Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 10: Màn Đối Thoại Của Trụ Vương Và Doanh Chính






Baidu rất hợp tác, vừa tìm kiếm thì đã tìm ra được một đống thông tin liên quan đến Trụ Vương Đế Tân.
Hoang dâm vô đạo, giết hại trung thần, hoàng đế mất nước, từng từ từng từ khiến Đế Tân sửng sốt
Đây là đang nói cô sao?
Tiếp tục nhìn xuống phía dưới, rốt cuộc cũng thấy được một số đánh giá chính diện, nhưng Đế Tân không hề cảm thấy vui mừng, cô rất phiền muộn.
Bởi vì cô phát hiện những đánh giá này đều là của hậu nhân vài nghìn năm sau, chẳng trách người phụ nữ Đào Bảo kia Đại Thương của cô mất rồi, thì ra thật sự là mất.
Buồn quá, mất vui rồi~
Vì muốn tìm hiểu tình hình sau Đại Thương nên Đế Tân tìm kiếm thông tin lịch sử liên quan đến thế giới này, lần này cô thật sự hết hi vọng rồi.
Vốn dĩ cô còn cho rằng đợi sau khi Đát Kỷ ca ca đến thì vợ chồng hai người có thể trờ lại khôi phục giang sơn Đại Thương.


Nhưng hiện tại những thông tin trên Baidu nói cho cô biết Đại Thươnng đã mất từ vài nghìn năm trước, còn có thể trờ về không?
À, cô còn phát hiện một thông tin nữa, đó chính là tuổi tác của cô ở chung cư Hỗn Loạn có thể xem như là lớn nhất, ai bảo cô lớn hơn bọn họ mấy nghìn tuổi chứ.
Tâm tình của Cô rất tốt, Cô muốn đi dạo.
Đế Tân tắt máy tính, cầm lấy chìa khóa và điện thoại ra khỏi cửa, nghĩ đến chủ nhà bảo cô đừng tùy tiện ra khỏi chung cư nên cô tính đi dạo trong tòa nhà.
Đi mãi đi mãi thì phát hiện không có cầu thang rồi, ngẩng đầu nhìn thì thấy hóa ra là đến tầng mười lăm cao nhất rồi.
Nhớ đến đám người Phạm Đoàn Đoàn, Kinh Kha nói có một tên thần kinh ở đây thì Đế Tân có hơi sợ hãi.
Đang chuẩn bị quay người đi xuống lầu thì cửa phòng bị mở ra.
"Mới đến? Có muốn vào trong ngồi không?"
Một thiếu nữ mặc chiếc váy đen bước ra, làn da trắng hơn những người bình thường hai gam màu, nhìn cả người có hơi quỷ dị.
Sau đó càng quỷ dị hơn là Đế Tân không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu đi theo cô nàng vào trong rồi.
Doanh Chính chỉ về phía sô pha, ý nói Đế Tân ngồi đấy, bản thân thì quay người đi rót hai ly rượu vang đến.
"Trụ Vương đúng không? Chúng ta đều bị đời sau bôi đen khá thê thảm, cảm giác có chút cùng chung cảnh ngộ."
Đế Tân nhận lấy rượu vang cũng không uống, quan sát Doanh Chính người bị bôi đen cũng không kém cô là mấy.
Dáng vẻ rất trẻ trung giống như mới mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi sắc lạnh, môi rất mỏng cộng thêm làn da trắng nổi bật nên nhìn có chút u ám.
"Cô thật sự đã uống qua thuốc trường sinh bất lão?" Đế Tân hỏi.
Doanh Chính gật đầu: "Đúng vậy, cô thì sao, tại sao cô phải moi tim của Tỉ Can, còn hại hoàng hậu của mình?"
"Ờ!" Đế Tân thở dài nói: "Tỉ Can ông ấy yêu Cô, Đát Kỷ ca ca ghen nên mới moi tim của ông ấy, như vậy thì ông ấy sẽ không yêu nữa, người cũng chưa chết, bị Cô giáng xuống làm thứ dân đuổi đi thôi."

