, được, vậy tôi ra ngoài dẫn thẳng người đi, biết rồi, đừng lo lắng."
Phạm Tiểu Mễ cúp máy, nhận được câu trả lời của Đào Bảo, lúc này cô mới yên tâm.
Sau khi ấn mạnh vào nút xả nước hai lần, Phạm Tiểu Mễ mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, dưới ánh mắt nghi ngờ của nữ cảnh sát, cô vẫn mỉm cười quay lại bàn.
Vừa rồi, vị cảnh sát phụ trách vấn đề này, đã mở còng tay cho Đế Tân và đứng một bên cùng chờ, nhìn thấy Phạm Tiểu Mễ đến, đem một bản tài liệu đến đưa cho cô ấy:
"Phu nhân, cô ký tên thì có thể đi.

Trước đó là do hiểu lầm nên đã gây ra rắc rối cho cô, tôi rất xin lỗi!"
Phạm Tiểu Mễ ký tên, đưa lại tài liệu cho nữ cảnh sát đang há hốc mồm bên cạnh, dẫn Đế Tân, người từ đầu đến cuối đều ở trạng thái mơ hồ, rời đi.
Nữ cảnh sát: "Sếp, xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ vào nhà vệ sinh một lát là xong rồi à?"
Vị cảnh sát phụ trách cầm tập tài liệu trong tay nữ cảnh sát, hạ giọng nói: "Đây là lệnh của trên, không phải chuyện cô có thể biết."
Nữ cảnh sát ngạc nhiên gật đầu, đi theo cảnh sát phụ trách tiếp tục thẩm vấn sáu nạn nhân không may kia.

Về phía Đế Tân, cô rời khỏi đồn cảnh sát cũng đã 7 giờ tối, cả ngày còn chưa ăn gì, Phạm Tiểu Mễ không thể không đưa cô đi giải quyết bữa tối trước.
Sau khi ăn cơm ngon, trên đường trở về nhà trọ, Đế Tân hoàn toàn không có tự giác bản thân vừa ra khỏi cục cảnh sát, chỉ mãi nhìn Đông xem Tây, Phạm Tiểu Mễ cố nén lửa giận trong lòng, nhẫn nại nói:
"Trụ Vương đại nhân, đây là xã hội pháp quyền, tùy tiện đánh người là vi phạm pháp luật, phạm pháp là phải ngồi tù đấy.

Lần sau ngài có thể chú ý một chút được không, mỗi lần vào cục cảnh sát đều là tôi đi bảo lãnh.

Tôi cũng có công việc, tôi cũng rất bận, các người có thể ngoan ngoãn nghe lời, ở yên trong chung cư được không!"
"Chơi mạt chược rất vui, bằng không thì tìm Kinh Kha, Hạng Vũ đánh một trận cũng được, nếu không được nữa, mấy người còn có thể cùng nhau tâm sự, nói chuyện cuộc đời.

Vì sao cứ một hai phải vào cục cảnh sát? Tôi rất tủi thân đó, lần nào tôi cũng suýt bị bắt, mấy người dùng đồ của tôi, ở của tôi, không thể nghe lời tôi nói một chút sao?"
Nhìn vị chủ nhà đang lải nhải trước mặt này, Đế Tân sợ hãi gật đầu, nếu không gật đầu, cô sợ chủ nhà này có thể niệm cô đến chết mất..