Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 22: Đau Khổ Bị Ép Dán Sàn Nhà






"Tôi chụp, tôi muốn chụp mười tấm!" Một người đang livestream la lớn.

Đế Tân nhận lấy một ngàn đồng mà cô ta đưa qua, đứng yên tại chỗ cho người nọ tùy ý chụp mười tấm hình của mình và Đát Kỷ.

"Tôi muốn chụp ảnh chung với hồ ly!"
Một người đàn ông đưa một trăm đồng qua, Đế Tân lại không nhận, cười nói: "Chụp ảnh chung một tấm năm trăm.

"
Giọng điệu không thể trả giá, người đàn ông kia rối rắm trong chốc lát, lấy ra năm trăm đưa cho Đế Tân, Đế Tân nhận tiền, ôm Đát Kỷ đứng chung với người đàn ông kia chụp một tấm ảnh.

Có người bắt đầu, ngay lập tức mọi người không hề do dự, rút tờ một trăm, xếp hàng dài chờ chụp ảnh.


.

Liên tục chụp hơn một tiếng đồng hồ, không còn ai, hai vợ chồng Đế Tân mới kết thúc công việc.

Nhưng vuốt chồng tiền ở trong túi, tâm trạng của Đế Tân lập tức trở nên tốt đẹp.

Ôm Đát Kỷ đến bên miệng, hôn "bẹp" một cái: "Ông xã, anh thật thông minh!"
"Đương nhiên, cũng không nhìn xem chồng của em là ai, đại yêu quái ở mộ Hiên Viên, sao có thể là người mà những phàm nhân nho nhỏ này có thể so được?" Đát Kỷ cũng không hề khiêm tốn, không chút khách khí nhận lời khen của bà xã đại nhân.

Hai vợ chồng vui tươi hớn hở đi vào siêu thị, sau khi mua quà tặng xong, Đế Tân không rảnh tay, Đát Kỷ liền bám ở trên cổ của cô, hai người cứ như vậy một đường thu nhận tỉ lệ quay đầu về đến chung cư Hỗn Loạn.

Mặt trời đã ngả về phía Tây, đèn thủy tinh trong sảnh lớn của chung cư Hỗn Loạn đã sáng lên.

Tiến vào trong, vì để giảm bớt gánh nặng cho bà xã đại nhân, Đát Kỷ nhảy xuống, chuẩn bị tự đi, nhưng anh vừa mới rơi xuống đất, phía sau liền vang lên một tiếng thét kinh hãi:
"Không được giẫm lên!"
"Răng rắc!"
Âm thanh tuyệt vọng của Ngộ Không cùng với tiếng vỡ vụn của sàn nhà đồng thời vang lên, khiến Đát Kỷ sợ tới mức nhảy cao đến ba thước, lại một lần nữa nhảy lên vai Đế Tân.

"A a a, yêu quái chết tiệt, tôi muốn giết anh!" Vẻ mặt Ngộ Không tức giận, ném bàn chải lông, vọt tới, vừa xông đến vừa kêu gào: "Lão Tôn ta thật vất vả mới dán xong toàn bộ những mảnh ngọc thạch này, anh cái con yêu quái này lại có thể một bước giẫm tan toàn bộ công sức của Lão Tôn, thật sự là tức chết tôi mà!"
Mắt thấy Ngộ Không xông đến, Đế Tân hoảng sợ liên tục lùi hai bước.

"Răng rắc!"
Nhìn Đế Tân giẫm nát mảnh sàn nhà hoàn chỉnh cuối cùng, Ngộ Không lập tức cứng đờ, trong tay còn giơ gậy Như Ý, miệng vẫn đang mở ra, lại đứng im tại chỗ giống như bị điểm trúng huyệt đạo.


Bên trong ánh mắt vàng óng, chậm rãi chảy ra hai hàng nước mắt.

Rất tuyệt vọng, rất sụp đổ, rất muốn đi chết, làm sao bây giờ.

.

Nhìn Ngộ Không đứng im tại chỗ, yên lặng rơi nước mắt, Đế Tân nuốt ực một ngụm nước miếng, thật cẩn thận di chuyển bước chân, lùi về phạm vi an toàn, buông quà tặng trong tay xuống, ôm Đát Kỷ vẻ mặt áy náy nhìn cô.

"Cái kia, Ngộ Không ơi, chị cũng không phải cố ý, cô.

.

cô đừng tức giận ha.

.

"
Ngộ Không: Rất tuyệt vọng!
"Khụ khụ, cái kia Ngộ Không ơi, nếu không tôi với Tân Nhi cùng nhau giúp cô dán lại sàn nhà một lần nữa.

" Dù sao cũng do bản thân giẫm vỡ, Đát Kỷ cảm thấy rất có lỗi.

Chồng cũng lên tiếng, Đế Tân tự nhiên không có vấn đề, khuyên giải nói: "Không Không, tôi giúp cô dán lại, cô đừng như thế này được không, nhìn rất đáng sợ.


"
Ngộ Không không nói chuyện, tuy rằng vẫn cứng đờ tại chỗ như cũ, nhưng tròng mắt giật giật, Đế Tân không ngừng xin lỗi, nói: "Nếu không, chúng tôi giúp cô dán lại hết.

.

"
"Được, coi như cô đủ thành ý, cầm lấy bàn chải, keo ở cạnh cửa, các người tự mình làm đi, Lão Tôn dán cả một buổi trưa, mệt muốn chết rồi, nơi này giao cho hai người, Lão Tôn đến Dao Trì tìm tiểu tiên nữ massage đây, tạm biệt!"
Vừa nói xong, người đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại cho hai vợ chồng Đế Tân một cái bàn chải lông lớn không mới cũng không cũ.

Đế Tân: Cảm thấy bản thân trúng kế làm sao đây?
Đát Kỷ: Hồ ly lại có thể bị một con khỉ chơi khăm, cảm giác thế giới này tràn ngập ác ý với hồ ly.

.

Không có cách nào khác, hai vợ chồng họ đã lọt hố, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi xổm xuống sửa sàn nhà.

Đát Kỷ ngậm mảnh vỡ đưa đến, Đế Tân liền dùng bàn chải quét một lớp keo đặc thù lên rồi dán lại, hai vợ chồng phối hợp ăn ý, nhưng cũng bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ mới làm xong, vì tránh cho mọi người không cẩn thận giẫm lên, hai người lại đi tìm một sợi dây màu vàng cột quanh nơi này, lúc này cả người mệt lả trở về phòng.

Tôn Ngộ Không, bà đây nhớ kỹ, lần sau đừng để tôi bắt được cô!.