"Về phần Khương hoàng hậu, cô ấy vốn dĩ là một người mù trời sinh đã có khuynh hướng tự ngược, Cô cũng không ngăn cản được cô ấy, Đát Kỷ ca ca thích ăn rắn nên có làm một cái vạn xà quật, cũng không biết cô ấy nghe được tin tức ở đâu lại muốn đi bắt một con rắn về chơi đùa.

Không ngờ trượt chân ngã xuống, đợi đến khi Cô biết tin thì người đã chết rồi.

Đát Kỷ ca ca nghĩ đủ mọi cách cũng không thể cứu được cô ấy."
Đế Tân vô cùng đau lòng, cô và Khương hoàng hậu từ nhỏ chơi đùa cùng nhau, biết được cô là thân con gái thì càng đồng ý hy sinh bản thân để giúp cô che đây sự nghi ngờ suy đoán của mọi người, không ngờ lại mất mạng ngoài ý muốn, đáng tiếc lại đáng đáng thương.
Nhìn thấy Đế Tân mặt đầy đau lòng Doanh Chính cũng cảm thấy buồn, chầm chậm nói:
"Tôi có một sủng thần tên Triệu Cao, người đời sau đa số đều chửi rủa anh ấy, thực ra không phải vậy, anh ấy chỉ là quá trung thành với tôi mà thôi.

Hai người Phù Tô và Hồ Hợi không phải con trai của tôi, là tôi nhận nuôi.

Lúc tôi bị bệnh nặng chúng không mang công ơn dưỡng dục mà còn muốn hãm hại tôi, cũng may có Triệu Cao nên mới được bình an vô sự.
" Sau này khi tôi chết, vì muốn báo thù hai đứa bất hiếu này mà anh ấy đã tỉ mỉ bày mưu tính kế, cuối cùng cũng thay tôi báo được thù.

Nhưng những lời mắng nhiếc vài nghìn năm này cũng rơi xuống người anh ấy.

"

Đế Tân nghe thấy thì mặt mày lộ rõ vẻ xúc động, có chút mập mờ hỏi:" Triệu Cao đó nhất định là thích cô, cô thích anh ta không? "
Nghe thấy Đế Tân hỏi như vậy thì khuôn mặt nhợt nhạt của Doanh Chính được phủ lên một lớp màu đỏ hồng, cô không có trả lời Đế Tân, chỉ là nâng ly rượu lên uống.
Đế Tân hiểu rõ, cũng không hỏi thêm nữa, đang muốn nâng ly rượu lên để uống thử loại rượu màu đỏ này, không ngờ rằng vừa liếc nhìn thì thấy một đứa bé đầu đội mũ quan đang nhìn cô.

Giật mình nên cô cầm lấy ly rượu trong tay ném qua đó.
" Keng! "
Loạt động tác này Doanh Chính dĩ nhiên là nhìn thấy rồi, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy cục cưng cương thi nhỏ của mình bị hất đầy rượu vang lên mặt.
" Cô! "Ánh mắt Doanh Chính u ám nhìn Đế Tân, giơ tay chỉ ra ngoài cửa:" Lập tức cút cho tôi! "
Đế Tân ngây ngốc:" Hả? "
Chẳng phải cô chỉ ném một quái vật có hình dáng đứa trẻ sao, nhưng giống như đã làm sai gì vậy..
Cuối cùng Đế Tân bị Doanh Chính đuổi ra ngoài, cửa lớn" sầm "một tiếng liền đóng lại, thiếu chút nữa đã đụng phải chiếc mũi của Đế Tân rồi.
Nhìn cảnh cửa lớn bị đóng chặt, Đế Tân hậm hực sờ mũi của mình, tự nói một mình rồi đi xuống lầu.
" Chẳng trách đám người Kinh Kha nói chỗ này có một tên thần kinh, hóa ra là thật, trở mặt còn nhanh hơn là lật sách nữa...