Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 2: Chung Cư Hỗn Loạn






Ngửa đầu nhìn chung cư trước mặt, phía trên viết: Phòng số ba, lầu bốn, chung cư hỗn loạn.

Nhớ lại lời dặn dò của cô gái mặc sườn xám kia, lại nhìn chìa khóa ở trong tay, Đế Tân có chút do dự bước vào bên trong chung cư.

Sảnh lớn sạch sẽ sáng ngời, có một quầy lễ tân ở đây nhưng không có ai, quan sát hoàn cảnh xung quanh, Đế Tân thấy một cầu thang.

Theo cầu thang đi lên, đi đến lầu ba, cô ngừng lại.

Ở tại cầu thang tầng ba, có một nam một nữ đang tranh chấp, mà nội dung tranh chấp lại làm cho Đế Tân một bậc đế vương
Từng xử lý N vụ các đại thần tranh chấp, phát ngốc.

Người đàn ông mang vẻ mặt hờn dỗi của một thiếu nữ mới lớn, nâng bàn tay hoa lan chỉ vào người phụ nữ vẻ mặt lưu manh
Đứng đối diện anh, tức giận nói:
"Giả Bảo Ngọc anh là đồ vô lại, mau từ trong thân thể của tôi cút ra đây!"

"Không ra, ai nha, Tề Bảo Ngọc, dáng người của cô cũng không tệ lắm, 36D, rất gợi cảm nha.

"
Người phụ nữ vừa nói, đôi tay vừa sờ soạng ngực mình, động tác kia, biểu tình kia, đều là vô cùng hưởng thụ.

"A a a! Giả Bảo Ngọc, tôi muốn giết anh, không cho chạm vào tôi!"
Người đàn ông tức điên lên, giương nanh múa vuốt xông lên ngăn cản người phụ nữ.

Không cần phải nói, sức lực của đàn ông đương nhiên mạnh hơn phụ nữ rất nhiều, hai người đánh một hồi liền ngã lăn ra đất.

Người đàn ông nắm lấy tóc của người phụ nữ: "Giả Bảo Ngọc, anh là đồ vô sỉ bỉ ổi, mau trả lại thân thể cho tôi!"
Người phụ nữ một bên giơ tay đánh người đàn ông, một bên giận dữ hét: "Nữ nhân, mau chóng buông bản công tử ra, đồ đàn bà đanh đá nhà cô, ai hiếm lạ cái thân thể rách nát này của cô!"
"Không hiếm lạ?" đôi mắt người đàn ông đỏ lên vì tức giận: "Không hiếm lạ, vậy anh mẹ nó mau trả thân thể lại cho tôi! A a a, tôi muốn giết chết anh!"
Hai người lời không hợp, nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Trai đơn gái chiếc, củi khô lửa bốc, sao hỏa đụng địa cầu.

.

Phi phi phi, bản vương sao lại nghĩ lệch đi rồi!
Đế tân "Khụ khụ" ho khan hai tiếng, muốn nhắc nhở hai người Bảo Ngọc này bên cạnh còn có người, xin chú ý một chút.

Không nghĩ tới, vừa mới ho ra tiếng, hai người Bảo Ngọc đang đánh nhau vô cùng gây cấn đồng thời ngẩng đầu quát lớn:
"Đồ quê mùa ở đâu ra, chưa từng thấy đánh nhau sao, nhìn cái gì mà nhìn!"
"Xin lỗi, hai người tiếp tục, hai người cứ tiếp tục.

.


" Đế Tân hậm hực lùi về phía cầu thang, tránh tự rước họa vào thân.

Cô mới đến, vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt, khiêm tốn một chút mới tốt.

Hai người Bảo Ngọc kia lại bắt đầu lao vào đánh nhau, Đế Tân chuẩn bị lên lầu đi tìm chỗ ở của mình, vừa mới xoay người, còn chưa kịp phản ứng, một bóng trắng liền lao về phía cô.

Đế Tân đã chuẩn bị tốt sẽ bị người xông tới đụng vào, lại không nghĩ rằng người tới phản ứng khá nhanh nhạy, nghiêng người một cái, tránh
Thoát cái chướng ngại vật mang tên Đế Tân.

"Này này này, hai tên ẻo lả các ngươi, mới sáng sớm cãi cái gì mà cãi, tranh cái
Gì mà tranh, hả!"
Kẻ vừa xông đến là một người đội mũ tắm trong suốt trên đầu, quấn một chiếc khăn tắm, thân hình khá được, lớn giọng quát.

Cô quát hai người Bảo Ngọc kia xong, lại quay sang đánh giá Đế Tân: "Cô là người mới tới? Xem cách cô ăn mặc, lại là vị hoàng đế nào đây?"
Dưới đất, hai Bảo Ngọc cũng không tiếp tục đánh nhau, cả hai bò dậy, vỗ vỗ quần áo, nhìn thoáng qua Đế Tân đang khoác triều phục màu đen, sau đó từng người trở về phòng mình.

Có Kinh Kha người phụ nữ bạo lực này ở đây, trận này không đánh được nữa, Tề Bảo Ngọc (Giả Bảo Ngọc) chờ đó cho tôi!
"Hừ!" Hai người khinh bỉ đối phương xong "sầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Hiện tại, trên cầu thang cũng chỉ còn lại hai người Đế Tân và Kinh Kha.

"Này, đang hỏi cô đó? Tôi là Kinh Kha, cô là ai?" Kinh Kha giơ tay tùy ý vỗ vỗ bả vai của Đế Tân, chờ cô trả lời.

Nhưng lại phát hiện đối phương nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng kỳ quái, khó hiểu hỏi: "Làm sao, sao lại nhìn tôi như vậy, một đại lão gia như tôi có gì đẹp mà nhìn, lại nói một cô gái như cô nhìn tôi như vậy, không phải là vừa ý với bản đại hiệp đấy chứ?"
"Cô.

.


Quần áo của cô hình như rơi rồi.

.

" Đế Tân nhắc nhở.

"Rơi quần áo? Vừa thấy liền biết cô chính là người chưa thấy qua vai trần của đàn ông, việc này có gì, còn không phải chỉ là quần áo.

.

"
Kinh Kha hình như ý thức được gì đó không thích hợp, cúi đầu nhìn bản thân.

Trước ngực không phải cơ ngực màu lúa mạch, mà là hai ngọn núi cao ngất, bởi vì động tác mạnh mẽ lúc trước mà chiếc khăn tắm màu trắng tuột mất.

.

Sao có thể quên hiện tại bản thân đang dùng thân thể phụ nữ chứ!
"A a a a!" Cô gái hoảng sợ, tiếng thét chói tai truyền khắp cả tòa nhà.

Đế Tân mờ mịt nhặt chiếc khăn tắm màu trắng trên mặt đất lên, hô lớn về phía lầu trên:
"Kinh Kha, quần áo của cô!".